Chương 31:
Ngày giáp Noel, ngày 23, không khí náo nhiệt đến lạ thường. Đâu đâu cũng khẩn trương bày biện đồ đón giáng sinh.
Min-kyung vui vẻ tươi cười trước ống kính. Nàng cùng mấy nghệ sĩ khác cùng công ty đang ghi hình để gửi tặng người hâm mộ nhân dịp lễ Noel năm nay.
Thực tế thì năm nào cũng vậy, ghi hình cho cái ngày này như là truyền thống rồi.
Cái chính là, tâm trạng mỗi năm mỗi khác.
Nàng đã mong đợi mấy dịp lễ này biết bao, để rồi giờ đây càng thêm chán ghét nó đến nhường nào.
Nàng và cô vẫn nói chuyện với nhau mỗi tối. Nhưng cuộc gọi trở nên ngắn đến không tưởng và người kết thúc luôn là nàng.
Nàng cảm thấy, chẳng thể tin tưởng người mang tên Lee Ji-soo được nữa rồi.
Về phía cô, cô không nghi hoặc quá nhiều vì cô cũng biết gần đây nàng rất bận. Cô vẫn giữ cái lối suy nghĩ "nàng mệt nên cần nghỉ ngơi" mà yên tâm hoàn tất công việc ở Nhật Bản.
– Tôi đặt hai vé máy bay lúc 5 giờ chiều mai về Hàn Quốc rồi. Chuẩn bị chút đồ đi. Chiều muộn 25 sẽ sang Nhật tiếp.
Ji-soo khẽ thông báo cho Se-ju. Se-ju quét ánh mắt soi xét về phía cô.
– Để làm gì?
– Hm? Không phải mai Noel sao?
Ji-soo nhướn mày nhìn Se-ju, vẻ mặt Se-ju vẫn vậy, hoàn toàn tỉnh bơ trước sự kiện này.
– Thì?
– Thì về chứ sao? Chị không định về gặp chồng sao?
Se-ju nhói một cái. Lần đầu tiên Ji-soo nhắc đến Myung-dae thản nhiên như vậy.
– Được rồi thế đã, tôi ra ngoài có chút việc!
Thấy Se-ju trầm ngâm một lúc không đáp lại cô mặc định người kia đồng thuận liền mở lời tiếp rồi hí hửng đi ra khỏi khách sạn.
Ji-soo đậu taxi trước một toàn nhà lớn có hàng chữ "MIKIMOTO" phát sáng ở trên. Cô thản nhiên tiến vào trước cái nhìn có chút kinh ngạc của ông chú lái taxi.
(Tất cả đoạn hội thoại bên dưới đều là tiếng Nhật)
– Chào mừng quý khách đến với tiệm trang sức Mikimoto, tôi có thể giúp gì cho quý khách?
Ji-soo hơi nghiêng đầu chào người kia rồi quét mắt một lượt vào bàn kính đang trưng ra quá nhiều những bộ trang sức lộng lẫy.
– Tôi muốn một bộ gồm vòng cổ và bông tai. Chị chọn loại ngọc trai và kim cương đắt nhất giúp tôi.
– Vâng thưa quý khách!
Chưa đầy 5 phút sau
– Quý khách, đây là mẫu sản phẩm của năm 2015 và 2016, hoàn toàn là đồ cao cấp hạng S+. Quý khách vui lòng xem qua mẫu.
Ji-soo gật nhẹ đầu rồi nhìn mấy hộp đồ trang sức đắt tiền bày biện trước mắt. Cô lướt qua một lượt rồi thản nhiên nâng một chiếc vòng lên.
– Đây là mẫu mới nhất năm 2016, kết hợp giữa ngọc trai, kim cương và một chút vàng trắng. Cho hỏi quý khách định mua cho bản thân hay mua tặng?
– Tôi mua tặng!
– Quý khách có thể nói qua một chút về người nhận không? Vóc dáng cũng như gu ăn mặc chẳng hạn để tôi có thể tư vấn kĩ hơn.
– Hm… được! Cao chừng 1m67, vô cùng nữ tính, cũng có chút già dặn của người trưởng thành. 26 tuổi.
– Nếu là vậy, dòng sản phẩm quý khách đang cầm trên tay hoàn toàn phù hợp. Ngọc trai vốn dĩ hợp với người mang nét trưởng thành nhưng dòng sản phẩm này được cách điệu, tô vẽ thêm từ kim cương và chút vàng trắng thì sẽ phù hợp với những người trẻ trung. Độ tuổi 26 không phải quá trẻ nhưng cũng không thể nói là quá già. Dòng sản phẩm cách điệu trên tay quý khách là phù hợp nhất với người nhận đấy ạ!
