Đối phó loại người chuyên ỷ vào người trong nhà có chút thế lực liền làm xằng làm bậy, ngang ngược càn rỡ không ai bì nổi, phải từng điểm từng điểm tra tấn hắn, đem loại khí thế hung hăng càn quấy kia từng điểm từng điểm bóc lột. Ban đầu phải hảo hảo trêu đùa hí lộng hắn, sau đó lại hung hăng đánh cho hắn không thể xoay người.
Kỳ thật nếu như không phải là do Lô Ba làm quá phân Diệp Khiêm cũng lười quản tới hắn. Dù sao, loại người giống như Lô Ba ở Hoa Hạ có rất nhiều, Diệp Khiêm không có khả năng thu thập tất cả, chỉ cần bọn họ làm không quá phận là được. Lợi nhuận của ngành vật liệu xây dựng vốn đã rất cao, nếu như Lô Ba chỉ là ép mua ép bán từ đó kiếm chút lợi nhuận thì Diệp Khiêm sẽ không để ý đến hắn làm gì. Thế nhưng mà tiểu tử này lại dùng hàng kém chất lượng bán cho khách hàng, chuyện này hắn đã làm quá phận rồi.
Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Ông chủ Lô, không phải là ông muốn khi dễ người bên ngoài chứ?"
"Hừ, khi dễ mày thì thế nào? Tại thành phố Hải Khẩu vẫn chưa có người nào dám trêu đùa lão tử, mày là người thứ nhất. Tao thấy mày có mấy phần đảm lượng nên tao cũng không tính truy cứu chuyện này làm gì, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu ba cái, hướng tao xin lỗi, thì chuyện này coi như xong. Nếu không, đừng trách tao đối với mày không khách khí." Lô Ba phẫn nộ nói.
Sáng sớm bị đánh thức, vốn tưởng rằng có một con cừu đang đợi mình làm thịt, kết quả lại là đến trêu đùa mình, nên sự phẫn nộ trong lòng Lô Ba có thể nghĩ a.
"Mày có nghe hay không, ông ấy đang uy hϊếp tao kìa, tao rất sợ đó nha." Diệp Khiêm vỗ l*иg ngực của mình, quay đầu nói với Thanh Phong. Bộ dáng kia rõ ràng là đang xem thường cùng khinh thường, không có chút nào đem Lô Ba để vào mắt.
"Hiện tại đã biết rồi a, em đã nói với anh rồi, đối phó loại người này phải hung hăng đánh, đánh đến khi ngay cả mẹ của hắn cũng không nhận ra thì hắn sẽ trở nên rất nghe lời." Thanh Phong nói.
Quay đầu, ánh mắt của Diệp Khiêm một lần nữa chăm chú nhìn vào Lô Ba, lạnh lùng nói: "Tôi biết rõ ông tại thành phố Hải Khẩu có chút địa vị, cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu là anh rể của ông, bất quá, nếu như ông không làm theo lời tôi nói thì đừng nói là cục trưởng cục công an thành phố, mà ngay cả Thiên Vương lão tử tôi đều không nể tình."
"Chuyện kia tao không thể đồng ý." Lô Ba sau khi hừ một tiếng, nói, "Hôm nay bọn mày cũng đừng mơ rời khỏi nơi đây, bắt hai người bọn họ lại cho tao!"
Lô Ba vừa mới nói xong, không đợi ba gã thủ hạ phía sau hắn ra tay, Thanh Phong đã đánh đòn phủ đầu, một tay nhấc lên cái bàn, hung hăng một cước đá vào trên ngực Lô Ba. Thanh Phong đã sớm đợi đến thời khắc này rồi, ra tay nơi nào sẽ lưu tình, một cước kia đạp đi qua, lập tức đem Lô Ba đạp ngã xuống sàn nhà, thức ăn trong dạ dày toàn bộ phun ra ngoài.
Ben phái Lô Ba tổng cộng chỉ có bốn người mà thôi, căn bản không cần Diệp Khiêm ra tay, chỉ trong chốc lát, Thanh Phong đã nhẹ nhàng giải quyết hết bốn người bọn họ. Sau khi nhìn bốn người đang nằm trên sàn nhà, Thanh Phong giống như còn chưa hết giận, hét lên: "Lão đại, hay là để em đốt luôn cửa hàng này đi a."
Diệp Khiêm liếc mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Bọn mày có biết hậu quả khi đắc tôi tao hay không? Tao cho mày biết, nếu hôm nay mày không gϊếŧ chết tao, thì sau này mày cũng đừng mơ có thể sống yên ổn ở thành phố Hải Khẩu." Lô Ba chịu đựng đau đớn, nghiêm nghị nói.
"Đcm, lại uy hϊếp chúng tao sao? Gϊếŧ mày, mày cho rằng lão tử không dám sao." Thanh Phong hung hăng đạp Lô Ba một cước, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một con dap găm đâm xuống dưới. Lô Ba sợ tới mức quát to một tiếng, cuống quít nhắm mắt lại. Bất quá, chờ thật lâu lại không có cảm giác bị dao găm đâm trúng, có chút sửng sốt một chút, Lô Ba mở to mắt, chỉ thấy Thanh Phong đang có bộ dạng tươi cười nhìn hắn.
