Siêu Cấp Binh Vương

Chương 232: Nắm Chắc Thắng Lợi Trong Tay

Diệp Khiêm đầu đầy hắc tuyến, yêu nữ nói như thế để cho Diệp Khiêm có chút không biết phải làm sao. Sau nửa ngày sửng sốt, Diệp Khiêm mới ấp úng nói: "Ta nói nhưng... Nhiên tỷ a, tình cảm của chúng ta sao có thể dùng để giao dịch."

Tống Nhiên nhưng lại không thèm để ý nói: "Tốt đệ đệ, ta đây là gọi biết thời biết thế nha. Ta biết rõ ngươi đối với ta đã sớm có tâm làm loạn rồi, cho nên ta chủ động hiến thân, ta sẽ săn sóc ngươi ah."

"Biết rõ Nhiên tỷ tốt, thế nhưng mà... Thế nhưng mà cái này... Cái này cũng có chút quá nhanh đi, ta có chút không chịu đựng nổi ah." Diệp Khiêm xấu hổ nói.

"Hì hì, ngươi có phải lo ngươi không chịu nổi ta? Không có sao, tỷ tỷ trước tiên sẽ hầm cách thủy chút ít thuốc bổ cho ngươi bồi bổ, đến lúc đó tỷ tỷ cam đoan ngươi có thể thi triển hết hùng phong nam nhân ah." Tống Nhiên ranh mãnh nói.

Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, thật sự không biết lấy cái gì để hình dung yêu nữ này rồi, bất đắc dĩ thở dài. Tuy hai người đã từng tắm chung, ngủ chung, thế nhưng mà mỗi lần tại bước cuối cùng đều không thể bước qua, đây cũng không phải bởi vì Diệp Khiêm là chính nhân quân tử, thật sự là mỗi lần đến thời khắc đó Diệp Khiêm đều cảm giác thấy thiếu một điểm gì đó.

Tống Nhiên cũng chưa từng có bắt Diệp Khiêm hứa hẹn với nàng điều gì, theo nàng, hứa hẹn của Diệp Khiêm cũng giống như một người nam nhân bò tới bộ ngực trắng phau của nữ nhân dỗ ngon dỗ ngọt, quá rẻ không đáng một đồng xu. Cũng không phải bởi vì Diệp Khiêm không có thực hiện lời hứa của mình, thật sự là trong nội tâm nàng kỳ thật đối với nam nhân có một loại kháng cự, tuy lúc đối mặt Diệp Khiêm nàng tựa hồ rất cởi mở, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì nàng vẫn nhịn không được sinh ra một tia cảm xúc chống cự. Có đôi khi chính nàng cũng cảm thấy lẫn lộn, không biết mình rốt cuộc là bị làm sao.

Tống Nhiên biết rõ chừng mực, có chút nở nụ cười, nói: "Tốt đệ đệ, không đùa ngươi nữa. Nói đi, đến cùng là chuyện gì?"

"Hiện tại có người tại thị trường chứng khoán chèn ép giá cổ phiếu sản nghiệp của ta, có chút phiền phức, giá cổ phiếu ngày hôm nay liên tục hạ xuống. Lúc kết thúc phiên giao dịch, giá cổ phiếu đã rớt xuống rất nhiều điểm." Diệp Khiêm nói.

Tống Nhiên không khỏi sửng sốtt, nói: "Không thể nào, giá cổ phiếu của tập đoàn Hạo Thiên rất ổn định a, mặc dù có chút chấn động cao thấp, nhưng đều trong phạm vi cho phép."

"Không phải giá cổ phiếu tập đoàn Hạo Thiên, ta nói là sản nghiệp của ta ở thành phố Nam Kinh." Diệp Khiêm nói.

"Ừ? Ngươi mới đi thành phố Nam Kinh vài ngày, mà công ty đã lên thị trường chứng khoán rồi à? Tốt đệ đệ, nguyên lai ngươi thâm tàng bất lộ ah." Tống Nhiên có chút kinh ngạc, tiếp mà nói móc.

"Nhiên tỷ, ngươi cũng đừng nói móc ta. Chuyện rất dài dòng, về sau lại chậm rãi nói với ngươi. Ngươi trước giúp ta chuyện này rồi nói sau." Diệp Khiêm nói.

Tống Nhiên có chút nở nụ cười, nói: "Được rồi, sáng sớm ngày ta sẽ ngồi máy bay đến đó."

Diệp Khiêm tự nhiên lại một phen "Nịnh nọt nịnh nọt ton hót", cùng Tống Nhiên nói mập mờ vài câu, sau đó mới cúp điện thoại. Diệp Khiêm nhẹ nhàng thở ra, có Tống Nhiên tham gia, Diệp Khiêm tin nguy cơ rất nhanh có thể giải quyết. Ở trên thương trường, Tống Nhiên tuyệt đối là một người phụ nữ mạnh mẽ, vô luận là ánh mắt, trí tuệ hay là thủ đoạn, đều không phải người bình thường có thể so sánh.

