Chu Nguyên vô cùng rõ ràng, Diệp Khiêm ở ngay trước mặt hắn đàm luận những chuyện này, không thể nghi ngờ là đã xem hắn trở thành người của bọn họ. Có phần tín nhiệm này, Chu Nguyên sẽ một mực đi theo Diệp Khiêm, huống chi hắn cũng rất rõ ràng dưới sự che chỡ của Diệp Khiêm hắn mới có thể chính thức trở nên nổi bật. Ngẫm lại tình cảnh của hắn lúc trước, chẳng qua là một tên côn đồ suốt ngày bị người ức hϊếp mà thôi, cơm thì ăn không đủ no; mà hôm nay, hắn thậm chí có thể chen chân vào trong giới thượng lưu, xóa đi quá khứ, bắt đầu một lần nữa. Bởi vậy, Chu Nguyên cũng không để ý đến việc phải thay đổi thân phận mới.
Đây là một cơ hội mà Diệp Khiêm dành cho hắn, là cơ hội để hắn có thể bắt đầu lại lần nữa, Chu Nguyên biết rõ đây là một cơ hội khó có được. Cho nên, hắn phải nắm chặt cơ hội này, chăm chú nắm ở trong tay, không cho nó chạy đi.
Diệp Khiêm rất hài lòng nhẹ gật đầu, chuyện thế lực Nanh Sói phát triển ở Myanmar để cho hắn có chút vui mừng. Đây chính là tôn chỉ trước sau như một của Diệp Khiêm, lôi kéo những quốc gia khác, vô luận là những quốc gia vùng Trung Đông, hay là những quốc gia khu vực Đông Nam Á này, Diệp Khiêm đều sẽ không bỏ qua. Có lẽ trên quốc tế những quốc gia này có địa vị cũng không cao lắm, nhưng nếu như có thể đem bọn họ tổ chức lại, thì chính là một lực lượng khổng lồ, có thể đối phó với bất kỳ quốc gia nào. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có nghĩ đùa bỡn chính trị, hắn không có hứng thú đối với chuyện đó. Mà ngay cả chuyện ở Đài Loan, mặc dù Diệp Khiêm đã đáp ứng Hồ Nam Kiến đi hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng trên thực tế có rất nhiều chuyện hắn vẫn không muốn tự mình ra tay, quá phiền. Quan trọng hơn vẫn là, từ trước đến nay Diệp Khiêm đối với chính khách đều không có cảm tình gì.
Chuyện của Chu Nguyên, Diệp Khiêm giao cho Jack đi an bài, tư liệu của Phùng Quốc Phú, Diệp Khiêm cũng đã nói cho Jack, Phùng Quốc Phú chính là quân cờ quan trọng có thể trợ giúp Chu Nguyên đánh chiếm tỉnh Quảng Đông, Diệp Khiêm làm sao có thể quên hắn a. Đối với Phùng Quốc Phú, Diệp Khiêm chỉ cấp cho Chu Nguyên một đạo mệnh lệnh, đợi đến lúc Chu Nguyên nắm giữ tỉnh Quảng Đông, thì lập tức gϊếŧ chết hắn. Đây cũng không phải là qua sông đoạn cầu, từ lần đầu tiên Phùng Quốc Phú đối với Lâm Nhu Nhu có ý tứ không an phận, thì đã chú định vận mệnh của hắn rồi, cho tới bây giờ Diệp Khiêm đều không có nghĩ tha chết cho hắn.
Sau khi ở lại thành phố Thượng Hải vài ngày, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong lên máy bay bay đến thành phố Trường Sa tỉnh Hồ Nam. Kỳ thật ưu thế về mặt địa lý của tỉnh Hồ Nam rất rõ ràng, chỉ là do không có chính sách của chính phủ, cho nên phát triển cũng không khá lắm.
"Ui da!" Lúc chuẩn bị đi qua cửa kiểm soát lên máy bay thì Thanh Phong không cẩn thận đυ.ng một người ngã xuống đất, cuống quít ngồi xổm xuống, hỏi: "Xin lỗi, anh không sao chớ?"
"Anh đi đường như thế nào thế? Không biết nhìn đường sao?" Người nọ một bộ dạng rất tức giận, phẫn nộ trách mắng.
Thanh Phong cau mày, áp chế lửa giận xuống, nói: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý. Anh có bị đau ở đâu không?"
Lúc này, đã có một người tuổi còn trẻ làm bộ dạng lơ đãng đem một thứ gì đó nhét vào trong túi hành lý của Thanh Phong. Hết thảy chuyện này Diệp Khiêm đều nhìn thấy rõ ràng, bất quá hắn chỉ có chút cười cười, cũng không có nói gì. Tuy Diệp Khiêm không biết thứ đó là gì, nhưng chắc hẳn không phải là thứ tốt gì, nếu không cũng sẽ không lén lút như vậy rồi. Nhưng có chuyện mà Diệp Khiêm nghĩ không thông, vì cái gì hai người kia lại chọn hai người bọn họ, chẳng lẽ hai người kia có thể khẳng định bọn họ có thể đem hàng mang lên máy bay một cách an toàn?
