Bản thảo trang phục của Giang Ý Hàm và Lạc Huyền Ca được đưa cho nhân viên công tác, bởi vì trang phục cổ phong của các nàng không giống với những người khác, cho nên một ít phương diện chi tiết cần lâm thời sửa đổi chế tạo, các nàng cũng chỉ đành ở lại hội trường tĩnh tâm chờ đợi.
Bên trong hội trường Lạc Huyền Ca an tĩnh ngồi một bên, từ xa nhìn lại dường như nàng tỏ ra hoàn toàn xa lạ với không khí cạnh tranh trong hội trường, người tỉ mỉ quan sát nàng có thể thoáng thấy khí chất siêu nhiên xuất trần trên người nàng. Mà xa xa Mạnh Tiểu Manh mặc một thân trang phục đã thiết kế xong, tâm tình hết sức không tốt đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca.
"Huyền Ca…" Mạnh Tiểu Manh theo sát Lạc Huyền Ca ngồi xuống.
Lạc Huyền Ca giờ mới hoàn hồn, hơi nghiêng đầu nhìn Mạnh Tiểu Manh, trải qua mấy ngày sống chung với nhau, Lạc Huyền Ca có thể đại khái đoán được một ít ý tưởng nội tâm của Mạnh Tiểu Manh. Giờ phút này nhận ra được Mạnh Tiểu Manh tâm tình thấp, nàng hiếm có kéo ra một nụ cười, an ủi Mạnh Tiểu Manh: "Yên tâm, ngươi rất tuyệt."
"Aiz. Huyền Ca, trang phục của ngươi chuẩn bị thế nào rồi?" Mạnh Tiểu Manh đã không còn muốn nhìn trang phục trên người mình nữa, nếu như nhớ không lầm, hằng năm mùa xuân thời điểm theo gia gia về quê, mấy bà thím trong thôn chính là mặc một bộ quần áo như vậy, ngồi dưới táng cây cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Lạc Huyền Ca sinh ra thái độ tiêu cực với cuộc so tài này, nói chính xác là từ sau khi nàng biết trên thế giới này đã từng có võ lâm giang hồ, nhưng cuối cùng lại không còn tồn tại, nàng sinh ra thái độ tiêu cực với thế giới này.
Mạnh Tiểu Manh không thể hiểu được biến hóa của Lạc Huyền Ca, hơn nữa hiện tại nàng cũng đang lo lắng trận tranh tài tiếp theo, cho nên chỉ có thể dùng phương thức của bản thân để an ủi Lạc Huyền Ca.
Đối với việc này, Lạc Huyền Ca trước sau như một cười yếu ớt không nói lời nào.
An Nhược Thủy đang quan sát truyền hình trực tiếp, nhìn đến Lạc Huyền Ca yếu ớt cười, nhịp tim không tự chủ chậm nửa nhịp: Người này —— cười có chút gượng gạo a.
An Nhược Thủy hơi lo lắng nàng, tranh tài ngược lại thứ yếu, chỉ sợ Lạc Huyền Ca bởi vì thứ hạng tranh tài mà chui sừng trâu không ra được.
Nghĩ một chút, An Nhược Thủy gửi tin cho lão ca nhà mình.
Một lát sau, kênh Live-stream phát ra tin tức, bởi vì nhân viên làm việc sơ sót dẫn đến quay phim xảy ra vài vấn đề, cần ngưng truyền trực tiếp nửa giờ.
Mà các vị thí sinh trong hội trường tự nhiên cũng nhận được tin tức này, Mạnh Tiểu Manh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chung quanh hội trường: "Tiết mục An thị đầu tư mà cũng sẽ xảy ra vấn đề ở hiện trường a?"
Trong giọng nói tràn đầy không dám tin tưởng, có thể thấy An thị ở trong giới giải trí rốt cuộc là một sự tồn tại thần thánh đến thế nào.
Lạc Huyền Ca đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng mà Mục Lăng ở phía xa lại hướng nàng ngoắc ngoắc, Lạc Huyền Ca chần chờ nâng ngón tay chỉ mình, tựa hồ là hỏi: Đang gọi ta phải không?
Thấy Mục Lăng gật đầu, Lạc Huyền Ca nói với Mạnh Tiểu Manh bên cạnh: "Ta rời khỏi một hồi, rất nhanh sẽ trở lại."
"Ừm ừm." Mạnh Tiểu Manh tâm tình vẫn thấp như cũ, cho nên không giống dĩ vãng quấn quýt Lạc Huyền Ca hỏi thêm cái gì.
Lạc Huyền Ca chầm chậm chạy tới bên cạnh Mục Lăng, trong mắt giấu giếm nghi hoặc, bề ngoài lại thờ ơ hỏi: "Tìm ta có chuyện gì không?"
