Lã Hứa Lệ chậm rãi mở mắt, kì thực chỉ là ảo giác, nhưng hình ảnh trắng xóa mờ ảo cứ vậy xuất hiện chừng nửa giây.
Vô định.
Ngẫm nghĩ hồi lâu lại cười nhạo bản thân, nàng ngu ngốc, ngu ngốc khi nghĩ rằng ai đó cũng có khối cảm xúc tương tự mình.
Nhịp tim,
Biểu đạt cảm xúc,
Bộ dạng lúng túng,
... Tất cả rốt cục chỉ gói gọn trong danh từ "bạn" thôi hay sao?
Đó là tất cả những gì người kia nghĩ đến!???
Qua những ngày mưa, là những ngày nắng. Vậy mà tồn tại đến tận giờ phút này, Lã Hứa Lệ tự hỏi, ngày nắng của mình đã đến rồi sao?
Rõ ràng mối quan hệ nàng hình dung trong đầu, mộng tưởng, tự tin – là ngu ngốc. Vốn nên chuẩn bị sẵn tâm lí, sao hiện tại lại không đành lòng?
Cái "ngày nắng" đó sẽ vĩnh vĩnh không bao giờ đến... không bao giờ... có lẽ...
. . .
Tống Mẫn thở dài liếc nhìn người ngồi cạnh. Là liếc xéo, rồi rõ ràng biết không hợp lí mới ngao ngán mà đưa ánh nhìn trở lại quyển sổ bệnh án.
Có người mang nhiều sát ý như vậy hướng mình, dĩ nhiên Tiểu Chu chẳng ngu ngốc đến mức không nhận ra. Cô húng hắng ho đánh tiếng, bẽn lẽn nhìn sang bạn mình.
- Sao? Cậu muốn gì ở tôi đây?
Tống Mẫn thực sự không thể chịu nổi và cái cô Tống không chịu được chính là sự ngu ngốc của Giáo sư Trương.
Quãng thời gian quen biết nhau, Tống Mẫn rõ ràng Tiểu Chu là người ra sao: trí tuệ hơn người, gương mặt đẹp đẽ, dáng người đạt chuẩn... mọi thứ về cô đều hoàn hảo trong mắt hết thảy mọi người. Nhưng có hai nhược điểm lớn ở người phụ nữ ưu tú này.
Bề nổi – mặt tất cả mọi người đều nhận thấy và biết đến: tính khí dở hơi, kẻ điên có tiếng tăm.
Bề chìm – mặt chỉ Tống Mẫn biết: mù nhận thức về chuyện tình cảm.
Không thể dùng từ "ngây ngô", nhất là khi đã động đến chỗ được Tống Mẫn cho là "phản bội" mình, nên hiển nhiên Tống Mẫn dùng từ "ngu ngốc" để diễn tả và chán nản.
Thời đi học, Tống Mẫn chơi thân thiết với Tiểu Chu, thân luôn cả gia đình Tiểu Chu. Chính là nhờ việc này mới quen con trưởng nhà họ Trương – Trương La Tân và thích người đàn ông đó.
Tống Mẫn nhiều phen tỏ rõ với Tiểu Chu, hàm ý nhắc nhở Tiểu Chu giúp đỡ. Mà ra sao, Tiểu Chu cũng không nhận ra, chỉ hiển nhiên nghĩ Tống Mẫn coi anh Tân của cô như là anh trai...
Mà..., Tống Mẫn làm sao có thể mở lời trực tiếp... mặc dù rất muốn...!? Tự trọng và xấu hổ không cho phép bác sĩ Tống làm như vậy.
Bẫng đi một thời gian dài ra dấu hiệu rồi cũng một thời gian dài bất lực về mặt nhận thức của Tiểu Chu, Tống Mẫn hoàn toàn chán nản. Đỉnh điểm khi biết tin anh trai Tiểu Chu đang hẹn hò thì bác sĩ Tống hạ quyết tâm, dứt khoát sang nước ngoài học tập chuyên nghiệp.
Vốn sẽ không sao nếu như bác sĩ Tống không tình cờ gặp lại Tiểu Chu ở bệnh viện Lã Kiện sau 3 năm du học, và sẽ ổn nếu bác sĩ Tống không hay tin – Trương La Tân vốn cũng chưa có kết hôn mà làm việc trong quân đội.
