Mộng Chồng Mộng

Chương 29: Giấc mộng thứ hai mươi chín

Edit by Kiera

Kỳ nghỉ đông kết thúc.

Triệu Đình Ân nhớ rõ lời ước định mà mình nghe lén qua điện thoại, nên không đi quấy rầy Trần Đồng nữa, chậm rãi đợi nửa năm ấy trôi qua.

Một tháng trước khi thi đại học, thân thể của cô đột nhiên có chút vần đề. Lúc đầu chỉ là rụng tóc, càng về sau thì tinh thần ngày càng trở nên ểu oải không còn phấn chấn, trên lớp lúc nào cũng thất thần ngủ gật. Cô hiểu rõ tầm quan trọng của việc thi đại học, vì vậy nếu bỏ lỡ một tiết học bản thân cô sẽ bắt đầu sốt ruột cùng canh cánh trong lòng. Sau một thời gian thì ngay cả cơm cô cũng ăn không vô, buổi tối cũng ngủ không yên, có đôi khi còn thức tới rạng sáng.

Cha mẹ phát hiện ra tinh thần cùng trạng thái của cô càng ngày càng suy nên cuối tuần đã đưa cô đến bệnh viện khám bác sĩ.

Chính là khoa tâm thần.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói rằng đó là lúc trước cô đã ở trong trạng thái nhạy cảm từ lâu, gần đây lại áp lực cuộc thi đại học, cho nên khiến tinh thần và trạng thái kém đi, trước tiên sẽ uống một chút thuốc trước, nếu không có chuyển biến tốt thì tới đây khám lại.

Triệu Đình Ân biết rõ nguyên nhân bệnh của mình là do đâu. Cho tới nay đều đang nằm mơ, cảnh trong mơ cùng hiện thực giao nhau, có đôi khi cô thậm chí không thể phân biệt được bản thân mình. Lúc ở trong mộng, cô luôn chán nản uể oải thậm chí tuyệt vọng, lúc tỉnh dậy thì liền khóc, cảm xúc vẫn luôn rất áp lực, mà hiện giờ lại gặp phải kỳ thi đại học ở trước mắt, mọi thứ đè nặng khiến cô cảm thấy đầu mình gần như muốn nổ tung.

Sau khi uống thuốc lại thích ngủ, khiến cô càng thêm khổ sở sau khi nghỉ học.

Trong quá tình xem xét, bác sĩ nghiêm túc nói với cha mẹ cô rằng, trạng thái của Triệu Đình Ân bây giờ không thể nào tập trung cho kỳ thi đại học được, trước mắt, kiến nghị nên trị liệu nghiêm túc trước, sau khi khỏi hẳn lại tiếp tục đi thi.

Cha mẹ Triệu Đình Ân sau khi suy nghĩ một lát cũng đã đồng ý.

Triệu Đình Ân cứ như vậy mà tạm nghỉ học, ở nhà dưỡng bệnh.

Có một ngày lúc cô tự mình đến bệnh viện lấy thuốc thấy được, gặp phải một người đi bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ cho kỳ thi đại học - Tô Mạnh.

Cô chưa nói cho Trần Đồng biết về bệnh tình của mình cùng chuyện tạm nghỉ học, một tháng nữa là đến kỳ thi đại học rồi, cô sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Cho nên cô vừa thấy Tô Mạnh đã có chút trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu bắt được không cho đi.

Tô Mạnh biết chuyện Trần Đồng cùng Triệu Đình Ân chia tay, cậu vẫn luôn bên cạnh Trần Đồng, hiểu rõ tầm ảnh tưởng của Triệu Đình Ân với Trần Đồng. Sau kỳ nghỉ hè năm ngoái, tâm trạng tồi tệ mỗi ngày của Trần Đồng cậu đều nhìn thấy ở trong mắt, cậu hiểu Trần Đồng, biết hắn thật sự yêu người kia thật lòng cũng suy sụp thấu tận tâm can, lúc trước khi tình yêu kết thúc, hắn đã đa tình mà tự nhốt mình trong nhà hai ngày.

Chỉ là sau khi cùng Triệu Đình Ân chia tay, hắn dường như đã bỏ lỡ một học kỳ. Tô Mạnh còn nhớ rõ bữa party trước kỳ nghỉ đông, Trần Đồng không đến chơi trò chơi đoán số với bọn họ mà chỉ một mình ngồi ở trong góc uống rượu. Cậu lo lắng cho Trần Đồng nên đã ngồi ngồi bên cạnh cùng hắn, sau đó cậu đột nhiên loáng thoáng nghe được tiếng lẩm bẩm của Trần Đồng.

