Lần này Diệp Quý An không còn ngây ra nữa, anh nhảy cẫng lên chạy vào phòng ngủ, chỉ nghe “đoang” một tiếng, âm thanh đóng cửa rất lớn, giống như đứa trẻ phản nghịch trong ti vi trốn khỏi tiếng càu nhàu trên bàn cơm, hoặc là tên trộm trong ngôi nhà hoang đang chạy trốn ma nữ. Cửa bị đóng mạnh đến mức chìa khóa cũng rung lên. Bên ngoài vọng vào mấy tiếng sau đó không còn động tĩnh gì nữa, Diệp Quý An tức tốc mặc một chiếc quần thể thao màu xám, sau đó mang tất, cài lại hai chiếc cúc áo khi nãy cố tình tháo ra, lúc này mới trở lại cửa.
Cửa sổ mở to, gió lạnh ùa vào, ngoài trời là màu xanh lam. Không khí trong phòng trong lành nhất thời làm người thanh tỉnh. Diệp Quý An chạm lên tay cầm cửa, lại bỗng nhiên có chút do dự, nhiều hơn cả là ngại ngùng. Phản ứng lúc nãy của bản thân quá khoa trương, cũng rất không lịch sự.
Như vậy xem ra, người vừa đến gọi Lương Tiêu là thiếu gia, có thể là người bình thường chăm sóc cho cậu, tuy nói là đến giúp việc, nhưng ít nhiều cũng là khách, là trưởng bối… Chính mình chẳng nói chẳng rằng đóng sầm cửa để người ta đứng ngoài một mình.
Lúc ra ngoài phải nói gì để gỡ rối đây?
Bất luận ra sao, cũng không nên cứ trốn tránh, Marx còn có thể ở im ngoài kia, mình không thể không bằng một con thằn lằn. Sau đó Diệp Quý An đẩy cửa, bước hai bước ra phòng khách, chỉ thấy máy lau nhà tự động đã bật, dì béo cũng đang lau bàn trà, giống như không hề để ý chuyện khi nãy.
“Chào dì.” Diệp Quý An thanh giọng hỏi, “Xin hỏi phải xưng hô thế nào?”
Dì béo cười lớn, cặp mắt nhỏ sáng trưng nhìn qua đánh giá Diệp Quý An một vòng, “Xem ra dọa sợ cậu rồi! Dì họ Hồ, cứ gọi mẹ Hồ là được rồi, là bảo mẫu nhà Tiêu Tiêu, làm việc hơn hai mươi năm rồi.”
“Ồ.” Diệp Quý An đáp lại, thật khó để gọi ra hai chữ kia, “Cháu đi rót cho dì cốc nước, trong nhà có Thiết Quan Âm, Đại Hồng Bào, Phổ Nhĩ, Latte, chè mè đen, còn có nước ép bưởi chùm, đều là những loại pha với nước nóng.”
“Nước lọc là được rồi.” Lúc này mẹ Hồ càng cười lên phấn khởi, nhanh chóng lau sạch bàn trà, sau đó lau đến máy sưởi, mắt nhìn Diệp Quý An đi qua đi lại quanh quanh cái máy quét nhà, đặt cốc thủy tinh đem cho bà lên bàn, bà nói: “Loại nước hoa quả này, Tiêu Tiêu thích uống nhất đấy.”
Diệp Quý An lòng nói đã biết, hay là lại pha cho dì một cốc? “Cậu ấy xuống lầu mua đồ ăn sáng rồi.”
“Nó có thể làm được việc này, thật không dễ dàng.” Mẹ Hồ vui vẻ uống hết hơn nửa cốc nước ấm, sau đó nheo mắt nhìn Diệp Quý An, “Đứng ngốc ra đó làm gì? Mau đi đánh răng rửa mặt.”
Diệp Quý An ngoan ngoãn bước vào phòng tắm.
Vệ sinh sạch sẽ xong đẩy cửa bước ra, nghe thấy động tĩnh trong phòng khách liền biết là Lương Tiêu đã trở về rồi.