Giọng vô cùng dịu dàng. Dĩ nhiên cô nghe thì rất lọt tai rồi. Dù cô có mù về trang sức thì cái vòng xinh đẹp cô đang cầm trên tay đúng là khai sáng con mắt cô. Vừa nhìn cô liền ưng ý bởi nó vừa đẹp lại vừa sáng chói, thu hút hoàn toàn sự chú ý từ cô.
– Tôi lấy nó!
– Dạ, sản phẩm này chỉ sản xuất một bộ, người nhận bất kể là ai thì cũng thực sự may mắn!
Cô nhân viên mỉm cười. Ji-soo nghe được xong thì càng sáng bừng hai con mắt.
– Thật sao?
– Dạ! Vì giá của nó nên nhà sản xuất không sản xuất nhiều. Quý khách vui lòng điền thông tin vào tờ hóa đơn này giúp tôi ạ!
Ji-soo hài lòng, giá bao nhiêu cô cũng đâu có quan tâm, chỉ cần biết nó là bộ-duy-nhất là được rồi. Tặng nàng món quà này chính bản thân cô còn thấy vui nói gì là nàng?
Hưng phấn khi nghĩ đến vẻ mặt của nàng khi nhận món quà đắt tiền này, cô môi hơi nhếch lên ý cười.
"Xem nào… 615 ngàn đô*. Cũng đáng đồng tiền"
(*: Tầm 14 tỷ VNĐ)
Cô nhìn vào giá bộ sản phẩm, không mấy kinh ngạc, rất nhanh kí vào bên dưới hóa đơn rồi mau chóng lấy thẻ ra thanh toán.
Mấy người nhân viên ở đó ai cũng nhìn cô bằng con mắt kinh ngạc.
Cô nổi tiếng ở Hàn Quốc nhưng không có nghĩa nổi tiếng ở Nhật Bản, mấy người ở đây không biết cô là lẽ dĩ nhiên, cũng vì vậy mà mấy ngày ở Nhật ra đường khá "yên bình".
Đại khái là, họ thì thầm với nhau về mức "đại gia" của cô. Nhân viên tiếp cô vừa nãy cũng kinh ngạc khi biết được năm sinh của cô sau khi nhận tờ hóa đơn khách hàng. Người đó nhìn chăm chăm cô khiến cô phải nhướn mày hỏi lại.
– Hóa đơn tôi điền thiếu gì sao?
– À… không, tại quý khách khiến tôi có chút kinh ngạc.
Cô nhân viên ban nãy cười để che đậy cái kinh ngạc của bản thân. Cô lần nữa nhướn mày.
– Có gì sao?
– À, thứ nhất là về tiếng Nhật của quý khách. Quá trôi chảy, tôi còn nghĩ là người Nhật thực thụ. Thứ hai là về tuổi của quý khách.
– À, ra vậy!
Cô hiểu ý người kia. Làm gì có ai sinh năm 1996 mà cả gan mang một khoản tiền khổng lồ chi vào đây? Họ kinh ngạc cũng là lẽ dĩ nhiên.
Trong khi đợi giao dịch, cô và người nhân viên kia có trao đổi vài chuyện khác.
– A, bộ sản phẩm kia bao gồm cả nhẫn. Không tách rời được nên quý khách thông cảm!
– Được rồi!
Cô vốn không có ý định mua nhẫn, nhưng nếu đã kèm với cả bộ rồi thì lấy cũng được. Nhưng cô sẽ không tặng nàng nhẫn, vì nhẫn với cô mà nói nó mang một ý nghĩa đặc biệt.
Một vật như vậy thì để đến dịp đặc biệt tặng cũng được.
– Quý khách học tiếng Nhật lâu chưa?
– À, lâu rồi. Từ cấp 2 đã tự học.
– Tự học sao?
Cô nhân viên càng thêm kinh ngạc, Ji-soo thẳng thắn gật đầu.
– Ừm, tự học! Tôi thích Nhật Bản nên học tiếng Nhật từ hồi đó.
– Vậy sao… mà cho hỏi… có chút hơi thất lễ nhưng… quý khách làm nghề gì mà thành đạt từ sớm vậy ạ?
Ting
Hóa đơn hàng của cô đã được xác nhận. Người kia hỏi xong thì cũng lúng túng, vội vã lấy tờ hóa đơn đưa cho cô.
