Bất Chấp Yêu Điên Cuồng

Chương 46

Chương 46:

– Ji-soo, chỗ đó được chứ?

Min-jun liếc nhìn Ji-soo, cô thản nhiên gật đầu.

– Cũng được lắm! Nhưng không bằng chỗ của em. Tối mai em có lịch ghi hình bốn tiếng liền. Tầm muộn mới xong, anh có đợi được không?

– Anh là quản lý của em, đương nhiên phải đợi em rồi. Hỏi gì lạ vậy? (Cười)

– Ừ cũng đúng. Vậy mai ráng nhịn với em, em ghi hình xong anh em mình dùng bữa. OK?

– Tối mai lịch ghi hình thứ hai người ta dặn anh sẽ dùng bữa tối, bảo anh sắp xếp thời gian cho em hợp lý đó. Mai không được đâu Ji-soo, để rảnh thì đi!

– Thì anh dùng bữa cùng luôn chứ sao? Quyết thế đi! Em ngủ chút, đến nơi gọi ha!

Cô nhắm mắt lập tức, không định nghe thêm.

– Ashhhh! Cái con bé này.

Chỉ biết bất lực thở dài.



– A, thật là. Thời gian trôi qua thật nhanh đó. Mới ban nãy Ji-soo còn vội vã bước vào thì giờ đây phải nói lời tạm biệt rồi. Ji-soo, trước khi tắt mic em có thể tặng mọi người một bài hát thật đáng yêu được không? (cười)

– Vâng, tất nhiên ạ! Trước khi đến đây em vốn đã chuẩn bị một ca khúc… khá vui ạ. Mong mọi người sẽ thích thú (cười). Vậy em bắt đầu nha!

*tiếng đàn Guitar*

– À, lời bài hát là của một chàng trai dành cho một cô gái. Lời tỏ tình khá dễ thương. Bài hát tôi chưa kịp đặt tên… các bạn thông cảm nhé. (Cười) Vậy… Tôi xin phép!

"Cô gái với gương mặt tựa thiên thần đang sải bước trên đường

Nhìn bóng em tôi thực sự quá đỗi yêu thương

Nhưng cái bản tính nhút nhát khó bảo

Tôi lần nữa nhìn em lướt ngang qua

Rồi một chiều nọ gặp em trong thư viện thành phố

Ah, quyển sách đó, tôi có đọc rồi

"Tình yêu là một phép thử"*

Tôi cũng muốn có một phép thử trong cuộc đời mình

Đối diện em tôi thực sự quá run rẩy

Em tròn mắt, "người này là ai?", có lẽ vậy!

Tôi như thằng ngốc đưa em một cuốn sách

Em ngạc nhiên đón nhận rồi lại nhìn tôi

Em mỉm cười khiến tim tôi tan chảy

Một cái gật đầu, ah, tôi phát điên mất rồi

"Tôi muốn làm phép thử của em"*

…"

(*: Tên sách)

– Bài hát đáng yêu mà Ji-soo trình bày cũng chính là bài hát khép lại chương trình "Trò chuyện buổi tối" của đài A.Z chúng tôi ngày hôm nay. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe chương trình. Tạm biệt, hẹn mai gặp lại!

– Mọi người ngủ ngon, tạm biệt!

Đèn tắt, Ji-soo hơi bóp bóp gáy rời khỏi phòng radio.

– Ji-soo mỏi sao?

– À, có chút đau gáy thôi ạ. Về nghỉ sẽ hết ngay thôi. Không có gì đâu anh!

– Ừ, đợi anh chút!

Lấy trong túi ra một miếng cao dán, người dẫn chương trình ban nãy khẩn trương nhét vào tay Ji-soo.

– Dạ…!

– Cầm lấy, nếu đau quá thì dùng thử. Nhưng đừng lạm dụng, không tốt cho xương. Nếu cảm thấy dùng xong mà không đỡ thì em nên đi viện kiểm tra. Thoái hóa xương sớm là nguy hiểm lắm đó.

– À, vâng. Em cảm ơn anh! (Cất miếng dán vào túi)

– Trẻ tuổi mà thành đạt như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Con gái lớn của anh thích em lắm đấy, luôn mồm dặn anh là phải mời em đến nhà dùng bữa tối. Nếu có dịp hãy đến nhà anh dùng bữa nhé, thân già như anh mà bị trẻ con lèo nhèo suốt như vậy khó coi lắm. (Cười)

– Vâng. Vậy để anh không bị con gái bắt nạt, ngày kia em sẽ đến dùng bữa, có được không ạ?

Cô tươi cười nhìn người đối diện. Hơi ngạc nhiên, rất nhanh người kia lộ rõ vẻ phấn khởi.

– Thật chứ Ji-soo? Vẫn biết em rất bận… không nghĩ là có thể mời được em ngay đấy!

– Sao anh lại nghĩ mời em khó vậy chứ? Em luôn muốn có một bữa cơm ấm cúng cùng mọi người. Vậy hẹn anh ngày kia nhé, em sẽ chủ động liên lạc với anh. Giờ em về nhé, anh quản lý đang sốt ruột (Cười)

– OK~ Hẹn em ngày kia. Bye!

