Chương 40:
– Đi đâu vậy?
– À, chị ra ngoài chút, mấy… hậu bối có chút thắc mắc. Muốn hẹn gặp.
– Ừ… Về sớm nhé! Tôi hôm nay muốn ngủ sớm, hơi mỏi.
Nàng giật mình, vội vã đưa tay lên trán cô, lo lắng vô cùng.
– May quá không sốt!
Thở phào nhẹ nhõm. Cô cười cười, vòng tay ôm lấy eo nàng. Kéo nàng sát lại về phía mình.
– Kể ra sốt cao như mấy hôm trước cũng có cái hay.
Nàng nhăn mày, nhéo mũi cô, mắng yêu.
– Hay cái gì? Ăn nói hàm hồ.
– Gì chứ, không phải nhờ vậy mà chị mới ở cạnh tôi sao? Đi đi, sớm về đó!
– Ừ, ở nhà ngoan nhé. Có gì gọi điện cho chị, chị về ngay!
Min-kyung thơm má tạm biệt cô rồi nhanh nhẹn đi mất.
Cô gật gù, ung dung trở về phòng.
Nàng với cô ở chung tính đến hôm nay đã được sáu ngày. Sáu ngày trước cô đột nhiên sốt cao, nàng hốt hoảng vội vã chạy sang nhà cô.
Cô sốt đến ba ngày, ba ngày nằm li bì, khi ngủ không ngừng nói xin lỗi.
Cô vẫn bị ám ảnh, nàng biết.
Hoàn toàn không phải do sốt mà gây ra, mấy ngày sau đó, cô đã khỏe nhưng nàng có chút ngờ vực. Mặc kệ cô có chọc ghẹo ra sao, nàng quyết tâm bám vào cái cớ "ở lại theo dõi thêm" để được cạnh cô.
Quả thực, đêm nào cô cũng rơi vào hoảng loạn, chân tay điên cuồng múa may, miệng không ngừng nói những lời thương tâm đến đau lòng.
Hoàn toàn là những lời nhận tội và xin lỗi.
Những lúc cô như vậy, nàng liền mau chóng ôm chặt lấy cô vào lòng, không ngừng vỗ về an ủi.
Kì diệu là, "phương thuốc" của nàng vô cùng hiệu quả với cô.
Nàng chính vì thế mà đã sang nhà cô, "cắm trại" tại nhà cô từ lúc đó, tự ngầm định trong đầu là, khi cô khỏe thì mới trở về nhà.
~
Tại quán Cafe K+, tầng 2
Mới có 10 giờ tối, nàng bước vào quán với một thắc mắc to đùng: vì cớ gì mà vắng tanh như vậy?
Se-ju ngồi nghiêm chỉnh đối diện Min-kyung. Khác với thường ngày, cô dường như không vui vẻ cho lắm khi nhìn thấy nàng.
– Chị dạo này thế nào?
Nàng cố gắng bắt chuyện trước dù rằng chính Se-ju là người hẹn, nhưng vì cô không nói gì chỉ nhìn nàng chăm chăm nên khiến nàng có chút khó xử.
– Tôi ổn. Ji-soo ra sao?
– À, em ấy cũng rất tốt…
Sợ Se-ju lo lắng nên nàng ỉm luôn chuyện Ji-soo mới khỏi ốm.
Không khí rơi vào im ắng đến quỷ dị, nàng sốt ruột, nhìn trước ngó sau như là gϊếŧ thời gian vậy.
– Tôi bao trọn quán nên mới vắng như vậy. Tôi muốn nói chuyện riêng với em ở nơi yên tĩnh.
– A, vâng! Nếu quan trọng đến vậy, chị cứ nói!
Nàng hơi cười, có chút bồn chồn. Chuyện gì lại khiến Se-ju mang gương mặt lạnh tanh nhìn mình như vậy kia chứ?
– Vì sao em lại trở nên thân thiết với Ji-soo như bây giờ?
Không vòng vo, hỏi trực tiếp.
Se-ju vẫn chưa biết nàng và Ji-soo đang có mối… quan hệ kiểu "nửa hẹn hò", vì vậy để mà trả lời chính xác cho người kia rõ thì vô cùng khó khăn.
