Sau khi tiến vào phòng bệnh, Đường Sâm liền nhìn thấy Đường Bân đã rơi vào trạng thái điên cuồng, nhìn một người đàn ông cao ngạo lạnh lùng lạc xuống địa ngục và vĩnh viễn không thể quay người chỉ vì một phần tình cảm cầu mà không được, khiến trái tim cậu cũng không nhịn được rung động.
Tất cả mọi thứ trong phòng bệnh đều bị ném xuống mặt đất, ống kim tiêm ở mu bàn tay của Đường Bân bị kéo ra thành một vết rạch thật dài, khiến máu chảy khắp sàn, cơ thể yếu ớt lảo đảo như muốn ngã bùng nổ ra sức mạnh vô hạn, hai người đàn ông to lớn cũng không thể khống chế được hắn, còn hắn thì kéo cuống họng và phát ra tiếng gọi tan nát cõi lòng: “Buông tôi ra! A Nhuệ muốn rời đi! Đừng kéo tôi! Đừng ai chạm vào tôi! Không ai được chạm vào tôi! A Nhuệ sẽ ghét bỏ!”
“Để tôi về nhà! Tôi muốn về nhà chờ A Nhuệ…”
“Anh hãy buông thứ đó xuống!” Bác sĩ cố gắng cướp mảnh vỡ ra khỏi tay hắn.
Đường Bân nắm lấy mảnh vỡ và vẫy vùng trong không khí, hắn đang cố gắng ngăn không cho bất kỳ ai đến gần.
Trong lòng Đường Bân rất khó hiểu, tại sao khuôn mặt của mỗi người bọn họ đều đáng ghét như vậy, mình chỉ muốn về nhà thôi mà, sẽ không hại ai hết, càng không tự làm tổn thương bản thân, A Nhuệ không thích như vậy, mình sẽ không bao giờ làm những điều mà A Nhuệ ghét nữa.
“A Nhuệ, cứu anh… Bọn họ không cho anh về nhà…”
Vì nắm quá chặt khiến thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, và máu tươi bắt đầu chảy xuống giữa các ngón tay, điều đó vẫn không thể so với một phần vạn nỗi đau trong tim.
Bóng lưng kia đã dứt khoát rời đi không thể níu kéo.
“A Nhuệ… A Nhuệ…”
Trong lúc Đường Bân đang sững sờ, thì một số người đã đè nặng tay chân của hắn và đẩy hắn ngã xuống giường, sau đó một cây kim nhỏ bé được cắm vào cánh tay của hắn.
Đường Bân không nhúc nhích được, hắn tuyệt vọng nhìn về phía cửa phòng bệnh, cho dù có thê lương gọi thế nào thì cũng chẳng gọi được người mình muốn gặp.
“A Nhuệ… đừng bỏ anh lại…”
Ngắm nhìn chiếc đèn bão trước mặt như đang chiếu từng hình ảnh từ khi gặp gỡ Sở Nhuệ đến nay, từng dáng người, từng nụ cười, đều khiến nhân tâm xao động, từng tia nắng, từng chiếc lá rụng đều là kí ức đẹp đẽ nhất.
“A Nhuệ… A Nhuệ…”
Đến nhìn cũng không muốn nhìn mình một chút nữa sao? Dù mình đau khổ đến đâu thì rốt cuộc cũng không bao giờ tìm lại được tình cảm đã từng có sao?
“A Nhuệ… Anh bị té… Chân anh đau quá…”
Ký ức như bị sai lệch, Đường Bân trở về ngày mình bị ngã cầu thang, sau đó Sở Nhuệ đến gặp mình, và em ấy đồng ý sống cùng mình, những ngày đẹp nhất trong đời sắp bắt đầu khi tất cả chuỗi chuyện tồi tệ chưa kịp xảy ra.
Lúc vừa bước khỏi cầu thang, dép lê ở chân sau bị người khác giẫm chặt, thân thể bị lực quán tính lôi kéo, toàn thân vô cùng đau đớn, và một ánh mắt lạnh lẽo phía sau loáng thoáng hiện ra vẻ hào hứng…
Rầm một cái.
Tất cả các dây thần kinh đồng thời vỡ toang, Đường Bân rơi vào bóng tối vô tận.
Đường Bân phát điên rồi. Mặt thể xác không thành công rời khỏi thế giới này nhưng về mặt tinh thần thì hắn đã làm được.