Qua dòng suy nghĩ thì thực trẻ con, nhưng có thứ khiến chính bản thân Tống Mẫn cũng cảm thấy kinh ngạc về mình: dù nhiều năm như vậy nhưng vẫn rất yêu thích người đàn ông đó. Để rồi một lần nữa lặp lại chuyện năm xưa: người bạn thân ngu ngốc năm nào, đến tận bây giờ kì thực vẫn ngu ngốc như cũ.
- Tiểu Chu, tôi hỏi cái này, cậu phải thành thật đấy!
Có ngửi thấy mùi mờ ám, nhưng ánh mắt Tống Mẫn lại nghiêm túc kéo theo cái nghiêm túc cũng xuất phát lập tức từ Tiểu Chu.
- Nói xem!
Tống Mẫn nhíu mày, quan sát gương mặt bạn mình chừng nửa phút nữa mới mở lời.
- Cậu đã bao giờ thích một người nào chưa?
- ...H-Hả?
. . .
Lã Hứa Lệ sau khi nhận cuộc gọi từ người phía trên thì gương mặt trở nên khó coi. Nàng nâng tay, di thái dương một hồi lâu mới mở mắt trở về hiện tại.
Khung ảnh trên bàn là ảnh mẹ Lệ Lệ chụp với con gái Dương Dương.
Nàng quan sát rất lâu, trong lòng càng thêm một trận nhức nhối.
Chạm đầu ngón tay trỏ vào khung hình, đầu ngón tay đặt lên má Dương Dương trong ảnh. Nàng cười, đến bất lực với chính bản thân.
- Lại thất hứa với Dương Dương của mẹ rồi... Mẹ... thực sự không xứng đáng với tiếng "mẹ"... phải không Dương Dương...!?
. . .
Tiểu Chu suy ngẫm rất lâu, trong đầu hoàn toàn trống rống về khái niệm yêu thích một người nào đó.
Cô là đang suy nghĩ, rốt cục thích một người sẽ ra sao, sẽ có biểu hiện thế nào.
Mà không có, không tìm ra, không nghĩ được.
- Hình như là chưa có!
Tống Mẫn đã sớm đoán trước được, thay vì muốn chê trách thì lo ngại cho bạn mình hơn. Nghiêm túc lại đè một tầng nghiêm túc mới.
- Cậu suy nghĩ kĩ lại xem. Thực sự chưa từng cảm thấy muốn quan tâm hay ở cạnh một ai sao? Không có!???
Lại lần nữa nhăn mày nghĩ lại.
Dứt khoát lắc đầu.
- Không hề! Tôi chỉ muốn quan tâm tới gia đình và bạn bè thân thiết. Cũng chỉ muốn ở bên gia đình và mấy người các cậu. Không có người nào nữa.
Tống Mẫn gật đầu. Cũng không phải là vô lí, có thể là do câu hỏi không rõ ràng.
Thận trọng đặt vấn đề lại, sau một cái gật nữa quyết tâm thì liền đối diện đôi mắt ngây ngốc của Tiểu Chu.
- Vậy như này thì sao: trái tim đập loạn nhịp, cả cơ thể muốn bốc cháy, sẽ dễ rơi vào lúng túng nếu đối diện. Có từng rơi vào hoàn cảnh đó bao giờ chưa?
Mở căng mắt sau một loạt miêu tả đó từ Tống Mẫn. Tiểu Chu cố giữ bình tĩnh, suy nghĩ lại những thứ đã qua rồi càng cảm thấy kinh ngạc.
Tống Mẫn mang ánh mắt kì vọng, gấp gáp hỏi thêm.
- Sao? Có đúng chứ? Đã từng đúng không?
Gương mặt Tiểu Chu đột nhiên lấm tấm mồ hôi. Có một áp lực vô hình nào đó đè nén cô, khiến cô hô hấp cũng khó khăn khi hồi tưởng.
- N-Nếu có... thì là sao?
Như là sung sướиɠ muốn vỡ òa dù Tống Mẫn chẳng hiểu cớ gì mình phải vậy. Bác sĩ Tống tông giọng reo lên, vỗ vỗ tay lên mặt bàn vài tiếng hồ hởi.
- Là cậu có tình cảm với người ta, là cậu thích người ta chứ sao nữa!
- T-Thích sao?
- Đúng vậy! Chắc chắn là yêu thích! Được rồi Giáo sư Trương, rốt cục người đó là ai vậy?