"Thế thân... Anh thật sự đúng là một thế thân sao?..."

"Triệu Đình Ân, em có bệnh."

"Em có bệnh, có phải anh cũng có bệnh hay không, còn thích em."

Cậu quay đầu lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì rượu của Trần Đồng, lúc ấy cậu liền mắng ra tiếng: "Má ơi, cậu khóc!"

Trần Đồng trợn mắt đẩy cậu ra: "Cậu có bệnh sao, đi nghe lén người ta nói."

"Không phải, tại sao cậu vẫn còn khóc?" Tô Mạnh không thể tin được.

Trần Đồng chậm rãi lắc đầu, nói: "Đây chỉ là bị rượu ép ra, tên ngốc."

Mặc dù Tô Mạnh thường xuyên bị hắn mắng là tên ngốc, nhưng cậu cũng không phải ngốc thật, ngậm miệng không nói nữa, trầm mặc dìu Trần Đồng lên xe taxi, lúc đóng cửa lại cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt của Trần Đồng nói: "Chia tay cũng chỉ là chia tay, thế thân còn chưa thảm sao? Hà tất gì cậu còn phải làm một người thay thế quyến luyến không quên người khác?"

Không hề nghi ngờ, chạm đến đến cái vảy của ai kia.

Trần Đồng thấp giọng rống lên một câu: "Cút."

-

Tô Mạnh nhìn thoáng qua cái túi trên tay cô, nhíu mày hỏi: "Bị bệnh sao?"

Triệu Đình Ân gật đầu.

Tô Mạnh hỏi: "Trần Đồng biết không?"

Triệu Đình Ân: "Không biết."

"Đừng nói cho cậu ấy biết." Tô Mạnh dặn dò với cô

Triệu Đình Ân sửng sốt một chút, gật đầu đồng ý: "Tôi vốn dĩ không muốn nói với anh ấy."

Tô Mạnh nhịn trong chốc lát, cuối cùng vẫn muốn nói thay cho anh em của mình.

"Cậu đã chia tay với cậu ấy, tôi còn nghe nói cậu coi cậu ấy là thế thân cho bạn trai cũ. Không phải tôi nói cậu, nhưng việc làm này của cậu thật sự cực kỳ không tốt. Trần Đồng vốn dĩ đang tốt lành, lại đột nhiên xui xẻo bị cậu chọn làm thế thân, đùa giỡn xong liền vứt đi. Tôi không biết cậu có thương tâm hay không nhưng cậu ấy thật sự rất đau, rất tổn thương."

Triệu Đình Ân bị cậu mắng như vậy, dù trong lòng cực kỳ uỷ khuất nhưng lại cúi đầu cúi đầu không dám phản bác.

"Tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ấy tại sao lại bị cậu coi như thế thân. Nhưng cậu thật sự đã làm cuộc sống của cậu ấy biến thành một mớ hỗn độn chỉ bằng một việc làm quá đáng như vậy đấy. Vốn là một thiếu gia kiêu ngạo, bây giờ lại biến thành một quả trứng đáng thương buồn bực."

Triệu Đình Ân rầu rĩ nói một câu thật xin lỗi.

Sau khi Tô Mạnh đi rồi.

Triệu Đình Ân ngồi ở trong công viên bệnh viện một lúc lâu, sau đó mặt trời từ từ lên tới trên đầu khiến cô bị phơi nắng tới mức không chịu nổi nữa mới rời đi.

Có một số điều mà thừa dịp hiện tại có thời gian rảnh rỗi phải suy nghĩ rõ ràng.

Về đến nhà, sau khi uống thuốc xong, cô lại lảo đảo mệt mỏi lên giường nằm. Trong đầu không ngừng hiện lên những lời mà Tô Mạnh nói với cô lúc nãy, "Thế thân" "Xui xẻo" "Cậu ấy rất tổn thương" "Một mớ hỗn độn" "Qủa trứng đáng thương" những từ này cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu cô. Khiến cô không ngừng nói với bản thân rằng, cô đã làm tổn thương Trần Đồng.

Bi thương cùng hối hận từng chút tràn ngập trong tâm trí.

Đầu óc bắt đầu nhức nhối phát đau, tinh thần yếu ớt đến mức dường như muốn ngã quỵ.

Cô ấn vào huyệt Thái Dương của mình để cố gắng giảm bớt từng trận đau đớn kia nhưng cũng tốn công vô ích.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cô cố gắng khóc lớn lên trong chốc lát, sau đó cũng dần dần cảm thấy kiệt sức, ý thức chậm rãi tan rã, ngủ thϊếp đi.