Dừng một chút, Diệp Khiêm lại gọi điện thoại cho Trình Văn, để cho hắn sáng sớm ngày mai triệu tập tất cả quản lý đến hội sở họp. Chuyện cụ thể, Diệp Khiêm cũng không nói gì, Trình Văn tự nhiên cũng không dám hỏi.

Diệp Khiêm thoải mái nằm ở trên ghế, dĩ nhiên nắm chắc thắng lợi trong tay, chỉ có thể chờ Ngô Hoán Phong trở về, ngày mai một lần nữa gõ một lần cảnh cáo cho đám quản lý kia.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Diệp Khiêm nhàn nhạt nói một câu "Vào đi". Cửa bị đẩy ra, Ngu Hưng đi đến, nhìn thoáng qua văn phòng đen kịt, có chút sửng sốt, nói: "Lão bản, có vị Triệu tiểu thư tìm ngươi."

Diệp Khiêm có chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Nhã xuất hiện ở trong tầm mắt. "Đã biết, ngươi đi ra ngoài đi!" Diệp Khiêm nói.

"Sao em lại tới đây?" Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, đứng lên, nói ra.

Vừa nói vừa kéo ra cái ghế cho nàng ngồi xuống. Triệu Nhã sau khi ngồi xuống, có chút nở nụ cười, nói: "Anh thật giống như rất nhàn nhã ah, không sốt ruột sao?"

Diệp Khiêm trở lại vị trí của mình ngồi xuống, mờ mịt nhìn nàng một cái, nói: "Sốt ruột, anh phải gấp cái gì à?"

"Chu Thiện liên thủ với Tô Kiến Quân chèn ép giá cổ phiếu của anh, lại cho người ở chỗ ăn chơi của anh nháo sự, anh một chút cũng không có phản ứng?" Triệu Nhã nói.

Diệp Khiêm kinh ngạc nhìn Triệu Nhã, mờ mịt mà hỏi: "Làm sao em biết những chuyện này?"

Triệu Nhã có chút nở nụ cười, vì vậy đem chuyện nàng đi tìm Tô Kiến Quân, sau đó cùng hắn trao đổi nói một lần. Diệp Khiêm một hồi ngạc nhiên, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói: "Anh vẫn luôn nghĩ, trải qua chuyện lần trước gặp Hoàng Phủ Kình Thiên, bọn hắn có lẽ không có lá gan nhanh như vậy liền nhảy ra đáp trả, hóa ra là em châm ngòi thổi gió ah."

Triệu Nhã cười cười, nói ra: "Em không phải đang giúp anh sao, bằng không thì em đi gặp Tô Kiến Quân làm gì."

Diệp Khiêm càng thêm mơ hồ, có chút dở khóc dở cười, nói: "Bà cô, em đây rốt cuộc là hại ta hay là giúp ta a, ta đang buồn muốn chết a."

Triệu Nhã trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Hảo tâm lại bị coi như lòng lang dạ thú, em đương nhiên là giúp anh rồi. Anh đừng nói với em, anh đối với thị trường chứng khoán một điểm đều không hiểu?"

"Ách, biết một chút da lông." Diệp Khiêm lau mồ hôi, xấu hổ nói.

Triệu Nhã nói tiếp: "Tô Kiến Quân cùng Chu Thiện bán tháo cổ phiếu sản nghiệp của anh, chèn ép giá cổ phiếu, còn không phải là vì từ đó thu hoạch lợi ích sao. Đợi lúc giá cổ phiếu hạ xuống nhất định, bọn hắn lại điên cuồng mua cổ phiếu, kể từ đó, bọn hắn có thể có càng nhiều cổ phần của công ty của anh. Trải qua vài lần, thì sản nghiệp của anh bất tri bất giác đều nằm trong tay bọn họ."

Đối với thị trường chứng khoán, Diệp Khiêm hoàn toàn chính xác không hiểu, hoàn toàn là đồ gà mờ. Nhíu mày, tinh tế suy nghĩ một hồi, hình như là có chút đạo lý."Cái kia có biện pháp nào sao?" Diệp Khiêm hỏi.

"Xem ra anh thật không hiểu về thị trường chứng khoán rồi." Triệu Nhã nói, "Kỳ thật biện pháp có rất nhiều loại, phài xem anh tuyển loại nào. Bất quá, trong đó độ khó tự nhiên cũng có. Đối với phương diện thao tác cổ phiếu em cũng không phải quá thành thạo, người của công ty anh không có ai là cao thủ sao?"

Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói: "Đương nhiên là có, vừa rồi ta đã gọi điện thoại cho nàng rồi, sáng sớm ngày mai nàng liền từ thành phố Thượng Hải bay tới đây."

"Vậy là được rồi, người ta là chuyên nghiệp, khẳng định có rất nhiều phương pháp xử lý. Chuyện em có thể làm, là ở bên cạnh Tô Kiến Quân âm thầm trợ giúp anh." Triệu Nhã nói.

