Diệp Khiêm ngữ khí rất trầm thấp, cũng không có khí thế chỉ điểm giang sơn, nhưng lời nói ra để lộ một cổ khí phách. Diệp Khiêm không phải vương giả, không chú ý Vương Đạo, Diệp Khiêm ngược lại càng tôn sùng sự bá đạo."Con có chút nặng lời, bất quá đây cũng là sự thật, a di nói con còn trẻ vô tri cũng tốt, khoa trương ương ngạnh cũng tốt. Trong mắt của con thời gian có thể chứng minh hết thảy, giống như con cùng a di bất quá chỉ gặp mặt một lần, đối với con người của con như thế nào a di cũng không biết, a di làm sao biết con có thích hợp vơi Nhu Nhu hay không?"
"Thời gian có thể chứng minh là không giả, thế nhưng ngươi cần bao lâu để chứng minh mười năm hay hai mươi năm, lúc đó thì còn ý nghĩa gì?" Hứa Mai ngữ khí vẫn như trước, nhưng rõ ràng đã không còn cường thế, "Ngươi tự nhận là Nhu Nhu đối với ngươi mà nói rất trọng yếu, nhưng là các ngươi mới quen được bao lâu? Ngươi lại hiểu rõ Nhu Nhu bao nhiêu? Ngươi biết Nhu Nhu cần gì? Tình yêu tuy trọng yếu, nhưng nếu như không có tiền tài hoặc là quyền lợi làm nền móng thì tình yêu thường thường cũng không chịu nổi một kích."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, Hứa Mai nói không phải là không có đạo lý, tình yêu không chỉ có đơn giản là tâm linh tương thông, mà còn phải cùng nhau gánh trách nhiệm. Hít một hơi thuốc lá, Diệp Khiêm chậm rãi tựa lưng vào ghế, hỏi: "Vậy các ngươi đã tìm được người trẻ tuổi xứng với Nhu Nhu sao?"
"Có, tin tưởng Nhu Nhu cũng từng đề cập với ngươi a? Đối phương là đệ tử thế gia, nhân phẩm tài hoa đều rất tốt." Hứa Mai hồi đáp.
"Có thật tốt?" Diệp Khiêm truy vấn.
Hứa Mai một hồi ngạc nhiên, không phản bác được, vấn đề này xác thực không tốt trả lời. Nàng chợt phát hiện, nàng nhìn không thấu người trẻ tuổi trước mặt này, hắn cũng không có như người trẻ tuổi thường ở trước mặt mình khúm núm, hoặc là dựa vào giá thế nhà của mình mà cao ngạo không ai bì nổi. Người trẻ tuổi này thủy chung là không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong lúc mơ hồ tản ra một cổ khí phách đậm liệt.
"Nếu tốt sao con gái của a di không thích hắn? Hiển nhiên là không có tốt, chẳng những không có, chỉ sợ lại làm cho con gái của a di đối với hắn sinh ra phản cảm mãnh liệt, nếu không cũng sẽ không cùng các ngươi nói cái gì mà hai năm ước hẹn." Diệp Khiêm nói.
Hứa Mai có chút nhíu lông mày, nói: "Cái này có thể nói rõ vấn đề gì? Nhu Nhu còn nhỏ, sớm muộn nàng sẽ minh bạch chúng ta là vì tốt cho nàng."
Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười, nhưng không có lên tiếng.
"Ngươi không ủng hộ?" Hứa Mai đối với tiếng cười khinh thường của Diệp Khiêm có chút cảm thấy không được tự nhiên, ngữ khí có chút lạnh như băng nói.
"Thế thì không đến mức, con tin tưởng các ngươi là muốn tốt cho Nhu Nhu, bất quá các ngươi là đứng góc độ của mình đi nhìn vấn đề, mà không có đứng tại góc độ của Nhu Nhu, cho nên rất nhiều chuyện các ngươi xem thấy chỉ là phiến diện." Diệp Khiêm thản nhiên nói. Trầm mặc một lát, Diệp Khiêm nói tiếp: "Mấy ngày hôm trước ta cùng Nhu Nhu đi khách sạn, hôm nay cũng là từ trong nhà Nhu Nhu tới đây."
"Khục!" Hứa Mai kinh ngạc đến nổi bị khói sặc, Diệp Khiêm ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ rất rõ ràng. Đó là muốn nói với nàng, Nhu Nhu chẳng những là tâm, mà ngay cả thân thể cũng đều giao cho hắn. Hứa Mai mày nhíu lại càng sâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm phảng phất giống như căn bản không có nhìn thấy, nói tiếp: "Thế nhưng mà ta lại cái gì cũng không có làm? Ngươi biết nguyên nhân sao? Bởi vì ta đáp ứng Nhu Nhu, ta muốn cho nàng hoàn toàn không có nỗi lo về sau, toàn tâm toàn ý dùng toàn bộ thể xác và tinh thần yêu ta."