Vẫn là mơ, dạo gần đây sau khi uống thuốc, cô không thể nào nằm mơ.

Nhưng hôm nay cô lại mơ, mơ thấy Trần Đồng đã lâu không gặp.

Gần ba tháng không gặp hắn, khi gặp được hắn ở trong mộng, trong lòng cô cũng dậy sóng.

Nhưng giấc mộng trước mắt không giống như lúc trước.

Hắn không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy giọng nói của cô, ngược lại là vẫn luôn làm chuyện của mình.

Cô đứng ở bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn những gì hắn đã trải qua.

Khi học kỳ 1 lớp 12 mới vừa bắt đầu, hắn vẫn luôn trong trạng thái ngẩn người. Ngồi đối diện với những chữ viết dày đặc của giáo viên mà thất thần, Tô Mạnh gọi hắn đi chơi bóng rổ, hắn cũng không nhấc nổi người lên. Có một ngày, Tô Mạnh rốt cuộc cũng kéo được hắn xuống dưới lầu đi hoạt động gân cốt. Triệu Đình Ân tới gần chỗ ngồi của hắn, thấy rõ những chữ trên tờ giấy nhất, từng chữ từng chữ cứa vào mắt cô như dao găm.

"Tại sao tôi lại tên Trần Đồng?"

Cô làm càn rơi lệ, giọt nước mắt trong suốt sáng chói dưới ánh mặt trời, rơi xuống bàn, nhưng lại không hề để lại một chút dấu vết gì. Cô không tồn tại, đây chỉ là một cảnh tượng trong mơ của cô.

Hình ảnh vừa chuyển, lại trở về ban đêm.

Đèn trong ký túc xá nam sinh đã tắt.

Trần Đồng nằm ở trên giường chơi điện thoại, màn hình sáng lên, nhưng tay cùng mắt đều không có động. Cô nghiêng đầu qua xem, sau đó lập tức sửng sốt, đứng ngây người ở đó.

Màn hình là ảnh chụp của mình, vào một ngày trong kỳ nghỉ hè, cô đã nhờ Trần Đồng giúp cô chụp một tấm ảnh ở bãi biển. Cô nhớ rõ lúc ấy mình đã tạo dáng xong, Trần Đồng lấy điện thoại ra lung lay một giây sau rồi cất đi, rõ ràng là không muốn chụp ảnh cho cô. Mà lúc ấy cô cũng không còn ở bên hắn nữa, nên cũng không nói thêm.

Hoá ra hắn đã chụp.

Còn trộm giấu kín đi.

Cô ở trong mơ ngây người rất lâu, biết được Trần Đồng sau khi cùng cô chia tay đã khó chịu cùng đau đớn như thế nào. Cô đau đến mức không thở được, nước mắt vẫn luôn tuôn rơi nhưng cô lại không thể làm được cái gì, chỉ có thể bất lực nhìn hắn đắm chìm trong nỗi bi thương cùng hoài nghi của mình.

Cô muốn ôm lấy hắn, sau đó nói cho hắn biết, cho dù có như thế nào đi chăng nữa, cô đều yêu hắn, hắn không cần hoài nghi cũng không cần thương tâm, cô vẫn luôn vẫn luôn yêu hắn.

Nhưng hắn còn cần tình yêu của cô không?

Cô thật sự muốn đem tình yêu mang đến từ đời trước tới đây để cưỡng chế tạo áp lực cho hắn sao?

Ở trong mơ cô đột nhiên ý thức được bản thân thật ích kỷ.

Cô mang theo ký ức từ đời trước, mang theo những khuyết điểm không thể đền bù đi đến đây, ném tình yêu của mình lên trên người hắn, không hỏi qua hắn có cho phép hay không. Cô cũng không biết hắn có muốn nối lại tình duyên với mình hay không, dù sau cô cũng chỉ làm như vậy, nhiệt tình nhào về hướng hắn.

Vừa lúc, hắn bị cô cảm động, cũng yêu chính mình.

Nhưng sự dự trữ bất bình đẳng mãi mãi là khoảng cách giữa hai người.

Cô không thể giải thích chuyện "Trần Đồng" với hắn, hắn cũng không thể nào biết được chân tướng của "Trần Đồng".

Những chuyện ban đầu được coi là điều hiển nhiên giờ đây lại đòi hỏi sự tìm tòi nghiên cứu cũng tự hỏi khắc sâu. Cô phát hiện mọi thứ cô làm trước đây đều không hẳn là đúng, để rồi bây giờ rơi vào vòng lẩn quẩn của sự tự phủ định.