“Đã nói dì rồi, thật sự không cần đến.” Là tiếng của Lương Tiêu.
“Ai, tôi nói chứ thiếu gia này, cậu nhìn mình đã mua những thứ gì đây, cậu biết những cái quẩy này chiên bằng thứ dầu gì không? Nhân bánh bao này nữa, là thịt gì còn không biết đâu, cháo cũng thế, hạt ninh nhỏ thế này vừa nhìn đã biết chẳng phải gạo tốt.” Mẹ Hồ nghiêm mặt hận rèn sắt không thành thép, “Vẫn phải để bà dì này đến làm chút gì có thể ăn được cho cậu, đúng thật là, năm mới rồi dì nào có thể để cậu lẻ loi.”
“Tiền bối nấu cơm cháu rửa bát, không lẻ loi.”
“Trình độ nấu nướng thế nào?”
“Rất ngon, trình độ của đầu bếp chính.”
“Vậy cậu biết rửa bát? Dì biết cậu lười, công việc lại bận rộn như thế, dì mới không yên tâm.”
“Cháu học được rồi.”
“Ôi chao, đúng là kỳ tích, vậy dì phải lập tức báo cho ông chủ biết.” Mẹ Hồ cảm thán một hơi, “Dì thấy trong nhà có trà và đồ uống, chuẩn bị rất đầy đủ, trong tủ lạnh còn có hoa quả và rau củ, đều là chủ quản Diệp chuẩn bị sao?”
“Lấy từ nhà tiền bối qua đây.”
“Không chỉ giỏi làm việc, còn rất biết chăm sóc người khác, đúng không?”
“Anh ấy rất tốt, dì muốn khen thì khen trước mặt người ta, đừng kéo theo cháu bình luận sau lưng.”
“Còn không phải bảo cậu ấy đi rửa mặt rồi sao, đám người trẻ tuổi đúng là quen dậy muộn.” Mẹ Hồ phê bình, lại thấp giọng nói, “Dì nhìn rồi, bên ngoài còn có tinh thần hơn trong ảnh, nhìn không giống ba mươi lăm tuổi.”
Tai của Diệp Quý An rất thính, nghe thấy rất rõ ràng đoạn đối thoại, trong lòng nói, bên ngoài đang mở hội khen mình, trốn trong góc tường nghe trộm thì cũng không hay lắm, vì thế liền bước qua hành lang đi đến phòng khách, chỉ nhìn thấy bữa sáng mới mua về bị ghét bỏ đặt trên bàn trà, Lương Tiêu đã ngồi trên sofa, áo khoác cũng chưa cởi ra, gương mặt tự kỷ từ chối trò chuyện, nhìn thấy anh thì lập tức đứng dậy, cười cười.
“Hai người trò chuyện đi.” Mẹ Hồ quay lưng lại, lau mấy cái hộp đựng thằn lằn trên giá trưng bày, “Không cần để ý dì.”
Diệp Quý An ấn Lương Tiêu ngồi xuống, tự mình cũng ngồi xuống, xích lại gần cậu, nhỏ giọng nói: “Bánh bao nhân gì vậy?”
“Thịt lợn cà rốt.” Vừa nhắc đến bánh bao, Lương Tiêu có chút không thoải mái, “Tiền bối đừng ăn nữa, không sạch sẽ đâu.”
“Tiểu thiếu gia nhà tôi đặc biệt dậy sớm mua cho tôi, đương nhiên phải ăn rồi.” Diệp Quý An vừa nói vừa lắc lắc túi nilon, lấy ra một chiếc cho vào miệng, “Đứng dưới lầu xếp hàng cả ngày, đợi rất lâu đúng không?”
Lương Tiêu xụ mặt, ‘“Em xuống từ chín rưỡi đấy.”