Hứa Mai cuối cùng cũng an tâm xuống, bất quá rồi lại càng thêm sầu lo, rất rõ ràng, Diệp Khiêm trong lời nói là không phải Nhu Nhu không muốn, mà là hắn không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Đây là giải thích, Nhu Nhu đã hoàn toàn rơi vào lưới tình. Đối với tính cách Nhu Nhu, nàng làm mẫu thân phi thường tinh tường, tuy Lâm Nhu Nhu bộ dạng không tranh quyền thế, nhưng tại phương diện tình yêu lại chấp nhất đáng sợ. Lúc trước sở dĩ cùng nàng có hai năm ước định, đó là bởi vì Lâm Nhu Nhu cảm thấy nên gánh một chút trách nhiệm gia tộc, hơn nữa Lâm Nhu Nhu cũng cảm giác mình sẽ yêu mến bất luận kẻ nào. Mà hôm nay, nữ nhi của mình là triệt để bị tiểu tử trước mắt này chinh phục, nếu như mình bắt buộc Nhu Nhu đáp ứng mình, chỉ sợ về sau mẹ con cũng sẽ biết thành người xa lạ.
"Ngươi cho là mình có thể làm được?" Hứa Mai nói. Ngữ khí cũng không phải hỏi thăm, mà là một loại khinh thường. Nàng ở trong quan lại thế gia nên rất rỏ ràng, cái thế giới này không phải là nơi chỉ cần có y chí và lý tưởng là có thể thành công, dù cho ngươi Diệp Khiêm là người có ý chí và lý tưởng thế nhưng mà tại trước mặt quyền lực cũng không khỏi không cúi đầu.
Diệp Khiêm nở nụ cười, hắn không phủ nhận cách nghĩ của Hứa Mai, sự thật cũng là như vậy, bất quá theo Diệp Khiêm một người muốn thành công không chỉ cần có lý tưởng, trọng yếu hơn là phải có kỳ ngộ, mà kỳ ngộ cũng không phải tự nhiên mà có, có nhiều lúc mình phải tự sáng tạo. Diệp Khiêm sở dĩ có thành tựu như hôm nay, một phần là nhờ Điền Phong mang hắn vào Nanh Sói, nhưng nguyên nhân chủ yếu là sự cố gắng phấn đấu của Diệp Khiêm. Con giun hóa rồng, cũng không phải toàn bộ không khả năng.
"Ánh mắt của A so với Nhu Nhu kém rất nhiều ah." Diệp Khiêm lạnh nhạt nói.
"Vậy sao?" Hứa Mai cười lạnh một tiếng, nói.
Diệp Khiêm có chút nhún vai, nói: "Vẫn là câu nói kia, thời gian có thể chứng minh hết thảy. Chỉ là, không biết a di muốn con dùng thời gian bao lâu để chứng minh?"
Diệp Khiêm nói có chút cuồng ngạo, bất quá Diệp Khiêm có vốn liếng để cuồng ngạo.
Hứa Mai mày nhíu lại càng sâu, nàng nghe ra trong lời nói của Diệp Khiêm tràn đầy nồng đậm tự tin, đây không phải là loại nói bốc phét tự tin. Diệp Khiêm dang nói rất rõ ràng với nàng, nàng muốn cho hắn dùng thời gian bao lâu để chứng minh bản thân. Đối mặt với Diệp Khiêm, Hứa Mai vậy mà bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác bị thất bại."Còn có nửa năm là hoàn thành hai năm ước hẹn của Nhu Nhu." Hứa Mai trong giọng nói rõ ràng đã không còn cường thế cùng lãnh ngạo.
"Nửa năm?" Diệp Khiêm thì thào một tiếng, khẽ cười nói, "Tuy nhiên thời gian có chút ngắn, bất quá trên cơ bản có lẽ mọi chuyện sẽ ổn, còn lại chỉ là làm gì chắc đó mà thôi." Không giống như là nói chuyện với Hứa Mai, giống như là đang lầm bầm lầu bầu.
Hứa Mai không khỏi hơi sững sờ, trước mắt người trẻ tuổi tựa hồ không đơn giản chỉ là có lòng tin mà thôi, nghe ngữ khí của hắn giống như có lẽ đã đang tiến hành kế hoạch gì đó, hơn nữa còn là một kế hoạch khổng lồ. Hứa Mai đột nhiên cảm giác được, chính mình đối với người trẻ tuổi này hiểu rõ quá ít, người trẻ tuổi này tựa hồ cũng không có đơn giản giống như mặt ngoài nhìn thấy.
"Có tự tin là tốt, bất quá quá tự tin mà nói có thể sẽ cho ngươi ngã càng đau thêm." Hứa Mai thản nhiên nói.
Diệp Khiêm từ chối cho ý kiến nở nụ cười, cũng không nói chuyện, chỉ là lại cầm lấy hộp thuốc trên bàn, từ bên trong rút ra một điếu thuốc. Trên mặt treo một nụ cười tự tin.
"Ồ? Diệp huynh đệ, ngươi ở đây à? Thật đúng là có duyên." Một trung niên nhân đi đến bên người Diệp Khiêm, vừa cười vừa nói, "Ta đang có chuyện muốn tìm ngươi."