Siêu Cấp Binh Vương

Chương 393: Dám vuốt râu lão hổ

Hoàng Phủ Kình Thiên không phải là người ngu, có thể làm tới vị trí cục trưởng cục Quốc An, có thể nói hắn là một lão hồ ly. Chuyện lần trước, sau khi hắn ý thức được là do Diệp Khiêm muốn mượn đao gϊếŧ người, bất quá nữ minh tinh kia cũng có thân phận rất phức tạp, nên xem nàng là gián điệp để xử lý cũng được.

Chuyện lần này, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng minh bạch, đoán chừng là Diệp Khiêm lại muốn đối phó người nào đó, cho nên muốn mượn dùng tay của hắn. Bất quá hắn cùng Diệp Khiêm đang có quan hệ hợp tác, nên coi như là biết rõ Diệp Khiêm muốn mượn đao gϊếŧ người, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng phải ra mặt hỗ trợ. Hơn nữa, chuyện lần này lại có liên quan đến quan viên chính phủ, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không dám lãnh đạm. Hắn cũng hiểu rỏ cho dù là Diệp Khiêm muốn mượn đao gϊếŧ người, cũng sẽ không ngốc đến mức tùy tiện tìm ra một cái lý do như vậy, vì vậy về mặt nào đó, thì lời nói của Diệp Khiêm tuy không đúng mười phần nhưng ít nhất cũng đươc bảy, tám phần.

Sau khi ngắt kết nối với Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Kình Thiên liền tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Nam Cung Tử Tuấn, sai hắn và Tây Môn Tiểu Uyển lập tức đi đến nơi Diệp Khiêm đang đợi, và cũng đem chuyện này đại khái nói qua một lần. Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển tự nhiên không dám có bất kỳ lãnh đạm, tranh thủ thời gian liền lái xe hướng Diệp Khiêm chạy tới.

Diệp Khiêm cũng một mực tại phụ cận quán rượu giám thị lấy, chuyện vừa rồi đã kinh động đến Đằng Tỉnh Thiên Hương, nàng rất có thể sẽ lập tức chuyển đi nơi khác. Dù sao, nơi đây cũng là Hoa Hạ, Đằng Tỉnh Thiên Hương vô cùng rõ ràng, nói không chừng người theo dõi vừa rồi chính là người của cục an ninh Châu Á, nàng không thể không có chuẩn bị. Nếu quả thật chính là người của cục an ninh Châu Á, thì chỉ sợ nhiệm vụ lần này thật không dễ làm.

Bất quá, lúc Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển chạy đến nơi đây, thì Đằng Tỉnh Thiên Hương cũng không có rời khỏi quán rượu. Trông thấy Diệp Khiêm, Tây Môn Tiểu Uyển phảng phất như trông thấy cừu nhân, trừng mắt nhìn hắn. Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, cũng không có cùng nàng so đo.

"Diệp tiên sinh, cục trưởng nói ngài phát hiện người của tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ?" Vẫn là Nam Cung Tử Tuấn mở miệng trước, dù sao hắn cũng trưởng thành hơn, không giống Tây Môn Tiểu Uyển là nha đầu có tính tình điêu ngoa.

"Ừ!" Diệp Khiêm gật gật đầu, chỉ chỉ quán rượu đối diện, nói: "Đang ở bên trong, ở tại phòng 1202. Tốt rồi, các ngươi đã đến, chuyện nơi đây liền giao cho các ngươi a, ta còn có việc, đi trước nha."

"Hừ, nếu để cho ta biết ngươi đang lừa gạt chúng ta, thì ta sẽ không bỏ qua ngươi." Tây Môn Tiểu Uyển nói.

Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, có chút nhún vai, nói: "Thích tin hay không thì tùy, ta cũng không có cầu các ngươi tới đây a, dù sao có xảy ra chuyện gì thì cũng là chuyện của các ngươi, cùng ta không có nửa xu quan hệ. Thứ cho không phụng bồi, bái bai!" Nói xong, Diệp Khiêm cười cười, phất phất tay, cất bước rời đi.

"Ngươi... Hừ!" Tây Môn Tiểu Uyển cũng không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của Diệp Khiêm, thì trong nội tâm nàng liền có chút khó chịu. Lần đầu tiên trông thấy Diệp Khiêm tại thành phố Nam Kinh, còn cảm thấy hắn có chút khí khái nam tử, thế nhưng mà thời gian dần trôi qua liền phát hiện, tên này căn bản chính là một kẻ mười phần vô lại, lưu manh. Hơn nữa, hắn còn là tội phạm bị truy nã của rất nhiều quốc gia, nàng cũng có chút không hiểu rõ, vì cái gì Hoàng Phủ Kình Thiên lại đối với Diệp Khiêm tốt như vậy.

