Chương 37:
Cô như tượng đài đứng sừng sững trước lối ra vào, còn người kia lại rất tươi tỉnh và vô cùng thoải mái.
– Ji-soo, cậu định đón khách như vậy sao?
Là cái nhắc nhở tinh nghịch. Cô vẫn tròn mắt, ậm ừ mấy câu rồi mới khép cửa tiến về phía cô gái kia.
– Cậu… là thật sao?
Cô dường như vẫn không tin vào mắt mình. Ngay cả khi người kia sát mặt rồi vẫn còn ngờ vực.
– Cậu không tin?
– À có! Ừ… có!
Vẫn là hơi lúng túng. Lâu rồi cô không gặp gỡ bạn đại học nên có phần ngại và người trước mặt thì lại là người bạn… có thể coi là thân nhất của cô ở trường đại học.
– Nhìn cái mặt cậu kìa. Thay số cũng không báo ai, nổi tiếng rồi là quên hết bạn bè sao?
– Cái đó…
Mặt cô đỏ bừng. Vốn không phải là quên… chẳng qua là bận quá, cũng tại… bệnh lười nên không sao chép số điện thoại cũng như là nhắn một tin thông báo đã đổi số cho mọi người mà thôi.
Nhưng mà… chẳng lẽ giải thích là "vì tôi lười" sao? Quá vô lý và vô tâm. Vì nghĩ nên đáp lại như thế nào mà cô ậm ừ đến gần một phút.
– Không trả lời được cũng được thôi. Nhưng hôm nay cậu phải mời tôi đi ăn, coi như đền bù.
-…
Cũng không phải là quá đáng, dù sao Ji-hyo cũng là một người bạn tốt của cô. Nhưng cái chính là… cả bữa trưa và bữa tối cô đều có hẹn. Đêm nay còn sang Trung Quốc nữa… quá bận.
– Lee Ji-soo keo kiệt đến vậy sao?
Giả bộ thở dài. Ji-soo tự trọng rất cao, nghe thấy có người nói mình keo kiệt lập tức nhíu mày.
– Không phải, tại tôi hôm nay không được rảnh. Đợi mấy hôm nữa tôi sẽ liên lạc với cậu!
– Aigo~ Số còn không có, cậu liên lạc thế nào với tôi?
Nhướn mày tinh quái, Ji-soo lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Là điện thoại để cô liên lạc với người thân và bạn bè. Như vậy là cô ngầm xác định, Ji-hyo tuyệt đối không phải là mối quan hệ công việc.
– Nhập số cậu vào đây đi!
Đưa điện thoại cho Ji-hyo, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Người kia tủm tỉm cười, coi như đạt được mục đích ngày hôm nay: "lấy số điện thoại cá nhân của Ji-soo".
– Đây, cầm lấy!
Mỉm cười đưa trả điện thoại cho Ji-soo. Ji-hyo nhấc cái túi xách lên, sẵn sàng tư thế ra về.
– Vậy tôi đợi cậu sắp xếp lịch. Đừng bùng đấy!
– Hôm nay… mỗi nói vậy thôi sao?
Ji-soo hơi ngạc nhiên vì cuộc nói chuyện quá nhanh và chẳng có gì quan trọng hết. Ji-hyo nghe vậy tức khắc đánh mặt sang nhìn cô, mỉm cười.
– Không, vẫn còn đấy!
– Hửm?
– Tôi rất nhớ cậu. Thật tốt khi biết cậu vẫn khỏe. Nhớ liên lạc cho tôi khi xong việc nhé! Bye bye!
Tươi cười đi mất.
Ji-soo chẳng kịp cả chào tạm biệt.
"Vẫn nên có một cuộc gặp với cậu ta! Cũng lâu rồi!"
Gật gù rồi cũng rời khỏi phòng họp.
~
Se-ju mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi lái xe đến phòng khám tư.
Rõ ràng là bác sĩ quen rồi, thấy Se-ju, vị bác sĩ này liền khẩn trương đón tiếp.
Cạch
– Cô Gang, sắc mặt dạo này xấu quá, có gì lạ sao?
Se-ju đặt cốc nước xuống bàn thì tức khắc vị bác sĩ kia hỏi han vô cùng ân cần. Cô hơi mím môi, gật nhẹ đầu.
– Tôi… gần đây ra huyết đen, bụng có chút nặng nề và hơi đau. Bác sĩ xem qua giúp.
Vị bác sĩ nhíu mày khi nhìn vào bụng cô rồi lập tức tiến hành kiểm tra vùng bụng.
Se-ju ngồi đợi kết quả ở ngoài, hoàn toàn là lo lắng. Giờ đây, đứa bé trong bụng là tất cả của cô, nếu như có chuyện gì xảy ra với nó, chắc cô sẽ phát điên mất.
Tiếng bước chân.
Se-ju như bừng tỉnh, vội vã đứng dậy khi biết rằng bác sĩ kia đã xong. Nét mặt bất đắc dĩ của vị bác sĩ này khiến Se-ju giật thót, vô cùng hỗn loạn.
– Bác…sĩ?
– Thai chết lưu, phải xử lý!
