Lời Diệp Khiêm và Lý Nhược nói với nhau cũng truyền tới phòng của Lâm Dịch, Lâm Nhu Nhu cũng ở đó, Diệp Khiêm sợ bị nàng phạt quỳ không cho ngủ cùng, nên nói chuyện với Lý Nhược rất cẩn thận.
Nhìn thấy Lâm Dịch muốn đi ra khỏi phòng, Lâm Nhu Nhu đứng dậy quát: "Ngươi đứng lại đó cho ta." Lâm Dịch vẫn có chút e ngại lúc Lâm Nhu Nhu tức giận, nên dừng bước lại. Lâm Nhu Nhu giận dữ nói: "Chuyện này từ đầu tới đuôi, ngươi ở đâu nghe thấy là Diệp Khiêm chiếm tiện nghi của Lý Nhược, rõ ràng là Lý Nhược đang câu dẫn anh rể của ngươi. Ngươi còn không nhìn ra được sao? Người ta căn bản cũng không có thích ngươi, chẳng qua là xem ngươi như con khỉ, trêu chọc ngươi chơi, mà ngươi còn ngu ngốc cho rằng nàng là thiếu nữ ngây thơ. Diệp Khiêm lúc trước đã nói với ngươi, ngươi còn chưa tin, hiện tại chuyện đã như vậy, mà ngươi vẫn còn chưa tin sao, lừa mình dối người, ngươi không cảm giác mình giống đứa con nít hay giận dỗi sao."
Lâm Dịch khẽ cắn môi, giận dữ đi trở về vị trí cũ ngồi xuống.
Diệp Khiêm tuy cũng muốn sờ thử, bất quá lúc này vẫn là miễn đi, nếu không trở về đoán chừng không phải phạt quỳ không cho ngủ cùng mà sợ còn bị đuổi ra khỏi nhà. Cười khan hai tiếng, Diệp Khiêm giãy giụa ra, nói: "Lý tiểu thư, ta đối với silicon từ trước đến nay không có hứng thú, còn không bằng ta về nhà mua khối thịt heo tự nắm chơi."
Lông mày của Lý Nhược lập tức nhíu lại, nàng cảm giác Diệp Khiêm hình như là đang đùa nghịch nàng, tức giận nói: "Diệp tiên sinh, nếu như ngươi hôm nay đến là vì giễu cợt ta, như vậy mục đích của ngươi đạt đến, ngươi có thể đi rồi!" Nói xong, nghiêng đầu đi.
"Lý tiểu thư đã hiểu lầm, ta cũng không có ý tứ kia. Kỳ thật ta cũng tin tưởng, Lý tiểu thư xinh đẹp như vậy, coi như là phẩu thuật thẩm mỹ cũng không có khả năng trở nên xinh đẹp giống như Lý tiểu thư. Vừa rồi ta có chút nói sai, hi vọng Lý tiểu thư thứ lỗi, ta lúc khẩn trương, thì lời vô vị gì đều có thể nói ra." Diệp Khiêm cười cười, nói.
"Là vì thấy ta nên khẩn trương sao?" Lý Nhược xoay người lại, hỏi. Nữ nhân này tựa hồ rất biết câu dẫn nam nhân, buông lỏng xiết chặt, nếu như không phải Diệp Khiêm trường kỳ chịu đựng "Huấn luyện" của Tống Nhiên, đoán chừng cũng bị nữ nhân này câu dẫn. Diệp Khiêm không thừa nhận cũng không được, trên người nữ nhân này có một loại mị lực rất đặc thù, một loại mị lực rất hấp dẫn nam nhân khó có thể cưỡng lại.
Diệp Khiêm hắc hắc cười khan hai tiếng, hàm hồ cho qua, hỏi: "Đúng rồi, Lý tiểu thư, theo ta được biết ngươi giống như đã có bạn trai? Hơn nữa còn là một quan nhị đại thành phố Hàng Châu chúng ta, lần trước ta ở nước Mỹ giống như đã nhìn thấy ngươi cùng hắn cùng đi ăn cơm."