“Chính là vì ngon mới có nhiều người xếp hàng mua như vậy, mỗi lần anh đến mua, bánh bao nhà người ta còn chưa hấp xong, thèm lâu lắm rồi.” Nói xong, Diệp Quý An liền đưa chiếc bánh bao mình cắn dở một nửa tới trước miệng Lương Tiêu, “Thử không?”
Ánh mắt Lương Tiêu vẫn dừng trên mặt anh, há miệng cắn một miếng, còn cắn cả vào ngón tay anh.
“Có bẩn không.” Diệp Quý An cười, xoa môi dưới còn dính chút nước của cậu.
Lương Tiêu rốt cuộc cũng cười, “Không bẩn.”
Hai người cứ vui vẻ ăn hết bữa sáng, tuy rằng mẹ Hồ không thích lắm, nhưng không thể phủ nhận mấy cái bánh quẩy giòn xốp, cháo Bát Bảo ấm nóng, mấy món rau trộn cũng có hương vị riêng, ăn vào tương đối ngon miệng. Nhìn mẹ Hồ đã bước sang căn phòng khác dọn dẹp, Lương Tiêu mới mở miệng hỏi: “Đầu còn đau không?”
“Còn chút.” Diệp Quý An đặt bát cháo xuống, tựa lưng lên gối, “Ngày kia ba mươi rồi nhỉ, hôm nay anh cũng không định đi đâu cả.”
“Em cũng không đi đâu.” Lương Tiêu học theo bộ dạng của Diệp Quý An ngồi liệt xuống ghế, còn sớm, hai người thảnh thơi ngồi trò chuyện, “Tối hôm qua, tiền bối cảm thấy sao?”
Diệp Quý An dựa lên người cậu, áo khoác của Lương Tiêu cũng bắt đầu có hơi ấm trở lại, Diệp Quý An nghiêng mặt vùi vào bên trong, “Anh đang nghĩ nên dùng từ gì… Đúng rồi, đời này khó quên.”
Lương Tiêu bị câu nói chọc bật cười, “Khoa trương quá rồi.”
“Vậy khi nào chúng ta thử khoa trương hơn đi? Anh nhìn bộ dạng không nhịn được của cậu cũng rất khó chịu.” Ngón tay Diệp Quý An gãi nhè nhẹ lên bề mặt nhẵn mịn của chiếc áo khoác lông vũ, sau đó nâng mí mắt, bắt lấy ánh mắt Lương Tiêu, “Không dễ dàng mới được nghỉ lễ, có thời gian rảnh.”
Nào ngờ Lương Tiêu bỗng dưng quay mặt đi không chịu nhìn anh, “Việc này không cần gấp gáp.”
Diệp Quý An kéo dài âm đuôi, “Ồ… Lý thuyết tiệm tiến tuần tự của Lương-Kovsky.”
Lương Tiêu quay đầu lại, ôm Diệp Quý An vào lòng mình, “Tiền bối tiếp nhận nhanh quá, giống như em đang nằm mơ vậy.”
Diệp Quý An trong lòng phản đối, loại chuyện này không phải rất mơ hồ, rất chủ quan, rất mãnh liệt hay sao? Vả lại mình đâu phải loại người thích mè nheo, để cậu ta hôn hôn chạm chạm cũng có thể cứng lên, mình còn không thể cho cậu ta làm hay sao? Bài giảng về lĩnh vực này mình cũng tiếp thu được không ít nhé? Diệp Quý An nghĩ như vậy lại bỗng nhiên trở nên hung hăng, đập vài cái trước ngực Lương Tiêu, lườm cậu nói: “Cậu tỉnh lại.”
Lương Tiêu bỗng nhiên đỏ tai, nhưng cũng không trốn tránh nữa, cùng Diệp Quý An mũi chạm mũi, cậu chớp chớp mắt nói: “Còn phải mua vài thứ cần dùng nữa, bαo ©αo sυ, gel bôi trơn gì đó, tiền bối đi cùng em không?”