Hắn núp vào trong góc giường bệnh mỗi ngày và run rẩy, ý nghĩa thời gian chỉ dùng để chờ Sở Nhuệ đến, ngày này qua ngày khác trong sự mong đợi và đau khổ, thế giới này đã hoàn toàn không có gì liên quan đến hắn…
“Cậu có biết bệnh nhân bị trầm cảm nặng không?”
“Tôi biết.” Đường Sâm nhìn Đường Bân ở trong phòng bệnh, hắn đã không nhận ra ai bao gồm cả đứa con trai này: “Gần đây ba tôi vẫn luôn uống thuốc chống trầm cảm và ổn định tâm trạng, ngoài ra có lẽ cũng có uống thuốc ngủ.”
“Vì lạm dụng thuốc, nên trí nhớ hiện tại bị suy giảm nghiêm trọng và trạng thái tinh thần rất bất ổn.”
Bác sĩ lật lại tài liệu trên tay, hồ sơ ca bệnh chứng minh trong một năm vừa rồi Đường Bân thực sự có điều trị và chẩn đoán bệnh trầm cảm, cùng giấy chứng nhận mua thuốc.
“Tôi chỉ biết ông ấy bị trầm cảm. Ông ấy thường an ủi tôi rằng tình trạng bệnh đã được kiểm soát tốt và không nghiêm trọng lắm. Ba tôi là một nhà văn, vì vậy ông ấy thường rơi vào thế giới của bản thân mình và không thể thoát ra, cộng với cường độ làm việc và nghỉ ngơi quá thất thường…”
Đường Sâm nhìn chằm chằm bên trong phòng bệnh không chớp mắt, hai mắt chết lặng và trống rỗng, toàn thân đứng thẳng nhưng lại cho người ta cảm giác mỏng manh và không thể chịu được sự đả kích nào nữa.
Bác sĩ xót xa đứng ở một bên nhìn Đường Sâm đang ra vẻ mạnh mẽ, thiếu niên chưa có nhiều va chạm trong cuộc sống làm sao có thể chịu được việc người cha sống dựa vào nhau đã trở thành bộ dạng điên cuồng này.
“Cũng không phải là không thể chữa khỏi…” Bác sĩ vỗ nhẹ vào vai Đường Sâm.
“Bác sĩ, tôi sắp đến một nơi khác để học Đại học. Vậy có trung tâm trị liệu tâm lý chuyên nghiệp nào có thể đồng ý cho ba tôi điều trị lâu dài không?”
Đường Sâm ngắt lời bác sĩ với một nụ cười lịch sự.
“Có, lát nữa tôi sẽ giúp cậu sắp xếp việc chuyển viện.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Đường Sâm thu hồi ánh mắt rồi lại nhìn về phía ba mình. Ông ta giống như một đứa trẻ không có đầu óc, tự tìm kiếm cảm giác an toàn cho bản thân, miệng nói lẩm bẩm, và tất cả đều phát ra cùng một cái tên.
Không muốn để Sở Nhuệ tiếp xúc với Đường Bân nữa, nên Đường Bân xử lý việc chuyển viện một mình, cả công việc với nhà xuất bản và xưởng phim cũng kết thúc ổn thỏa tốt đẹp.
Khi trở về ngôi nhà mà cậu đã sống với Đường Bân bấy lâu nay, cậu cảm thấy lạ lẫm và mất tự nhiên.
Đường Sâm nhìn quanh toàn bộ ngôi nhà, trong trí nhớ đều là sự hoan ái cấm kỵ và cảm xúc mãnh liệt với Sở Nhuệ ở khắp mọi nơi.
Bước vào phòng ngủ chính, Đường Sâm thu dọn rất nhiều chai lọ, cậu cầm đầy cả đôi tay, sau đó cậu bước vào phòng tắm, mở nắp từng lọ thuốc với vẻ mặt không hề cảm xúc, rồi đổ thuốc vào bồn cầu.
Bên trên những chai lọ sặc sỡ đó đều viết tên các loại thực phẩm chăm sóc sức khỏe như Vitamin, Melatonin, kích hoạt tế bào và thậm chí còn có một lọ Collagen.
Có trời mới biết Đường Bân quan tâm đến tính mạng của mình như thế nào, trên mặt nhẹ như mây gió nhưng sau lưng thường không yên lòng về sự chênh lệch tuổi tác giữa hắn và Sở Nhuệ, thế là hắn đã bí mật cố gắng bảo dưỡng, cố gắng để lại dấu vết tuổi tác ít nhất trên người mình, và tìm mọi cách để xứng đôi với người yêu hoàn hảo của mình.