– Ok! Bye bye.

Là một Ji-soo không biết từ chối.

Là một Ji-soo thân thiện, cởi mở, hòa đồng, đáng mến.

Là một Ji-soo luôn tươi cười.

Hình tượng của Ji-soo đã hoàn toàn thay đổi. Cô thay đổi tất cả như vậy, kể cả vẻ ngoài. Giờ đây lượng người hâm mộ của cô trở nên nhiều không tưởng.

Đâu đâu cũng thấy cô xuất hiện, đặc biệt là các chương trình giải trí gây cười cho khán giả.

Cô thậm chí còn được mời chụp ảnh quảng cáo thời trang trước sự trầm trồ thán phục của mọi người.

Cô xuất hiện khá nhiều trong các bữa tiệc và đặc biệt… tửu lượng cũng được mọi người đánh giá là khá tốt.

"Ai rồi cũng thay đổi, Ji-soo sao mãi mang hình tượng "tảng băng" kia được chứ? Chị cười là đẹp nhất. Em ủng hộ con người chị lúc này"

"Lee Ji-soo tôi thấy bạn hình tượng nào cũng thu hút mọi người hết. Nhưng tôi vẫn thích một Lee Ji-soo tươi cười hơn"

"Lạnh lùng mới ngầu. Nhưng mà… không thể phủ nhận em cười rất đẹp Ji-soo ạ"

"Cô gái của tôi, cố lên!"

Mỉm cười đọc mấy dòng bình luận mới nhất trên bức ảnh cô vừa đăng tải cách đây một tiếng. Là ảnh cô chụp cùng với người dẫn chương trình Radio ban nãy.

Nhìn lịch, cô hơi nhăn mày.

"13/2. Nhanh vậy sao?"

Thở dài, cô vén tấm rèm cửa lên. Tầm mắt hướng về phía đối diện.

Đèn trong căn biệt thự cô đang quan sát vẫn còn sáng. Có bóng người. Cô giật mình, vội vã đóng rèm lại, ngồi xụp xuống.

Ẩn thân.

Ngồi đó độ năm phút cô mới tĩnh tâm, từ từ nhấc rèm lên quan sát. Thở nhẹ khi thấy đèn bên đó đã tắt. Bóng người cũng không còn.

Quan sát thêm chút nữa cô mới thôi cái trò "rình rập" kia của mình. Lên giường nằm nghỉ ngơi.

~

Hôm sau

– Ji-soo, có người bên công ty S.S.E muốn gặp em!

Ji-soo đang đọc nhạc tập trung, nghe thấy "công ty S.S.E" thì cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn.

– …

– Có gặp không?

Min-jun nhìn thấy biểu cảm không-mấy-tươi-tỉnh của Ji-soo thì khẽ hỏi nhẹ một lần nữa.

– Đi thôi!

Tươi cười đứng lên, cô, với hình tượng và tính cách của hiện tại chắc chắn sẽ gặp mặt người bên công ty S.S.E rồi.

Cạch

Myung-dae với nét mặt khá căng thẳng đang ngồi đối diện Tổng giám đốc Sul. Nghe thấy tiếng cửa như bừng tỉnh, vội cã cài áo khẩn trương đứng lên.

– Thật xin lỗi, anh đợi lâu không ạ?

Ji-soo lễ phép bước vào trong. Myung-dae cười méo mó.

– Không hề, anh mới đến!

– Hai người ngồi đi!

Chủ phòng đã có lời, tất nhiên sẽ là ngồi rồi. Ji-soo môi vẫn nở nụ cười thân thiện vừa ngồi xuống vừa nói.

– Không biết anh tìm em có việc gì ạ?

– À… thật ngại quá. Ji-soo, công ty anh có chút sự cố… mong em ra tay giúp đỡ lần này!

Ji-soo giả bộ khó hiểu.

– Là… sao ạ?

– Bên anh… cần em đứng ra sản xuất nhạc cho nhóm tân binh mới. Là nhóm nhạc có Ji-hyo, bạn học của em. Con bé là thành viên trong nhóm đó, sắp Debut mà có mấy chuyện nên phải đẩy lùi lại… em có thể…

– À, là Ji-hyo sao?

– Phải phải, là Ji-hyo. Em có thể…

Ji-soo đăm chiêu. Hơi liếc nhìn anh "Tổng" của mình. Cô thấy được cái lắc nhẹ từ phía Jung-hee. Nghĩ một chút, rồi tươi cười nhìn Myung-dae.

– Anh Myung-dae, em mới có 22 tuổi, đó là tính cả 9 tháng nằm trong bụng mẹ rồi đấy. Nếu không tính thì xem nào… mới có 21 tuổi, đúng không anh Jung-hee?

Giọng đùa cợt, Ji-soo cười cười nhìn Jung-hee.

– À, phải!

– Anh Myung-dae, anh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

– À… anh 36! 36 tuổi rồi!

