Sơn Bản Kiện là người hợp tác với Hoa Kiệt, hắn cũng là phụ trách liên lạc của tổ chức Yamaguchi Group, ngoài ra hắn còn phải chịu trách nhiệm ở phương diện cá độ bóng đá. Những năm gần đây, Hoa Kiệt đều một mực hợp tác với hắn, mỗi một lần đều là lợi nhuận bồn bát đều đầy. Tất cả mọi chuyện trên cơ bản đều là do Hoa Kiệt phụ trách, mà Sơn Bản Kiện thì âm thầm trợ giúp Hoa Kiệt tiêu diệt những trở ngại, hoặc cung cấp thông tin liên quan đến các trận đá bóng.
Kỳ thật, cho tới nay, các trận đấu bóng đá đều có những tổ chức xã hội đen can thiệp vào. Đây gọi là giao dịch sau màn a, cho nên bọn họ có được những tin tức bên trong thường thường đều là phi thường chuẩn xác, bởi vậy, mỗi một trận đấu diễn ra đều mang đến cho bọn họ lợi nhuận rất lớn.
Những tin tức liên quan tới Hoa Kiệt, Sơn Bản Kiện đều rất chú ý, biết được gần đây Đông Nam Á đã xảy ra nhiều vụ ám sát như vậy, hơn nữa Hoa Kiệt còn bị bắt bỏ tù, Sơn Bản Kiện không thể không tự mình chạy tới xem xét đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra. Nếu như Hoa Kiệt thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn không thể không tranh thủ thời gian làm bước an bài tiếp theo, World Cup sắp diễn ra rồi, hiện tại an bài có khả năng còn theo kịp chuyến xe cuối, nếu không thì toàn bộ thịt đều sẽ bị người khác ắn hết, hắn ngay cả súp cũng không có để uống a.
Bất quá may mắn, Hoa Kiệt bình an vô sự từ trong cục cảnh sát đi ra, Sơn Bản Kiện cũng nhẹ nhàng thở ra, đại khái có thể yên tâm. Nếu không, trong khoảng thời gian ngắn hắn khó có thể tìm được người hợp tác a, hoặc là cho dù hắn muốn đem sản nghiệp của Hoa Kiệt tiếp quản, cũng còn có chút khó khăn.
Nghe được câu hỏi của Sơn Bản Kiện, Hoa Kiệt nhẹ gật đầu, nói: "Chuyện này tôi đã sớm rõ ràng, là ai làm tôi đây cũng điều tra ra rồi, Sơn Bản tiên sinh không cần phải lo lắng."
"Ah? Nói như vậy, anh đã có biện pháp đối phó đối phương hả? Không biết đối phương là người nào? Mục đích của hắn là gì?" Sơn Bản Kiện nói.
"Đối phương là một người trẻ tuổi tên là Lôi Giang, từng đi du học tại Mỹ, là người có học vấn rất cao, những năm này hắn một mực làm mua bán thuốc phiện. Gần đây, hắn cũng coi trọng lợi nhuận của ngành cá độ bóng đá, một chen vào một cước, hắn đã tới tìm tôi hợp tác, thế nhưng mà bị tôi cự tuyệt. Có lẽ hắn vẫn còn ghi hận trong lòng, cho nên mới có ý đồ đối phó tôi, mưu toan đem ngành cá độ bóng đá Đông Nam Á khống chế ở trong tay hắn." Hoa Kiệt nói, "Hoàn toàn chính xác, lúc trước tôi có chút đánh giá thấp hắn rồi, lại để cho hắn nhặt được một cái đại tiện nghi. Thế nhưng mà, Hoa Kiệt tôi cũng không phải là người dễ đối phó như vậy, cùng tôi chơi, hắn còn non và xanh lắm. Sơn Bản tiên sinh cứ yên tâm đi, đối phó Lôi Giang chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chỉ cần vài phút là có thể dọn dẹp."