– Cái… cái gì?
– Tôi rất tiếc. Giờ đến bệnh viện, tôi sẽ trực tiếp hút thai.
– Không… bác sĩ nhầm rồi… sao có thể như vậy?
Se-ju như mất hết tinh thần, mặt tái mét, cả thân thể run rẩy. Cô cố gắng phủ nhận mọi thứ mà vị bác sĩ kia nói ra. Nhưng… cô là người thực tế. Cô biết là, lời vị bác sĩ kia nói … hoàn toàn là sự thật.
Thất thần ngồi phịch xuống ghế, cô hoảng loạn, ôm mặt khóc đến mà thương tâm.
Thông cảm, người kia ra ngoài cho cô có chút thời gian bình tĩnh.
~
Tối nay Ji-soo có hẹn với Min-kyung tại… nhà mình. Là một bữa ăn coi như mừng cô vào nhà mới. Vì cả hai đều bận, không có thời gian chuẩn bị đồ nên Min-kyung đã quyết định đặt mua mấy đồ cần thiết cho một bữa lẩu nhỏ.
– Em đặt chuyến bay lúc mấy giờ vậy?
Ngồi đợi nồi lẩu liền tranh thủ hỏi chuyện. Ji-soo nâng mày, cười cười.
– Không biết nữa!
– Quá đáng! Mấy giờ vậy?
Nàng nhíu mày, nhất quyết là sẽ hỏi cho đến khi cô nói ra mới thôi.
– Đã nói không biết mà!
Nhún vai, kệ nàng.
– Em nhớ đấy!
Hậm hực không thèm nhìn cô nữa. Ji-soo vẫn cười, khá đắc ý.
– Chị hỏi làm gì?
– Hỏi thôi, chẳng làm gì!
Trả thù "ngọt ngào" quá mà. Nàng cứ giận dỗi là cô lại thấy tức cười vô cùng. Với cô, khoảnh khắc nàng giận trông rất đáng yêu. Chính vì thế mà cô đã sớm hình thành cái thói quen: dù là chuyện gì cũng phải ghẹo nàng một câu đã rồi ra sao sẽ tính tiếp.
– Bợm nhậu hôm nay không uống rượu sao?
Nàng mặt đỏ bừng, lập tức ngẩng mặt lên. Giận dỗi.
– Nói ai bợm nhậu chứ? Chị chỉ thỉnh thoảng mới uống thôi. THỈNH THOẢNG!
– Rồi, thì không phải!
Cô cười híp mắt. Nàng vẫn đỏ bừng mặt, hậm hực gắp miếng thịt bỏ vào bát.
– Mà… em không uống được rượu sao?
Tò mò nhìn cô. Cô nhướn mày khó hiểu. Rồi rất nhanh nở nụ cười.
– Chị định dụ dỗ tôi à?
– Không… không có. Ai dụ dỗ chứ? Chị… không phải như vậy nha Ji-soo!
Xua tay phản bác. Cô gật đầu, ý là "ừ thì chị không phải như vậy".
– Cơ mà…
Nàng vẫn cố gắng muốn biết câu trả lời đây mà.
– Đi lấy rượu đi!
– Hả?
Vẻ mặt của cô gian thế kia khiến nàng sởn gai ốc. Nhìn trước ngó sau một lúc, rồi lại nghệt mặt ra nhìn cô.
– Vậy tôi đi lấy! Tôi có hai chai Soju* ở góc tủ…
(*: cũng có thể đọc là Sochu, là rượu gạo truyền thống Hàn Quốc)
Cô đứng lên, từng bước một đi "kiếm đồ uống". Nàng ngơ ngác, rồi lập tức xấu hổ, loắng ngoắng đuổi theo cô.
Ban nãy còn nói bằng giọng chắc nịch mình chỉ "thỉnh thoảng uống", giờ cô nói có rượu trong nhà khiến nàng có cảm giác như… cả thế giới đang chống đối lại mình vậy. Nếu không cản cô mà lại ngồi uống thì cô càng được đà mất…
Không kịp, cô đã đi ra với hai chai Soju trên tay rồi. Nàng xị mặt, ngoan ngoãn xoay lưng trở về chỗ.
– Bợm nhậu mà nâng chén rụt rè như vậy sao?
– A!?
Nàng thì xấu hổ đến chín mặt còn cô dường như chẳng có chút ý định buông tha. Giận nhưng cũng ngại nên nàng quyết định sẽ không nói câu thêm nào nữa. Tình thế bây giờ, càng nói càng có cơ sở để cô ghẹo nàng thêm mà thôi.
Cạch
Hành động đó của cô là: "nếu chị không uống thì tôi uống một mình". Nàng tròn mắt nhìn cái chén đầy rượu hết sạch trong tích tắc. Không tin nổi trước mặt mình là Lee Ji-soo với lời đồn không thể dùng được rượu.
– Khi buồn con người ta thường tìm đến thứ này!
-… Gì?
Cô hơi cười nhìn chén rượu cạn trước con mắt tròn xoe của nàng.
– Khi vui cũng có thể dùng nó, đúng chứ?
Nhìn nàng. Lại mỉm cười.