Vả lại nàng cũng biết, Se-ju đến giờ vẫn yêu Ji-soo rất nhiều, cộng thêm sự việc mới đây xảy ra với Se-ju, e rằng để mà nói ra quan hệ mập mờ giữa cô và nàng thì quá là quá đáng với Se-ju.
Trầm ngâm của cô làm Se-ju nhíu mày, như vậy theo cách hiểu của Se-ju nghĩa là, nàng thật sự tiếp cận Ji-soo chứ không phải có ý tứ muốn làm bạn mà không lạm dụng Ji-soo.
– Min-kyung, cô thực sự lợi dụng Ji-soo sao?
Giọng điệu thay đổi rõ rệt. Min-kyung giật mình, tròn mắt nhìn Se-ju.
– Chị… nói gì vậy?
– Tôi nói cô thực sự đang lợi dụng Ji-soo chỉ vì danh vọng cá nhân, có đúng không?
– Tuyệt đối không có, Se-ju, chị hiểu nhầm rồi!
Nàng hốt hoảng bật dậy. Se-ju vẫn dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn nàng.
– Hiểu nhầm hay không hiểu nhầm, tất cả rồi sẽ rõ. Tôi chỉ biết rằng, trong thời gian tới, công ty cô sẽ liên tục dùng cô để gây sức ép cho Ji-soo. Ji-soo là đứa giàu tình cảm, rất dễ bị lợi dụng. Chỉ mong cô đừng thông đồng với người bên công ty để lợi dụng em ấy mà thôi.
Se-ju đứng lên, ném ánh nhìn cay nghiệt về phía nàng rồi rời khỏi.
Nàng về cơ bản là mặt tối sầm lại. Lập tức lấy điện thoại liên lạc với vị giám đốc "thân yêu" của mình.
Tút…tút….
– Alo, Min-kyung à?
– Anh. Em có chuyện muốn nói với anh đây!
– Ừ, có gì vậy?
– Lần trước em đã nói rõ, có vẻ anh nghe không được lọt tai?
Nàng tức giận, câu từ vô cùng thiếu lễ nghĩa. Giám đốc Bong có giật mình về ngữ điệu này liền khẩn trương hỏi lại.
– Chuyện gì vậy Min-kyung? Có vẻ em đang giận, có gì từ từ nói.
Mấy lời dễ nghe này từ giám đốc Bong cũng dễ hiểu thôi. Nàng giờ rất nổi tiếng, thậm chí diễn xuất trong MV của nàng khiến nhiều người hài lòng, vài đạo diễn lớn cũng để ý và ngỏ lời muốn nàng tham gia vào dự án phim ảnh. Nhưng nàng vẫn đang phân vân giữa các kịch bản nên còn chần chừ chưa đưa ra quyết định.
Nhờ có nàng mà S.S.E vốn đang bị đồn thổi là sắp phá sản lập tức vùng dậy mạnh mẽ.
Nàng giờ như người nắm số mệnh của cả công ty trong một năm này. Theo dự tính thì nếu dùng nàng, chỉ trong một năm, cả công ty S.S.E sẽ có thể hoạt động mạnh mẽ trở lại.
Một năm này là một năm cuối cùng trong hợp đồng của nàng với công ty. Không nên làm nàng phận ý, huống hồ nàng là cầu nối mạnh mẽ nhất giữa công ty T.H.E và công ty S.S.E, vì lẽ đó càng không nên chọc giận nàng.
Myung-dae dù chỉ mạnh miệng nói Ji-hyo là con át chủ bài để kéo Ji-soo nhưng thâm tâm hắn ta vẫn vô cùng đề cao giá trị của Min-kyung. Huống hồ dạo gần đây tin tức tốt đẹp từ cô và nàng trên mạng xã hội rất nhiều nên càng khiến hắn thêm tự tin về việc công ty có thể dễ dàng vực dậy.
– Em có nói là, đừng bao giờ nghĩ em lợi dụng Ji-soo? Anh còn nhớ không?
– A, có, tất nhiên là vậy rồi! Anh nhớ chứ!
– Vậy em sẽ nói thêm một câu nữa! Anh nghe kĩ nhé!
– À, ừ, em nói đi!
– Đừng bao giờ dùng em để lợi dụng Ji-soo vào bất cứ việc gì của công ty này. Anh có nghe rõ không?
– A… có… ừ rõ lắm. Anh biết rồi mà, em đừng lo.
– Biết thì tốt rồi. Vậy ngủ ngon!