"Vậy sao? Bất quá hiện tại Lôi Giang vẫn còn sống a? Còn sống chính là còn uy hϊếp, chỉ có người chết mới là an toàn nhất. Đem tư liệu của hắn cho tôi, tôi sẽ giúp anh giải quyết hắn. World Cup sắp diễn ra rồi, tôi không hy vọng xuất hiện vấn đề gì." Sơn Bản Kiện nói.
"Ách, Sơn Bản tiên sinh nhắc đến chuyện này có chút không đúng lúc a. Lúc tôi ở trong bót cảnh sát, thủ hạ của tôi đã truyền đến một tin tức, nói là Lôi Giang mang theo một khoản tiền lớn đi ra biển. Về phần hắn muốn làm chuyện gì, vậy thì tôi không biết rồi. Bất quá, hẳn không phải là đi Đông Nam Á, nếu không thì hắn đã có thể ngồi máy bay, không cần phải đi đường biển a, xem ra hắn đã gặp chuyện phiền toái gì rồi." Hoa Kiệt nói, "Hơn nữa, trước đó vài ngày tài khoản ngân hàng của Lôi Giang bị chính phủ Hoa Hạ đóng băng rồi, hiện tại hắn ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn a. Chúng ta bây giờ thừa dịp hắn không có ở đây, mau chóng khống chế tình thế bên Đông Nam Á, đem Đông Nam Á chế tạo thành thùng sắt, đến lúc đó cho dù hắn muốn xen vào, chỉ sợ cũng bất lực. Đến lúc đó, Sơn Bản tiên sinh muốn gϊếŧ hay không gϊếŧ, đây còn không phải là do anh quyết định sao."
"Ừ, như vậy là tốt rồi. Cùng Hoa tiên sinh hợp tác nhiều năm như vậy, tôi đối với năng lực của Hoa tiên sinh tuyệt đối tin tưởng a. Hoa tiên sinh đã sớm có an bài, hơn nữa còn có lòng tin như vậy, xem ra là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi." Sơn Bản Kiện nhẹ gật đầu, nói.
"Ha ha, Sơn Bản tiên sinh quá khen, đây hết thảy cũng đều nhờ Sơn Bản tiên sinh chiếu cố." Hoa Kiệt ha ha cười cười, nói, "Lại nói tiếp, tôi thật đúng là có chuyện muốn nhờ Sơn Bản tiên sinh hỗ trợ. Hơn nữa, nếu như không phải là Sơn Bản tiên sinh thì không thể hoàn thành chuyện này."
"Ah? Là chuyện gì?" Sơn Bản Kiện có chút mê hoặc nói.
"Chuyện là như thế này, lần này tôi bị bắt vào cục cảnh sát, hoàn toàn là do Nhâm Xuân Bách làm. Hắn là cục trưởng phòng công an tỉnh Hải Nam, vốn tôi và hắn cũng xem như có chút giao tình, thế nhưng mà gần đây con trai của hắn bị người trong giới hắc đạo gϊếŧ chết, cho nên hắn đem tất cả cừu hận đổ lên trên loại người giống như tôi, hắn muốn chơi chết tôi. Hắn đã niêm phong địa bàn của tôi, làm hại tôi tổn thất nhiều như vậy, trọng yếu hơn là mặt mũi của tôi bị hắn quét sạch. Thù này, tôi không thể không báo." Hoa Kiệt nói.
"Chuyện này đơn giản. Nói đi, anh muốn làm như thế nào? Lần này tôi tới là vì sợ bên này xuất hiện chuyện gì, cho nên đặc biệt mang đến một người." Sơn Bản Kiện vừa nói vừa chỉ một người thanh niên trẻ tuổi đứng ở bên cạnh một chút, "Hắn là Cát Điền Dương Đấu, là đệ nhất cao thủ karate của nước Nhật chúng tôi, đã từng học Nhẫn thuật, đối với chuyện ám sát cũng rất thành thạo. Có hắn ở đây, thì không có chuyện gì không thể xử lý a."
