Chương 92:
Lã Hứa Lệ hốt hoảng, vội vàng nắm lấy hai bàn tay đang run lên. Nàng sợ hãi, cả kinh vô cùng, chưa từng nghĩ có thể đối mặt với một gương mặt đặc biệt chuyển sắc tệ hại như vậy.
Cơ mặt không hoạt động, ánh nhìn không dịch chuyển, chỉ là đôi bàn tay cứ run lên như vậy và môi thì không ngừng hấp háy.
Cô xong đời rồi, Trương La Chu! Như vậy là xong rồi!
Những câu chữ đó cứ vậy đi đến tai Lã Hứa Lệ. Biểu hiện này... chưa từng thấy ở bất kì ai chứ đừng nói là...
Một người như Giáo sư Trương.
- Giáo sư, Giáo sư làm sao vậy? Giữ bình tĩnh.
Một tay nắm lấy bàn tay người đó, một tay nàng đặt lên vai, liên tục lay chuyển với mong muốn người đó có thể giữ vững tâm trí.
Không cứu được! Cô không cứu được gì cả! Thật thất bại!
- Giáo sư Trương! Làm ơn...
Đôi mắt nàng đỏ lên, cả gương mặt cũng muốn bốc cháy.
Không thể biết con người ấy hiện tại đang nghĩ gì, thật sự đã là một loại khó chịu. Như là đang ẩn sau làn sương mù dày đặc, nhìn chẳng rõ, với không tới... chẳng thể làm gì.
Hiện tại thậm chí còn chẳng thể nhìn ra người ấy đang bị thứ gì đè nén tận sâu trong tâm hồn, vậy thì tư cách gì...
Tư cách gì có thể yêu được nữa?
Tư cách gì mong muốn cùng đấu tranh?
À...
Phải thay đổi câu hỏi...
Mình... liệu mình có thể.... Làm gì đó không?
- TIỂU CHU!!!
Ừ!?
Ai gọi tên mình?
Tiểu Chu đột ngột giật mình, lập tức tự lùi lại một bước chân.
Cô vốn đã kinh ngạc không biết ban nãy xảy ra chuyện gì, hiện tại thấy bàn tai người phụ nữ bên cạnh nắm chặt lấy cả tay và đôi vai mình thì thêm một trận khó hiểu.
Lập tức rút khỏi những cái "động chạm" của Lã Hứa Lệ.
Tiểu Chu đột ngột, cũng xuất hiện nét nhăn trên trán.
- Đừng...
Dừng một chút, cô xoay người lấy chiếc áo của mình vẫn đang vắt trên ghế khác trong phòng điều trị đặc biệt.
- Đừng đυ.ng vào người tôi!
Hết câu lập tức bỏ ra ngoài, không quay lại tới nửa giây.
Lã Hứa Lệ chưa từng gục ngã, chính giây phút ấy cả cơ thể tự giác ngồi phịch xuống sàn nhà.
Nàng cười tự giễu, hai tay vuốt lên gương mặt đau khổ. Đến bây giờ đã là vô phương, là không hề có chút hi vọng nào trong tình cảm này nữa.
Chẳng lẽ... chỉ còn có em yêu người?
Người không còn lại một chút nào về em trong kí ức hay sao?
Đã chán ghét em đến nhường đó rồi?
Em... em chỉ muốn cùng người...
...một lần nữa...
. . .
Tiểu Chu nhìn bàn ăn thịnh soạn. So với bữa trưa, thì lúc này chỉ toàn là món Trung. Dù không có khẩu vị nhưng cũng không biết phải "bàn lui" ra sao nữa.
Cô cũng khá bất ngờ, không nghĩ Chủ tịch Trịnh có khả năng đích thân mời mình dùng bữa, lại chỉn chu và cũng bộc lộ sự tôn trọng như vậy.
Hẳn là ông ta rất yêu Trịnh phu nhân!
- Giáo sư, còn trẻ vậy mà thành công trong sự nghiệp, lại còn là nghề nghiệp được coi trọng nhất. Rất đáng để thế hệ trẻ học tập.
Mà xem ra giọng điệu có chút sai sai...
Tiểu Chu khẽ thở dài trong lòng. Giọng điệu đó với giọng điệu của Trịnh Nhất Quân đang ngồi phía đối diện đúng là chẳng khác nhau là bao – quả là hai cha con.