Sự ra đi của Sở Nhuệ biến Đường Bân trở thành một cái xác không hồn, vì vậy hắn muốn che đậy nỗi đau trong lòng bằng nỗi đau thể xác, hắn muốn dùng cái chết để chứng minh mình còn sống.
Nhấn nút xả nước, những viên thuốc kia biến mất trong tầm mắt Đường Sâm theo dòng nước xoáy, đôi mắt đen của cậu khúc xạ ánh sáng ngọn đèn, rạng rỡ và lấp lánh.
Trở lại nhà Sở Nhuệ, đèn pha mái vòm được bật lên chiếu sáng cả phòng khách thật ấm áp, Sở Nhuệ đang ngồi trên sofa gọi điện thoại.
Đường Sâm bỏ những thứ dọn dẹp từ trong nhà sang một bên, Sở Nhuệ cúp điện thoại đi và về phía cậu, trong mắt vẫn có nụ cười nhạt chưa tan hết.
Đường Sâm còn chưa kịp bắt được nụ cười đó, thì anh đã dùng lòng bàn tay ấm áp vuốt ve gò má của cậu: “Vừa khóc à?”
Cho dù bên ngoài độc lập và mạnh mẽ đến đâu, thì Đường Sâm vẫn luôn là một đứa trẻ cần được yêu thương khi ở trước mặt Sở Nhuệ, một chút quan tâm cũng có thể dễ dàng phá vỡ lớp mặt nạ giả tạo của cậu.
“Thầy ơi… Em không có nhà…” Vành mắt Đường Sâm nóng rực, và rồi cậu tiến lên ôm lấy Sở Nhuệ.
“Em không thích ông ấy, nhưng em cũng không muốn ông ấy lại trở nên như vậy.”
Cố nén cảm giác tội lỗi và áy nảy đã để lộ ra một dấu vết, toàn bộ tuyến phòng thủ tâm lý tan rã trong phút chốc, nó giống như một cơn lũ càn quét và cuộn tràn mãnh liệt.
Sở Nhuệ ôm Đường Sâm không nói lời nào, anh xoa nhẹ sau đầu cậu và hai mắt rũ xuống nhìn chằm chằm mặt đất, nhưng trong lòng lại chấn động.
Vốn dĩ anh có một số suy đoán khả năng phi thực tế, nhưng sự bộc phát của Đường Sâm lúc này chắc chắn đã khẳng định sự nghi ngờ trong lòng anh.
Lần đầu tiên Sở Nhuệ nghiêm túc nhìn Đường Sâm, không phải hời hợt ở trước mắt, mà là thật sự nhìn thấu tận tâm can, sau khi khϊếp sợ qua đi thì anh lại cảm thán rằng mình vẫn luôn coi thường người trẻ tuổi này.
Sở Nhuệ nâng mặt Đường Sâm lên, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt của cậu và nói: “Là lỗi của thầy, nếu thầy giải quyết chuyện giữa ba người chúng ta sớm hơn một chút, thì cha của em sẽ không trở nên như thế này.”
Trong mắt hai người có vô vàn hối hận và cay đắng.
“Không phải, thầy đừng nói những điều khiến em cảm thấy không thoải mái này nữa.” Đường Sâm nắm lấy tay Sở Nhuệ đặt lên mặt mình để dùng nhiệt độ cơ thể của Sở Nhuệ làm ấm gò má lạnh buốt và đẫm nước mắt của mình.
“Thầy không thể vứt bỏ em, em chỉ có thầy mà thôi.”
Không biết ai đến gần ai trước, khi đôi môi ấm áp kề sát vào nhau thì hai người đồng thời nhắm mắt lại.
Trong mắt một người, cuộn trào mãnh liệt chính là sự yêu mến nồng nàn và sự quyết tuyệt ở tình thế bắt buộc, trong khi mắt người còn lại chỉ có sự tĩnh mịch và sâu thẳm như hố sâu không đáy.
Nụ hôn nhẹ nhàng trở nên mãnh liệt gấp gáp dưới hơi thở thiêu đốt, khoảng trống do thiếu vắng nhân tính để lại trong sâu thẳm tâm hồn Đường Sâm đang trở nên chộn rộn, cậu cần thứ gì khác để lấp đầy nó.