Min-kyung giật mình, nhìn nét mặt kia rồi gật đầu ngu ngốc.
– Ừ, hình như thế!
"Nghiêm túc vậy… say sao?"
Nàng nhíu mày, mà cũng không đúng, mới được một chén thôi, sao có thể say?
– Mọi người uống rượu để quên đi mấy chuyện đau buồn nhưng tôi thì khác. Càng uống tôi lại càng nhớ đến nó. Ngày đó tôi uống nhiều đến mức cả đầu đau đớn, nước mắt đầm đìa, thậm chí tôi còn không thể nôn ra. Rồi tôi sợ hãi không dám uống nữa.
Cô nâng chén lên ngắm nghía. Chén rượu phản chiếu rõ gương mặt của cô. Cô đang vui.
Nàng hốt hoảng vội giằng lấy chén trong tay cô. Nhìn cô bằng ánh mắt tức tối, nàng giọng hơi gắt lên.
– Cấm em không được uống nữa!
– … Hm?
Cô tròn mắt nhìn nàng. Nàng mắt rưng rưng, đang cố kìm nén.
– Nếu uống… em sẽ nhớ đến người đó mất! Cấm! Chị không cho phép!
"A"
Cô vỡ lẽ, lập tức cười.
– Lý do tôi giờ đây có thể uống thứ nước cay xè kia là vì tôi đã không còn nhớ đến chuyện đau buồn đó nữa. Tôi không còn buồn vì chuyện đó. Hiểu chứ?
Nàng ngơ ngẩn, rồi rất nhanh đáy mắt hiện rõ vui mừng. Nàng vui vì cuối cùng cô cũng không còn quá đau lòng nữa. Như vậy cũng có nghĩa là… hay là… cô đã quên được người kia.
Nếu là thế thật, theo đúng "kịch bản", cô sẽ nói lời yêu với nàng và muốn hẹn hò với nàng chăng?
Hoặc cũng có thể nàng nghĩ quá xa rồi.
Không còn buồn không có nghĩa là đã quên được hình bóng một người.
Nhạc sĩ thường đa sầu đa cảm. Hơn nữa nàng biết cô là người giàu cảm xúc chứ không phải mang trái tim lặng tựa gương mặt. Nếu nói cô quên người kia, chẳng khác gì nói cô là kẻ vô tình.
Không buồn nữa, nhưng cũng chưa quên được người kia… vậy thì là sao?
– Nếu như… người đó nói yêu em, em có đến với người đó không? Tất nhiên… là nếu thôi!
Nàng nghĩ đến điều này tự nhiên run quá, lời nói cũng không được lưu loát.
Cô trầm ngâm. Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
– Ji-soo?
Thấy cô im lặng quá lâu nàng liền đánh tiếng, trong lòng không khỏi lo lắng. Nàng sợ câu trả lời kia sẽ "phũ phàng" với mình.
– Thứ tình cảm trong quá khứ, chỉ là một phần của tuổi thanh xuân đã qua. Tôi giờ chỉ cảm thấy man mác buồn nhưng tuyệt đối không tiếc nuối. Nếu một thứ tình cảm đến cả nuối tiếc cũng không còn thì sẽ không thể biến thành yêu thương được.
– Vậy nghĩa là…
– Tất nhiên tôi sẽ không đến với người đó dù có thế nào đi nữa. Tôi không muốn nhìn lại quá khứ, lại còn là một quá khứ không vui. Tôi không trách Se-ju, ý tôi là hiện tại, còn trước đây thì tôi vẫn trách chị ta ghê gớm lắm. Lúc đó nuối tiếc vẫn đeo bám tôi nên vậy, giờ tôi không cảm thấy gì ngoài biết ơn.
Cô mỉm cười nhìn nàng say đắm. Nàng đỏ mặt thẹn thùng nhưng vẫn cố giữ cho giọng không run.
– Biế…biết ơn chuyện gì?
– Nếu không nhờ có những sự kiện đó thì tôi đã không thể gặp chị. Dù rằng tôi thỉnh thoảng vẫn trách chị suốt thời gian qua trốn ở đâu mà giờ mới xuất hiện. Nhưng dù sao cũng cảm ơn vì chị đã có mặt trong cuộc đời tôi. Tôi có thứ muốn nói, cũng có thứ muốn trao nhưng giờ vẫn quá sớm. Chị sẽ đợi tôi, đúng không Min-kyung?
Ngọt ngào như vậy, có thêm nhiều năm nữa nàng nhất quyết cũng sẽ đợi.
Ánh mắt rạo rực yêu thương của Ji-soo chiếu thẳng đến đồng tử long lanh của nàng. Nàng biết cô muốn hoàn toàn dứt khoát với cảm xúc vẫn còn vấn vương trong quá khứ. Nàng biết nên nàng sẽ đợi cô, tuyệt đối tin tưởng cô.
– Chắc chắn sẽ đợi!
Nàng cười tươi tắn, núm đồng tiền đáng yêu xuất hiện. Cô si mê ngắm nhìn đến ngơ người. Từ bao giờ mà cô đã coi nàng là thiên thần của đời mình như vậy chứ!?
0mWn