"Mỹ quốc?" Lý Nhược nhíu lông mày một chút, hiển nhiên có chút nghĩ không ra. Trầm tư một lát, Lý Nhược cười cười, nói: "Người mà Diệp tiên sinh nói là Lâm Dịch sao?"
Ở trong một gian phòng khác, Lâm Dịch nghe được Lý Nhược nhắc tới tên của hắn, làm cho toàn thân của hắn không khỏi run lên, trên mặt hiện ra một tia mừng rỡ, điều này nói rõ nàng còn nhớ rõ hắn a. Trong nội tâm cũng sốt ruột vạn phần, rất muốn biết câu trả lời của nàng như thế nào.
"Ách, hình như là tên này, ta cũng nhớ không phải rất rõ ràng. Trước kia có việc đến thành phố Hàng Châu, lúc đến nhà Lâm Hải phó bí thư tỉnh Chiết Giang thì gặp hắn, nên mới biết Lâm Hải là đại bá của hắn. Không biết tiểu tử kia lúc nào lại theo đuổi được Lý tiểu thư chúng ta a. Ai, chuyện này để cho chúng ta những người yêu thích Lý tiểu thư làm sao chịu nổi ah." Diệp Khiêm bộ dáng giả bộ ngược lại giống như đúc, hắn không đi làm diễn viên thật có chút đáng tiếc.
"Khanh khách!" Lý Nhược che miệng cười cười, nói: "Diệp tiên sinh đừng hiểu lầm, ta cùng tiểu tử kia làm gì có quan hệ trai gái, là hắn cứ quấn quít lấy ta. Hắn cũng không soi mặt vào trong nướ© ŧıểυ mà xem lại bản thân, với bộ dạng của hắn, ta sẽ vừa ý hắn sao? Hắn ở trước mặt Diệp tiên sinh, ngay cả một phần ngàn của Diệp tiên sinh cũng không so được."
Bên cạnh Lâm Dịch nghe thấy những lời Lý Nhược nói tựa như sấm sét giữa trời quang, cả người lập tức giật mình tại chỗ. Thoáng cái đứng lên, muốn lao ra, Lâm Nhu Nhu kéo hắn lại, quát: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta... Ta đi tìm nàng hỏi rõ ràng." Lâm Dịch giận dữ nói.
"Còn hỏi cái gì? Người ta cũng đã nói rất rõ ràng, ngươi còn nghe không rõ sao? Người ta căn bản là đang chơi ngươi. Tốt rồi, mọi chuyện cũng đã rõ ràng, ngươi cũng nên hết hy vọng rồi, cùng ta trở về." Lâm Nhu Nhu dùng âm thanh khiển trách nói.
Trong ánh mắt của Lâm Dịch bắn ra sát ý, bộ mặt vặn vẹo có chút dữ tợn, tức giận hừ một tiếng, cất bước đi ra ngoài. Lâm Nhu Nhu cuống quít đi theo, Lâm Dịch cũng không có xông vào phòng của Lý Nhược, Lâm Nhu Nhu không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Thế nhưng mà, nàng lại không có chú ý tới, trong ánh mắt của Lâm Dịch đang phát ra nồng đậm sát ý.
Nghe xong Lý Nhược nói, khóe miệng cảu Diệp Khiêm hiện ra nụ cười tà, nói: "Lý tiểu thư, ngươi đã nói ra lời như vậy, ta đây cũng không ngại nói cho ngươi biết. Ta, là anh rể của Lâm Dịch, ta hi vọng ngươi về sau không lại gần Lâm Dịch."