Kiêu ngạo và tự phụ đến nhường có thể ngửi thấy dù cách xa vài chục mét.
- Lớp trẻ sẽ làm tốt hơn cháu!
Một câu ngắn như vậy đáp lại rồi cũng thôi không nói gì thêm nữa.
Là vậy nên Trịnh Nhất Quân trong lòng có chút kinh ngạc, anh ta hết nhìn ba mình rồi nhìn Trịnh Khởi khó hiểu.
Khác với vẻ ngạc nhiên của Trịnh Nhất Quân, Trịnh Khởi tỏ ra không mấy quan tâm lắm. Còn Chủ tịch Trịnh lại mang ánh mắt hài lòng không thể diễn tả.
Không khí bữa ăn vốn đang nghĩ sẽ tệ hơn nhưng xem ra...
Nó đang khá lên rất nhiều.
- Giáo sư biết khối tài sản và tầm ảnh hưởng của tôi chứ?
Tiểu Chu khẽ nâng mày nhìn vị Chủ tịch. Cô có chút khó hiểu.
- Chủ tịch rất giàu, đó là tất cả những gì cháu thấy. Còn lại cháu không biết và, xin lỗi, thực ra cháu cũng không quan tâm quá nhiều đến việc này.
Một cái nhíu mày từ phía Trịnh Nhất Quân. Anh ta tháo khăn lau trên cổ, thái độ thiếu hài lòng vô cùng.
- Chưa ai dám nói chuyện như vậy với ba. Giáo sư nên xem lại cách ăn nói.
- À, là cách ăn nói?
Cô hơi cười, cũng bỏ đi cái khăn ăn của mình rồi đứng lên. Như vậy coi như đã dùng "xong" bữa tối.
- Chủ tịch, thực ra cháu đã ăn tối trước rồi nên cũng không muốn nán lại lâu. Hôm nay cháu có bệnh nhân, xin phép cho cháu được về trước.
- Bác sĩ!?
Trịnh Khởi tóm lấy tay áo Tiểu Chu, hoảng hốt.
Chính là khi nhìn sang phía ba mình với ánh mắt "cầu cứu", thì nàng lại nhận ra nụ cười mỉm của ông.
- Về trước cũng tốt nhưng ngày mai hãy đến đây dùng bữa lần nữa.
Một trận khó hiểu ập đến.
Tiểu Chu nâng mày, ánh mắt như là đang muốn nói "cháu có nghe nhầm không?" vậy.
Mà thực ra thì không nghe nhầm từ nào hết.
- Xin lỗi, cháu...
- Có vẻ Giáo sư ghét phiền phức? Yên tâm đi, ngày mai sẽ chỉ có tôi và Giáo sư. Chúng ta sẽ trao đổi một vài chuyện và tuyệt đối tôi không làm phiền tới công việc của Giáo sư Trương.
- ...
. . .
Lã Hứa Lệ lấy hết can đảm mới dám gọi cuộc gọi lúc này.
Không phải về phía người nhận cuộc gọi, chỉ là... nàng luôn cảm thấy áy náy như vậy mà thôi.
Nhưng phía đầu thoại bên kia, thay vì tức giận hay bức bối, lại là một tông giọng hồ hởi và vui vẻ tới... đau lòng nàng.
Thực sự cảm thấy có lỗi.
- Bác sĩ Trần, tôi... thực ra có chuyện muốn hỏi cô.
- Vâng!?
- Giáo sư Trương.... Giáo sư Trương có đang gặp vấn đề gì không?
- ... À, về chuyện này sao... quả thực có vấn đề ...
Em không chọn từ bỏ...
Nếu là người ruồng bỏ... em nhất định càng muốn đấu tranh.
Ích kỉ mới là con người.
Em chỉ là một người phụ nữ...
Mọi quyền em đều như bị tước đoạt, vậy đến quyền ích kỉ... em cũng không đáng được hưởng sao?
Em
...sẽ đấu tranh...
* * *
Editor: Chương này bị lỗi gì đó mất kha khá câu trong văn bản gốc nên mình dịch có phần cứng, hơi thiếu liên kết. Đại khái ý chính là vậy... huhuhu mọi người thông cảm nhé!!!