“Ưm!”
Đường Sâm siết chặt ga giường, huyệt phía sau chưa được mở rộng, nay bị Sở Nhuệ xâm chiếm hết lần này tới lần khác, cảm giác xé rách cực hạn thuận theo đó lan khắp xương sống, cả người cũng có cảm giác như bị xé thành hai mảnh.
“A… Thầy… Thầy, đến… Ưm…”
Nhưng một người điên cuồng như cậu, sao có thể bởi vì Sở Nhuệ thô bạo mà chìm trong đau khổ được, đau đớn kịch liệt phía sau lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với phần nam tính còn non nớt ở bụng dưới đang bắn ra từng đợt chất lỏng trắng đυ.c, cả người co rút quặp lại.
Vật to lớn kia của Sở Nhuệ còn chưa tiến vào hoàn toàn đã bị kẹt, Đường Sâm còn trẻ, thân thể mềm mại thực sự là không giống với Đường Bân đã qua bốn mươi, mãi vẫn còn khít chặt giống hệt như trai tân.
Tách hai cái mông căng tròn của Đường Sâm ra, anh nhét vào mạnh mẽ.
Quá trình xâm nhập chậm chạp mà lại mãnh liệt, mỗi một tấc da thịt bị Sở Nhuệ chiếm hữu chân thực đến mức làm cho Đường Sâm run rẩy tiếp tục đạt cao trào, hạ thân không bắn ra nhiều mà ngược lại chầm chậm chảy dịch thể trong suốt sền sệt.
Sở Nhuệ kéo Đường Sâm, lật người cậu lại, kéo cằm ép cậu nhìn xuống, trên mặt là vẻ tươi cười, khẽ nói với cậu: “Nhìn này, Tiểu Sâm của chúng ta cũng ra nước y như phụ nữ.”
Đường Sâm vô thức mở mắt nhìn xuống dưới, chỗ kia quả nhiên đang không ngừng chảy chất lỏng trong suốt, rơi xuống giường tạo thành một mảnh hỗn độn.
“A a…” Thị giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho Đường Sâm vừa thẹn vừa sợ kêu lên.
“Thầy… em bị, thầy làm… biến thành phụ nữ… Thầy thầy… Không được nhìn… Ôi… Em thật kỳ quái…”
Vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà huyệt ở phía sau kịch liệt co rút lại, ngậm chặt lấy hạ thân của Sở Nhuệ giống như cắm một cây đao, bén nhọn xé rách cơ thể cậu.
“Em khít quá.”
Sở Nhuệ khó khăn đút vào hai lần, bị đè ép đến cực hạn, cảm giác tuyệt vời không thể tả.
“Thầy mau dùng sức… Làm cho nó mở ra, là được…”
Đường Sâm dường như không hề cảm thấy đau đớn, cậu chủ động nhấc mông lên, vật nam tính của Sở Nhuệ tựa cây gậy sắt bị nung đến đỏ bừng, ra ra vào vào đều kéo theo một lớp da thịt, cả người cậu lại đung đưa không biết mệt, dường như liên tục đạt kɧoáı ©ảʍ.
“Thầy… Thầy… Thoải mái không? … Em, có phải em càng, càng khiến thầy dễ chịu hơn cha… A…”
Sở Nhuệ vỗ một cái thật mạnh vào mông Đường Sâm, đau đến mức cậu giật mình một cái, lập tức hiện ra một dấu tay đỏ bừng trên da.
“Ông ta không có tuổi so với em.” Sở Nhuệ hiếm khi nói được một câu thật lòng.
“Ô… Vậy thầy không được đυ.ng vào ông ấy nữa… Chỉ ôm em thôi… Cả một đêm cũng được… trong trường học cũng có thể… ở trước mặt ông ấy… Có được không… Thầy làm với ba, em rất đau…”
Đường Sâm trở tay ôm lấy cổ Sở Nhuệ, thừa nhận những va chạm không hề lưu tình của Sở Nhuệ, mơ hồ cảm thấy có chất lỏng ấm áp men theo đùi chậm rãi chảy xuống, dường như trong mũi cũng truyền đến mùi xạ hương xen lẫn vị rỉ sét.
Cậu nắm lấy bàn tay Sở Nhuệ đang đè lên ngực trái mình, dùng nhịp tim của bản thân để yên lặng thổ lộ: Ở đây chỉ có thầy, bởi vì thầy mà đập cũng bởi vì thầy mà đau.
“Được.” Sở Nhuệ gặm mấy cái lên cổ Đường Sâm, hờ hững đồng ý, tay đè lên bộ ngực của cậu, nhào nặn đầu v* mềm mại.
“Thầy… Thầy là của em… Mãi mãi cũng là của em…”
Đường Sâm giữ lấy tay Sở Nhuệ, trong thoáng chốc dường như đã cùng thầy chơi đùa núʍ ѵú của chính mình, những bất an trong lòng chỉ có thể mượn tiếng nỉ non để truyền đạt.
