Bỏ lại náo loạn sau lưng, Doãn Thế Huyên kéo tay Thẩm Triệt, dẫn hắn vào phòng.
Trong phòng cũng được trang hoàng rực rỡ, đầu giường giắt màn thêu màu đỏ thẫm, trên bàn đặt một đôi đèn song hỉ.
Doãn Thế Huyên kéo hắn đi về phía bàn, vừa đi vừa oán, “Hôm nay đâu cũng thấy màu đỏ, choáng hết đầu.”
Thẩm Triệt để mặc cho y lôi kéo, ánh mắt nặng nề, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của y.
“Sao không nói gì?” Doãn Thế Huyên đột nhiên quay đầu lại, nghiêng đầu nghịch ngợm cười, “Thành thân với ta vui lắm sao?”
Đáp lại y chính là nụ hôn của Thẩm Triệt.
Không còn là dịu dàng nữa, mà theo chút gì đó hấp tấp nóng nảy, gần như là hung ác cắn xé đôi môi của đối phương, rồi lại cạy mở hai hàm răng dò xét đi vào, cuốn lấy ưỡi y, như là đang tuần tra lãnh địa của mình, du tẩu từng chút một.
Doãn Thế Huyên bị động ngửa đầu tiếp nhận, vô lực chống cự, Thẩm Triệt lại còn ôm y thật chặt, khiến việc hô hấp của y trở nên khó khăn, tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn truyền ra đứt quãng giữa môi răng.
Thẩm Triệt đẩy y ngã lên chiếc giường hỉ với tấm đệm thật dày, chăn gấm màu son.
Hai người bốn mắt chạm nhau.
Thẩm Triệt đưa tay cởi bỏ ngọc quan buộc tóc y, mái tóc dài đen như mực trải trên chăn gấm đỏ rực.
Đôi mắt như hai vì sao lấp lánh của Doãn Thế Huyên nhìn hắn không chớp. Trong ánh mắt y nửa là xuân tình nửa là dịu dàng, tất cả đều là sắc màu đẹp dẽ mà Thẩm Triệt nhuộm vào.
Đôi môi đỏ tươi khép mở, hai tay đang vòng ôm Thẩm Triệt hơi dùng sức, kéo hắn thấp xuống, kề bên tai hắn dùng giọng mũi nói, “Để vi phu thương ngươi.”
Nói xong, ngón tay thanh mảnh trắng nõn kéo đai lưng hỉ phục xuống, từng chút từng chút một cởi bỏ xiêm y của hai người.
Bờ môi mềm mại học theo dáng vẻ hôm ấy của Thẩm Triệt, ngốc nghếch vụng về hôn lên tai và xương quai xanh của hắn.
Thân thể Thẩm Triệt cứng đờ, ôm người vào lòng, bắt lấy bàn tay đang vuốt ve lung tung trên người mình, kéo tay y xuống chạm vào hạ thân của hai người.
Cả hai đều đã cương lên.
Thẩm Triệt nắm tính khí của cả hai người., ngón tay lần từ đáy nang đến phía trước, chậm rãi di chuyển lên xuống, dịch thể chảy xuống làm ướt tay, tạo ra âm thanh ướŧ áŧ ái muội.
Doãn Thế Huyên không ngừng thở dốc, xiêm y rộng mở, để lộ da thịt mịn màng trắng như tuyết nơi l*иg ngực, núʍ ѵú màu hồng hưng phấn đứng thẳng, như là đang chờ người ta đùa bỡn.
Đầu tiên là Thẩm Triệt dùng ngón tay vuốt ve, sau đó liếʍ láp gặm cắn, đầu lưỡi đi vòng quấn lấy đầṳ ѵú.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm ánh mắt Doãn Thế Huyên ngập hơi nước, đôi chân dài chủ động vòng lên trên lưng Thẩm Triệt, thở hổn hển nói, “Thẩm Triệt, ta, ta…”
Thẩm Triệt nhẹ nhàng cắn một cái lên đầṳ ѵú y, ngẩng đầu, bàn tay trượt xuống, xoa lên cánh mông tròn trịa, vuốt ve đầy sắc tình.