Sau đó, cô mới biết được, đây cũng là một triệu chứng của bệnh tâm thần, bi quan quá độ.

-

Côи ŧɧịt̠ chiều khi kỳ thi đại học kết thúc

Trần Đồng như là trút được gánh nặng mà nóng lòng gọi điện thoại cho cô. Sau khi Triệu Đình Ân uống thuốc xong đã ngủ thϊếp đi nên cũng không nhận được cuộc điện thoại đó. Lần gọi thứ hai đã là bảy giờ sau đó, trời đã gần khuya.

Triệu Đình Ân tỉnh dậy.

Điện thoại ở trên tủ đầu giường lúc sáng lúc tối lóe sáng, cô cầm lên, giọng nói khô khốc: "Trần Đồng?"

"Em đang ở đâu?" Trần Đồng hỏi cô.

"Làm sao vậy?" Triệu Đình Ân cố gắng gỉa vờ bình tĩnh hỏi.

Cô chống người lên, một tay kia nắm chặt chắn bông, chăn bông mềm mại bị cô nhéo, mang theo cảm xúc hoảng loạn lại bối rối của cô.

"Anh có việc muốn nói với em."

Triệu Đình Ân nặng nề thở ra hai hơi: "Nói qua điện thoại là được rồi, hiện tại em... Không có tiện."

Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh nào.

Ánh trăng ngoài cửa sổ thật tròn, tròn đến mức một chút khuyết điểm cũng không có.

Nước mắt rơi xuống, nhưng cô lại không dám phát ra một chút tiếng khóc nào.

Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua.

Trần Đồng hỏi: "Em còn yêu anh không?" Truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu niên, lại là ngữ khí cực kì cẩn thận.

Triệu Đình Ân dường như có thể thấy được bàn tay của hắn đang run rẩy nắm giữ một trái tim chân thành, trái tim chân thành ấy chính là tương lai tốt đẹp của bọn họ. Cô suýt nữa thì đã buột miệng thốt ra "Yêu", nhưng cuối cùng lại bị cô kìm nén nhịn xuống.

Cô suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức không cần mở miệng Trần Đồng đã biết đáp án của cô.

Trần Đồng à một tiếng rồi cúp điện thoại.

Triệu Đình Ân đặt di động xuống.

Nửa đêm, y tác tới kiểm tra phòng phát hiện được cô đang khóc, sau khi cho cô uống chút thuốc an thần, cô mới có thể ngủ thϊếp đi.

Bệnh tình của Triệu Đình Ân càng ngày càng nặng, tuần trước thậm chí đã bắt đầu nằm viện. Cô dặn cha mẹ không được nói bệnh tình của mình cho người khát biết nên cha mẹ Trần Đồng đương nhiên cũng không biết.

Một tháng sau khi kết thúc kỳ thi đại ọc, cha mẹ Triệu Đình Ân vừa lúc phải chuyển đến thàn phố khác làm việc nên bọn họ đã chuyển nhà.

Ngày chuyển nhà đó mặt trời lên rất cao.

Trần Đồng ở trong nhà gần một tháng, sau khi nghe thấy tiếng động từ nhà bên cạnh truyền tới, liền tuỳ tiện mặc một quần áo rồi vội vàng đi xuống lầu.

Xe vận tải chất không ít đồ, còn có một thùng chứa đầy váy trắng của Triệu Đình Ân.

Triệu Đình Ân và cả nhà bọn họ đều không có xuất hiện.

Hắn dựa vào gốc cây đại thụ lặng lẽ quan sát toàn bộ quá trình chuyển nhà.

Sau đó lại nhìn chiếc xe vận tải đó nghênh ngang chạy đi, khói xe màu đen phả ra,lan ra trong không khí sau đó lại biến mất không còn tăm hơi.

Giống như Triệu Đình Ân.

Không còn tăm hơi.

Khóe miệng hắn nhếch lên một chút, thậm chí còn bật cười.

-

Đã gần hai tháng không cắt, tóc mái từ lông mày dài qua cả đôi mắt, đâm vào mắt khiến hắn đâu.

Lúc Tô Mạnh được Trần Đồng hẹn đi ra ngoài, cậu thầm nghĩ, Trần Đồng rốt cuộc đi ra ngoài rồi.

Trần Đồng cùng cậu đi đến một tiệm salon làm tóc.

Ngồi trên chiếc ghế da mềm mại, khi thợ cắt tóc hỏi hắn muốn cắt kiểu tóc nào, Trần Đồng suy nghĩ một chút, nói: "Húi cua."

Cùng một cái tên dường như còn chưa đủ.

Hắn cần phải giống "Trần Đồng" kia hơn một chút nữa.