Mục Lăng lấy ra một chiếc điện thoại di động mới đưa cho Lạc Huyền Ca: "Nhận được thông báo có người lát nữa muốn gọi điện thoại cho ngươi."
"Ờ.." Lạc Huyền Ca bộ dáng tử khí trầm trầm, quả thực không ưa nổi, nhưng mà Mục Lăng lại không dám khinh thường. Tổng tài tự mình hạ lệnh tạm ngừng truyền trực tiếp nửa giờ, mục đích lại vì để cho Lạc Huyền Ca nghe điện thoại, cái này… Nàng không khỏi bắt đầu một lần nữa nhìn kỹ Lạc Huyền Ca.
Lạc Huyền Ca nhận lấy di động, sau đó liền bị Mục Lăng mang đi vào phòng nghỉ không có xếp đặt bất kỳ đồ dùng quay phim nào.
Lạc Huyền Ca ngồi ở trên ghế sa lon mềm nhũn, di động nắm trong tay vẫn chưa phản ứng gì, chờ một hồi có chút không nhịn được, nàng lại nhổm dậy tự rót một ly nước, đang chuẩn bị uống, di động đặt ở một bên reo.
Mặc dù không chú thích là ai điện tới, nhưng Lạc Huyền Ca nhớ dãy số kia, nói chính xác là nguyên chủ nhớ dãy số kia.
Điện thoại nối thông, Lạc Huyền Ca thay đổi tiêu cực lúc nãy, ngữ khí mang nhàn nhạt ôn hòa: "Không cần quay phim sao? Sao đột nhiên gọi điện thoại cho ta?"
"Ngươi làm sao biết là ta?" An Nhược Thủy kinh ngạc, trừ ca ca ra những người khác không thể nào biết người muốn gọi điện thoại cho Lạc Huyền Ca là nàng, vậy thì Lạc Huyền Ca làm thế nào biết được?
Lạc Huyền Ca cười khẽ: "Ta nhớ số điện thoại của ngươi a."
An Nhược Thủy trầm mặc mấy giây, sau đó bỏ qua cái đề tài này.
"Ta hôm nay nhìn ngươi thi đấu trên kênh trực tiếp, tâm tình của ngươi hình như không tốt lắm, gặp phải chuyện gì sao?" An Nhược Thủy giấu đi lo âu dưới đáy lòng, hỏi nghe như hết sức tùy ý.
Lạc Huyền Ca chần chờ, nàng nên trả lời thế nào? Cũng không thể nói với An Nhược Thủy, cái thế giới này không có võ lâm giang hồ, ta không tìm được ý nghĩa tồn tại ở thế giới này, vì vậy ta rất khó chịu, cho nên tâm tình rất kém cỏi?
"Không tiện nói sao?" Trong giọng nói của An Nhược Thủy cuối cùng mang theo một tia lo âu.
Ngữ khí nôn nóng lo lắng, lời hỏi ra hết sức ân cần, trái tim nhỏ bé của Lạc đại giáo chủ giống như bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ chậm mất nửa nhịp.
Vì không để người quan tâm nàng lo âu, Lạc Huyền Ca thay đổi vẻ tiêu cực lúc nãy, trong giọng nói mang nho nhỏ vui mừng: "Không phải không tiện nói, mà là căn bản không có chuyện gì. Đại khái có liên quan với giấc mộng mấy ngày trước của ta."
"Làm ác mộng rất đáng sợ sao?" An Nhược Thủy nghe được không phải gặp việc khó, lo âu trong lòng buông xuống một ít.
Lạc Huyền Ca lắc đầu liên tục, lại đột nhiên nghĩ đến đây là đang gọi điện thoại, nàng lắc đầu đối phương cũng không thấy được, vì vậy sửa sang suy nghĩ một chút, mang ngữ khí hết sức cô tịch ai oán nói: "Ta nằm mơ thấy một thế giới giang hồ phong hoa tuyết nguyệt, ở trong mộng ta là người giang hồ tự do tự tại, ta có tuyệt thế công pháp độc bộ võ lâm, ta có nội lực thâm hậu bao người không theo kịp, còn có cổ trùng ta chú tâm nuôi dưỡng, còn có môn phái võ lâm tổ tiên truyền cho ta làm người nghe tiếng kinh hồn táng đảm. Những thứ này ta đều rất thích, nhưng mà tỉnh dậy, cái thế giới này không có gì cả. Ta chỉ là một diễn viên quèn, cái thế giới này không có võ lâm giang hồ không có nội lực khinh công, không có cổ độc dịch dung, thậm chí mười tám ban võ nghệ cũng quá ít người có thể thông thạo toàn bộ. Đại khái là chấp niệm trong mộng, ảnh hưởng đến ta."