Cơ thể Doãn Thế Huyên run lên, buồn bực hừ một tiếng, dươиɠ ѵậŧ bật lên thiếu chút nữa đã bắn ra.
Thẩm Triệt cũng thở hổn hển, trấn an hôn hôn lên môi y, lấy trong hỉ phục ở gần đó ra một hộp thuốc mỡ, ngón tay quệt lấy một ít, lần ra phía sau Doãn Thế Huyên tìm kiếm.
Trước tiên là thong thả ấn nhẹ bên ngoài tiểu huyệt, đến miệng huyệt đã hơi mềm, mới thử thăm dò đưa vào một ngón tay.
Doãn Thế Huyên cứng đờ người, căng thẳng nắm chặt tay Thẩm Triệt.
“Đau không?” Thẩm Triệt dừng lại, cẩn thận hỏi.
Doãn Thế Huyên lắc đầu, bờ môi đỏ tươi mím lại, đuôi mắt đỏ ửng xuân sắc hoặc nhân, nhưng vẫn không chịu buông Thẩm Triệt ra.
Thẩm Triệt dừng động tác trên cánh tay đang bị y nắm, giọng điệu dịu dàng tạo thành đối lập vô cùng rõ ràng với tính khí đang giương cung bạt kiếm dưới thân, hôn lên vành tài của Doãn Thế Huyên nhỏ giọng cầu xin, “Phu quân thương ta.”
Doãn Thế Huyên tranh vị trí phu quân có khổ mà không thể nói, nhíu mày nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn nỗi sợ, buông tay Thẩm Triệt.
“Biết là phu quân thương ta mà.” Thế là Thẩm Triệt tiếp tục, ngón tay di chuyển bên trong, xoay tròn mở rộng, “Đau thì nói cho ta biết.”
Cũng không phải là đau lắm, nhưng có gì là lạ. Doãn Thế Huyên nằm quan sát Thẩm Triệt, bắt đầu tự hỏi không biết có phải mình bị lừa rồi hay không.
Làm phu quân chẳng có gì tốt cả.
Nhưng rất nhanh sau đó, y đã không còn tâm trí gì để tiếp tục tự hỏi nữa. Không biết Thẩm Triệt chạm phải chỗ nào, một cảm giác yếu mềm từ phía sau truyền đến, làm y bất ngờ rêи ɾỉ thành tiếng.
Dường như Thẩm Triệt vừa khẽ cười, bên trong lại tăng thêm một ngón tay nữa, nhiều lần cọ xát qua chỗ nhạy cảm của y.
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt quá mức, thân thể Doãn Thế Huyên đã hoàn toàn mềm nhũn, cả người mất khống chế run rẩy, trong mắt lấp lánh ánh nước, bàn tay đang nắm chăn dùng sức đến mức đầu ngón tay đã trắng bệch.
“Thẩm Triệt, ta không được, ngươi đừng…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Triệt cúi đầu hôn lêи đỉиɦ dươиɠ ѵậŧ sắp bắn ra của y.
Dịch thể trắng đυ.c gần như là dâng trào bắn ra.
Trong tiếng rêи ɾỉ của Doãn Thế Huyên mang theo tiếng khóc nức nở, eo bất giác bật lên, rồi lại rơi xuống chăn gấm. Thân thể phiếm hồng, tóc đen đã bị mồ hôi thấm ướt.
Bật khóc vươn tay về phía Thẩm Triệt, “Thẩm Triệt…”
Thẩm Triệt ôm y vào lòng, vỗ vễ sau lưng. Ánh mắt nặng nề, đậm đầy tình sắc.
