Bất Chấp Yêu Điên Cuồng

Chương 23

Chương 23:

Gần một tháng trôi qua. Nàng vẫn đều đặn nhắn tin nhắc nhở cô ăn đủ bữa và ngủ đúng giờ. Thỉnh thoảng nàng có gọi điện, nhưng những cuộc trò chuyện càng trở nên ngắn hơn khi mà nàng phát hiện ra… nàng thực sự là đã thích cô mất rồi.

Đó là chuyện của tuần trước, cô có lịch sang công ty nàng, vẫn là chuyện của thực tập sinh hai công ty, bữa đó là buổi đánh giá cuối tháng.

Nàng bận bịu bên đài H.T, chuẩn bị rời khỏi công ty thì trời đổ mưa. Quản lý Cho vì có việc liên quan đến buổi quay MV của nàng nên đã khẩn trương mượn xe nàng phóng đi mất. Nàng thoải mái cho mượn vì đài H.T cũng gần công ty nàng thôi, nhưng cái chính… là trời mưa. Số ô của công ty thường để ở gần giá tạp chí giờ không hiểu sao không cánh mà bay.

Bất lực, rõ ràng là có xe, rõ ràng công ty có ô mà giờ nàng phải ngồi đây đợi mưa ngớt. Mà sắp đến giờ gặp mặt, đến muộn thì đúng là không hay.

– Này!

Nàng đang chán nản, nghe tiếng gọi thì giật mình. Ngước lên là gương mặt như khối băng thân thuộc của ai kia.

– Ji-soo?

Giọng nàng không hiểu sao lại mừng như vậy. Gần một tuần không thấy cô, có lẽ vì vậy mà mừng chăng?

– Ơ….

Nàng hoảng hốt, vội vã đưa tay lên sờ vào áo khoác của cô. Mắt nàng tròn xoe, nhìn thẳng vào cô khiến cô có chút bối rối.

– Sao người em ướt vậy?

– Không sao! Cầm lấy! Tôi còn có buổi đánh giá, tôi xin phép đi trước!

Ji-soo dúi cái ô mới tinh vẫn còn nguyên tem mác vào tay Min-kyung rồi vội vã chạy vào trong. Nàng kinh ngạc rồi chuyển sang xúc động vô cùng, tay run run bật cái ô mới cứng đó rồi bước đi.

Khoảnh khắc đó… nàng thực sự biết mình đã thích cô. Nhưng đó cũng chính là điều nàng lo sợ.

Nàng cố gắng né tránh việc gặp riêng cô, chỉ dám nhắn tin, gọi điện cũng thực sự ít đi rất nhiều và cuộc gọi thì ngắn ngủi chỉ gói gọn trong mười giây đổ lại.

Nhưng cái chính, tầm mắt nàng không thể ngừng hướng về cô.

Trong suốt buổi ghi hình "Cứ hát lên", nàng gần như nhớ như in những lời nhận xét của cô về mấy thí sinh. Bởi vì nàng chỉ nhìn cô, ong ong bên tai tiếng của cô nên như vậy cũng là lẽ dĩ nhiên.

Ranh giới giữa thích và yêu, tưởng như nó rất lớn nhưng nó cũng lại rất mong manh. Nàng đã thích cô, nên giờ đây nàng cố gắng để… không yêu cô, không say đắm cô. Nàng sợ hãi, sợ chính bản thân mình, sợ chính trái tim của mình.

– Ngày đầu tháng sao thẫn thờ vậy? Chuẩn bị đi tý còn quay MV.

Quản lý Cho tươi cười chọc ghẹo. Nàng hơi mỉm cười, gật đầu ngoan ngoãn.

– Anh kia, ánh sáng vừa thôi! Mang đèn sang bên kia, máy tạo gió đứng xa nhân vật chính chút…

Đạo diễn Dong Chin-Hwa lớn giọng chỉ đạo. Ông ta vốn là đạo diễn số một Hàn Quốc, hiển nhiên vì vậy rất kén chọn. Nếu không nhờ cái mác "Ji-soo" thì ông ta sẽ không chịu nhận bài hát lần này của Min-kyung đâu.

Đạo diễn Dong nhận lời chỉ đạo sản xuất MV, lại thêm bài hát do Ji-soo sáng tác, lần này chắc chắn tiếng tăm của Min-kyung sẽ vang xa vô cùng. Đã nằm trong tầm tay, giờ nàng chỉ cần quay tốt MV nữa là ổn thỏa.

