Nhân sinh nếu giống như lúc mới gặp gỡ, thì thật tốt biết bao!
Muôn vàn chờ đợi, trong đầu đầy đủ mọi thứ tưởng tượng, giờ phút này, vậy mà im ắng phá diệt. Diệp Khiêm cước bộ trầm trọng giống như rót đầy chì, không cách nào di chuyển.
Trông thấy Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu dáng tươi cười thu lại, ánh mắt lập tức tập trung đi qua. Hồi lâu, ai cũng không có động, không gặp nhau thời gian dài, lúc gặp nhau, kích động hận không thể bước tới bên nhau. Bất đồng chính là, bên cạnh Lâm Nhu Nhu xuất hiện một người nam nhân, Diệp Khiêm toàn thân run rẩy, một cổ nồng đậm thất lạc từ đáy lòng dâng lên. Mà Lâm Nhu Nhu, lại bỗng nhiên trông thấy nam nhân mong nhớ ngày đêm, trong lòng ức chế không nổi kích động.
Rốt cục, trên mặt của Lâm Nhu Nhu hiện lên vẻ tươi cười, nước mắt vậy mà chảy xuống, rốt cuộc không cố kỵ được nhiều, vứt bỏ rương hành lý hướng Diệp Khiêm đi tới.
Diệp Khiêm hơi sững sờ, trên mặt rốt cục hiện ra vẻ tươi cười. Đúng vậy, cô bé này vẫn giống như lúc mình gặp cô bé lần đầu tiên, cô bé này chính nữ hài mà mình mong nhớ ngày đêm. Vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, giống như tiên nữ không dính bụi trần, vẫn thiện lương và đáng yêu như vậy, đối với mình vẫn một lòng như cũ.
Diệp Khiêm dang rộng hai tay ra ôm ấp Lâm Nhu Nhu. Lâm Nhu Nhu đem đầu của mình đặt ở trên bờ vai Diệp Khiêm, toàn thân không ngừng run rẩy lấy, trầm thấp nức nở. Là tiếng khóc của hạnh phúc, người nam nhân này vẫn ôm ấp nàng giống như trước.
"Có nhớ đến em không?" Hồi lâu, Lâm Nhu Nhu ngẩng đầu, nhìn Diệp Khiêm, hỏi.
"Ừ!" Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, liều lĩnh hôn lên đôi môi nàng. Đây mới là câu trả lời tốt nhất, không có gì so với cái này có thể biểu đạt ra tâm tình của hắn lúc này.
Lâm Nhu Nhu cũng hôn đáp lại. Hồi lâu, Diệp Khiêm buông ra, Lâm Nhu Nhu trên mặt hiện lên vẻ đỏ ửng, lòng ngực không ngừng phập phồng lấy. "Em còn tưởng rằng anh vừa rồi sẽ kích động tiến về phía trước, vì cái gì lại không vậy?" Lâm Nhu Nhu dí dỏm mà hỏi.
Diệp Khiêm hắc hắc cười khan một tiếng, xấu hổ gãi gãi đầu, cầm trong tay hoa đưa tới, nói: "Tặng cho em!"
Lâm Nhu Nhu trợn nhìn Diệp Khiêm, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười hạnh phúc. Nha đầu kia là quỷ tinh linh, như thế nào đoán không ra tâm tư vừa rồi của Diệp Khiêm, nhất định là bởi vì vừa mới rồi nhìn thấy nàng cùng Lâm Dịch cùng đi ra, cho nên trong nội tâm có chút thất lạc.
Lúc này, Lâm Dịch lôi kéo rương hành lý đi tới, trông thấy Diệp Khiêm, cao thấp nhìn lướt qua, quay đầu nói với Lâm Nhu Nhu: "Tỷ, đây là bạn trai của tỷ? Cũng không có cao lớn đẹp trai a."
Diệp Khiêm hơi sững sờ, trên mặt hiện lên một tia dở khóc dở cười. Lâm Nhu Nhu trừng Lâm Dịch, nói với Diệp Khiêm: "Đây là đường đệ Lâm Dịch của em." Sau đó lại nói với Lâm Dịch: "Đây là anh rể của ngươi, Diệp Khiêm!"
Anh rể? Diệp Khiêm rất ưa thích hai từ này, ha ha nở nụ cười. "Nguyên lai là cậu em vợ a, ngươi tốt, ngươi tốt!" Diệp Khiêm ha ha cười cười vươn tay ra.
Lâm Nhu Nhu trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Nhìn bộ dạng đắc chí của anh kìa, chuyện vừa rồi về sau em sẽ tính sổ với anh."
Diệp Khiêm nhún vai, hoàn toàn chính xác, Lâm Nhu Nhu tìm hắn tính sổ là điều tất nhiên, ai biểu vừa rồi hắn hiểu lầm nàng, đứng đấy bất động. Nha đầu có chút tức giận đó là điều tất nhiên.