“Được.”
Sở Nhuệ nhướng mày nắm lấy tóc Đường Sâm, ấn mặt cậu lên gối đầu, ngăn lại cái miệng nói liên miên lải nhải của cậu, sau đó cong một chân lên giẫm ngay bên cạnh Đường Sâm, siết lấy cái eo mềm nhỏ của cậu rồi mạnh mẽ rút ra đút vào.
Đường Sâm đưa tay ôm lấy chân Sở Nhuệ, da đầu bị kéo tới đau nhức, huyệt phía sau bị làm không thương tiếc đang chảy ra chất lỏng đỏ tươi, uốn lượn rỉ xuống, nhưng cậu vẫn cảm thấy vui thích và thỏa mãn vô vàn, tay chống lên gối khẽ rêи ɾỉ.
Nếu như không phải là vì yêu thương thật lòng, làm sao có được du͙© vọиɠ cuồng loạn như thế.
Cảm giác tình yêu của thầy sâu đậm đến mức sắp bằng cả mình.
Đợi đến khi cảm thấy huyệt nhỏ phía sau bắt đầu trở nên tê dại, nước mắt Đường Sâm đã rơi đầy mặt.
Sở Nhuệ lật người Đường Sâm lại, không nhìn cậu đang giàn giụa nước mắt, anh ép đầu gối cậu lên tận bờ vai, nhìn thấy thân thể mềm mại của Đường Sâm, giữ nguyên tư thế này không tốn sức chút nào.
Chỉ là thay đổi tư thế, vật mạnh mẽ hung bạo kia lại bắt đầu giày vò cùng một vị trí, Đường Sâm tê tái nãy giờ lúc này cảm giác đau đớn lại sôi trào lên.
Không nỡ nhắm mắt, cậu nhìn Sở Nhuệ đang ra sức cày cấy trên người mình, mái tóc rối bù rủ tán loạn xuống, mũi phập phồng thả ra những tiếng thở ồm ồm nặng nề, ngay cả vệt mồ hôi trượt theo gương mặt cũng gợi cảm mê người khiến tim Đường Sâm đập đến điên dại, hơi thở run rẩy, thân thể nóng bỏng đến giống như sắp đạt cao trào lần nữa.
“Thầy… Em yêu thầy… a… Thầy…”
Từng tiếng kêu đều bị Sở Nhuệ đâm đến vỡ thành mảnh nhỏ.
“Ừm, ngoan.”
Sở Nhuệ lau gương mặt đầy nước mắt của Đường Sâm, động tác lại càng thô bạo.
Đường Sâm cảm thấy hung khí cắm trong người mình kia càng lúc càng lớn, đã nóng lại nóng hơn, cậu vô thức lại siết chặt mông, muốn cho thầy kɧoáı ©ảʍ cực hạn.
“Thầy… Cái đó thật to… Quá lớn… sắp nứt ra rồi… Có phải rất dễ chịu hay không? A a a a a!”
Giọng nói vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ của Đường Sâm ngày càng trở nên bén nhọn cao vυ't, đáp lại lời cậu lại từng trận ra vào bạo ngược mãnh liệt.
Những đốm sáng như hoa tuyết hiện ra trước mắt, cậu vô thức co mông chống lại cơn đau đớn, tiếng kêu thảm thiết thê lương tiếp tục vang lên không thôi.
Mãi đến tận khi từng dòng nước ấm bắn vào nơi sâu nhất trong huyệt nhỏ, ý thức trở nên hỗn độn, đau đớn biến thành cảm giác thiêu đốt rồi lại dần dần trở nên bình lặng, Đường Sâm vừa rơi nước mắt vừa nở một nụ cười thỏa mãn.
Thật hạnh phúc…
Sở Nhuệ vẫn cắm ở trong cơ thể Đường Sâm, anh nằm lên người cậu, bình phục dư vị sôi trào trong thân thể.
Hai thân người nóng hổi, mồ hôi cũng giao hòa vào nhau.
Đường Sâm hôn lên da thịt non mịn sau tai Sở Nhuệ, cố hết sức nâng tứ chi bám lên Sở Nhuệ, mềm mại giống như một con rắn quấn quanh cọ cọ vào anh.
“Thầy… Thầy…”
Cậu nhỏ giọng gọi tên người trong lòng, ngay cả âm điệu cũng triền miên lạ thường.
Vật mạnh mẽ hung bạo kia vẫn còn cắm ở đó không hề mềm xuống, trong lòng Đường Sâm chợt nảy ra một ý nghĩ to gan.
“Thầy…”
“Ừm?” Sở Nhuệ lười biếng lên tiếng.
“Còn muốn không?”