Tiểu huyệt phía sau đã ướt đẫm phát ra tiếng nước dính ướt, tính khí thô dài di chuyển giữa đôi cánh mông đầy đặn trắng nõn, đôi khi chạm phải miệng huyệt, rồi lại giấu đầu hở đuôi thối lui.
Doãn Thế Huyên còn chưa khôi phục lại sau cao trào vừa rồi, ôm chặt hắn thở dốc, đôi môi mọng đỏ vụng về hôn lung tung lên mặt Thẩm Triệt
từ mới vừa rồi tình triều trung khôi phục, ôm chặt người thở dốc, đỏ tươi sắc môi lung tung khắc ở Thẩm Triệt trên mặt.
Thẩm Triệt đáp lại những cái hôn ý loạn tình mê của y, thì thầm, “Ta vào được.”
Doãn Thế Huyên vẫn không hay biết, rầm rì vặn vẹo trong lòng hắn. Thế nên dươиɠ ѵậŧ nóng rẫy như lửa không còn kiên nhẫn, để trước miệng huyệt nhích vào từng chút từng chút một.
“A! Thẩm Triệt! Đau…”
Doãn Thế Huyên lập tức siết chặt bờ vai của hắn, bên trong cơ thể như bị căng ra, vật cứng thô to nóng bỏng như đang nghiền nát thần kinh, căng đau khó chịu, làm y không ngừng thở gấp, nước mắt sinh lý rơi xuống.
Bên trong huyệt ướŧ áŧ chặt chẽ, tầng tầng lớp lớp mị thịt quấn lấy, bóp lấy dươиɠ ѵậŧ Thẩm Triệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tê cả da đầu, nhưng lo cho cảm giác của Doãn Thế Huyên nên hắn không dám lộn xộn, trán đã ra đầy mồ hôi. Vừa tỉ mỉ hôn y, đưa tay an ủi tính khí đã xụi lơ của y, vừa nhẹ nhàng di chuyện lên xuống.
Doãn Thế Huyên nhíu mày, trừ cảm giác từ đằng sau truyền đến, thì trong đầu chỉ còn là rỗng tuếch.
Ban đầu thì cảm thấy vừa đau xót vừa căng rát, nhưng bây giờ theo động tác của Thẩm Triệt lại bất chợt cảm nhận được chút kɧoáı ©ảʍ lạ thường.
Thẩm Triệt thấy y không còn khó chịu như vừa nãy nữa, sắc mặt đã ửng hồng trở lại, thì lập tức tăng nhanh động tác.
Thân thể va chạm tạo thành âm thanh hòa trộn với tiếng nước dính nhớp phát ra từ nơi giao hợp, kɧoáı ©ảʍ khiến người ta mặt đỏ tim đập càng thêm sâu sắc.
“Ưm… ha…” Doãn Thế Huyên khó nhịn nhìn Thẩm Triệt, bờ môi đỏ tươi khép mở, tuôn ra những tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.
Hai chân Y bất giác quấn lấy người Thẩm Triệt, vặn eo phối hợp với động tác của Thẩm Triệt. Ngón tay thon dài không thuần thục vuốt ve du͙© vọиɠ của mình.
“Sướиɠ…” Tiếng thì thào như là thất thần.
Thẩm Triệt nặng nề thở gấp trầm thấp gọi tên y, Doãn Thế Huyên nức nở một tiếng, rướn lên đòi hôn.
Đầu lưỡi trơn mềm dây dưa quấn quít, dòng nước mờ ám chảy dọc theo cằm.
Thân thể Doãn Thế Huyên chợt run lên, bỗng nhiên bắt đầu giãy dụa.
Thì ra là Thẩm Triệt đột nhiên lấy đai lưng của hỉ phục bên cạnh cột lên dươиɠ ѵậŧ y.
Dây lụa màu đỏ rực quấn quanh tính khí cương cứng thẳng đứng, tình sắc mê người.
