Chương 43:
Rốt cục là vì sao lại ra nông nỗi này?
Cả hai yêu thương nhau nhưng rồi vô tình làm nhau tổn thương.
Se-ju chỉ thấy mờ đυ.c ở mắt. Cô đã làm gì thế này?
Một bước sai, ôm hận cả đời
Nghĩ rằng ra đi sẽ tốt cho cả hai
Nhưng lại chẳn thể ngờ chỉ làm nhau thêm đau khổ
Không có cái giá như trong cuộc sống này
Biết đã lầm bước, xin lỗi em, người tôi yêu…
Giờ trong đầu Se-ju không rõ vì sao lại hiện ra bài hát này. Thực sự quá đúng với hoàn cảnh của cô mà.
Cô không dám tin mình đã từ bỏ đi hạnh phúc của cả hai chỉ vì cái…
Đúng rồi, là ngày hôm đó, cô đã bỏ rơi Ji-soo để rồi chạy đến bên một người đàn ông khác.
Nhưng khi nhớ lại lý do đó, cô lại cảm thấy lạ lùng. Nhìn Chul-soon, cô cố gắng giữ giọng không bị run rẩy để nói cho dễ nghe.
– Hôm đó… Tôi thực sự là nhìn thấy Ji-soo hôn Ji-hyo. Trước đó em ấy nói úp mở gì đó về chuyện tình cảm, nên nhìn thấy sự việc đó thực sự…
– Hôn?
Chul-soon tròn mắt nhìn Se-ju, cô chỉ gật nhẹ đáp lại.
– Là ngày họp lớp đại học! Tôi được mời đi nhưng đến trễ, khi đến thì…
Chul-soon hơi há miệng, ngầm "à" lên một tiếng như nhớ ra gì đó.
– Thực sự tôi không biết cậu ấy hành động như vậy, chỉ biết là cậu ấy say khướt, may lúc đó tôi điện thoại cho cậu ấy, tình cờ biết được sự tình nên mới có thể đưa cậu ấy về nhà. Ji-soo hôm đó vô cùng không tỉnh táo, nhưng miệng thì luôn gọi tên chị. Đó là tất cả những gì tôi biết được. Có lẽ tôi trách sai chị rồi, thực sự là do hiểu nhầm mà ra. Tôi… cũng không biết nói sao nữa…!
Chul-soon thở dài, mũi tên đã phóng đi thì làm cách nào có thể thu hồi được chứ?
Liệu thứ tình cảm này, còn có thể?
– Ji-soo vẫn yêu chị. Lần đến đây ăn, tôi có thể thấy điều đó trong mắt cậu ta! Hay là…chị chủ động xem, dù sao cũng đã ly hôn, chỉ cần chờ tòa giải quyết thôi là xong rồi. Cậu ấy thực sự cần chị.
Chul-soon dùng cái giọng gấp gáp thúc giục Se-ju. Cô ngồi im như tượng, cú shock này thực sự quá lớn rồi.
Mà nó cũng thật sự… quá nhiều hạnh phúc ấy chứ!?
Từ tuyệt vọng tột cùng, khi biết được tình cảm của Ji-soo vốn dành cho mình từ trước thì bao nhiêu cơ hội dường như đang mỉm cười với cô.
Luôn yêu một người như vậy, dẫu có kìm nén cảm xúc lúc này cũng không thể dấu nổi nụ cười trên môi.
Nước mắt vẫn rơi nhưng môi lại cong lên ý cười rõ nét.
Rầm rầm
Huỵch huỵch huỵch
Hộc…hộc…
Cộc cộc…
Một đống âm thanh của vội vã kết hợp với hơi thở gấp gáp làm Chul-soon và Se-ju giật mình. Chul-soon lập tức ra mở cửa, kinh ngạc khi biết người trước mặt mình là ai, tròn mắt.
– Ji…Ji-soo, sao vậy?
– Chul-soon,… không… không ổn rồi. Tôi…say…
Ngấm rượu như vậy rồi sao có thể tỉnh hẳn chỉ vì cái bất ngờ kia?
