Siêu Cấp Binh Vương

Chương 470: Đàm phán không thành

Có chút cười cười, Tác Lạc Duy Ước Phu phảng phất giống như đã tìm được người tri âm, trong nội tâm hắn có cảm giác thoải mái. Sự thật chính là như vậy, Tác Lạc Duy Ước Phu chưa từng tin tưởng bất cứ kẻ nào, kể cả thủ hạ trung thành và tận tâm nhất của hắn là Phổ Hi Kim, hắn cũng chưa bao giờ tin tưởng 100%.

Đối với tranh đấu giữa ba phe phái của thủ hạ hắn, trong nội tâm của Tác Lạc Duy Ước Phu cũng rất rõ ràng, hắn sở dĩ một mực giả bộ hồ đồ, làm như chuyện gì cũng không biết, là vì hắn đang giấu tài, cũng là vì hắn muốn cho ba phe phái vì tranh đấu lẫn nhau mà thực lực giảm xuống. Bởi vì, Tác Lạc Duy Ước Phu hiểu rõ, nếu như bây giờ hắn đối phó bất kỳ phe phái nào thì chắc chắn sẽ để cho hai phe phái còn lại được lợi, phương pháp duy nhất để xử lý chuyện này, chính là tiêu diệt ba phe phái cùng một lúc, có như vậy mới có thể đem tổn thất giảm đến thấp nhất, một lần nữa đem tất cả thế lực của thủ hạ toàn bộ thu hồi lại.

Dừng một chút, Tác Lạc Duy Ước Phu nói sang chuyện khác nói: "Nghe Phổ Hi Kim nói, cậu muốn hợp tác với tôi, có phải vậy không? Không biết cậu Diệp muốn hợp tác với tôi ở phương diện nào?"

"Bất luận là phương diện gì!" Diệp Khiêm có chút cười cười, nói, "Chỉ cần ông cảm thấy có thể hợp tác, thì chúng ta đều có thể hợp tác."

"Ah? Theo như tôi được biết, tổ chức Nanh Sói của cậu Diệp bất quá chỉ là một tổ chức lính đánh thuê mà thôi, thế lực của cậu hình như cũng không có lớn a." Tác Lạc Duy Ước Phu nói, "Chắc hẳn cậu Diệp cũng rất rõ ràng, đế quốc buôn bán của tôi trải rộng toàn bộ châu Âu, cậu Diệp lấy cái gì để hợp tác với tôi?"

Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói: "Nếu ông nói như vậy, thì tôi đây cũng không có lời nào để nói. Tôi tin tưởng, cho dù ông không hợp tác với tồi thì sẽ có những người khác nguyện ý hợp tác với tôi. Nếu ông không hài lòng, thì tôi xin cáo từ."

Nói xong, Diệp Khiêm đứng lên, làm bộ phải đi ra ngoài. Mặc dù Diệp Khiêm từ trong cử chỉ và lời nói của Tác Lạc Duy Ước Phu phát giác ra hắn là một người lợi hại, nhưng Diệp Khiêm cũng không muốn bị hắn dắt mũi đi, nếu không thì sau khi hợp tác có lẽ mình sẽ biến thành con cờ của hắn, đây chẳng phải là tự hủy bản thân sao? Hơn nữa, chuyện này cũng chỉ là làm bộ dạng mà thôi, chắc hẳn Tác Lạc Duy Ước Phu sẽ ngăn cản không cho mình đi.

"Đợi một chút!" Tác Lạc Duy Ước Phu cuống quít đứng lên, nói. Tác Lạc Duy Ước Phu cũng không phải là kẻ ngốc, hắn cũng hiểu được cử động lần này của Diệp Khiêm đơn giản là vì muốn để cho mình mở miệng lưu hắn mà thôi, là vì gia tăng thẻ đánh bạc trong cuộc đàm phán của hắn mà thôi. Nhưng bản thân Tác Lạc Duy Ước Phu so với Diệp Khiêm thì còn xem trọng lân hợp tác này hơn rất nhiều, thứ nhất có thể lợi dụng thế lực Nanh Sói của Diệp Khiêm đối phó ba phe phái của thuộc hạ hắn, thứ hai cũng có thể lợi dụng uy vọng của Nanh Sói tại vùng Trung Đông, đả thông con đường giao dịch dầu mỏ.