"Như thế nào? Không dám sao? Có cần tao giúp mày một tay hay không? Gϊếŧ người cũng không dám, mà còn dám cùng tao đấu?" Tuy trong nội tâm của Lô Ba đã sợ hãi tới cực điểm, thế nhưng mà bên ngoài vẫn có bộ dạng không chịu thua.
Diệp Khiêm chậm rãi đứng dậy, từ trong lòng ngực lấy ra một điếu thuốc ngậm ở trong miệng nhen nhóm, đi đến bên cạnh Lô Ba ngồi xổm xuống, vỗ vỗ khuôn mặt của hắn, nói: "Tiểu tử, mày đừng có không tin, số người tự tay tao gϊếŧ không có 100 cũng có 80, ở trước mặt tao đùa nghịch hung ác, mày còn chưa đủ tư cách. Mạnh miệng đúng không? Thanh Phong, vả miệng hắn cho tao, đem toàn bộ răng trong miệng hắn nhổ ra, thiếu một cái răng nào tao sẽ tìm mày tính sổ."
Toàn thân Lô Ba rùng mình một cái, hắn nhìn ra những lời Diệp Khiêm nói không giống như là lời nói dối, trong nội tâm không khỏi cảm thấy lạnh cả người. Thế nhưng mà, nếu như hiện tại hắn cầu xin tha thứ thì chẳng phải là rất mất mặt sao?
Ngay tại thời điểm Lô Ba do dự, Thanh Phong đã tát hắn một cái. Ra tay không có chút nào lưu tình, đánh cho Lô Ba váng đầu hoa mắt, hai chiếc răng đã rơi ra bên ngoài, máu tươi từ khóe miệng không ngừng chảy ra. "Ngược đãi, đây chính là chuyện mà tao thích nhất." Thanh Phong hắc hắc vừa cười vừa nói.
"Đừng... Đừng đánh nữa!" Lô Ba vẻ mặt cầu xin nói. Có thể là do mất đi hai chiếc răng, nên nói chuyện có chút khó nghe, Thanh Phong căn bản cũng không có nghe rõ hắn nói cái gì, vẫn bạt tai liên tiếp. Một lát sau, cả khuôn mặt của Lô Ba hoàn toàn sưng phồng lên, đầu của hắn đã giống với đầu heo. Hàm răng cũng bị đánh rớt bốn năm chiếc, miệng đầy máu tươi.
"Tại sao dừng lại? Mày còn chưa đem toàn bộ răng của hắn nhổ ra mà, hay là mày muốn tao nhổ răng của mày." Nhìn Thanh Phong, Diệp Khiêm nói.
"Lão đại, tay em đau, để em đi tìm cái cờ lê, thứ đồ chơi kia rất lợi hại a." Thanh Phong nói.
Ba thủ hạ của Lô Ba trông thấy lão đại của mình bị đánh thành như vậy, sớm đã bị hù toàn thân phát run. Bọn họ trước kia ỷ vào thế lực của Lô Ba, làm mưa làm gió, bình thường khi dễ người cũng không có ai dám hoàn thủ. Bọn họ không giỏi đánh nhau cho nên cũng không dám đi qua giúp Lô Ba nói chuyện, hiện tại bọn họ hận là không thể lập tức rời khỏi nơi đây, nhưng do Diệp Khiêm cùng Thanh Phong không nói gì, nên bọn họ nào dám đi, đành phải co lại ở một bên giữ im lặng.
"Đừng đánh nữa, làm ơn đừng đánh nữa, anh muốn thế nào, anh cứ nói, tôi đều nghe theo." Lô Ba đã triệt để sợ hãi, khóc thét nói.
"Mày nói cái gì? Tao nghe không hiểu." Thanh Phong hỏi. Vì mất quá nhiều răng, nên Lô Ba nói chuyện rất khó nghe, nếu như không cẩn thận nghe thì quả thật là không hiểu hắn đang nói gì. Sau khi hắn nói một lần nữa, Thanh Phong mới nghe rõ, quay đầu nói với Diệp Khiêm: "Lão đại, hắn nói là chuyện gì hắn cũng đều đồng ý."
Diệp Khiêm ném tàn thuốc, xoay người lại, nói: "Nếu mày đồng ý sớm thì đâu có bị đánh như bây giờ. Haiz. Như thế nào? 425 vạn, không có vấn đề gì chứ?"
"Bốn... Hơn bốn trăm vạn?" Lô Ba hoảng sợ kêu lên. Chuyện này cũng quá độc ác a, hắn bán vật liệu xây dựng cho bọn họ tổng cộng chỉ có hơn 100 vạn mà thôi, bây giờ lại muốn hắn bồi thường hơn bốn trăm vạn, quả thực là quá không hợp thói thường.
"Như thế nào? Có vấn đề gì hả?" Diệp Khiêm nói, "Thanh Phong, tiếp tục, ra tay hung ác chút, nếu như hắn có cầu xin tha thứ thì mày cùng đừng có để ý."