Lý Nhược không khỏi sững sờ, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, phẫn nộ trong nội tâm lập tức lên cao, nãy giờ đều là Diệp Khiêm đùa nghịch nàng. Đối với loại người tự cho là có thể khống chế nam nhân thiên hạ như nàng mà nói, đây không thể nghi ngờ là vô cùng nhục nhã, giận dữ nói: "Diệp tiên sinh đã nói như vậy, ta đây cũng không ngại nói cho ngươi biết. Là Lâm Dịch quấn quít lấy ta, ngươi muốn ta không tiếp cận hắn, ngươi phải xem ở bản thân Lâm Dịch rồi, nói với ta có làm được cái gì đâu."
Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, từ trong lòng ngực móc ra điếu thuốc nhen nhóm, chậm rãi hít một hơi, nói: "Ta bất kể là hắn tìm ngươi, hay là ngươi tìm hắn, tóm lại, ta hi vọng từ hôm nay trở đi, các ngươi không nên gặp lại nhau. Lý tiểu thư nghe rõ sao?"
"Ngươi đang uy hϊếp ta sao?" Lý Nhược khinh thường nói, "Ta cho ngươi biết, ta không phải là người dễ bị uy hϊếp. Vẫn là câu nói kia, ngươi có bản lĩnh thì kiềm giữ Lâm Dịch, nói với ta vô dụng. Còn có, hôm nay Diệp tiên sinh nhục nhã ta như vậy, sớm muộn ta cũng sẽ trả lại cho ngươi."
Diệp Khiêm cười cười, dùng ngón tay sờ lên bờ môi, nói: "Lý Nhược, ta biết rõ bối cảnh của ngươi là gì, ở trước mặt ta đùa nghịch hung ác, ngươi còn chưa đủ tư cách. Kể cả đại lão bản của ngươi cũng giống như vậy, ta đều không để vào mắt. Lý tiểu thư thức thời mà nói, vậy còn có thể tiếp tục làm ca sĩ Châu Á của ngươi, nếu như bằng không thì, ta cho ngươi biến mất khỏi thế gian đó cũng là chuyện dễ dàng. Nghe rõ chưa?"
Vừa nói vừa đứng lên, đưa tay sờ sờ khuôn mặt của Lý Nhược, nói: "Gương mặt thật xinh đẹp, chậc chậc, nếu phía nếu có thêm vài vết sẹo, vậy cũng sẽ không tốt."
Uy hϊếp, trắng trợn uy hϊếp. Toàn thân Lý Nhược không khỏi run rẩy, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt. Lý Nhược tuy không rõ ràng lắm thân phận của Diệp Khiêm đến cùng có phải lợi hại giống như lời hắn đã nói hay không, bất quá nhất định là lai lịch có chút không nhỏ, trong nội tâm tuy tức giận bất bình, nhưng vẫn là đem phần phẫn nộ kia áp chế xuống dưới.
"Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Lý tiểu thư là người thông minh, nên biết phải làm sao, đúng không?" Diệp Khiêm nở nụ cười, nói, "Ta đây sẽ không quấy rầy Lý tiểu thư nữa, cáo từ."
Nói xong, Diệp Khiêm quay người chậm rãi đi ra ngoài. Lý Nhược nhìn thấy bóng lưng của Diệp Khiêm rời đi, liền giận dữ quát lên một tiếng, một cước đem bàn trà trước mặt đạp ngã trên mặt đất. Ngoài cửa, trợ lý nghe thấy âm thanh, cuống quít đi vào, trông thấy bộ dáng phẫn nộ của Lý Nhược, liền sửng sờ.
Sau khi xuống lầu, Lâm Nhu Nhu cùng Lâm Dịch đã ở bên cạnh xe chờ, Diệp Khiêm mỉm cười, đi tới."Lên xe a!" Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai Lâm Dịch, mở cửa xe chui vào, nổ máy xe hướng nhà Lâm Nhu Nhu chạy đi.