Cô gật nhẹ đầu nhận lấy hóa đơn và bộ đồ trang sức.
– Tôi (cất cẩn thận bộ trang sức vào túi đeo) là nhạc sĩ!
Nói xong cô hơi nghiêng đầu chào mấy người nhân viên ở đó rồi đi mất.
Vậy là quà cho nàng đã xong, giờ chỉ đợi đến mai là được rồi. Thậm chí cô còn cẩn thận gọi điện hỏi khéo quản lý của nàng xem mai nàng có lịch trình gì không. Niềm vui như nhân đôi khi biết nàng sẽ xong việc trước 6 giờ tối và hoàn toàn rảnh từ lúc đó cho đến hết ngày 24.
~
– Alo?… Ừm. Được thôi! Hẹn mai gặp lại!
Nàng khinh bỉ quăng điện thoại xuống cạnh giường. Như con mèo lười nằm ở đó, nàng nhếch khóe môi rồi cười một cách điên dại.
"Vậy là… nổi tiếng hơn cũng khác sao?"
Nhà nàng đêm 23 vẫn tối đen như mực, không một chút không khí ngày lễ giáng sinh nào hết.
~
Không biết cô đã cong khóe môi bao nhiêu lần rồi, chỉ là cứ nghĩ đến vẻ mặt hạnh phúc của nàng thì cô lại không nhịn nổi mà thôi.
Sớm tạm biệt Se-ju sau khi xuống máy bay, thậm chí còn nghe không rõ lời quản lý định nói gì với mình thì cô đã chạy khuất rồi.
Nếu cô khi đi chẳng mang gì ngoài một cái túi thì khi về nước, hiển nhiên cái túi kia để ở Nhật rồi, nhưng quan trọng là cô khi về lại có cồng kềnh hơn.
Cô một thân mang balo to sụ trên lưng, tay bê một thùng lớn đựng gì đó không ai rõ chạy như bay ra khỏi sân bay, chui tọt vào một chiếc taxi bất kì đang đợi ở ngoài.
8 giờ tối, cô háo hức đứng ngoài cửa nhà nàng.
Tay mau lẹ nhấn chuông.
Lần thứ nhất, cô vẫn tươi cười đứng đợi ở ngoài cửa nhà nàng.
Sau năm phút, cô lại nhấn chuông lần nữa.
"Chắc đang tắm"
Cô gật gù rồi cố gắng đợi thêm. Nhưng cái đợi thêm này đã kéo dài 1 tiếng đồng hồ rồi.
Sốt ruột, cô liền gọi điện cho nàng.
Ring ring ring
Màn hình điện thoại sáng lên, nàng đưa mắt nhìn. Hoàn toàn là chần chừ.
– Em không nghe máy sao?
Giọng hơi khàn của ai kia khiến nàng giật mình. Hơi mỉm cười, tắt chuông điện thoại, để chế độ im lặng.
– Cảm ơn em đã chấp nhận lời xin lỗi của anh. Anh cũng rất vui vì em không nghe máy. Anh có cảm giác nếu em nghe cuộc điện thoại này sẽ phải về sớm.
Woo-jin mỉm cười nhìn nàng. Nàng vẫn cố gắng để giữ bầu không khí giữa hai bên. Nhưng bầu không khí xung quanh nàng hoàn toàn là gượng gạo.
Cô gọi cho nàng đến gần hết pin điện thoại, 34 cuộc, không một lần bắt máy.
"Hay là… có chuyện gì?"
Cô lo lắng, nhất quyết là phải gọi cho quản lý của nàng mới được.
Tút…tút….
– Alo, Ji-soo à?
– Vâng, xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này!
– Không có gì, anh cũng đang đi với bạn. Giáng sinh mà! Mà có gì không em?
– À, chuyện lúc tối em bảo anh ấy. Chị Min-kyung có cầm chút đồ của em. Nhưng em không liên lạc được với chị ấy. Không biết có gì xảy ra không vì anh bảo chị ấy tan làm sớm.
– A… chuyện đó sao? Anh quên mất không báo cho em, Min-kyung có hẹn đi ăn ngoài với bạn. Chắc con bé cũng sắp về rồi. Em đừng lo lắng. Sáng mai anh sẽ mang đồ sang tận công ty giúp em nha Ji-soo. Thật sự thay mặt Min-kyung xin lỗi em.
– Dạ vâng, cũng không có gì đâu! Cảm ơn anh!