“Đừng mà!” Doãn Thế Huyên đã gần xuất tinh rồi, nhưng bị hắn cột lại, khó chịu muốn bật khóc, đưa tay hòng tháo ra, lại bị màn đâm thúc kịch liệt của Thẩm Triệt giày vò đến vô lực.
Thân thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Doãn Thế Huyên giãy dụa lui về phía sau, cơ thể mềm nhũn khó khăn lắm mới nhích ra được một chút, nhưng lại bị Thẩm Triệt đã đỏ cả mắt nắm cổ chân kéo về.
“Ngoan. Đừng chạy.” Thẩm Triệt đè thấp giọng, tùy tay nghịch dươиɠ ѵậŧ y, cúi đầu cắn cổ y.
Đau đớn rất nhỏ càng tăng thêm kɧoáı ©ảʍ, miệng huyệt trắng mịn đã ướt đẫm, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra, dươиɠ ѵậŧ to đi ra tiến vào, nhiều lần đâm vào điểm nhạy cảm gồ lên.
khai đại hợp chàng đi vào, nhiều lần đỉnh tại mẫn cảm nhô ra.
Trên mặt Doãn Thế Huyên đã đầy nước mắt, người không ngừng run run, nghẹn ngào năn nỉ Thẩm Triệt tháo ra cho y.
Thẩm Triệt như không nghe thấy, đầu lưỡi liếʍ hôn điểm hồng anh trước ngực, dưới thân vẫn mãnh liệt đâm thúc như trước.
Trong tiếng khóc nức nở của Doãn Thế Huyên hòa lẫn rêи ɾỉ nỉ non, cả người không thể không động đình, như đang muốn chạy trốn từ dưới thân Thẩm Triệt, lại như đang chủ động nghênh đón.
Tính khí lại to hơn một chút, hung hăng thúc đi vào, đặt ngay giữa huyệt vừa cọ vừa đâm.
Doãn Thế Huyên khóc kêu lên thành tiếng, thịt huyệt điên cuồng run rẩy, tính khí bị cột lại chậm rãi chảy ra một giọt dịch trắng đυ.c, còn nhiều hơn nữa lại không thể nào phát tiết.
“Thẩm Triệt! Ta chịu không nổi … xin ngươi mà! Tháo…” Thân thể Doãn Thế Huyên run rẩy, cầu xin Thẩm Triệt, “Xin ngươi đó…”
Thẩm Triệt thở dốc ra tiếng, một tay cởi bỏ trói buộc cho y, lên xuống vài cái, một tay siết chặt bờ mông y.
Gần như là trong nháy mắt, Doãn Thế Huyên nức nở bắn ra. Thẩm Triệt đâm vài cái mạnh mẽ, rồi cũng tiết vào trong cơ thể y.
Hạ thân hai người dính sát vào nhau, Thẩm Triệt mυ'ŧ đầu lưỡi Doãn Thế Huyên, sau đó liếʍ hết nước mắt trên mặt y.
Doãn Thế Huyên ôm chặt hắn, qua hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, thân thể run lên nhè nhẹ.
Thẩm Triệt hơi hối hận vì đã ép y đến như vậy, chỉ có thể ôm người vào trong ngực dỗ dành.
Lâu sau đó, tiếng thở dốc của Doãn Thế Huyên mới dần dần ổn định lại.
“Khá hơn chút nào không?” Thẩm Triệt chạm trán với y, lặng lẽ nói.
Doãn Thế Huyên hỏi một đằng, trả lời một nẻo, đôi mắt ngậm nước hung ác trừng Thẩm Triệt một cái, oan ức lầm bầm, “Ta không muốn làm phu quân nữa.”
Làm phu quân là sẽ bị ngươi bắt nạt.
Thẩm Triệt sửng sốt, bật cười khẽ, một nụ hôn an ủi lập tức khắc lên trán Doãn Thế Huyên, “Vậy lần sau để ta làm phu quân.”
“Để ta thương nương tử.”