Min-kyung mặc bộ váy trắng tinh khiết, đứng giữa đồng cỏ xanh mượt. Kịch bản là nàng phải tươi cười đùa giỡn giữa đồng cỏ, nhưng cái khó là, vừa vui vẻ mà lại… vừa khóc.

Nàng đang làm khá tốt, chút tiểu xảo là có nước mắt ngay, cảnh quay ở đồng có này, xem ra khá ổn. Hơn nữa, hôm nay nàng trang điểm trông vô cùng đẹp, đẹp dịu dàng, ai nhìn cũng trầm trồ khen ngợi, vì vậy nên cũng tự tin hơn hẳn. Đạo diễn Dong riêng về phần gương mặt và ngoại hình của nhân vật chính vô cùng hài lòng, còn diễn xuất thì ông ta chỉnh cho nàng khá nhiều, nhưng cũng may nàng tiếp thu nhanh, cảnh quay ở cánh đồng đó, ba lần là đã chuyển cảnh được rồi.

– Min-kyung, Ji-soo đến đó!

Quản lý Cho gọi nhẹ ngoài Cabin. Nàng đang trang điểm và thay trang phục khác. Nghe thấy "Ji-soo" tự nhiên méo xệch mặt, vội vã chạy ra ngó.

Đúng là cô thật.

Ji-soo đang coi lại đoạn cảnh quay ban nãy của Min-kyung. Đạo diễn Dong thì phấn khởi ra mặt, liên tục chỉ tay vào màn hình để phân tích cảnh quay đó cho Ji-soo. Cô gật đầu khá nhiều, rõ ràng là ý hài lòng.

– Không cần vai khác nữa sao? Nam chính chẳng hạn?

Ji-soo nâng mày liếc sang nhìn đạo diễn Dong. Ông ta cười, tức khắc xua tay.

– Một mình mới đỉnh điểm của đau khổ. Đây là khi cô gái đó tưởng tượng mình vẫn còn được người kia yêu thương. Anh đã đưa lên nỗi đau đúng theo lời bài hát, em yên tâm, sẽ hoàn toàn hợp với bài hát này! (*)

(*: Ở Hàn Quốc, những người trong ngành, không phân biệt tuổi tác, luôn gọi nhau là anh-em)

– Vâng! Đúng là… như vậy sẽ đau khổ hơn thật. Cảm ơn anh!

Ji-soo lịch sự hơi nghiêng đầu. Đạo diễn Dong tức khắc từ chối cái lịch sự kia của cô.

– Đừng khách sáo vậy. Quả thật đây là tâm huyết của em. Lần đầu anh thấy em đứng ra coi một MV cho tác phẩm của mình. Vì lẽ đó anh sẽ làm cho MV này trở thành tuyệt phẩm. Sẽ không để phụ lòng Ji-soo ha!

– Vâng, được vậy thì cảm ơn anh. Anh giúp cho nhiều tác phẩm của em có MV tuyệt như vậy…trước giờ em vô ý, không tiếp đãi anh được. Hôm nay quay xong anh có lịch gì không? Em mời anh dùng bữa tối!

Ji-soo lịch sự vô cùng. Không phải lần đầu tiên cô mở lời mời như vậy nữa rồi. Cô đã bắt đầu học cách ngoại giao từ sau cái tin nhắn nhiều ngày trước của Min-kyung.

"Hãy thân thiện hơn với mọi người, mọi người thực sự chỉ muốn gần gũi với em, không có ý gì xấu đâu!"

Sau tin nhắn đó, Ji-soo có thay đổi. Cách nói chuyện đương nhiên vẫn đầy kiêu ngạo như vậy, nhưng lại có vẻ mặt ôn hòa và những lời mời dùng bữa tối thì càng nhiều thêm. Đa phần là mời những người hợp tác với cô ở hiện tại. Cô đồng ý việc từ giờ mình phải hòa thuận với mọi người hơn, không thể ỷ mãi vào quản lý. Vả lại, giờ cô cũng không muốn Se-ju bận tâm việc của mình, cô muốn người đó thoải mái tĩnh dưỡng và hạnh phúc bên gia đình.

Đạo diễn Dong như không tin vào tai mình, tròn mắt, rồi tự nhiên bật cười sung sướиɠ, gật đầu liên tục.

– Tất nhiên, anh rảnh. Vậy chốc dùng bữa chung ha! Giờ ngồi đây coi cảnh quay tiếp với anh, tý đi chung xe luôn!

– Vâng!