Ji-soo vốn là cố vùng vẫy khỏi cơn say, chạy đến nhà cậu bạn thân để "lẩn trốn". Nhưng khi mục đích đã hoàn thành thì con người ta thường buông lỏng. Ji-soo dù có thực sự được gọi là thiên tài nhưng cũng chỉ là một con người mà thôi. Đến được nhà Chul-soon, cô tức khắc để cái thứ nước lỏng đắng chát kia tiêu khiển, trở nên mềm nhũn vì nó như lúc gõ cửa nhà nàng.
Se-ju vội vã chạy đến khi thấy Ji-soo đổ gục trên người Chul-soon. Không cần hỏi "làm sao vậy nữa" bởi cái hơi men nồng nặc kia là cô đủ hiểu rồi. Chul-soon mở cửa phòng, đặt Ji-soo lên giường. Đương nhiên là giao phó Ji-soo cho Se-ju rồi khẩn trương xuống nhà làm công việc của mình.
Se-ju lấy khăn ướt lau mặt cho Ji-soo. Thật chậm và nhẹ nhàng, kèm theo đó là cái ngắm nhìn gương mặt người đang ngủ kia chăm chú.
Cô giờ mới có thể nhìn kĩ gương mặt Ji-soo. Thực sự thì… sao sắc mặt lại tốt nhiều đến vậy?
Trước kia Ji-soo luôn thiếu ngủ, làm việc thì đến ba giờ sáng nên hốc mắt thường thâm rất khủng khϊếp. Ha-na ngày nào cũng phải giúp Ji-soo trang điểm mắt chỉ vì Ji-soo không muốn mọi người quá chú ý đến cô và hỏi han mấy thứ như vậy.
Se-ju vẫn không thể hết ngạc nhiên, đưa tay lên kiểm tra xem có phải là do lớp trang điểm không. Cô giật mình, chắc chắn không phải lớp phấn rồi.
Thực sự Ji-soo giờ đây đã tốt lên rất nhiều.
Nghĩ đến mấy chuyện tích cực của Ji-soo, Se-ju vừa vui vừa tò mò. Con người muốn thay đổi cần phải có gì đó tác động. Vậy nguyên nhân khiến Ji-soo thay đổi tích cực như vậy là do đâu?
~
Min-kyung mãi mới thôi thẫn thờ. Đặt ngón tay lên môi. Thực sự nàng vẫn còn cảm nhận được sự nồng nhiệt của ai kia khi trao cho mình nụ hôn mãnh liệt như vậy.
Nói nàng sợ hãi mà rơi nước mắt cũng không hoàn toàn chính xác.
Khi đó cảm xúc lẫn lộn, hỗn loạn vô cùng. Nàng ngoài sợ hãi ra… còn có chút vui mừng. Ít ra cô đã chủ động đến như vậy.
Nhưng nàng sợ, lúc đó thực sự nàng không nhận ra Ji-soo thường ngày. Vả lại, cái hôn nhờ men rượu kia cũng làm nàng có chút… không vừa lòng.
Có khi nào, nếu Ji-soo tỉnh táo mà trao nàng nụ hôn như vậy, thì nàng sẽ không những không sợ hãi mà còn nồng nhiệt tiếp nhận không?
Cô say như vậy, sẽ đi đâu cơ chứ?
Lo lắng gọi điện thoại cho cô, đến năm cuộc rồi vẫn không thấy cô nhấc máy. Quyết định là sẽ tìm kiếm.
Nàng tìm đến tất cả các nơi mà cô có khả năng ở đó. Nhưng đến chiều tối rồi vẫn không thấy chút manh mối nào. Gọi điện cho cô thì cô cũng chẳng thèm nghe. Vừa giận vừa lo, đang không biết làm thế nào thì một mùi thơm phức xộc thẳng lên mũi, đánh thức tất thảy ngũ giác của nàng lên tình trạng thần tiên.
Đánh mặt sang, không sai, là nhà hàng đồ nướng.
Càng nhìn cái bụng nàng càng réo ầm ĩ. Định bước vào thì nàng giật mình, ngơ ngác một lúc rồi bừng tỉnh.
"Còn chưa đến đó!"
Nghĩ xong liền lập tức lên xe phóng thẳng đến khu Jung-gu.
~
Bốn tiếng đồng hồ, chỉ bất động ngồi bên Ji-soo. Ngắm nhìn gương mặt khiến mình yêu thương sâu đậm làm Se-ju hơi cay khóe mắt.
