Siêu Cấp Binh Vương

Chương 479: Ngoại Viện Tới

An Đức Liệt ha ha cười cười, nói: "Anh Diệp cứ yên tâm đi, chuyện ấy tôi sẽ để ý tới. Đến lúc đó nếu như cao tầng truy hỏi, thì tôi sẽ nói đang tụ tập nhân thủ, thu thập tư liệu, làm công tác chuẩn bị trước khi ra tay, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không ép quá chặt. anh Diệp, bên thành phố Murmansk còn có rất nhiều chuyện cần làm phiền đến anh, tôi sẽ gọi điện thoại cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, để cho ông ấy hết thảy đều nghe theo sự xếp đặt của anh."

Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Như thế rất tốt, cứ quyết định như vậy đi, anh cứ đợi tin tức tốt của tôi là được."

"Tốt tốt, chuyện này làm phiền anh Diệp hãy quan tâm nhiều hơn một chút a." An Đức Liệt ha ha vừa cười vừa nói, hắn cảm thấy hiện tất cả mọi chuyện hắn làm đều có kết quả tốt đẹp, có Diệp Khiêm ở bên cạnh hắn, hắn giống như đã nhìn thấy trước tương lai hắn sẽ leo lên vị trí tộc trưởng gia tộc Khố Lạc Phu Tư.

"Anh Diệp cùng Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu hợp tác vui vẻ chứ? Ông ấy là thủ hạ trung thành nhất của tôi, nếu như ông ấy có chỗ nào đắc tội anh Diệp thì còn hi vọng anh Diệp tha thứ nhiều hơn." An Đức Liệt dừng một chút, nói tiếp.

"Ông Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu là một nhân tài, tôi tin tưởng dưới sự hợp tác giữa tôi cùng ông ấy, thành phố Murmansk rất nhanh sẽ trở thành địa bàn của anh An Đức Liệt, hơn nữa anh sẽ nhanh chóng trở thành người lãnh đạo gia tộc Khố Lạc Phu Tư a." Được Diệp Khiêm tâng bốc, trong nội tâm của An Đức Liệt cảm thấy vui vẻ không thôi, hắn cảm thấy cùng Diệp Khiêm hợp tác chính là quyết định chính xác nhất của hắn những năm gần đây.

"Nếu như có một ngày tôi thật sự leo lên vị trí tộc trưởng gia tộc Khố Lạc Phu Tư, thì tất cả đều nhờ công lao của anh Diệp, tôi tuyệt đối sẽ không quên đại ân của anh, chỉ cần anh Diệp nói một câu, cần tiền hay là muốn người cứ việc nói thẳng, tôi đều nghĩa bất dung từ." An Đức Liệt nói.

Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Hi vọng anh có thể nhớ kỹ những lời anh nói hôm nay, cũng hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Đương nhiên, đương nhiên!" An Đức Liệt cuống quít nói.

Sau đó lại tiếp tục hàn huyên vài câu, liền cúp điện thoại. Trong nội tâm của An Đức Liệt thống khoái vô cùng, nhìn lái xe nói: "Kêu tất các anh em, đêm nay tôi mời khách, ở quán bar Phú Hào!"

Lái xe không khỏi ngẩn người, vội vàng đáp ứng. Hắn đi theo An Đức Liệt cũng đã bảy tám năm rồi, những năm gần đây hắn rất ít khi nhìn thấy An Đức Liệt có bộ dạng tươi cười giống như ngày hôm nay vậy, tuy hắn cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng đoán được hôm nay gia tộc Khố Lạc Phu Tư mở hội nghị, lcao tầng gia tộc nhất định đã tán dương An Đức Liệt a. Chỉ là, hắn đoán không ra người mà An Đức Liệt trong điện thoại gọi là "anh Diệp" rốt cuộc là ai, hình như ông chủ của mình đối với hắn phi thường khách khí cùng tôn kính a. Bất quá, chuyện này cũng không phải là chuyện mà hắn có thể xen vào, những người làm nghề lái xe này, quan trọng nhất chính là phải biết giữ chặt miệng của mình lại, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên biết thì đừng biết, có như vậy mới có thể làm lâu dài, hơn nữa, cũng có thể sống lâu dài.

Nhìn thấy Diệp Khiêm cúp điện thoại, Lâm Phong có chút cười cười, nói: "Như thế nào? An Đức Liệt đã thiếu kiên nhẫn rồi hả?"

Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Có chút, những năm gần đây An Đức Liệt một mực bị cao tầng gia tộc coi thường, hôm nay bỗng nhiên được coi trọng, khó tránh khỏi sẽ có một chút nôn nóng."

"Anh chuẩn bị lúc nào ra tay? Có cần người của tôi hỗ trợ hay không?" Lâm Phong hỏi.

"Không cần, đây là chuyện của gia tộc Khố Lạc Phu Tư, dùng người của chúng ta chẳng phải là quá thua lỗ rồi sao. Người của chúng ta đều là tinh anh, tổn thất bất kỳ ai đều rất khó bổ sung. Bọn họ thì khác, gia tộc Khố Lạc Phu Tư lớn như vậy, có rất nhiều người, chúng ta chỉ cần bố trí tốt kế hoạch là được, những việc nặng này thì giao lại cho bọn họ giải quyết a." Diệp Khiêm có chút cười cười, nói.

Diệp Khiêm không phả là người ngu, nếu dùng thành viên Nanh Sói cùng Thất Sát đi trợ giúp gia tộc Khố Lạc Phu Tư, thì sẽ ăn nhiều thiệt thòi ah. Hơn nữa, gia tộc Khố Lạc Phu Tư không thiếu nhất chính là cái gì? Chính là người a, thành viên gia tộc Khố Lạc Phu Tư cộng lại, tối thiểu cũng năm sáu vạn, hơn nữa bổ sung tổn thất cũng rất dễ dàng, cho dù chết 800 hay 1000 cũng không có gì quan trọng. Nanh Sói cùng Thất Sát thì lại khác, thành viên vốn đã khan hiếm, hơn nữa bồi dưỡng ra cũng không dễ dàng, tổn thất một người có thể so với mấy trăm người của gia tộc Khố Lạc Phu Tư a.

Đang khi nói chuyện, Diệp Khiêm không tự giác dùng tới hai từ "chúng ta" rồi, hiển nhiên đã coi Thất Sát thành người một nhà. Lâm Phong cũng không có chú ý, có chút cười cười, nói: "Trước kia tôi vẫn cảm thấy tôi là một người keo kiệt, hiện tại mới biết được, anh so với tôi càng keo kiệt hơn."

"Anh đây là đang khích lệ tôi sao?" Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói.

"Đương nhiên, người keo kiệt mới có thể trở nên giàu có a, tôi có cảm giác cùng anh Diệp làm sinh ý thì tôi chịu thiệt lớn a." Lâm Phong bày làm ra một bộ dạng nghiêm trang nói.

Nhưng mà, Diệp Khiêm lại rất rõ ràng, đây chỉ là lời nói vui đùa của Lâm Phong mà thôi, nếu như Lâm Phong tình toán chi li giống như hắn đã nói, thì hắn sao có thể đồng ý cùng Diệp Khiêm hợp tác a. Nói cho cùng, quan hệ giữa Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đã không đơn giản là quan hệ hợp tác nữa rồi, mà còn có thêm một phần tình nghĩa huynh đệ sinh tử chi giao trói buộc.

"Có hại, chịu thiệt là phúc, hôm nay tất cả tiêu phí của anh tính cho tôi, còn không được sao?" Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói.

"Anh nói a, không được chơi xấu." Lâm Phong nói.

"Đương nhiên, đương nhiên, tôi là người coi trọng chữ tín a." Diệp Khiêm nói.

Hai người nhìn lẫn nhau ha ha nở nụ cười. Nhưng mà, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đều cảm thấy còn thiếu một chút gì đó, nếu như lúc này Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng có thể ngồi cùng một chỗ với bọn họ, cười nói, tính toán người khác, thì sẽ vui biết bao a.

Đối với mâu thuẫn giữa Diệp Khiêm cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, Lâm Phong cũng không hiểu rõ ràng, hắn cũng không có muốn xen vào chuyện này. Tuy hắn và Diệp Khiêm hợp tác, nhưng cũng không liên quan đến chuyện hắn cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe trở thành bạn của nhau. Nếu quả thật có một ngày Diệp Khiêm cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe chiến đấu sinh tử, thì việc hắn có thể làm cũng chỉ là ngồi xem mà thôi. Không phải hắn không muốn hòa giải, mà là vì hắn hết sức rõ ràng, mâu thuẫn giữa Diệp Khiêm cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không phải hắn có thể hòa giải được, bọn họ là địch nhân nhưng cũng là huynh đệ, bọn họ muốn giải quyết chuyện này như thế nào là chuyện của riệng hai người bọn họ.