"Lời nàng nói ngươi cũng đã nghe được, ngươi còn có cái gì muốn nói sao?" Diệp Khiêm vừa lái xe, vừa nói, "Kỳ thật ngươi cùng những kẻ mà ngươi gọi là bằng hữu thật ra không có nhiều quan hệ lắm, ngươi phải phân rõ bọn họ là thiệt tình đối với ngươi, hay là lợi dụng ngươi? Nói một cách khác, ngươi có thể chơi cùng bọn hắn, nhưng ngươi không thể để cho bọn hắn lợi dụng ngươi, mà ngươi phải biết cách đem bọn hắn để cho ngươi sử dụng, hiểu rõ không? Về phần Lý Nhược, nếu như nàng là một cô gái tốt, thì ngươi lấy nàng cũng được thôi, nhưng rất tiếc là không phải, thân phận của nàng ta đã nói với ngươi, nàng bất quá chỉ là cao cấp kỹ nữ mà thôi, vì nàng mà buông tha tiền đồ của bản thân? Đáng giá sao?"
"Anh rể, ta không cam lòng!" Trầm mặc hồi lâu, Lâm Dịch mở miệng nói.
Diệp Khiêm mĩm cười, tiểu tử này rốt cục đã chịu thua. Lâm Nhu Nhu cũng có chút ngạc nhiên, sau đó trên mặt hiện lên bộ dáng tươi cười. "Vậy ngươi muốn như thế nào?" Diệp Khiêm hỏi.
Trong mắt Lâm Dịch hiện lên nồng đậm sát ý, âm lãnh nói: "Ta muốn nàng chết!"
Càng là nam nhân chấp nhất, càng không chấp nhận sự phản bội cùng lừa gạt! Lâm Dịch hiển nhiên là loại người cực độ phẫn hận phản bội cùng lừa gạt, muốn dồn Lý Nhược vào chỗ chết, cũng là chuyện hợp tình lý.
Toàn thân Lâm Nhu Nhu không khỏi run lên, nói: "Hồ đồ, hãy bỏ ý nghĩ này ngay."
Diệp Khiêm vỗ vỗ Lâm Nhu Nhu, ý bảo nàng an tâm, nói: "Muốn một người chết có rất nhiều biện pháp, nhưng phải tuyển ra một cái biện pháp mà không bị người phát giác liên lụy đến chính mình, đó mới là biện pháp tốt nhất. Chuyện này ta sẽ không can thiệp, bất quá hi vọng ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng."
"Diệp Khiêm, anh như thế nào..." Lâm Nhu Nhu kinh ngạc nói.
Diệp Khiêm nở nụ cười, đánh gãy lời nàng nói: "Quan trường giống như chiến trường, chỉ là không có khói thuốc súng mà thôi, đả bại đối thủ cạnh tranh với mình, đây không phải chỉ dựa vào chiến tích là có thể dọn dẹp mọi chuyện. Như thế nào hạ độc thủ, đặt bẫy cho người khác chui vào, thậm chí là dồn người khác vào chỗ chết, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Bất quá bất kể là loại nào, tối trọng yếu nhất là phải không liên lụy đến chính mình. Nhu Nhu, em cũng đừng lo lắng, chuyện của hắn cứ để cho chính hắn đi giải quyết, các ngươi càng phản đối, tương lai thời điểm bộc phát có thể sẽ càng cường liệt. Ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, trời không sập nổi."
Lâm Nhu Nhu nhìn Diệp Khiêm, nhẹ gật đầu, nói: "Em muốn quản cũng không quản được, qua mấy ngày em phải trở về thành phố Thượng Hải. Diệp Khiêm, Lâm Dịch giao cho anh, hắn là tương lai của Lâm gia, em không muốn hắn xảy ra chuyện gì."
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Anh còn có thể hại cậu em vợ sao, em đừng lo lắng, cứ lo chuẩn bị làm vợ hiền của anh là được rồi."
Lâm Nhu Nhu trợn nhìn Diệp Khiêm, nhẹ giọng sẳng giọng: "Có Lâm Dịch ở đây, nói chuyện không chút đứng đắn."
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, không hề cố kỵ trực tiếp hôn trên mặt Lâm Nhu Nhu một cái.