Đã lâu rồi mới có thể nhìn Ji-soo gần đến như vậy. Cũng lâu rồi mới thấy người này ngủ ngon đến thế. Cũng lâu rồi… mới ngửi thấy mùi men rượu nồng nặc trên người cô.
Ji-soo từng là người khá thích nhậu nhẹt và đương nhiên bạn nhậu của cô là Se-ju và Chul-soon. Ji-soo rất dễ say nhưng luôn tỏ ra mình tỉnh táo trước mặt người khác, chỉ khi về đến nhà mới biết được cô say xỉn đến như nào.
Từ khá thích uống rượu trở nên ghét nó và không dám sờ vào… tại sao đến giờ bản thân mới đi tìm hiểu kĩ lưỡng chứ?
Bao nhiêu câu tự trách bản thân. Nếu Se-ju ngày đó nói gì, hoặc làm gì đó chắc chắn mối quan hệ của cả hai sẽ không trên bờ vực sụp đổ như bây giờ.
Nghĩ đến đó, nước mắt kìm nén đã lâu đã bắt đầu lăn trên gò má.
Người đẹp, đến khóc cũng xinh đẹp vô cùng. Gương mặt tinh xảo tựa búp bê, nói Se-ju 28 tuổi thì đến bản thân người nói cũng cảm thấy ngượng ngùng trong miệng. Vẻ đẹp kia, làm sao có thể là phụ nữ gần 30 được?
Ji-soo hơi trở mình rồi tự nhiên thấy không thoải mái. Từ từ mở mắt, đầu cô vẫn còn đau lắm do tác dụng phụ của cồn.
Thấy Ji-soo, Se-ju vội vã xoay mặt đi, lau nhanh hai hàng nước mắt.
Nhưng mà, có nhanh thế nào cũng không thoát khỏi cái nhìn của Ji-soo được.
Tóm hai vai người trước mặt, xoay thân thể đó lại để mặt đối mặt. Ji-soo nhăn mày, nhìn gương mặt lấm lem vì nước mắt kia, tự nhiên thấy xót xa vô cùng.
– Chị làm sao vậy?
Ji-soo bình tĩnh như vậy, nghĩ lại đến bệnh tình của cô, Se-ju tự nhiên giật mình, tức khắc đứng lên định ra ngoài. Né tránh.
Ji-soo tóm chặt tay cô, dường như chưa nghe được câu trả lời sẽ không để cho cô ra ngoài.
– Né tránh tôi ba tuần. Ghét tôi vậy sao? Tôi biết là tại…
Ji-soo lại nhớ đến chuyện kia. Tự nhiên cô thở dốc, mặt biến sắc đến kinh dị.
Se-ju thấy bất thường, vội vã xoay người lại.
– Ji-soo, em không sao chứ?
– Tôi… là vì tôi nên… đứa trẻ…
Mặt Ji-soo trắng bệch. Người bắt đầu rơi vào tình trạng run rẩy.
Se-ju đau đớn, vội vã ôm cô vào lòng. Cái ôm càng lúc càng chặt hơn như là chỉ mong nó có thể làm Ji-soo hết hoảng sợ.
– Không phải do em, mong em đừng tự trách bản thân. Giờ em hãy bình tĩnh. Tôi sẽ đưa em đến viện kiểm tra.
– … Tôi… rõ ràng… tôi làm chị thành ra như vậy…. tôi… không đáng được sống. Bất luận là ai… ở cạnh tôi thực sự cũng thật xui xẻo… không phải vì thế mà chị mới tránh tôi sao?
Càng lúc càng run lên, mặt đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
– Chúng ta đi viện, được không Ji-soo? Kiểm tra xong sẽ nói chuyện tiếp, giờ em…
– Đừng! Tôi không… muốn đến đó! Tôi cũng không… phải kẻ điên. Tôi hoàn toàn… rất tỉnh táo. Chỉ là tôi… tôi…
Không nói được nữa. Dù biểu hiện ổn hơn so với những lần trước nhưng dư âm vẫn còn đó.
Se-ju vỗ vỗ sống lưng cô, không ngừng vỗ về ân cần.