Lâm Dịch căn bản là đại thiếu gia quần là áo lượt, so với Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lúc trước còn không coi ai ra gì. Nhẹ chạm tay Diệp Khiêm, nói: "Tỷ, các ngươi chậm rãi thân mật a, đệ còn phải chạy về thành phố Hàng Châu nữa."
"Không có lễ phép!" Lâm Nhu Nhu trừng Lâm Dịch, có chút giận dữ. Bất quá cũng không có biện pháp, đường đệ của nàng chính là một tên nhị thế tổ chính cống, dựa vào quan hệ của ông nội nàng, cùng với thân phận của Lâm Hải, tại thành phố Hàng Châu có thể nói là một tai họa. Bất quá, tiểu tử này tuy náo loạn, nhưng cũng không có dẫn xuất ra đại họa gì, chỉ tụ tập một đám bạn bè sống phóng túng mà thôi.
Diệp Khiêm ngượng ngùng cười cười, thu hồi tay của mình, nhẹ nhàng ở trên bờ vai của Lâm Dịch vỗ một cái, nói: "Tiểu tử, rất có cá tính, ta thích."
Cái vỗ này nhìn như hời hợt, nhưng lại để cho Lâm Dịch có chút không chịu đựng nổi, chỉ cảm thấy một cổ đau đớn từ nơi bả vai truyền tới, không khỏi hít một hơi lãnh khí. Cũng may Diệp Khiêm không có quá khó xử hắn, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên liền buông lỏng tay ra, Lâm Dịch quay đầu kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, bất quá vẫn khinh thường như cũ. Theo hắn, trên thế giới này quan hệ cùng quyền lợi là trọng yếu nhất, cho dù ngươi có thể một tát chụp chết ta, nhưng ngươi dám đánh chết ta sao.
Nhìn thấy Lâm Dịch rời đi, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nhìn Lâm Nhu Nhu rất ôn nhu nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà!" Lâm Nhu Nhu ôn nhu gật đầu, "Ừ" một tiếng, tùy ý để Diệp Khiêm ôm nàng hướng ngoài phi trường đi đến. Hiển nhiên là không ngờ, thành phố Thượng Hải lại có trận tuyết lớn như vậy, Lâm Nhu Nhu vui vẻ giống như đứa trẻ, xông vào nơi tuyết rơi nhiều nhất, vui đùa.
Diệp Khiêm cười cười, đi tới phía trước, cởϊ áσ khoác của mình khoác lên trên người Lâm Nhu Nhu, nói: "Coi chừng bị lạnh."
Trên mặt của Lâm Nhu Nhu hiện ra bộ dáng tươi cười, nói: "Rất lâu không thấy được trận tuyết lớn như vậy rồi, em không muốn về nhà, Diệp Khiêm, theo em đi dạo bốn phía một chút nha, em muốn nhìn sông Hoàng Phố."
"Tốt!" Diệp Khiêm ôm Lâm Nhu Nhu tiến vào trong xe, hướng sông Hoàng Phổ chạy tới.
"Có mệt hay không? Lần này đi Nam Phi có thu hoạch được gì không?" Diệp Khiêm vừa lái xe, vừa nói.
"Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, em căn bản không thể tin được, trên thế giới này còn có người ngay cả cơm đều không có ăn, y phục đều không có mặc, chớ nói chi là đi khám bệnh." Lâm Nhu Nhu nói, "Ai, nếu như trên thế giới này không có chiến tranh, thì thật tốt biết bao."
"Nha đầu ngốc!" Diệp Khiêm sờ đầu của Lâm Nhu Nhu, nói, "Nơi có người ở sẽ có chiến tranh, vô luận là chiến đấu trong thầm lặng, hay là dùng súng ống đạn dược, thì đây là chuyện mà chúng ta không cách nào cải biến được."
"Đúng vậy a, chỉ là em không hiểu, vì cái gì trên thế giới có rất nhiều quỹ ngân sách giúp đỡ người nghèo, giúp học tập, chữa bệnh, nhưng số tiền đến tay người nghèo lại hầu như không có, chẳng lẽ những cái quỹ kia chỉ là ngụy trang sao?" Lâm Nhu Nhu thở dài, nói.
"Kỳ thật rất nhiều quỹ ngân sách, đều là những người cấp cao lãnh nhận, sau đó lại ăn chặn chia chác lẫn nhau, lúc đến tay người cần giúp đỡ thì đã không còn lại bao nhiêu. Năng lực cá nhân vĩnh viễn là có hạn, muốn giải quyết tình cảnh của tất cả người nghèo, chỉ có thể dựa vào chính phủ. Nha đầu ngốc, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần chúng ta làm hết sức mình là tốt rồi." Diệp Khiêm nói.
"Ừ!" Gật gật đầu, Lâm Nhu Nhu nói ra: "Đúng rồi, anh biết em lần này tại Nam Phi, nghe được nhiều nhất là chuyện gì không?"
"Chuyện gì?" Diệp Khiêm tò mò hỏi.