"Em... Tại sao phải làm như vậy?" Diệp Khiêm có chút ít tò mò hỏi.

"Vì xế chiều hôm qua, anh đã cõng em từ Tử Kim sơn xuống." Triệu Nhã nói.

Diệp Khiêm tự nhiên nghe ra ý tứ trong câu nói của nàng. Sững sờ "Ah" một tiếng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Triệu Nhã trợn nhìn Diệp Khiêm, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói cái gì. Sau khi hai người đều sửng sờ thì không khí lộ ra có chút nặng nề.

Hồi lâu, Diệp Khiêm mới ấp úng nói: "Triệu Nhã, kỳ thật, em không cần phải làm như vậy."

"Em nguyện ý, anh quản được sao?" Triệu Nhã bướng bỉnh nói.

Diệp Khiêm một hồi ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Triệu Nhã, trong nội tâm lại ẩn ẩn cảm giác được nồng đậm điềm mật, ngọt ngào. Hắn phảng phất lại chứng kiến Triệu Nhã trước kia trở về rồi, vẫn điêu ngoa đáng yêu như vậy. "Em phải cẩn thận một chút, Tô Kiến Quân không phải là người dễ dàng đối phó, hắn cũng sẽ không đơn giản tin tưởng em đâu." Diệp Khiêm quan tâm nói. Đối với quyết định của Triệu Nhã, Diệp Khiêm tuy không đồng ý, nhưng lại tinh tường biết rõ, coi như mình phản đối, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì, căn bản không thể ngăn cản Triệu Nhã được.

"Anh đang quan tâm em sao?" Triệu Nhã hỏi.

"Đương nhiên rồi, anh không muốn em bởi vì anh mà bị tổn thương, như vậy anh sẽ áy náy cả đời." Diệp Khiêm nói.

"Anh chỉ là sợ chính mình áy náy cho nên mới quan tâm em?" Triệu Nhã tiếp tục truy vấn nói.

Diệp Khiêm sửng sốt, kỳ thật trong lòng của hắn tinh tường, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy. Há to miệng, lời nói đến bên miệng lại vẫn không có nói ra.

Triệu Nhã có chút thất vọng, có chút đắng chát nở nụ cười, đứng lên, nói: "Anh yên tâm đi, em biết cách bảo vệ mình. Hi vọng anh có thể nắm chặt cơ hội này, không để cho em thất vọng." Nói xong, quay người đi ra ngoài.

Nhìn thấy bóng lưng của Triệu Nhã xa dần, Diệp Khiêm muốn nói lại thôi.

Chính vào lúc này, Ngô Hoán Phong từ cửa ra vào đi đến, lúc trông thấy Triệu Nhã có chút sửng sốt, sau đó nhẹ gật đầu. Triệu Nhã hướng hắn nở nụ cười, đi ra ngoài.

"Khổ cực ngươi rồi, ngồi đi!" Diệp Khiêm nhìn Ngô Hoán Phong, nói.

Ngô Hoán Phong gật đầu, ngồi xuống. Diệp Khiêm hỏi tiếp: "Như thế nào rồi? Mọi chuyện thuận lợi khộng?"

Lắc đầu, Ngô Hoán Phong nói: "Lúc ta đến nhà của Cố Minh Hùng, hắn đã chết, hơn nữa đầu của hắn cũng không trông thấy, xem ra là bị người gϊếŧ hắn mang đi."

Diệp Khiêm hơi sững sờ, lông mày nhíu lại, lẩm bẩm nói: "Tại sao có thể như vậy? Ai làm?"

Ngô Hoán Phong lắc đầu. Diệp Khiêm lông mày không khỏi khóa lại với nhau, Cố Minh Hùng vậy mà bị người gϊếŧ, hơn nữa còn là ngay tại lúc này, Diệp Khiêm có chút không rõ ràng cho lắm, là người nào cùng Cố Minh Hùng có cừu hận lớn như vậy, sau khi gϊếŧ hắn còn lấy đầu của hắn mang đi. Chu Thiện? Tô Kiến Quân? Có lẽ không có khả năng a, Cố Minh Hùng đối với bọn họ mà nói có lẽ còn có giá trị lợi dụng, bọn hắn sẽ không ngay tại lúc này gϊếŧ hắn đi, như vậy chẳng phải đối với việc lung lạc những quản lý sản nghiệp của Diệp Khiêm sẽ bất lợi sao?

Là có người đang âm thầm trợ giúp mình sao? Thế nhưng mà Diệp Khiêm thật sự lại không thể nghĩ ra là người nào làm như vậy. Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm nói: "Được rồi, bất kể là ai làm, chuyện này đối với chúng ta trăm lợi mà không có một hại. Đúng rồi, ta vừa rồi gọi điện thoại cho Nhiên tỷ, nàng buổi sáng ngày mai sẽ đáp máy bay tới đây, ngươi giúp ta đi đón nàng."

"Ừ!" Ngô Hoán Phong nhẹ gật đầu, nói.