Sau đó nhìn gã thanh niên trẻ tuổi bên cạnh, nói: "Cát Điền, còn không qua đây bái kiến Hoa tiên sinh. Hoa tiên sinh chính là người hợp tác với tổ chức Yamaguchi Group chúng ta, là bằng hữu đáng tin cậy nhất."
Cát Điền Dương Đấu tiến lên vài bước, bái, nói: "Bái kiến Hoa tiên sinh, mong được chỉ giáo nhiều hơn."
"Cát Điền tiên sinh quá khách khí, không cần đa lễ, về sau còn có rất nhiều chuyện cần nhờ Cát Điền tiên sinh hỗ trợ a." Hoa Kiệt cuống quít nói, vừa nói vừa có chút đứng lên một chút, sau đó lai rất nhanh ngồi xuống.
"Tốt rồi, trở lại chuyện chính, vừa rồi Hoa tiên sinh còn chưa nói muốn đối phó Nhâm Xuân Bách như thế nào." Sơn Bản Kiện nói.
"Đương nhiên là muốn gϊếŧ sạch cả nhà của hắn." Trong ánh mắt của Hoa Kiệt toàn là sát ý, nói. Mặc dù hắn ở trong phòng giam cũng không có xảy ra chuyện gì, cũng không có chịu tội gì, thế nhưng mà cơn tức này hắn cũng không thể dễ dàng nuốt vào như vậy. Nếu như cứ như vậy buông tha Nhâm Xuân Bách, vậy mặt mũi của Hoa Kiệt hắn phải để ở chỗ nào a? Đi ra hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, sau khi hắn mở sòng bạc tại Ma Cao, hắn còn chưa từng bị làm nhục như vậy a. Cho nên, vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Nhâm Xuân Bách.
"Chuyện này rất đơn giản." Sơn Bản Kiện nhàn nhạt cười cười, nói, "Anh đem tư liệu của Nhâm Xuân Bách đưa cho Cát Điền, hắn sẽ giúp anh giải quyết chuyện này."
Hoa Kiệt nhẹ gật đầu, nhìn Cát Điền Dương Đấu, nói: "Vậy thì phiền toái Cát Điền tiên sinh rồi, tôi không hi vọng hắn có thể nhìn thấy Thái Dương ngày mai."
"Không có vấn đề." Cát Điền Dương Đấu rất tự tin nói.
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Dứt bỏ quan niệm bè phái cùng ý thức dân tộc mà nói, Karate quả thật là có sở trường đặc biệt của riêng mình, nó vốn xuất phát từ các điệu múa vùng nông thôn Lưu Cầu và các môn võ có nguồn gốc từ Hoa Hạ (hay còn gọi là Đường Thủ), bị người Nhật Bản hơi chút hỗn hợp gia công về sau biến thành môn võ Karate của bọn họ. Người Nhật Bản tựa hồ am hiểu nhất đúng là đem đồ vật của người khác trộm về dùng, thậm chí còn có các bức hoạ, bình gốm sứ nổi tiếng của Hoa Hạ đều bị người Nhât Bản trộm lấy. Ở phương diện thi đấu đối kháng mà nói, Karate quả thật là có sự lợi hại của riêng mình, bởi vì Karate cũng không thiên về mặt chiêu thức, mà nó chú trọng chính là một chữ "nhanh" làm thế nào để dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại đối thủ.
Mà võ thuật truyền thống Hoa Hạ bởi vì chú ý chính là tu đức tu thân, cho nên cao thủ lợi hại hơn phân nửa không muốn cùng thế tục chi tranh giành, ví dụ như là người tu luyện cổ võ Hoa Hạ hiện nay, bọn họ cũng không có hứng thú đi tham gia các giải thi đấu trên thế giới, bởi vì bọn họ cảm thấy tham gia những giải thi đấu này, giống như là đang đi làm xiếc khỉ cho người khác xem vậy.