“… Được, còn phải mua đồ cho năm mới, chúng ta ở ngoài vành đai năm, mua ít pháo hoa pháo trúc đốt cũng được.” Cuối cùng cũng nhắc đến chuyện Diệp Quý An thấy băn khoăn nhất: “Nhưng mà ba mươi với mùng một cậu cũng phải trở về nhà với bố cậu nhỉ.”
“Nhà em không ăn tết, không có thói quen này.” Lương Tiêu chậm rãi nói, “Cũng không đón tết nguyên đán hay giáng sinh, ngày lễ hầu như không có, trừ tết thanh minh cúng tế tổ tiên ra.”
“Trở về thăm một chuyến cũng không cần? Nhà cậu không phải người bản địa ư?”
“Bố em đi du lịch rồi, trong nhà không có ai cả.” Lương Tiêu cởϊ áσ khoác, sau đó ôm Diệp Quý An trở lại trước ngực, vuốt ve tóc anh, “Còn tiền bối thì sao? Em còn nhớ nhà anh trừ bố mẹ ra vẫn còn một đứa em trai.”
Diệp Quý An cười, “Anh chưa về nhà mười mấy năm nay rồi, em trai kết hôn anh cũng không về, cháu trai đầy tháng cũng không ai gọi anh về.”
Lương Tiêu có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ gật gật đầu, không hỏi gì thêm.
Diệp Quý An lại nói: “Mỗi năm gọi vài cuộc điện thoại, gửi chút tiền, bọn họ cũng không có yêu cầu gì khác với anh cả.”
Lương Tiêu hơi chau mày, đang định mở miệng nói thì thấy mẹ Hồ cả mặt nhễ nhại mồ hôi đi ra từ phòng ngủ, chống nạnh gọi lớn: “Lại đây lại đây, Tiêu Tiêu và chủ quản Diệp đều qua đây đi, dì mang không ít đồ ăn đến, lại đây nghe xem mấy thứ này phải ăn thế nào.”
“Đợi ông chủ từ… đâu nhỉ, đúng rồi, Hawaii trở về, dì phải nói chuyện với ông ấy.” Nhìn Diệp Quý An chăm chú nghe, lại còn nghiên cứu xem món giăm bông Kim Hoa này bình thường phải nấu như thế nào, mẹ Hồ trông thấy phải gọi là vui sướиɠ hớn hở không thôi, “Con trai bảo bối của ông ấy cuối cùng cũng có người thương rồi.”
Lương Tiêu bịt mắt lại, “Dì đừng nói lung tung với ông ấy, cháu sẽ tìm thời cơ thích hợp nói chuyện.”
Mẹ Hồ cầm giăm bông gõ gõ xuống xuống sàn, “Này, cậu tưởng ông ấy không biết hay sao?”
Lương Tiêu hắng giọng: “Ông ấy tự mình nghe ngóng so với cháu đến giới thiệu với ông ấy, hoàn toàn không giống nhau.”
Diệp đã nhịn cười đến tê cả miệng.
Ngày hôm đó mẹ Hồ ở lại đến chiều mới đi, còn để lại một bàn thức ăn phong phú cho bữa tối, trong cháo có ninh hải sâm đã cắt khúc. Diệp Quý An cuối cùng cũng trải nghiệm được cuộc sống xa hoa của chủ nghĩa tư bản, qua một ngày dài, nhà sạch phòng đẹp, ăn uống no say, đến cả cái ổ nhỏ treo đèn mặt trời của Marx cũng được dọn dẹp sáng loáng, việc duy nhất anh phải làm là đứng ở bồn rửa bát so tài với Lương Tiêu sau bữa tối, nhường Lương Tiêu rửa trước cậu ta còn không bằng lòng, đập vai anh nói không được lười.
Tối ngày hôm đó cũng không có gì làm, ở trong phòng ngủ tắt đèn mở phim xem, Lương Tiêu gối đầu lên gối mềm, Diệp Quý An gối lên vai cậu, nam nữ chính hôn nhau trong tivi, bọn họ ở ngoài màn hình cũng hôn. Nửa sau bộ phim đều là cảnh đánh đấm, Lương Tiêu xem được một lúc thì ngủ mất, không giống như bình thường phải đợi bật đèn lên mới ngủ được, nửa viên thuốc ngủ vẫn để nguyên ở đầu giường, chưa ai động vào.