"Là Nanh Sói, em nghe được rất nhiều chuyện về Nanh Sói, những dân chúng kia đối với các ngươi rất tôn kính nha." Lâm Nhu Nhu nói.
Ha ha nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Đó là bởi vì lão công của em đã làm rất nhiều chuyện tốt a."
"Không biết xấu hổ!" Lâm Nhu Nhu trợn nhìn Diệp Khiêm, bất quá trên mặt lại tràn đầy bộ dáng tươi cười vui mừng. Có lẽ, đây chính là nguyên nhân khiến cho nàng mê muội, nhìn hắn có chút lạnh khốc vô tình, kỳ thật bên trong lại mang theo dòng máu nóng.
Đang khi nói chuyện, xe đã đi tới sông Hoàng Phố, nước sông nguyên bản cuồn cuộn, hôm nay lại bình tĩnh không dao động, ngẫu nhiên thổi qua một cơn gió lạnh, nhấc lên từng cơn sóng nhỏ.
Hai người từ trong xe đi xuống, một mực leo lên tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông, nhìn toàn bộ thành phố Thượng Hải, giống như bao phủ trong một mảnh tuyết trắng xoá. Lâm Nhu Nhu rúc vào trong ngực Diệp Khiêm, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi xa, hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: "Diệp Khiêm, anh nói, con người vì sao lại đến thế gian này?"
Diệp Khiêm hơi sững sờ, ha ha nở nụ cười, nói: "Như thế nào lại hỏi vấn đề cao thâm này? Lúc nào mà Nhu Nhu của anh lại đa sầu đa cảm như vậy?"
"Nhu Nhu của anh" lời nói này để cho Lâm Nhu Nhu nghe rất thoải mái, hạnh phúc nhìn Diệp Khiêm, nói: "Anh trả lời em đi."
Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Con người đến thế gian này, đơn giản là vì tìm kiếm người mà mình yêu sâu đậm nhất, bảo hộ che chở nàng cả đời, như thế sẽ không uổng kiếp này, cả đời vô hối."
"Vậy còn anh?" Lâm Nhu Nhu hỏi.
"Anh?" Diệp Khiêm nhìn thoáng qua nơi xa, trầm mặc một lát, nói, "Thế giới của anh rất đơn giản. Anh cảm thấy làm nam nhân thế giới này, nó không đơn thuần là đại sát tứ phương; không phải tự mở ra một con đường hướng lên trên, nơi mà chỉ có quyền mưu cùng oán hận; lại càng không phải là muốn có được thiên hạ. Hết thảy mà nói, nam nhân cũng chỉ là công cụ để đạt được nụ cười của hồng nhan mà thôi. Cho nên, rất nhiều người vì giang sơn, lại bỏ qua người yêu của mình, kết quả là lại chẳng được gì hết, chỉ có hối hận đến cả cuộc đời."
"Yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, nếu tại thời cổ đại, chính là một hôn quân nha." Lâm Nhu Nhu hạnh phúc nở nụ cười, trêu chọc nói.
"Hôn quân thì hôn quân, quản khỉ gió nhiều như vậy làm gì, chỉ cần có thể được một tri kỷ, cuộc đời này đã không uổng." Diệp Khiêm nói, "Em xem, lớp sóng phía trước bị lớp sóng sau đè lên, ai có thể vĩnh viễn đứng ở đỉnh phong? Dưới vẻ phồn hoa toàn là xương trắng, mà chúng ta cũng sẽ trở thành một bộ xương trắng trong đó, dù cho có được thiên hạ, cuối cùng bất quá cũng chôn trong đất vàng. Em nói là thiên hạ trọng yếu, hay là tri kỷ trọng yếu?"
Lâm Nhu Nhu hạnh phúc nở nụ cười, không có một nữ nhân nào, không hy vọng nam nhân của mình là anh hùng cái thế, đánh hạ được một mảnh giang sơn, với tư cách là sính lễ. Chỉ là, Lâm Nhu Nhu càng hiểu được, có thể có được hạnh phúc trước mắt, đó mới là trọng yếu nhất, mặc kệ người nam nhân này làm gì cũng sai, hay là có được thiên hạ, chỉ cần hai người có thể gắn bó với nhau, cầm tay nhau sống đến bạc đầu, là đã đủ rồi.
Trong thiên địa, phảng phất hết thảy đều bất động. Giờ khắc này, hai người dựa vào tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông, nghiêng đầu nhìn toàn bộ thành phố Thượng Hải, bên trong gió tuyết, trở thành phong cảnh xinh đẹp nhất.
Mà giờ khắc này, cũng trở thành vĩnh hằng, trở thành hồi ức đẹp nhất của hai người.
"Em có chút lạnh, chúng ta trở về đi!" Lâm Nhu Nhu ngẩng đầu nhìn Diệp Khiêm, nói.
"Ừ!" Diệp Khiêm gật gật đầu, đem nàng ôm chặc hơn, kỳ vọng dùng hơi ấm thân thể của mình để hòa tan những đau thương của nàng.