"Cậu Diệp đừng có đi gấp, với tư cách là một bên hợp tác, tôi tự nhiên muốn biết rõ thực lực của cậu Diệp một chút, có như vậy mới có thể gia tăng độ tín nhiệm giữa hai bên, cậu thấy tôi nói có đúng không?" Tác Lạc Duy Ước Phu nói tiếp.

Diệp Khiêm lại ngồi xuống, hắn vẫn rất hiểu rõ, nếu như hắn cùng Tác Lạc Duy Ước Phu có thể đạt thành hiệp nghị hợp tác thì sẽ mang đến lợi ích rất lớn, nên cũng không thể vì hờn dỗi mà đem cơ hội hợp tác tốt như vậy xé bỏ. Hơn nữa, hợp tác, nói cho cùng chính là vì lợi ích, chuyện này không thể so với chuyện Nanh Sói cùng Thất Sát hợp tác, hoàn toàn xuất phát từ tình nghĩa huynh đệ.

"Ông đã đáp ứng gặp tôi, hơn nữa, ông Phổ Hi Kim chắc hẳn cũng đã nói với ông chuyện của tôi, huống chi, thế lực Nanh Sói có rất nhiều người biết rõ ràng. Tôi nghĩ, ông không thể nào không biết rõ thế lực của Nanh Sói a?" Diệp Khiêm nghiền ngẫm cười cười, nói.

Có mấy lời, không cần tự mình nói ra, nếu nói quá nhiều, thì sẽ làm cho đối phương có cảm giác lỗ thủng càng nhiều, sinh ra nhiều hoài nghi, mà nếu như mình không nói, thì đối phương sẽ tự suy đoán từ đó sẽ sinh ra nhiều hiệu quả ngoài ý muốn.

Sự thật cũng đúng là như thế, Tác Lạc Duy Ước Phu đối với thế lực Nanh Sói cũng biết rõ một chút, nhưng những chuyện hắn biết cũng chỉ giới hạn ở mặt ngoài mà thôi, hôm nay nghe xong những lời Diệp Khiêm nói, Tác Lạc Duy Ước Phu không thể không suy nghĩ lại, thế lực của Diệp Khiêm có phải còn có chuyện gì mà hắn không biết hay không. Huống hồ, cho dù chỉ là những thể lực biểu hiện ở mặt ngoài, cũng đáng để cho Tác Lạc Duy Ước Phu hợp tác với Diệp Khiêm.

Có chút cười cười, Tác Lạc Duy Ước Phu nói: "Vậy cậu Diệp có điều kiện gì? Muốn lấy chỗ tốt gì từ nơi tôi? Cậu Diệp cũng đừng trách tôi quá tục khí, tôi là thương nhân, làm mọi chuyện đều vì một chữ "Lợi". Mọi người hợp tác, đem mọi chuyện nói càng rõ ràng, thì đối với chúng ta đều tốt, không phải sao?"

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Ông nói không sai, nếu mọi chuyện càng rõ ràng, thì đối với hai bên đều tốt. Theo tôi được biết, tình huống của ông hiện tại cũng không được tốt, có đúng vậy không? Nghe nói ba phe phái của thủ hạ ông đang đấu tranh rất mãnh liệt, chuyện này chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa tôi cùng ông."

Lông mày của Tác Lạc Duy Ước Phu có chút cau lại, nói: "Cậu Diệp nghe ai nói chuyện này? Tôi nghĩ là cậu Diệp nghe sai thông tin rồi?"

"Ngày đầu tiên tôi đến Nga đã bị người khác tập kích, bọn họ là thủ hạ của cô Phổ La Đỗ Nặc Oa, cô ta hình như là thủ hạ của ông a." Diệp Khiêm nghiền ngẫm vừa cười vừa nói, "Tôi không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, ông có thể cho tôi một lời giải thích không?"

Khóe miệng của Tác Lạc Duy Ước Phu không ngừng co rúm vài cái, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Có chuyện như vậy sao? Cậu Diệp yên tâm, nếu như tôi tra ra là ai làm thì tôi sẽ cho cậu Diệp một cái công đạo."

Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Không cần, chuyện này tôi cũng không có tính toán truy cứu, hơn nữa cô Phổ La Đỗ Nặc Oa cũng đã xin thứ lỗi tôi rồi, tôi cũng đã chấp nhận lời xin lỗi. Bất quá, tôi vẫn đối với sự tranh đấu giữa các thủ hạ của ông cảm thấy có chút lo lắng, tựa hồ ông không lành nghề trong việc chế ngự thủ hạ ah."