"Đừng, đừng. Không có vấn đề, 425 vạn thì 425 vạn." Lô Ba cuống quít nói, "Thế nhưng mà hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy, có thể thư thả cho tôi vài ngày hay không?" Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, trước tiên phải đem Diệp Khiêm ổn định rồi nói sau, nếu không lại tiếp tục bị đánh như vậy thì cái mạng nhỏ của hắn có thể thật sự phải nằm lại ở chỗ này rồi. Lô Ba chỉ muốn ổn định Diệp Khiêm, sau đó hắn sẽ gọi điện thoại cho anh rể của hắn, để anh rể của hắn giúp hắn báo thù, đến lúc đó hắn sẽ không sợ Diệp Khiêm nữa. Diệp Khiêm dù hung hăng càn quấy thế nào, cũng không dám tại trước mặt cảnh sát hung hăng càn quấy a? Lô Ba âm thầm thầm nghĩ.
"Ông chủ Lô, ông không phải đang nói giỡn với tôi chứ? Chỉ có hơn bốn trăm vạn mà ông cũng không có?." Diệp Khiêm nói, "Hơn nữa, thư thả cho ông vài ngày, vạn nhất ông chạy mất thì phải làm sao? Tôi phải đi tìm ai để đòi nợ ah. Bây giờ, ông hãy để cho người của ông tranh thủ thời gian mang tiền tới cho tôi, cũng đừng để cho chúng tôi chờ quá lâu, tôi là người không có kiên nhẫn a."
"Tốt, tốt." Lô Ba vừa nói vừa lấy ví tiền của mình ra, lấy thẻ ngân hàng ở bên trong ví tiền ra, đưa cho một tên tiểu đệ, nói, "Mày đem tấm thẻ này đưa cho vợ của tao, nói với cô ấy rút ra 425 vạn, sau đó mày lập tức mang tiền tới nơi đây. Còn có, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng có báo cảnh sát. Mày hãy lái xe của tao mà đi, đi nhanh về nhanh a."
Tên tiểu tử kia nhìn Diệp Khiêm cùng Thanh Phong chờ bọn họ cho phép. Không có sự cho phép của Diệp Khiêm cùng Thanh Phong, hắn không dám rời đi. Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Tranh thủ thời gian a, nhớ rõ, lúc trở lại thuận tiện mua cho tôi bao thuốc lá. Không cần tôi phải đưa tiền cho anh chứ?"
"Không cần, không cần." Tên tiểu tử kia lên tiếng, cuống quít bò dậy, chạy ra ngoài.
Nhìn thấy tên tiểu tử kia đã rời đi, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong nhìn nhau nở nụ cười một chút. Bọn họ cũng không phải là người ngu, làm sao không rõ ý tứ trong lời nói của Lô Ba, rõ ràng là hắn muốn để cho tên tiểu tử kia đi tìm anh rể của hắn a. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có ý định ngăn cản.
Sau khi ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn Lô Ba, Diệp Khiêm nói: "Đi WC rửa mặt đi, chậc chậc, thật đáng thương, như thế nào lại đánh thành như vậy ah." Sau đó lại nhìn Thanh Phong, nói: "Mày ra tay cũng không biết nặng nhẹ gì hết, ông ấy chính là thần tài chúng ta a, mày còn không tranh thủ thời gian đi qua đỡ ông ấy dậy."
Thanh Phong hơi sững sờ, liếc mắt nhìn Diệp Khiêm, sau đó hắc hắc cười cười, hấp tấp tiến đến bên cạnh Lô Ba, vừa đỡ hắn dậy, vừa nói: "Ông chủ Lô, ông không sao chớ? Mau lau miệng a!" Vừa nói vừa lấy ra khăn giấy thay hắn lau vết máu trên miệng. "Hay là để tôi đỡ ông đi, nhìn bộ dạng của ông như vậy, vạn nhất ở trong nhà vệ sinh ngã một phát chết rồi, thì tôi đây cho dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch ah."
"Không... Không cần làm phiền rồi, tự tôi đi là được." Lô Ba cười khổ nói.
"Vẫn nên để tôi đỡ ông đi đi, ông vừa rồi không có nghe lão Đại của tôi nói sao, ông là thần tài của chúng tôi, tôi sao có thể để cho ông ủy khuất ah." Thanh Phong nói.
Lô Ba có chút khóc không ra nước mắt, đem hắn đánh thành bộ dạng như vậy, hiện tại còn ngồi đó châm chọc. Trong nội tâm tức giận thầm nghĩ, hừ, đợi tí nữa lão tử sẽ cho bọn mày biết tay, không đem tay chân của bọn mày toàn bộ tháo xuống, lão tử sẽ cũng họ với bọn mày. Bất quá, những lời nói này cũng chỉ có thể để ở trong lòng mà thôi, Lô Ba cũng không dám nói ra.
Diệp Khiêm nhìn hai người thủ hạ, nói: "Anh giúp chúng tôi đi mua vài món gì về ăn cho đỡ đói a." Nói xong, từ trong túi tiền móc ra hai tờ 100 NDT đưa tới.