– Ừ, ng…
Tít
Không để người kia nói hết câu nàng liền tắt máy.
Khá muộn, mau mau rời khỏi quán café, Ji-soo đang đợi nàng ở nhà nữa.
~
Cô ngồi trước màn hình máy tính. Cô rõ bệnh tình của mình nên đang cố gắng… tự chữa trị.
Từ khi sự việc kia xảy ra, cô tự nhiên sợ trẻ nhỏ và phụ nữ mang thai. Cứ đứa trẻ hay người phụ nữ mang thai nào xuất hiện là cô tức khắc rơi vào hoảng loạn rồi quay lưng bước vội.
Cô cố gắng không biểu đạt ra quá nhiều, nhưng run rẩy tất nhiên sẽ không vì sự cố gắng đó mà buông tha cô.
Cô tập trong lén lút nên nàng không biết nỗi sợ hãi mà cô phải đối mặt.
Trong màn hình máy tính, rất nhiều hình ảnh phụ nữ mang thai xuất hiện. Cô run run đưa chuột đến ô chứa hình ảnh.
Không thể ấn, vội vã tắt đi.
Đã nhiều lần lắm rồi, nhưng cô vẫn không thể nào nhìn vào đó được. Quá đáng sợ, lập tức cô chui vào trong chăn, nằm co ro ở trong đó.
Nếu nàng không lật chăn ra thì có lẽ cô cũng chẳng định ló mặt.
Cô sợ hãi đến mức không thể nghe thấy bất cứ tiếng động nào, thậm chí nàng về còn không thể nhận thức được.
Thấy nàng cô lập tức bật dậy. Cố gắng tự trấn an mình trong đầu. Vẻ mặt cô biểu đạt lạnh tanh nhưng người run lên không thể che dấu.
Nàng biết, nàng hiểu nhưng sẽ không hỏi về nó. Nàng biết cô vì không muốn nàng lo lắng mới im lặng chịu đựng. Nếu giờ mở lời sẽ là… làm cho mọi cố gắng của cô tan biến.
– Lạnh quá à?
Giả ngốc. Cô thở nhẹ một cái rồi gật đầu.
– Chị đi thay đồ, trong lúc đó chỉnh lại chỗ nằm đi. Em nằm ra giữa giường thế kia là tính đuổi chị đúng không?
Nàng cười, cố gắng chọc ghẹo cô.
Cô đã bình tĩnh lại, đúng hơn là nàng xuất hiện cô liền bình tĩnh lại. Hơi cười, cô nhìn nàng tinh quái.
– Đi đâu thay đồ?
– Cái gì? Nhà tắm chứ đâu? Em hỏi gì lạ vậy?
Nàng khó hiểu nhìn cô, cô cười cười, ranh vô cùng.
– Phòng ngủ đây rồi thì thay luôn ở đây đi, váy ngủ cũng treo trước mắt, sao phải đi đâu cho bất tiện?
Nàng đỏ bừng mặt mũi. Lee Ji-soo nàng yêu hoàn toàn khác với mấy lời đồn thổi trong "giang hồ".
Cái gì mà nghiêm chỉnh, vô tư, không tạp niệm cơ chứ? Toàn vớ vẩn hết. Cái người mang tên Lee Ji-soo kia không những chẳng có chút nào nghiêm chỉnh, trái lại còn ma mãnh và là đứa nhỏ dê xồm vô đối nữa kìa.
– Em… chị không muốn nói nữa.
Rầm
Hậm hực bỏ ra ngoài.
– Quên đồ ngủ kìa!
Cạch
Trừng mắt nhìn cô.
Rầm
Cô cười.
Nằm xuống, gác tay lên trán đợi nàng về phòng.
Trong những phút giây bên nàng, cô đã quên đi nỗi sợ kia. Cô hài lòng, thực sự nàng chính là liều thuốc giúp cô vượt qua chuyện này. Ngày đó là Chul-soon, giờ là nàng, Kang Min-kyung.
Nhưng cô không thể để nàng lo lắng thêm nữa, nàng vốn là người hay nghĩ ngợi, nếu biết chuyện của cô, không rõ nàng sẽ tự hành hạ bản thân ra sao để nghĩ cách giúp cô.
Nhưng cái cô không biết là, nàng vốn hằng đêm mất ngủ vì chuyện này lâu rồi.