Siêu Cấp Binh Vương

Chương 376: Lôi lập chết

Lời Diệp Khiêm nói, Lôi Lập hoàn toàn không có bất kỳ hoài nghi nào. Lính đánh thuê Nanh Sói, cũng không phải là hư danh, người mà bọn họ muốn gϊếŧ thì không ai có thể ngăn cản. Hắn cũng không trông cậy Liên Minh Thiên Đạo có thể giúp hắn báo thù, chuyện này là không thực tế a, Nanh Sói có thể ly khai Đài Loan, Liên Minh Thiên Đạo dám đuổi theo sao? Đuổi theo là đồng nghĩa với việc muốn chết. Hơn nữa, Liên MInh Thiên Đạo cũng không biết chuyện xảy ra hôm nay là do Nanh Sói làm.

Sau khi nói xong, Diệp Khiêm nhanh chóng rút chủy thủ của hắn ra, đâm vào trái tim Lôi Lập, dùng ám kình trực tiếp đánh nát trái tim, cơ hồ không có đau đớn gì, thân thể Lôi Lập chậm rãi ngã xuống. Nữ nhân bên cạnh bị hù thét lên, như là tên điên lao xuống giường muốn chạy ra bên ngoài. Nàng lúc này, đâu còn cố kỵ xuân quang của nàng có tiết lộ ra hay không, trốn chạy để khỏi chết mới là chuyện quan trọng nhất.

Nhưng mà, ở trước mặt Diệp Khiêm cùng Thanh Phong, nàng làm sao có thể trốn thoát? Nếu như nàng có thể đào tẩu, thì thật đúng là một truyện cười. Thanh Phong cười lạnh một tiếng, dao găm trong tay nhanh chóng xẹt qua cổ họng của nàng. Diệp Khiêm nhìn thoáng qua, sau đó cùng Thanh Phong mở cửa đi ra ngoài.

Nữ nhân bụm lấy cổ họng của mình, sau đó chậm rãi ngã xuống. Tuy nàng không có tham gia trong kế hoạch đối phó Diệp Khiêm, nhưng mà nàng là nữ nhân của Lôi Lập, hơn nữa còn biết thân phận của bọn họ, nên nàng không thể không chết. Muốn trách, chỉ có thể trách số phận của nàng không tốt.

Sau khi rời khỏi biệt thư Lôi Lập, Diệp Khiêm lấy điện thoại ra gọi cho Uông Minh Thư. Sau khi nghe được âm thanh của Diệp Khiêm, Uông Minh Thư rõ ràng có chút sửng sốt, vội vàng nói: "Diệp... Diệp tiên sinh!"

Nghe Uông Minh Thư xưng hô thế này, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, xem ra Uông Minh Thư đã bắt đầu thích ứng thân phận mới của hắn à. "Lôi Lập đã đi Diêm vương điện báo tin rồi, hi vọng ngươi có thể nắm chặt cơ hội này, làm chút thành tích cho ta xem, cũng cho ta biết ngươi có phải là người có năng lực đáng để cho ta bồi tài hay không, ngươi hiểu chưa?" Diệp Khiêm nói.

Toàn thân Uông Minh Thư chấn động, sau nửa ngày không có kịp phản ứng, Diệp Khiêm vậy mà thật sự gϊếŧ chết Lôi Lập, chẳng lẽ hắn không sợ Liên Minh Thiên Đạo trả thù hay sao? Nghe ngữ khí tự tin của Diệp Khiêm như vậy, Uông Minh Thư mơ hồ cảm thấy Diệp Khiêm không phải là người đơn giản, có thể không thèm quan tâm Liên Minh Thiên Đạo, dám gϊếŧ chết đường chủ của Liên Minh Thiên Đạo, chuyện này cũng đủ để nói rõ hết thảy.

Nhân sinh là một cuộc đánh bạc. Thắng, chính là người ở trên người, chỉ điểm giang sơn; thua, bất quá chỉ là hai bàn tay trắng, bồi thêm một cái mạng mà thôi. Nếu như người liền phần này dũng khí cũng không có, thì giữ lại cái mạng kéo dài hơi tàn lại có làm được gì? Chẳng bằng oanh oanh liệt liệt làm một lần, không thành công cũng thành nhân.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Uông Minh Thư hít thật sâu một hơi, nói: "Ta đã biết, Diệp tiên sinh, ta sẽ nắm chặt cơ hội này." Uông Minh Thư rất rõ ràng, đây chính là một cơ hội để bước lên cao. Diệp Khiêm nếu quả thật là người so với Liên Minh Thiên Đạo còn lợi hại hơn, thì không có khả năng dưới tình huống hắn không có một điểm thành tích nào mà toàn lực ủng hộ hắn, chỉ có khi hắn làm ra thành tích mới có thể để cho Diệp Khiêm toàn tâm ủng hộ hắn phát triển. Cho dù là không được Diệp Khiêm ủng hộ, thì đây cũng là một cơ hội khó có được, nếu như hắn có thể trèo lên chức đường chủ Liên Minh Thiên Đạo, thì thân phận của hắn sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất à.

Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân nào, Uông Minh Thư biết hắn phải nắm chắc cơ hội này, để trèo lêи đỉиɦ.

Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Tự giải quyết cho tốt a!" Nói xong, Diệp Khiêm cúp điện thoại.

Sau khi giải quyết chuyện của Lôi Lập thì đã hơn hai giờ sáng. Diệp Khiêm nói với Thanh Phong một tiếng, lại hướng nhà Tào Hồng Nhạc chạy tới. Phải trong đêm nay giải quyết Tào Hồng Nhạc, nếu không ngày mai tin Lôi Lập bị gϊếŧ một khi truyền đi, Tào Hồng Nhạc khẳng định sẽ biết là do hắn hạ thủ, đến lúc đó sẽ làm cho Liên Minh Thiên Đạo chú ý, thân phận của hắn sẽ bại lộ. Vây việc Diệp Khiêm vụиɠ ŧяộʍ trở về Đài Loan chẳng khác nào là uổng phí.

Bất quá, Diệp Khiêm cũng không lo lắng Tào Hồng Nhạc sẽ có chuẩn bị, hắn khẳng định hiện tại đang đắc ý không thôi, tin tưởng rằng Lôi Lập đã thu thập Diệp Khiêm rồi.

Sau khi rời khỏi biệt thự Lôi Lập, Diệp Khiêm lúc này mới chợt nhớ tới, đã đáp ứng để cho Triệu Nhã đêm nay đến nhà của hắn. Thế nhưng mà, đến bây giờ hắn còn chưa có thể trở về, đoán chừng sau khi trở về sẽ bị phê phán a? Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm lập tức to đầu ra, không biết phải làm sao.

Không có biện pháp, chuyện Tào Hồng Nhạc cần phải giải quyết, cố gắng nhịn hai đến ba giờ nữa a, trở về bị phê bình thì đành chịu a, chỉ có thể trách mình số khổ. Diệp Khiêm thực không hiểu, bản thân hắn là lão bản tập đoàn Hạo Thiên, thủ lĩnh Nanh Sói, nhưng khi có chuyện đều phải tự mình giải quyết, cũng quá bi thúc a. Bất quá chuyện này cũng trách không được người khác, ai bảo hắn không có việc gì làm lại đi trêu chọc người khác. Nếu như lúc trước không biết Tô Vi, không cùng nàng đánh cược, thì đã không có chuyện gì rồi.

Nhìn thấy biểu lộ cổ quái của Diệp Khiêm, Thanh Phong nhịn không được kinh ngạc hỏi: "Lão đại, làm sao vậy? Làm gì lại có khuôn mặt mướp đắng vậy? Không phải là bởi vì chuyện của Lôi Lập mà có tâm sự chứ?"

"Có tâm sự cái rắm." Diệp Khiêm nói ra, "Ta đang nhớ tới chuyện hẹn Nhã nhi đêm nay tới nhà của ta, hiện tại ta lại bận chuyện Tào Hồng Nhac nên không thể quay về nhà."

"Thôi đi pa ơi..., ta còn tưởng chuyện gì lớn." Thanh Phong nói, "Có phải là Triệu Nhã kia hay không? Dù sao nàng cũng chạy không thoát, đêm nay không được thì còn đêm mai, hơi đâu ngươi lo. Nhìn cái đức hạnh này của ngươi, thật giống như mấy đời không có chơi qua nữ nhân."

Diệp Khiêm sững sờ, lập tức cốc vào đầu Thanh Phong một cái, nói: "Mịa a, ngươi cho rằng ta là ngươi, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện đó. Nói đén chuyện này ta mới nhới, mịa về sau động tác buổi tối có thể nhẹ một chút hay không? Kêu lão bà của ngươi âm thanh nhỏ lại, lão tử bị các ngươi hành cả đêm không ngủ ngon giấc."

Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói: "Chuyện này ta cũng không thể khống chế ở ah. Hơn nữa, lúc ta cùng Tín Nại làm chuyện đó làm sao mà kiềm chế được. Lão đại ngươi cũng không phải là chim non rồi, ngươi có lẽ cũng hiểu rỏ, nữ nhân lúc làʍ t̠ìиɦ thường rất điên cuồng, có đúng không."

Diệp Khiêm hung hăng khinh bỉ Thanh Phong, nói: "Mịa, chỉ biết kiếm cớ!"

Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười, sau đó không có nói gì nữa.

Không bao lâu, xe đã đến bên ngoài biệt thự Tào Hồng Nhạc. Đèn trên lầu đã sớm tắt, bất quá hai người vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp. Hai người không khỏi liếc nhau một cái, Thanh Phong nhịn không được nở nụ cười, nói: "Lão đại, Tào Hồng Nhạc tựa hồ càng già càng dẻo dai a, đêm hôm khuya khoắt còn có thể làm chuyện này, lợi hại ah."

Diệp Khiêm trợn nhìn Thanh Phong, nói: "Ngươi cũng đừng nói người ta, hai người các ngươi đều giống nhau."