Khi hai người đang nói chuyện, thì Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu gọi điện thoại tới, Diệp Khiêm sau khi bắt máy, phía đối diện liền truyền đến âm thanh của hắn. "Cậu Diệp bây giờ đang ở nơi nào?"

Giọng nói của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có chút khẩn trương, để cho Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt một chút, hỏi: "Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"An Đông lại bắt đầu tiến công, chúng tôi chỉ còn lại hai con phố cuối cùng rồi, nếu không chống cự, thì chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có chút sốt ruột nói.

Diệp Khiêm có chút thở dài, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu thật sự là thiếu kiên nhẫn ah. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Nếu như ông muốn phản kích thì cứ ra tay, nhưng nếu như xảy ra chuyện gì thì ông cũng đừng có tìm tôi."

Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu hơi sững sờ, cuống quít nói: "Cậu Diệp, tôi cũng không phải có ý tứ này. Tôi chỉ sợ vạn nhất chúng tôi không đánh trả, thì chỉ sợ nơi để sinh tồn cũng không có, đến lúc đó cho dù muốn phản kích, chỉ sợ cũng bất lực."

"Vừa mới thiếu gia An Đức Liệt đã gọi điện thoại cho tôi, tôi đã nói với anh ấy rất rõ ràng, tiếp tục chờ, cứ để cho An Đông tiếp tục giày vò." Diệp Khiêm nói, "Ông đem tất cả hàng hóa có thể mang đi cùng với thủ hạ của ông toàn bộ rút về trụ sở nơi đầu phố. Phần còn lại thì tặng cho An Đông là được."

"Thế nhưng mà, thế công của bọn họ rất mãnh liệt, tôi sợ bọn họ nhất cổ tác khí đem trụ sợ ở đầu phố san bằng." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói.

"Yên tâm đi, những ngày này thành viên gia tộc Tư Lạp Đạt trường kỳ tranh đấu, đã có chút mệt nhọc. Hơn nữa, bọn họ còn phải phái người đi thủ những nơi bọn họ đã đánh chiếm được, cho nên hiện tại nhân thủ của bọn họ có lẽ không đủ. Ông đem tất cả mọi người điều tới trụ sở đầu phố, ông đừng nói với ta, nhiều người như vậy mà không thủ được trụ sở đầu phố kia nha. Ông chỉ cần hơi chút kiên trì, bọn họ tất nhiên sẽ bỏ chạy." Diệp Khiêm nói.

"Tốt, tôi lập tức phân phó thủ hạ." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói, "Đúng rồi, hôm nay gia tộc Tư Lạp Đạt có ngoại viện tới, xem bộ dạng những người kia thì đều là người Nhật Bản."

"Người Nhật Bản?" Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, không khỏi nghĩ tới Yamaguchi Group, chẳng lẽ gia tộc Tư Lạp Đạt cùng Yamaguchi Group Nhật Bản đã đạt thành hiệp nghị gì sao? Nếu không với tính cách khôn khéo của người Nhật Bản, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện nịnh nọt này. Chẳng lẽ gia tộc Tư Lạp Đạt Gia chuẩn bị để cho thế lực Nhật Bản xâm lấn thành phố Murmansk sao?

Diệp Khiêm không khỏi có chút lắc đầu, người Nhật Bản chính là sài lang hổ báo, lúc trước cũng mượn đủ loại danh nghĩa đi vào Hoa Hạ, một khi tiến vào liền không muốn đi ra, gia tộc Tư Lạp Đạt vậy mà cũng làm ra loại chuyện dẫn sói vào nhà, chẳng lẽ không sợ người Nhật Bản nuốt luôn địa bàn của bọn họ?

Bất quá, chắc là gia tộc Tư Lạp Đạt cũng bất đắc dĩ a, hơn nữa bọn họ tự phụ là Mafia nước Nga, bọn họ cho rằng đối phó người Nhật Bản không có vấn đề gì, cho nên mới dám làm như vậy a. Chuyện này càng ngày càng có ý tứ rồi, Diệp Khiêm đã có ý định đến Nhật Bản gây náo loạn, không nghĩ tới bọn họ vậy mà lại chạy tới nước Nga, chuyện này chẳng phải là tiện nghi cho Diệp Khiêm hay sao? Cũng tốt, hãy xem bọn họ là món ăn ngon a.