Gật nhẹ rồi ngồi cạnh đạo diễn. Ji-soo đưa tầm mắt ra xa, giờ là cảnh quay ngồi ở quán rượu.

Nàng nhìn thấy cô tự nhiên run bắn, nhất thời đứng im trong Cabin không dám…ra ngoài. Đến khi quản lý Cho vào gọi lần hai mới dám rón rén bước ra.

Từ hôm nàng nhận được ô từ tay cô, sau hôm ghi hình chung với cô, nàng chẳng dám gặp mặt cô nữa. Nàng thẹn, ngại, xấu hổ. Bất cứ khi nào, chỉ cần bóng hình giống cô là né tránh cho bằng được thì thôi.

Nhưng hôm nay không né tránh được nữa rồi.

Hít sâu một hơi rồi bước ra ngoài, mặt hoàn toàn căng thẳng.

– Cái mặt cứng ngắc đó là sao? Quay lại!

Đến lần thứ ba rồi, đạo diễn Dong tự nhiên thấy bực mình. Thậm chí cảnh này còn dễ hơn cảnh trước gấp đôi, không rõ vì sao cứ được năm giây là phải quay lại chỉ vì cái mặt kia như người mất tập trung đến đỉnh điểm.

Cô nhìn rõ nàng lúng túng, thì thầm với đạo diễn một chút rồi bước ra khỏi phạm vi ghi hình.

– Nghỉ năm phút, Min-kyung, uống nước đi rồi quay tiếp!

Đạo diễn hô lớn, nàng ngơ ngác, nhìn nhận chai nước từ quản lý Cho.

– Ji-soo…

– À, Ji-soo ra ngoài rồi, nghe nói có cuộc họp gì đó!

"Họp? Làm gì có?"

Nàng nhớ rõ lịch trình ngày hôm nay của cô vì tuần nào nàng cũng ghi chép. Rõ ràng nói dối, nhưng đi đâu mới được?

Nàng thực sự muốn biết cô đi đâu.

– Được rồi, quay lại nào!

Lại là tiếng đạo diễn Dong. Min-kyung vỗ trán một cái cho tỉnh táo. Cô không ở đây, như vậy nàng sẽ không bị mất tập trung nữa. Như vậy cảnh quay lần này chắc chắn sẽ được.

"Min-kyung, tập trung!"

Cô đúng là chẳng có cuộc họp nào hết, cái giờ 5 giờ chiều hôm nay cô rất rảnh. Là vì không muốn nàng mất tập trung nên cô quyết định sẽ đi ra ngoài. Cô biết vì cô mà nàng trở nên lúng túng, cũng mặc định cho rằng tại mình mà cảnh quay mới hỏng nên lập tức "cáo lui".

Cô ngồi ở quán Café đối diện chỗ ghi hình. 7 giờ tối, đạo diễn Dong gọi điện báo với cô đã quay xong thì cô mới nhấc mông khỏi cái ghế và ra ngoài.

Min-kyung đã lên xe từ lúc nào, nàng lạnh đến run người. Xe của công ty lướt qua, bóng người quen quá, nàng giật mình yêu cầu quản lý Cho dừng lại.

Ngoái đầu ra phía sau, là cô vừa bước ra khỏi quán Café, dáng vẻ như đang đợi chờ gì đó.

"Ở đó… suốt sao?"

Nàng mím chặt môi. Mắt đã cay xè đỏ ngàu lên rồi. Người đó vì mình mà đến tận đây xem buổi ghi hình, rồi cũng vì mình mà lặng lẽ ngồi đợi ở một nơi khác. Nghĩ vậy thôi cũng làm tim nàng tan nát, cũng khiến nàng xúc động chỉ muốn òa khóc như một đứa con nít.

– Min-kyung, sao vậy em?

Quản lý Cho đã kéo nàng về thực tại, vội vã gạt đi mấy giọt lệ đã được kìm nén, nàng nhanh chóng mỉm cười trở lại.

– Anh về trước đi, em xuống ở đây!

– … nhưng mà…

– Không sao, em có chút chuyện cần nói với Ji-soo. Sẽ về sau một lúc nữa, anh đừng lo.

– Ji-soo?

Kinh ngạc nhìn vào gương, rồi lập tức tròn mắt khi xác nhận người ở phía xa xa kia đúng là Ji-soo.

– Vâng!

– Được rồi, đi cùng Ji-soo thì được. Nhớ về sớm đấy!

Cạch

– Chị tưởng em có cuộc họp?