"Cậu Diệp đang dạy tôi cách làm người sao?" Sắc mặt của Tác Lạc Duy Ước Phu trở nên có chút khó coi, nói như thế nào thì hắn cũng là người có uy tính danh ở nước Nga thậm chí trên toàn thế giới, mà ngay cả tổng thống Nga nhìn thấy hắn cũng phải cung kính khách khí, thế nhưng mà tên nhóc lính đánh thể ở trước mắt này cũng dám cùng hắn nói như vậy. Có chút thời điểm, hợp tác tuy trọng yếu, nhưng cũng không thể mất mặt mũi a, thân phận cùng địa vị của hắn không cho phép hắn vì một chuyện hợp tác, mà buông tha mặt mũi của mình.

Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói: "Nếu như ông cho rằng như vậy thì tôi đây cũng không biết nên nói cái gì. Trong mắt của tôi, nếu như đế quốc buôn bán của ông không chắc chắn giống như biểu hiện bên ngoài, thì hợp tác giữa hai chúng ta có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào a."

"Nói như thế, không lẽ Nanh Sói của cậu Diệp rất ổn định sao?" Tác Lạc Duy Ước Phu nói, "Theo như tôi được biết, trước đó vài ngày thì Nanh Sói của cậu Diệp từng phát sinh ra chuyện phản loạn, tuy chuyện này đã được cậu Diệp giải quyết rồi, nhưng cậu Diệp dám nói hiện tại bên trong Nanh Sói hoàn toàn không có vấn đề gì sao?"

Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Xem ra ông đã điều tra rất kỹ a, chuyện này mà ông cũng biết."

"Quá khen. Chỉ cần là chuyện mà tôi muốn biết, thì trên thế giới này không có có bất cứ chuyện gì có thể giấu giếm được tôi. Tôi chỉ muốn nói, nội bộ của bất kỳ tổ chức nào cũng sẽ không hài hòa, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục, là được rồi. Cậu Diệp cảm thấy như thế nào?" Tác Lạc Duy Ước Phu nói.

"Lời nói của ông tuy đúng, nhưng một tổ chức không ổn định sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác hai bên. Phản loạn Nanh Sói đã dọn dẹp, hơn nữa tôi có thể tự tin mà nói, hiện tại bên trong Nanh Sói rất kiên cố. Thế nhưng mà bên ông thì không giống với lúc trước, ba phe phái của thủ hạ ong đang tranh đấu gay gắt, chuyện này không khỏi làm cho ta lo lắng, vạn nhất tôi cùng ông đạt thành hiệp nghị hợp tác, thủ hạ của ông có thể bởi vì là ích lợi của mình, mà làm ra chuyện gì gây bất lợi cho chuyện hợp tác giữa tôi và ông hay không?" Diệp Khiêm nói.

"Tốt rồi, nếu như hôm nay cậu Diệp tới đây chỉ vì muốn cùng tôi thảo luận chuyện này, thì không cần phải nói nữa. Cậu Diệp, không tiễn!" Sắc mặt của Tác Lạc Duy Ước Phu có chút khó coi nói.

Kỳ thật Tác Lạc Duy Ước Phu cũng không phải bởi vì những lời nói của Diệp Khiêm mà tức giận, mà là sợ vạn nhất nếu tiếp tục dây dưa vấn đề này thì dựa vào sự thông minh của Diệp Khiêm, chỉ sợ có thể từ trong miệng của hắn nghe ra chuyện mà hắn không muốn cho ai biết. Hơn nữa, trong nội tâm của Tác Lạc Duy Ước Phu đối với chuyện diệt trừ ba phe phái của thủ hạ càng thêm kiên định. Đặc biệt là Phổ La Đỗ Nặc Oa, khi không có sự đồng ý của hắn mà cũng dám tự mình tìm gặp Diệp Khiêm, hơn nữa còn ra tay với Diệp Khiêm, đây quả thực là không đem hắn để vào mắt a.

Thế nhưng mà, muốn đối phó Phổ La Đỗ Nặc Oa cũng không có dễ dàng như vậy, thủ đoạn của nữ nhân này thật sự là quá lợi hại, những năm gần đây hắn đều cho nữ nhân này quản lý nghiệp vụ liên quan tới Mafia nước Nga, kết quả nữ nhân này cùng Mafia nước Nga quan hệ ngày càng mật thiết, hiện tại những thành viên Mafia đối với hắn cũng không cón tôn trọng giống như trước kia.