Thanh Phong nhe răng trợn mắt nở nụ cười, đi theo Diệp Khiêm tiến vào trong biệt thự. Men theo tiếng thở dốc trầm thấp, hai người trực tiếp đi tới. Lão phu lão thê còn có thể làʍ t̠ìиɦ tốt như vậy, làm cho Thanh Phong bội phục không thôi, người ta thường nói những cặp vơ chồng kết hôn lâu năm thì phương diện sinh hoạt vơ chồng sẽ biết càng ngày càng không hài hòa, thế nhưng mà hôm nay Tào Hồng Nhạc đã phá vở tư tưởng này ah. Bất quá Thanh Phong không khỏi có chút bận tâm, người ta thường nói nữ nhân 30 như Sói, 40 như Hổ, Tào Hồng Nhạc có thể chống lại giày vò như vậy sao? Đừng để chết vì làm việc quá sức a.

Vừa đi đến bên cạnh cửa, hai người liền nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của người nam và tiếng rên của phụ nữ. Nữ nhân kia tựa hồ còn chưa lêи đỉиɦ, vẫn vận động liên tục, ngay cả âm thanh giường lay động đều lọt vào tai. Diệp Khiêm lúc trước còn nghĩ, Tào Hồng Nhạc là một người chồng tốt, tối thiểu không có bao dưỡng Tiểu Tam, thế nhưng mà hôm nay xem ra không phải không muốn nuôi dưỡng Tiểu Tam, mà là căn bản không ứng phó nổi lão bà của hắn a.

Sau đó liền nghe âm thanh có chút mệt mỏi của Tào Hồng Nhạc truyền đến, "Ngủ đi, ngủ đi, tôi đã xuất hai lần rồi, đã bị ép sạch sẽ rồi."

"Không được, tôi còn chưa xong." Sau đó truyền đến âm thanh của vợ hắn.

"Thế nhưng mà bà xem bộ dạng này của tôi, còn có thể làm tiếp sao? Hay là, bà dùng sεメtoy mà tôi mua cho bà đi, dù sao nó cũng giống nhau mà." Tào Hồng Nhạc nói.

"Hừ, đồ vô dụng, chưa làm xong đã nhuyễn ra giống như con giun." Vợ hắn tức giận nói.

"Chuyện này cũng không có thể toàn bộ trách tôi a, bà nhìn lại bà xem, bộ ngực của bà sệ sắp rớt xuống bụng rồi, phía dưới của bà có thể nhét một trái bóng rổ tiến vào, tôi làm sao có cảm giác." Tào Hồng Nhạc buồn bực nói.

Nghe đến đó, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong thật sự có chút nhịn không được, thiếu chút nữa bật cười, nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, toàn thân run rẩy. Hai vợ chồng Tào Hồng Nhạc quả thực là cực phẩm a. Diệp Khiêm cũng không ngờ, Tào Hồng Nhạc ở bên ngoài rất trâu bò, lại là một người sợ vợ.

"Ông còn trách tôi? Tôi biến thành như vậy còn không phải là do ông lúc trẻ không biết quý trọng sao, làm cả ngày lẫn đêm. Lúc trước tôi bảo ông hạn chế một chút, ông không nghe, hiện tại lại trách tôi." Lão bà của Tào Hồng Nhạc hừ một tiếng, nói, "Hay là bà dùng sεメtoy đi, nó cũng giống nhau mà." Rất nhanh, bên trong lại truyền tới tiếng thở dốc của nữ nhân, so với lúc trước còn muốn lớn hơn rất nhiều.

Diệp Khiêm cùng Thanh Phong cũng nhịn không được nữa, mở cửa ra. Lão bà Tào Hồng Nhạc đang chìm đấm trong thế giới của mình, hồn nhiên chưa phát giác ra có tiếng mở cửa, Tào Hồng Nhạc lại lăn lông lốc bò lên, cuống quít đem đèn bật lên. Đèn vừa mới sáng, hắn cũng có chút hối hận, mịa, đây không phải đem nữ nhân của mình cho người khác xem sao. Thế nhưng mà, lúc hắn nhìn thấy Diệp Khiêm, không khỏi càng thêm hoảng sợ, kinh hoảng hỏi: "Ngươi tới nơi đây làm cái gì?"

Vợ hắn đang tại lúc khẩn yếu quan đầu, không có chút cảm giác nào, vẫn như trước tại liều mạng giày vò lấy bản thân. Thanh Phong có chút nở nụ cười, nói: "Nữ nhân tuổi càng lớn, càng cường hãn ah."

Tào Hồng Nhạc giận dữ, hung hăng đá vợ hắn một cước, nói: "Mịa, còn không cảm thấy mất mặt xấu hổ hả."

"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, ah... Đến rồi!" Lão bà Tào Hồng Nhạc phát ra tiếng kêu cao vυ't, toàn thân run rẩy không ngừng. Sau đó cả người thở dốc thật sâu một hơi, toàn thân dần dần trầm tĩnh lại.