– Anh hơn em 15 tuổi sao? Khoảng cách lớn thật đấy.

Cô cười thực sự rất tươi. Nhưng người đối diện đã ngửi thấy mùi hắc ám. Hơi lo lắng, Myung-dae cố gắng dẫn dắt vào câu chuyện chính.

– Ji-soo…

– Vì so với anh, em chỉ là một đứa trẻ mới lớn, không chút hiểu biết nên dễ dàng dắt mũi phải không, anh Myung-dae.

Mặt phó chủ tịch Man tái mét, cổ họng nhất thời là cứng đờ.

– Đúng rồi! Anh không sai, em chỉ là một đứa mới lớn chẳng hiểu biết sự đời như anh. Em nhận mình thực sự đúng là mang bản tính trẻ con anh ạ, đến giờ em vẫn còn thuộc làu làu mấy lời hôm đó của anh. Giờ không biết phải làm sao nữa.

Giả bộ thở dài bất lực, Ji-soo tỏ vẻ lo nghĩ nhìn Myung-dae.

– Anh… Ji-soo à… anh thực sự bị oan…

– Không không! Anh không cần thanh minh với em. Không sao mà, chuyện cũng qua rồi. Chỉ là… em là người ghét nghe mấy câu dối trá! Anh hiểu chứ!?

Nụ cười đó của Ji-soo… có đánh chết thì Myung-dae cũng không dám quên.

Nhìn giả tạo không tưởng, lại sắc nhọn như một lưỡi dao có thể gϊếŧ chết bất cứ ai. Đó là nụ cười "quỷ ám" của Ji-soo lúc này.

Myung-dae mồ hôi vã ra như mưa. Cả người không hiểu sao có chút run rẩy nhẹ.

– E hèm!

Tổng giám đốc Sul ra dấu, Ji-soo liếc anh ta một cái rồi lại mang gương mặt thân thiện.

– Dù sao em cũng có mấy chuyện với Ji-hyo. Chiều nay bốn giờ em ghi hình xong sẽ đến công ty anh một chuyến. Nhưng như vậy không có nghĩa là em đồng ý với yêu cầu của anh. Đừng quá kì vọng. Em chỉ là ĐẾN và XEM XÉT mà thôi!

Ji-soo mỉm cười, nhấn mạnh mấy từ quan trọng cho Myung-dae nghe lọt tai.

– Ừ… được được! Tất nhiên là được! Anh sẽ trực tiếp đến đón em, em ở đài nào vậy?

– Không cần! Em sẽ tự đến! Thay vì đi đón em sao anh không chuẩn bị kĩ càng cho nhóm tân binh kia của anh nhỉ? Để mà lấy được sự chú ý của em cũng khá khó đấy. Em sẽ kiểm tra giọng, thần thái, kĩ năng… mọi thứ! Anh hiểu chứ? Như một bài kiểm tra vậy!

Ji-soo lại nở nụ cười "quái gở", Myung-dae tái mét lần nữa, vội vã đứng lên.

– Anh… anh sẽ chuẩn bị ngay! Giờ anh về, Ji-soo, hẹn chiều gặp. Tổng giám đốc Sul, tạm biệt!

Ji-soo mỉm cười đưa tay lên.

– Chuẩn bị tốt nhé! Bye!

Tổng giám đốc Sul hơi nghiêng đầu, coi như chào.

Cửa khép lại, Jung-hee lập tức "nhảy dựng" lên, chẳng còn phong thái Tổng giám đốc oai phong ban nãy nữa.

– Cái con bé này. Ít việc để làm quá hay sao mà lại ôm vào người mấy chuyện vớ vẩn thể hả? Cứ để em tùy ý quyết định như này thật khiến anh phát điên lên mà.

– Ai nói em là "Lee Ji-soo không biết từ chối" chứ?

Cô cười hơi lớn rồi tiện tay với tờ tạp chí trên bàn.

– Đó là khi uống rượu, liên quan gì đến "nhận việc"?

Tổng giám đốc Sul gườm gườm cô, cô chẳng để ý, lật nhanh mấy trang tạp chí.

– A, em này! Cũng được ha!

Rõ ràng đánh trống lảng mà.

– Ashhhh. Cái con bé này…..! (Vỗ trán bất lực)

– Thôi thôi! Tính toán sau. Em đi chuẩn bị chút, sắp ghi hình rồi. Gặp anh sau nhé!

Ji-soo "chuồn đẹp", Jung-hee thở dài.

– Này!

– D…ạ….. (Cố kéo dài giọng)

– Cái giọng em kìa… Được rồi, anh chỉ muốn nhắc làm gì thì làm, giữ gìn sức khỏe là được.

– Rõ thưa anh "Tổng"!

Cô tươi cười rồi khẩn trương đi mất.

Một cái thở dài. "Lực bất tòng tâm". Jung-hee lắc lắc đầu mỉm cười.

"Thay đổi theo hướng như vậy… không cũng đáng lo lắm!"

"Nhưng nhiệt tình như vậy… Không không, còn đáng lo hơn, hơn…!"