Diệp Quý An tắt tivi, viết vào sổ ghi chép hai chữ “good sleep” ở mặt sau trang ghi dòng chữ “lần đầu tiên” của đêm hôm trước, đánh dấu một đêm đặc biệt ý nghĩa này.
Diệp Quý An cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ai lại đặt báo thức vào ngày nghỉ lễ cơ chứ? Ít nhất hai con người ngày ngày thiếu ngủ trầm trọng vẫn phải thức dậy đúng giờ đi làm sẽ không. Ngày hôm sau Diệp Quý An tỉnh dậy trong tiếng rung của chuông điện thoại, vừa mở mắt đã nhìn thấy hình trái tim đỏ trên áo phông của Lương Tiêu, mà chủ nhân của cái áo vẫn ngủ say. Diệp Quý An thả lỏng người, nhấc cánh tay đang ôm lấy mình ra, mò điện thoại lại.
Là số điện thoại anh không muốn nhìn thấy cũng không tiện từ chối, vì thế Diệp Quý An đứng dậy đi về phía ban công nghe máy.
Nói chuyện được hơn năm phút, lúc tắt điện thoại cũng chưa đến chín giờ, Diệp Quý An chỉ mặc áo cộc và quần đùi, lạnh đến co người, đang định trở lại giường nằm một lúc, vừa quay đầu thì thấy Lương Tiêu đã ngồi dậy từ bao giờ, cậu cũng chỉ mặc quần đùi và áo cộc tay, yên tĩnh đứng nhìn anh.
“Trở lại ngủ nướng với anh thêm một lúc nữa.” Diệp Quý An đặt điện thoại trên bậu cửa sổ, giống như không định cầm nữa. “Chiều nay ra ngoài mua đồ.”
“Là chuyện công việc à?” Lương Tiêu hỏi, nắm lấy lòng bàn tay anh, dắt người trở lại phòng ngủ ấm áp.
“Không phải, là viện cô nhi, ở Tây Sơn, rất gần.” Diệp Quý An ngừng lại một chút, lại nói: “Trước khi nghỉ tết anh đều sẽ gửi chút tiền cho vài viện phúc lợi, cả nước chỗ nào cũng có, trẻ con bên đó cũng phải ăn chút đồ ngon, mua chút đồ chơi làm quà năm mới mà. Có thể bởi vì viện này biết anh ở cùng thành phố nên năm nào cũng gọi điện mời qua đó tham gia vài hoạt động, chơi cùng đám trẻ nhỏ, gói sủi cảo gì đó.”
Lương Tiêu và anh ngồi ở hai bên mép giường, “Tiền bối từ chối rồi sao?”
“Đúng vậy, chút tiền đó của anh không giúp được gì nhiều, anh cũng không phải người nhận nuôi bọn trẻ, nên cũng ngại đi.” Diệp Quý An rũ mắt, nhìn chằm chằm vào đầu gối mình, cười ngốc, “Vả lại anh cũng không biết phải chơi với chúng nó thế nào, trẻ con nhà người ta lại càng không thèm chơi cùng anh, một ông chú vừa không năng động vừa không thú vị.”
“Tiền bối không muốn đi à?”
“Cũng không phải.” Diệp Quý An vừa định nói lại lập tức ngậm miệng, anh bóp bóp sống mũi, “Chỉ là có chút… không dám, anh cũng không biết nữa.”
“Vậy em đi cùng tiền bối.”
“Hả?”
“Tiền bối không phải ông chú vừa không năng động vừa không thú vị.” Lương Tiêu xoa xoa vai Diệp Quý An, cong mày cười ấm áp, “Em còn chưa gói sủi cảo bao giờ, em cũng muốn đưa anh đi gói thử.”