Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Lệ Doanh vào phòng để thiết kế một bộ sưu tập mới dành cho cuộc thi thời trang do công ty tổ chức. Gần 9 giờ khuya, Hàn Cảnh Văn gõ cửa phòng của cô.
"Doanh Doanh, anh vào được không?"
Lệ Doanh đang tập trung vào thiết kế, cô chỉ nói vọng ra ngoài, "Được, anh vào đi, em đang bận chút."
Hàn Cảnh Văn mở cửa đi vào, trên tay anh cầm một ly sữa nóng, anh đặt ly sữa lên bàn rồi nói :
"Doanh Doanh mau uống sữa rồi hãy làm việc tiếp, nhớ ngủ sớm nhé, anh về phòng làm việc trước đây."
"Vâng!"
Lệ Doanh gật đầu, vẫn không nhìn Hàn Cảnh Văn. Cô chỉ ngửi thấy mùi thơm trên người anh. Hình như anh vừa mới tắm xong thì phải. Sau khi Hàn Cảnh Văn, đi ra ngoài, Lệ Doanh vẫn ngồi vẽ tiếp những mẫu còn lại. Đến khi hoàn thành mẫu cuối cùng, đã là hơn 11 giờ khuya.
"Haizz...muộn như vậy rồi sao?" Lệ Doanh vươn vai, cô cũng buồn ngủ rồi, nhưng là ý định ban chiều vẫn chưa quên. Nghĩ là làm, cô tắt đèn trong phòng mình, rồi mở cửa phòng đẩy xe lăn ra ngoài, rồi nhanh chóng đi về phía phòng của Hàn Cảnh Văn.
"Chắc là anh ấy đã ngủ rồi." Lệ Doanh nghĩ thầm, nhưng vừa đến trước cửa, ánh sáng đèn trong phòng làm cô giật mình.
"Anh ấy vẫn chưa ngủ nữa sao?"
Lệ Doanh khẽ đẩy cánh cửa, bên trong im lặng không một tiếng động. Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa rồi đẩy xe lăn từ từ đi vào bên trong.
Bày trí trong phòng của anh vô cùng đơn giản, cũng giống như phòng của mẹ anh ấy vậy, chỉ khác ở chỗ, phòng của anh không có cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lệ Doanh nhìn hết một lượt, trên giường ngủ không có anh, vậy anh đi đâu rồi, bàn làm việc cũng chẳng thấy anh đâu, anh không có trong phòng, vậy không lẽ....
Lệ Doanh hoảng sợ thầm than tiêu rồi. Cô còn đang chưa biết làm thế nào thì phía sau lưng, giọng nói trầm ấm của Hàn Cảnh Văn vang lên :
"Doanh Doanh, em chưa ngủ nữa sao? Sao lại đến phòng anh?"
Lệ Doanh hết hồn quay lại, Hàn Cảnh Văn cao lớn đang ở ngay trước mặt cô, anh mặc bộ đồ ngủ màu xanh đen giống hệt của cô, hoạ tiết cũng y chang.
"Trời ơi xấu hổ quá đi mất, thật là mất mặt mà, làm sao cô dám nói rằng cô đến phòng anh là nhìn trộm anh ngủ chứ?" Nhưng ngoài lý do đó ra, hình như không còn lời nào khác để biện minh cả..
"Cảnh Văn..em..em chỉ.."
Lệ Doanh ấp úng, hai gò má đỏ lựng như màu cà chua chín vậy. Mãi mà cô vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh. Hai bàn tay nắm chặt, cúi mặt không dám nhìn Hàn Cảnh Văn.
Hàn Cảnh Văn nhìn bộ dạng lẫn phản ứng của Lệ Doanh, anh bật cười, cô vợ của anh chắc chắn tính làm điều gì xấu xa với anh nên mới vào phòng anh khuya thế này. Lúc nãy, anh vì chưa làm việc xong, nên mới ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo để làm việc tiếp, ai ngờ rửa mặt xong vừa quay lại phòng, anh liền thấy cô.
Hàn Cảnh Văn đi từ phía sau đến, anh cúi người kề sát vào tai cô mà thì thầm :
"Doanh Doanh, nửa đêm em vào phòng anh là muốn làm ấm giường cho anh sao? Hửm?"
"A..."
Lệ Doanh giật mình vội rụt cổ lại, cô chối bay chối biến.