Sở Nhuệ không đáp lời nữa.
“Ngày đó em nghe được thầy và ba…”
Sở Nhuệ ngẩng đầu, thần sắc mang theo cả sự biếng nhác mê ly.
“Em… Em cũng có thể…”
“Lúc đó là vì cha em không sạch sẽ, kia là trừng phạt ông ấy.” Sở Nhuệ vừa nghe đã biết Đường Sâm nói cái gì.
Hóa ra thầy ghét bỏ cha, trong lòng Đường Sâm cảm thấy vui vẻ điên cuồng.
“Em… Phía trước của em còn chưa bao giờ dùng đến…”
Đường Sâm đột nhiên có chút ngượng ngùng.
“Ừm?”
Sở Nhuệ nhíu mày lại, ánh mắt vô tình mang theo một tia nguy hiểm, nghĩ thầm chẳng lẽ anh đã cho Đường Sâm quá nhiều ngon ngọt, còn dám nghĩ đến những chuyện không được phép.
Đường Sâm nhìn hai mắt Sở Nhuệ, lập tức bắt được một chút ẩn ý giấu phía sau kia, chỉ có điều lại làm vẻ mặt mày vui tươi, nở nụ cười xán lạn.
“Ưm… Em muốn thầy chiếm lấy toàn bộ em… Phía trước cũng muốn cho thầy… Ưm… Thầy làm ba thế nào… Cũng làm em như thế… Em sẽ biểu hiện càng tốt hơn ông ta… Để thầy càng vui vẻ hơn… Ưm… Đừng đυ.ng vào ông ta nữa có được không… Thầy muốn đυ.ng vào chỗ nào của em cũng được…”
Đường Sâm dán môi lên hôn Sở Nhuệ, một đoạn lời thoại mà nói rất chi là tốn sức, đành chịu thôi, mỗi giờ mỗi khắc Sở Nhuệ đều tản ra lực hấp dẫn trí mạng, khiến cho người ta không dừng được lúc nào cũng muốn cùng anh thân mật triền miên.
Sở Nhuệ nhìn ánh mắt mê man đầy tình cảm của Đường Sâm, ánh mắt vốn đã bình tĩnh trở lại giờ tiếp tục phát ra ánh sáng hào hứng lần nữa.
Dường như Đường Sâm không bao giờ dùng hết ranh giới cuối cùng, không bao giờ hết yêu thương để bày tỏ, mãi mãi cũng vẫn khiến cho người ta rất cảm thấy mới mẻ.
“Hôm nào sẽ cho em.” Sở Nhuệ trở mình ngồi dậy khỏi người Đường Sâm, dùng đầu ngón tay gạt đi mái tóc bị mồ hôi thấm ướt dính vào trán.
“Nơi đó…” Đường Sâm chỉ về hướng cái tủ thấp ở một bên đầu giường, nhỏ giọng nói.
Sở Nhuệ nhịn không được khẽ cười một cái.
Kéo ngăn kéo ra, bên trong bày rất nhiều đồ chơi.
Sở Nhuệ lấy ra một bộ trứng rung, lắc lư trước mắt Đường Sâm: “Em thử qua chưa?”
Đường Sâm thẹn thùng đến đỏ mặt: “Đương, đương nhiên là chưa…”
Sở Nhuệ buông món đồ chơi xuống, đổi sang cầm lấy một cái hộp hình chữ nhật, mở ra xem, bên trong là sáu cái ống thăm dò niệu đạo từ mảnh nhẹ đến thô cứng.
“Cái này?” Sở Nhuệ lấy ra cây nhỏ nhất, chậm rãi xẹt qua đầu lưỡi.
Đường Sâm cảm thấy hô hấp trì trệ, dường như thứ mà đầu lưỡi thầy đang xẹt qua chính là hạ thân nam tính của mình, một dòng nước nóng lan tràn xuống bụng dưới, trong mắt chứa đựng sự mong đợi, cậu gật nhẹ đầu.
Ngày đó nghe được Sở Nhuệ và Đường Bân nói chuyện, cậu lên mạng tìm hiểu những đồ chơi này, mặc kệ thầy muốn làm gì đều chỉ có thể làm cùng với mình mà thôi, mình muốn dùng hết khả năng để thỏa mãn tất cả sở thích của thầy.
Mình là người sạch sẽ, cho nên không phải là trừng phạt, mà là kiểu ‘lần đầu tiên’, thành thành kính kính dâng lên lần đầu tiên, in lại dấu ấn của thầy ở khắp mọi nơi khác nhau trên cơ thể.
“Thầy… thầy mau tới đi…”
Đường Sâm cười không sợ hãi chút nào, giang hai tay về phía Sở Nhuệ.
Thật tốt, mình muốn hoàn toàn bị Sở Nhuệ đoạt lấy.