Nam Cung Tử Tuấn tiến vào cục Quốc An so với Tây Môn Tiểu Uyển thì sớm hơn nhiều năm, đối với chuyện của Diệp Khiêm cũng biết rất nhiều. Ở bên trong cục Quốc An, hồ sơ của Diệp Khiêm có thể chất đầy một cái tủ chứa đồ, Diệp Khiêm những năm này tại trên thế giới dẫn theo huynh đệ Nanh Sói làm ra nhiều chuyện oanh oanh liệt liệt, hắn tự nhiên sẽ không giống Tây Môn Tiểu Uyển cho rằng Diệp Khiêm chỉ là một tên du thủ du thực.

"Tốt rồi, Tiểu Uyển, chúng ta làm chính sự trước a." Nam Cung Tử Tuấn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tây Môn Tiểu Uyển đang nổi giận đùng đùng, nói. Kỳ thật chuyện này cũng không trách Tây Môn Tiểu Uyển được, thật vất vả mới có được một khoảng thời gian nhàn hạ, nàng đang ở trong nhà đắp mặt nạ làm đẹp, thì bị Diệp Khiêm làm hại phải đi làm nhiệm vụ.

"Hừ, không phải là ỷ vào có chút công phu sao, lần sau ta gặp hắn, không đem hắn đánh thành đầu heo thì không dừng tay." Tây Môn Tiểu Uyển tức giận nói.

"Ngươi ngàn vạn lần đừng làm như vậy, nếu không người không may nhất định là ngươi." Nam Cung Tử Tuấn nói, "Hắn không chỉ có công phu tốt, căn cứ tư liệu phân tích của cục Quốc An đối với hắn, thì hắn chỉ số thông minh hơn 180, IQ hơn 180 ngươi biết con số này là gì không, là nói hắn rất giỏi lợi dụng tâm lý của người khác. Nanh Sói có thể từ một tổ chức lính đánh thuê nhị lưu phát triển thành vương giả lính đánh thuê thế giới, tất cả đều là công lao của hắn. Hơn nữa, không chỉ như thế, tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói tại vùng Trung Đông có địa vị rất cao, bất kể là quan viên chính phủ hay là người bình thường, đều xem bọn họ là thần, có một loại sùng bái mù quáng."

Từ sau khi tiếp xúc với Diệp Khiêm tại thành phố Nam Kinh, Tây Môn Tiểu Uyển cũng đặc biệt đem hồ sơ của Diệp Khiêm cẩn thận xem qua, nàng rất rỏ ràng những lời Nam Cung Tử Tuấn nói đều là sự thật. Hơn nữa, trong khoảng thời gian gần đây, Diệp Khiêm tại Hoa Hạ náo động, thế nhưng mà trung ương lại không có ý tứ ngăn cản, Tây Môn Tiểu Uyển biết rỏ trong đó khẳng định có chuyện không thể cho ai biết.

Tuy trong lòng nàng rất bội phục Diệp Khiêm, nhưng Tây Môn Tiểu Uyển cũng không muốn thừa nhận, khinh thường hừ một tiếng, nói: "Thôi đi pa ơi..., đó là do hắn có vận khí cứt chó mà thôi, cùng chỉ số thông minh của hắn cũng không nửa điểm quan hệ."

Nam Cung Tử Tuấn bất đắc dĩ cười cười, cũng không muốn cùng Tây Môn Tiểu Uyển dây dưa vấn đề này nữa, nói: "Đi thôi, cục trưởng mệnh lệnh đem Đằng Tỉnh Thiên Hương mời về cục cảnh sát, người này có thể khó đối phó, là thủ lĩnh lính đánh thuê Bát Kỳ Nhật Bản, chúng ta phải cẩn thận một chút."

"Ừ!" Tây Môn Tiểu Uyển lên tiếng, đi theo Nam Cung Tử Tuấn hướng quán rượu đi đến.

Diệp Khiêm sau khi rời khỏi chỗ đó, gọi cho một chiếc xe taxi hướng nhà Mẫn Duy Văn chạy tới. Cũng đã 12 giờ khuya, không biết Mẫn Duy Văn đã nghỉ ngơi hay chưa, Diệp Khiêm bất đắc dĩ thở dài, đều là do Đằng Tỉnh Thiên Hương gây ra, nếu không bây giờ hắn đã ngồi ở trong nhà Mẫn Duy Văn rồi, nói không chừng cũng đã giải quyết Mẫn Duy Văn.

Xe vừa chạy được một nửa, điện thoại của Diệp Khiêm liền vang lên. Sau khi bắt máy, đối diện liền truyền đến âm thanh có chút bất đắc dĩ của Jack, "Lão đại, đêm nay đúng là quá náo nhiệt rồi, nơi đây tụ tập không biết bao nhiêu đạo nhân mã, xem ra đều là vì Hỏa Vẫn mà đến."