Người trẻ tuổi kia sau cho thứ kia vào trong hành lý của Thanh Phong, thì liếc nhìn người đang nằm trên mặt đất một cái. Người nằm trên mặt đất hiểu ý, sau khi khóc thét hai tiếng, dưới sự nâng đỡ của Thanh Phong liền đứng lên, nói: "Được rồi, về sau anh đi đường nhìn cẩn thận một chút." Nói xong, cuống quít bỏ đi.
Thanh Phong lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói với Diệp Khiêm: "Lão đại, xem ra anh phải dùng đặc quyền rồi, nếu không sẽ khó qua được kiểm tra a."
Diệp Khiêm mỉm cười, hiển nhiên là Thanh Phong cũng nhìn thấy hành động của hai người kia. Bàn về kỹ thuật trộm cướp, Thanh Phong cũng có thể xem là tổ tông của những người kia rồi, hắn như thế nào mà không có nhìn ra. Hắn và Diệp Khiêm đều có nghĩ cách giống nhau, sở dĩ bọn họ không có vạch trần, là muốn nhìn xem hai người kia đang có chủ ý gì, thứ ở trong hành lý là gì, hơn nữa tại sao hai người kia có thể khẳng định bọn họ có thể đem thứ đó lên máy bay.
Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói: "Ngu sao mà không dùng!"
Hai người tới lối đi đặc thù lên máy bay, Diệp Khiêm lấy ra giấy chứng nhận Thiếu Tướng đưa cho người phụ trách kiểm tra xem, người phụ trách sau khi nhìn thấy thì đâu còn dám có nửa điểm do dự, cuống quít để Diệp Khiêm cùng Thanh Phong đi qua. Về phần kiểm tra, thì miễn đi.
"Hai người kia có lên máy bay không vậy?" Diệp Khiêm hỏi.
"Lên. Lão đại, ngươi đoán bọn hắn là người nào?" Thanh Phong nói ra.
"Ha ha, như thế nào? Muốn khảo thí tao hả? Chuyện này kỳ thật cũng không khó đoán. Hiển nhiên không phải là người trong giới giang hồ, nếu không bọn họ sẽ không ngốc đến nổi chọn vận chuyển hàng hóa bằng máy bay. Tao nghĩ, bọn họ có điểm giống như đang cố ý vu oan cho chúng ta." Diệp Khiêm nói.
"Đợi sau khi máy bay cất cánh, em sẽ xem bọn họ nhét thứ gì vào trong túi hành lý." Thanh Phong nói.
Khẽ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Cũng tốt. Tao cũng muốn biết hai tên tiểu tử kia đang đánh chủ ý gì."
Không có bao lâu, máy bay chính thức từ phi trường quốc tế Phổ Đông thành phố Thượng Hải cất cánh. Thanh Phong đem túi hành lý mở ra, lấy thứ đồ vật kia ra, mở ra xem xét, bên trong dĩ nhiên lại là ma túy. Diệp Khiêm cùng Thanh Phong không khỏi lắp bắp kinh hãi, Thanh Phong cuống quít lấy thứ đó nhét vào trong túi hành lý của mình.
"Lão đại, em có chút không hiểu rõ a? Nếu bọn họ là người mua bán ma túy thì cũng quá ngu rồi, mang ma túy lên máy bay, đây không phải là muốn chết sao." Thanh Phong nói.
"Mục tiêu của bọn họ rõ ràng không phải là muốn vận chuyển số ma túy này, mà là muốn hãm hại chúng ta, để cho chúng ta không qua được kiểm tra." Diệp Khiêm có chút cau mày, nói.
"Không cho chúng ta qua được kiểm tra? Vì cái gì?" Thanh Phong có chút không rõ, vẻ mặt mờ mịt.
Diệp Khiêm cũng không phải rất rõ ràng, cẩn thận suy nghĩ một lát, nói: "Không để cho chúng ta qua được kiểm tra mục đích chỉ có hai cái. Hoặc là muốn hãm hại chúng ta sau đó dồn chúng ta vào chỗ chết, bất quá chuyện này có chút không hợp với lẽ thường, người muốn dồn chúng ta vào chỗ chết thì làm sao có thể không biết với số ma túy này căn bản không làm gì được chúng ta. Vậy chỉ còn lại có một khả năng duy nhất."
"Là cái gì?" Thanh Phong hỏi.
"Đó chính là bọn họ muốn kéo dài thời gian, không muốn chúng ta tới tính Hồ Nam." Diệp Khiêm nói. Ngoại trừ lý do này, Diệp Khiêm thật sự nghĩ không ra còn có lý do gì khác.