"Không..em..Cảnh Văn..em không có a! "
Cô định quay xe lăn, vọt lẹ về phòng mình, lại bị anh ngăn lại, Hàn Cảnh Văn nở một nụ cười tà mị, khuôn mặt tuấn tú của anh nhìn chằm chằm vào Lệ Doanh. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, thấy anh cười, nụ cười ngọt như đường vậy.. Cô khóc trong lòng :
"Trời ơi, nếu còn ở đây, cô sẽ chết ngộp vì thính ngọt lịm của anh mất..."
"Cảnh Văn, chúng ta nói chuyện sau được không? Em muốn về phòng a!"
Hàn Cảnh Văn đóng cửa phòng lại, anh cười lớn, giọng điệu trêu chọc, rồi nói với Lệ Doanh :
"Không đời nào? Đã bước vào thế giới của anh, em đừng mong chạy trốn." Lời vừa dứt, Hàn Cảnh Văn lập tức bế bổng Lệ Doanh về giường của anh.
"A..Cảnh Văn, mau bỏ em xuống, Hàn Tổng à, xin anh đó..á.." Lệ Doanh sắp khóc rồi. Nhưng vừa đặt cô xuống giường Hàn Cảnh Văn lại không làm gì cả, anh nhẹ kéo cô vào ngực, ôm chặt rồi nói :
"Doanh Doanh, em đang nghĩ gì hả? Anh đã hứa với em rồi, anh sẽ không làm gì cho đến khi em thật sự yêu anh. Nào mau ngủ đi, anh chỉ muốn ôm em ngủ một lần thôi. Được không?"
Lệ Doanh nghe anh nói xong, tâm cô buông xuống, lại càng xúc động nhiều hơn, anh vậy mà lại đứng đắn, chính trực như vậy.
Đối với những người đàn ông đang ở tuổi xung mãn như anh, nếu đứng trước một người phụ nữ, họ làm sao có thể kiềm chế được du͙© vọиɠ của bản thân kia chứ? Nhưng Hàn Cảnh Văn anh hoàn toàn khác, đối với người con gái mà anh quan tâm và yêu thương là Lệ Doanh cô đây. Thì anh luôn tôn trọng cô, quý mến cô và nhất là giữ trọn phẩm hạnh cho cô.
Về mặt pháp luật, cô đã là vợ chính thức của anh, nhưng anh không vì thế mà xúc phạm đến lòng tự trọng của cô. Anh luôn tôn trọng mọi quyết định của cô.
"Cảnh Văn à, em xin lỗi....em.." Lệ Doanh bật khóc.
Hàn Cảnh Văn thấy cô khóc, tưởng cô vì anh làm thế mà sợ hãi, anh vội buông cô ra,
"Doanh Doanh anh xin lỗi, là anh làm em sợ rồi, anh không ép em ngủ chung với anh nữa, em mau về phòng đi."
Nhưng còn chưa nói hết câu, hai cánh tay của Lệ Doanh đã ôm lấy thân hình rắn chắc của anh, Hàn Cảnh Văn bị cô vợ nhỏ bất ngờ ôm lấy, cả người bỗng nhiên cứng đờ, không kịp phản ứng.
"Lệ Doanh vừa ôm anh vừa nói, Cảnh Văn à, cho em một chút thời gian nữa được không? Em vẫn chưa sẵn sàng, chờ em có được không?"
Hàn Cảnh Văn lúc này mới bình tĩnh lại, đưa hai cánh tay của mình ôm trọn cô vợ nhỏ vào ngực. Anh cưng chiều vuốt mái tóc của cô, rồi nói :
"Được, anh sẽ chờ em, chỉ cần là Doanh Doanh nói, anh đều đồng ý."
Lệ Doanh được anh ôm trong ngực, mùi hương trên người anh thật thơm, cô tha hồ mà hưởng thụ, thật dễ chịu, lòng cô ấm áp, có một người ôm ngủ thật yên bình biết mấy.
"Lần đầu ngủ chung với Boss Hàn, cũng thú vị đó chứ?" Hình như cô lại thích anh hơn một chút nữa rồi. "Hàn Cảnh Văn à, anh đúng là một người đàn ông tốt, em thật may mắn khi được anh yêu thương." Cô khẽ mỉm cười thật hạnh phúc.
Hai người cứ vậy mà ôm nhau, rồi ngủ, trong lòng hai người tự thấy yên tâm, vì người mà họ quan tâm đang ở sát bên cạnh rồi.
Một đêm bình yên cứ vậy mà trôi qua...