Diệp Khiêm có chút sửng sốt, sau đó cười cười, nói: "Càng nhiều người càng tốt, đối với chúng ta càng có lợi, bọn ho đã bắt đầu chưa?"

"Vẫn chưa, bọn họ còn đang thương lượng." Jack cười cười, nói. Hoàn toàn chính xác, nếu như những thế lực này liên hợp để cướp đoạt Hỏa Vẫn, thì người của công ty bảo an Thiết Huyết sẽ ngăn cản không nổi. Nhưng bây giờ, bọn họ còn chưa có lao qua, qua đó cho thấy bọn họ có chút cố kỵ, sợ ra tay trước sẽ để cho người khác nhặt được tiện nghi.

"Ta lập tức đi qua đó, dù sao hiện tại thời gian cũng đã trễ, ngày mai lại đi đến nhà Mẫn Duy Văn cũng không muộn." Nói xong, Diệp Khiêm cúp điện thoại, nói với lái xe một tiếng, lập tức quay xe hướng chỗ diễn ra hội đấu giá chạy tới.

Số năm tuổi của Hỏa Vẫn cũng không lớn, với tư cách đồ cổ mà nói, nó có lẽ cũng không có giá trị quá lớn, nhưng nguyên do bản thân nó có một cái truyền thuyết là thanh đao hút máu, cho nên giá trị của nó liền tăng lên gấp đôi. Chẳng những hấp dẫn tổ chức thần bí sau lưng lính đánh thuê Bát Kỳ, mà các thế lực ở Châu Âu cũng nhao nhao chạy đến, vì muốn cướp lấy Hỏa Vẫn.

Hỏa Vẫn vốn có xuất xứ từ Châu Âu, nên có rất nhiều người Châu Âu muốn tìm kiếm nơi hạ lạc của nó, nhưng đáng tiếc đều là ngàn dặm không tin tức. Lần này, Hỏa Vẫn lại bất ngờ xuất hiện trong hội đấu giá được tổ chức tại thành phố Thương Hải Hoa Hạ, chuyện này làm cho bọn họ hưng phấn không thôi, vì vậy đều nhao nhao chạy đến Hoa Hạ, vì muốn cướp lấy Hỏa Vẫn.

Chỉ là, ngoại trừ tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ biết công ty bảo an Thiết Huyết là sản nghiệp của Nanh Sói, thì những thế lực khác căn bản cũng không biết, nếu không khẳng định đại đa bọn họ sẽ bỏ cuộc nữa chừng. Mọi người đều hiểu rỏ, Diệp Khiêm chính là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, là một người điên, nếu bọn họ dám đắc tội công ty bảo an Thiết Huyết, chỉ sợ Diệp Khiêm sẽ mang theo toàn bộ Nanh Sói xâm lấn bọn họ.

Chỉ có Đằng Tỉnh Thiên Hương là người biết rỏ công ty bảo an Thiết Huyết là sản nghiệp của Nanh Sói, mà vẫn dám vuốt râu lão hổ. Chuyện này kỳ thật cũng không thể trách Đằng Tỉnh Thiên Hương, nếu như chỉ là lựa chọn của cá nhân nàng, nàng nhất định sẽ lựa chọn tránh xa khỏi Diệp Khiêm, thế nhưng mà vì tinh thần võ sĩ đạo, nàng không thể không nghe theo mệnh lệnh cấp trên, dù cho biết rỏ trước mặt là tử vong, cũng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.

Jack cùng người của công ty bảo an Thiết Huyết đã chuẩn bị tốt, hơn nữa còn đặc biệt điều thêm rất nhiều cao thủ từ công ty đến đây, hơn nữa Jack cũng tự mình tọa trấn nơi đây. Nhìn thấy những người trốn trong bóng tối, Jack vừa phân phó bảo an công ty Thiết Huyết chú ý nhiều hơn, vừa mỉm cười đánh giá bốn phía. Ở trong mắt Jack, những kẻ này là một bọn hề, bọn họ ngay cả Hỏa Vẫn ở đâu cũng không biết, lại ngu ngốc đi đến đây tranh đoạt.

Đương nhiên, có người ngu ngốc cũng sẽ có người thông minh. Diệp Khiêm đã từng nói qua, người biết rỏ hắn, chỉ có Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Từ lần trước Diệp Khiêm cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đánh xong một trận, hắn và Diệp Khiêm đều bị thương nặng. Diệp Khiêm thì nhanh chóng hồi phục, trong khi Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thì lại tổn thất thảm trọng, đội quân do chính hắn vất vả bồi dưỡng đã chết hơn phân nửa, hắn không thể không lợi dụng thời gian này để bồi dưỡng thủ hạ.

Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã từng tại thành phố Hàng Châu cướp đi thanh Yêu Đao trong tay Phùng Phong, hôm nay Hỏa Vẫn xuất hiện, hắn tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.