"A, như vậy thoạt nhìn, lần này đi tỉnh Hồ Nam có rất nhiều chuyện để làm nha? Chúng ta còn chưa tới, bọn họ đã suy nghĩ biện pháp đối phó chúng ta, quả thật rất có ý tứ nha." Cả người Thanh Phong không khỏi hưng phấn lên. Lần trước nghe Diệp Khiêm nói lần này tới tỉnh Hồ Nam chi là đàm phán buôn bán bình thường mà thôi, chuyện này để cho hắn rất là thất vọng, bất quá so với việc phải ở lại công ty bảo an Thiết Huyết thì tốt hơn nhiều. Thế nhưng mà, thật không ngờ, lần này tới tỉnh Hồ Nam lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy ah.
"Tao cũng rất muốn biết tại tỉnh Hồ Nam rốt cuộc là ai lại có năng lực lớn như vậy, thậm chí ngay cả chuyện hôm nay tao đi máy bay tới tỉnh Hồ Nam cũng biết." Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện ra nụ cười tà, nói "Nghĩ biện pháp dẫn bọn họ vào trong WC, hảo hảo hỏi một chút."
"Không có vấn đề!" Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói.
Nói xong, Thanh Phong đứng dậy hướng WC đi tới, ánh mắt của hai tên tiểu tử kia nhìn chằm chằm vào hắn. Thanh Phong có chút cười cười, đi đến bên cạnh của bọn hắn, tại chỗ ngồi của bọn họ vỗ một cái, nói: "Vật kia là của hai anh hả? Tới đem đi đi."
Hai tên tiểu tử có chút sửng sốt, nhìn thấy Thanh Phong hướng WC đi tới, liếc mắt nhìn nhau, liền đi theo. Diệp Khiêm nghiền ngẫm cười cười, cũng đứng dậy hướng WC đi tới.
Vừa mới vào WC, sắc mặt của Thanh Phong đã trầm xuống, dao găm trong tay nhanh chóng đặt trên cổ của một người trong đó, trách mắng: "Đừng nhúc nhích a, nếu không cũng đừng trách tao không khách khí."
"Hừ, tao không tin mày dám gϊếŧ người trên máy bay, có bản lĩnh thì mày ra tay ah." Một người trong đó nói.
"Tiểu tử, mày đừng có khích tướng tao, muốn giả tạo hiện trường hai người bọn mày tự gϊếŧ hại lẫn nhau đối với tao là một chuyện rất dễ dàng." Thanh Phong nói.
Lúc này, Diệp Khiêm cũng đẩy cửa đi vào. Gã thanh niên trẻ tuổi còn lại hơi sững sờ, nhanh chóng hướng Diệp Khiêm công tới. Hắn nghĩ, chỉ cần chế trụ được Diệp Khiêm, thì sẽ có thẻ đánh bạc để đàm phán rồi, không đến mức rơi vào cục diện bị động như vậy. Diệp Khiêm liếc mắt nhìn hắn, cùi chỏ đánh vào trên cổ của hắn. Hắn đâu có thể chịu nổi lực công kích của Diệp Khiêm, toàn thân lảo đảo sau đó liền ngã xuống sàn máy bay.
"Đúng là thứ không biết sống chết." Diệp Khiêm một cước đạp trên người hắn, nói "Nói đi, bọn mày là ai? Mang thứ đó nhét vào trong túi hành lý của chúng tao để làm gì? Đừng có nói với tao là không biết nha, tao không thích nghe."
"Nói!" Thanh Phong nắm chặt chủy thủ trong tay mình, nói.
"Tao... Chúng tao là người buôn bán ma túy, sợ không qua được kiểm tra ở sân bay, cho nên nhét vào trong túi hành lý bọn mày." Tiểu tử nằm trên sàn máy bay nói.
"Vậy sao? Vậy mày làm sao biết chúng ta nhất định có thể mang ma túy lên máy bay?" Diệp Khiêm nghiền ngẫm vừa cười vừa nói.
"Tao... Chúng tao cũng chỉ đánh cuộc một lần..." Người nọ rõ ràng có chút chột dạ nói.
"Đánh cuộc một lần? Mày cho tao là con nít ba tuổi hả. Một bao lớn ma túy lớn như vậy tối thiểu cũng trên trăm vạn, bọn mày lại đánh cuộc một lần? Xem ra bọn mày là kẻ có tiền a, nếu đã có tiền thì cần gì phải đi buôn lậu ma túy a." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói. Sau đó sắc mặt của Diệp Khiêm liền trở nên lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng nói: "Chớ cùng tao chơi tâm nhãn, nói, là ai phái bọn mày tới?"
Hai người kia ấp úng, liếc nhìn lẫn nhau cũng không có ý tứ nói ra. "Miệng còn rất cứng rắn nha, bọn mày đã thích ma túy, vậy thì hãy ăn nó đi a." Diệp Khiêm mở bao ma túy ra, banh miệng tên tiểu tử đang nằm trên sàn máy bay ra, dùng sức đổ ma túy vào trong miệng của hắn. "Đôi đến lúc nhân viên bảo vệ nhìn thấy bọn mày, bọn họ cũng chỉ nghĩ bọn mày chết là do sử dụng ma túy quá liều mà thôi. Mày có muốn giống như nó hay không?" Diệp Khiêm chậm rãi quay đầu, nhìn tên tiểu tử đang bị Thanh Phong khống chế, nói