Còn cô, cô chỉ biết vùi mặt vào hõm vai Se-ju, run run lặp đi lặp lại những câu xin lỗi bị ngắt đoạn.
– Tôi sẽ đền bù tất cả… tôi chắc chắn.
– Tôi không cần em đến bù, chỉ muốn nói chuyện với em. Vậy nên em phải bình tĩnh lại mới được. Được không Ji-soo?
Im lặng một lúc lâu.
Se-ju cảm nhận được cái gồng mình của Ji-soo. Ji-soo đang lấy lại bình tĩnh, kìm nén nỗi sợ. Run rẩy cũng dần dần được hãm lại. Chừng 10 phút không nói câu nào, 10 phút cố gắng cũng khiến Ji-soo có thể bình tĩnh và tỉnh táo hơn được một chút.
– Tôi… ổn!
Một câu như vậy là đủ.
Se-ju buông tay, hai người tách khỏi nhau.
– Tôi pha chút sữa, em ngồi đây đợi!
– K..không! Tôi không uống. Tôi cũng có chuyện muốn hỏi chị!
Giọng điệu này… xem ra đã hoàn toàn tĩnh tâm. Se-ju không phản đối, lại ngồi về phía đối diện Ji-soo, gật đầu.
– Vậy em nói trước đi!
Ji-soo cũng không định đùn đẩy, cô thở nhẹ bằng miệng mấy cái, vẫn là cố điều chỉnh hô hấp cho ổn đinh,
– Khi tôi hỏi chị là "chồng chị có đối xử tốt với chị không?", chị trả lời "có", chị nhớ chứ?
Nói Ji-soo có thể đóng phim quả không ngoa. Biểu cảm lạnh như băng thường ngày lộ trên mặt. Mới ban nãy còn run lẩy bẩy giờ đã có thể đạt trạng thái đỉnh cao của bình thản. Thực sự, chỉ Ji-soo mới có thể làm được như vậy mà thôi.
Là chuyện cần nghiêm túc, Ji-soo chắc chắn sẽ nghiêm túc và có thái độ cho đúng mực. Se-ju không quá ngạc nhiên, cô ở cạnh Ji-soo đủ lâu để biết người này tính khí như nào.
– Phải!
– Vậy… tôi biết chị là người dù thế nào cũng sẽ nhịn. Anh ta nói gia đình xảy ra mâu thuẫn dẫn đến đổ vỡ. Nhưng tôi không tin. Chị là người sẽ cố hàn gắn, không phải nói mâu thuẫn là có thể ly hôn dễ dàng như vậy. Giờ tôi muốn xác nhận lại, anh ta… đã làm gì chị?
Se-ju mím môi rồi tự nhiên nở nụ cười hiền lành.
– Em có vẻ… hiểu rõ tôi?
– … Anh ta làm gì chị?
Né tránh câu hỏi kia, Ji-soo ngoài sự thực ra không muốn nghe gì dư thừa nữa.
– Sao em lại bận tâm đến vậy? Cũng không ảnh hưởng đến em. Giờ em…
– Tại sao không liên quan đến tôi?
Ji-soo thái dương nổi gân, biểu cảm rõ tức giận.
– …
– Không phải tại tôi… nên chị mới như vậy sao? Là do tôi nên mọi thứ xung quanh chị đổ vỡ hết. Tôi vốn sai từ đầu, tôi không nên đưa chị đến cái nơi này. Sai từ đó vẫn không buông tha chị, còn khiến chị mất đứa trẻ… tôi không thể nào thôi nghĩ về nó…. Tôi… tôi…
Lại run lên, mắt đỏ ngàu như muốn vỡ òa tiếng khóc.
Chỉ mấy giây sau, Ji-soo giật thót. Cô từ từ đưa mắt xuống nhìn, không tin nổi.
Se-ju vươn người, một tay ôm má Ji-soo. Môi chạm môi. Nụ hôn nhẹ nhưng dai dẳng và không muốn buông ra.
– Chị Min-kyung, chị gặp được…
Chul-soon chưa dứt câu, bóng người kia đã lao nhanh chóng ra ngoài.
Nhếch khóe môi cười trào phúng, nàng phóng xe nhanh chóng trở về nhà, trong đầu không thể nào quên nổi cái hình ảnh mới nhìn thấy ban nãy.