Trọng yếu hơn là, những võ công Hoa Hạ lưu truyền ở bên ngoài chỉ là loại võ công bình thường mà thôi, bởi vì muốn hấp dẫn người khác nên chỉ lo tăng lên hình tượng chiêu thức chứ không có chú trọng năng lực thực chiến gì hết. Ví dụ như Thiếu Lâm Tự có tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà đã từng có cao thủ Thiếu Lâm Tự tại nước Mỹ bị một người cảnh sát một quyền miểu sát, thật sự là có chút buồn cười.
Đối với người tu luyện Karate mà nói, Ninja tại Nhật Bản là một loại hình thức tồn tại khác của Karate mà thôi. Ninja, kỳ thật bất quá là những người chuyện phụ trách tìm kiếm tin tức và ám sát người khác mà thôi, ban đầu ở thời đại Mạc Phủ chiến loạn liên miên, tất cả đại thế gia vì tranh quyền đoạt thế, vì vậy mà đưa đến sự phát triển của Ninja. Nếu như nói Karate là một loại võ thuật tấn công trực diện, thì Ninja sở tu luyện đều là thuật ám sát, bọn họ chỉ cầu đạt tới mục đích, không từ thủ đoạn. Ninja cũng giống như người tu luyện cổ võ Hoa Hạ vậy, huy hoàng chỉ nhất thời, theo thời đại biến thiên, Ninja hơn phân nửa đều ở ẩn không xuất hiện, cho dù còn tồn tại thì chỉ tồn tại trong những đại gia tộc mà thôi.
Cát Điền Dương Đấu từng đoạt quán quân giải thi đấu Karate toàn quốc. Kỳ thật có rất ít người biết rõ hắn đã từng theo học thuật ám sát của gia tộc Y Hạ. Mà hắn, cũng một mực phục vụ cho Hắc Long hội, đã từng giúp Hắc Long hội giải quyết rất nhiều đối thủ. Lần này Sơn Bản Kiện đến Hoa Hạ, bởi vì Hắc Long hội thấy Yamaguchi Group đã phạm rất nhiều sai lầm ở Hoa Hạ, làm cho tổn thất thảm trọng, mà ngay cả thủ lĩnh của tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ Đằng Tỉnh Thiên Hương cũng bị gϊếŧ chết tại Hoa Hạ, bởi vậy mới phái Cát Điền Dương Đấu cùng đi với Sơn Bản Kiện tới Hoa Hạ, mục đích là vì phòng ngừa vạn nhất.
Mà ở phương diện ám sát này, Cát Điền Dương Đấu cũng có lòng tin rất lớn, trong mắt hắn, Nhâm Xuân Bách chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, căn bản không đáng để hắn coi trọng. Từ chỗ Hoa Kiệt lấy được tư liệu của Nhâm Xuân Bách cùng địa chỉ, Cát Điền Dương Đấu cười lạnh một tiếng, sau khi nói lời tạm biệt cùng Sơn Bản Kiện và Hoa Kiệt, liền rời khỏi biệt thự của Hoa Kiệt.
Sau khi đi tới nhà Nhâm Xuân Bách thám thính địa hình một chút, Cát Điền Dương Đấu tùy tiện kiếm một quán cơm gần đó để ăn cơm, sau khi ăn cơm xong, hắn nhìn thời gian thấy cũng không sai biệt lắm, liền đi đến quảng trường trước nhà Nhâm Xuân Bách ngồi chờ.
Ước chừng khoảng 6h tối, Nhâm Xuân Bách lái xe hơi từ cục cảnh sát trở về. Chỉ là, hắn không có chú ý tới Cát Điền Dương Đấu đang ngồi ở phía trước nhà chờ hắn.
Nhìn thấy Nhâm Xuân Bách từ trong xe đi ra, khóe miệng của Cát Điền Dương Đấu không khỏi hiện lên một tia cười lạnh đắc ý