"…"
An Nhược Thủy trầm mặc. Tuy rằng cho tới nay hình tượng của Lạc Huyền Ca trong lòng nàng là tùy tiện, nhưng bây giờ nghe ngữ khí của Lạc Huyền Ca, nàng không cho rằng Lạc Huyền Ca đang nói đùa, có thể đáy lòng Lạc Huyền Ca cất giấu một giấc mộng võ hiệp. Giống như nàng luôn luôn muốn trở thành một diễn viên, cho đến khi nàng bắt được chức danh Ảnh hậu, hết thảy những thứ này nàng mới cảm thấy chân thực.
Nếu như một ngày nào đó, nàng đột nhiên phát hiện mọi thứ chỉ là một giấc mộng, trong thế giới thật căn bản không có diễn viên, càng không có ai biết diễn xuất là thứ gì, đến lúc đó, nàng đại khái cũng sẽ rất khó chịu thậm chí là tan vỡ.
Không biết phải an ủi Lạc Huyền Ca như thế nào, càng không thể trực tiếp nói với Lạc Huyền Ca: 'Cái thế giới này vốn không có võ lâm giang hồ, ngươi vẫn là buông xuống chấp niệm đi.' Lời như vậy, đối với Lạc Huyền Ca mà nói, không thể nghi ngờ là một loại đả kích khác.
Lạc Huyền Ca thấy An Nhược Thủy chậm chạp không phản ứng, nàng cũng không muốn bởi vì bản thân mà ảnh hưởng tâm tình An Nhược Thủy, vì vậy Lạc Huyền Ca rất nhanh thu liễm nội tâm cay đắng, tiếng cười vui sướиɠ truyền tới tai An Nhược Thủy.
"Hắc hắc, kỳ thực chỉ là một giấc mộng mà thôi. Ta đã không quan tâm nữa rồi, bất quá ngươi có thể gọi điện thoại cho ta, ta thật sự rất cao hứng." Lạc Huyền Ca nói đúng sự thật: "Sau khi ngươi đi, ta thường xuyên nhớ ngươi. Nhưng mà cuộc thi lại theo kiểu khép kín, ta không liên lạc được."
Lời nói khờ khạo của Lạc Huyền Ca truyền đến trong tai An Nhược Thủy, hơn nữa xông vào đáy lòng nàng.
An Nhược Thủy từ sau hôm đó rời đi, số lần nàng chú ý kênh truyền trực tiếp của Lạc Huyền Ca cũng ngày một gia tăng, thậm chí ở phim trường mỗi lúc rảnh, bất kể bản thân có mệt nhọc dường nào, nàng đều trước tiên mở kênh truyền trực tiếp, tìm được bóng dáng Lạc Huyền Ca mới chịu ngồi xuống nghỉ ngơi cho khỏe.
Lạc Huyền Ca một phen ở đáy lòng An Nhược Thủy khơi dậy một mảnh rung động, đưa tay từ từ ấn giữ vị trí tim mình, nhịp tim tựa hồ trở nên nhanh hơn.
"Ngươi còn nghe không?" Lạc Huyền Ca đợi đã lâu không có được trả lời, nàng không chắc chắn hỏi một tiếng.
An Nhược Thủy trong thoáng chốc nghe được Lạc Huyền Ca đang hỏi nàng cái gì, theo bản năng hỏi lại: "Ngươi tại sao lại nhớ ta?"
"Hả?" Lạc đại giáo chủ ngẩn người một chút, đầu não EQ không cao lắm vận chuyển thật nhanh, cuối cùng ha ha cười ngu nói: "Chúng ta là bằng hữu a."
Tròng mắt An Nhược Thủy cùng với những lời này mà trở nên ảm đạm, không biết từ đâu đột nhiên sinh ra một cơn tức giận: "Đúng! Chúng ta là bằng hữu."
"Ừ ừ, chúng ta là hảo bằng hữu." Lạc đại giáo chủ ngoan ngoãn phụ họa.
Sau đó liền nghe được thanh âm ép tới trầm thấp của An Nhược Thủy: "Đúng vậy, bằng hữu. Thời gian sắp hết rồi, ta cúp trước."
"Tạm ——" 'Píp…'
Lạc Huyền Ca còn chưa nói hết hai chữ 'Tạm biệt', liền nghe được âm nhắc treo điện thoại, nhìn màn hình di động đã đen xì, hết sức không hiểu gãi gãi đầu: "Nữ nhân kia lại làm sao vậy? Chẳng hiểu ra sao cả!"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