Tu Tiên Không Bằng Yêu Đương

Chương 19: Chuyện nhà họ, sao ta biết được

Ba ngày sau.

Ngọn núi phía Tây Thẩm gia có một rừng trúc, đang đúng xanh biếc.

Làn gió mát khẽ lướt qua, lá trúc bị kiếm phong sắc bén cắt ngang, vυ't lên thành vòng xoáy rồi lảo đảo rơi xuống, quét qua bạch y như tuyết, không nỡ lòng bay đi xa.

Khi Thẩm Uyển đến, trông thấy Thẩm Triệt đang ngẩn người nhìn lá rơi.

“Triệt nhi? Sao đứng ngây ra thế.” Bước chân nàng rất nhẹ, như sợ làm hỏng bầu không khí thinh lặng này.

“Đang luyện kiếm thôi. Nhiều ngày rồi chưa luyện, hôm nay có cảm giác không giống với bình thường.” Thẩm Triệt hành lễ với nàng.

“Thân thể đã ổn chưa?”

Thẩm Triệt gật đầu, “Không sao rồi.”

“Vậy,” Thẩm Uyển nhíu mày, có chút do dự nhưng vẫn hỏi, “Đã báo tin cho Thế Huyên chưa?”

Thẩm Triệt nghe vậy thì hơi sửng sốt, nói, “Phụ thân đã báo tin cho Doãn gia rồi.”

“Không phải nói cái đó.” Cảm xúc trong mắt Thẩm Uyển phức tạp, ánh mắt chăm chú đến mức Thẩm Triệt thấy không thoải mái, cuối cùng nói một câu, “Nếu như con đã khỏe rồi, thì đừng để Thế Huyên phải lo cho con nữa.”

Trong lòng Thẩm Triệt thấy nghi hoặc, nếu phụ thân đã báo cho Doãn gia rồi, thì đương nhiên là vị công tử Doãn gia đó cũng sẽ biết mình không có vấn đề, cần gì phải báo riêng cho y biết một tiếng chứ?

Chẳng là do áy náy khi mình bị thương đi lịch lãm với y?

Nhưng chuyện mình bị thương đâu có liên quan gì đến y.

Thầm thấy phiền, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Con biết rồi.”

Thẩm Uyển gật đầu, vẻ mặt vẫn không thả lỏng.

Thẩm Triệt đã tỉnh lại từ hai ngày trước, thân thể hay tu vi không có bất cứ vấn đề gì, cứ tu luyện, xử lý sự vụ trong môn như bình thường.

Không ai phát hiện ra hắn có gì khác lạ, trừ Thẩm Uyển.

Nàng khác với người khác, biết rõ thái độ của Thẩm Triệt đối với Doãn Thế Huyên. Nhưng lần này, từ khi Thẩm Triệt tỉnh lại đến bây giờ không có một lần nào nhắc đến y, thật sự có gì đó rất lạ.

Mi mắt đẹp đẽ của Thẩm Uyển của hơi cau lại, “Triệt nhi, ta biết ta hơi có nghi thần nghi quỷ. Nhưng mà, con còn nhớ Thế Huyên không?”

“Đương nhiên là nhớ công tử Doãn gia. Con còn nhớ là lần trừ yêu này là do gia chủ Doãn gia nhờ con dẫn y đi mà.” Thẩm Triệt cười cười, “Con thật sự không có chuyện gì.”

Thẩm Uyển nghe vậy cũng cười, chút hoài nghi gờn gợn trong lòng cuối cùng cũng được áp chế tạm thời dưới lời cam đoan của Thẩm Triệt, đáp, “Vậy thì tốt. Nhớ báo cho Thế Huyên hay sớm đó, bớt bắt nạt người ta.”

Thẩm Triệt gật đầu đồng ý, hai người lại hàn huyên đôi câu, sau đó Thẩm Uyển rời đi trước.

Thẩm Triệt đứng tại chỗ, vừa định nhấc kiếm lên luyện tiếp, lại có một người nữa chạy đến.

“Sư huynh!” Thẩm Minh Nguyệt chạy đến gần hắn mới dừng bước.

“Chạy cái gì.” Thẩm Triệt nhíu mày, “Có chuyện gì gấp à?”

“Không có. Nhưng mà nghe nói huynh đã tỉnh!” Thẩm Minh Nguyệt mỉm cười ngượng ngùng, mấy ngày nay hắn thay Thẩm Triệt xử lý tất cả mọi chuyện từ trên xuống dưới núi, vừa nghe tin Thẩm Triệt tỉnh, đã vội vàng chạy từ chân núi lên.

Thẩm Triệt chỉ tập trung dạy dỗ hắn, “Sao tính tình vẫn cứ như trẻ con thế. Đệ cũng đã làm sư huynh rồi, không thể chín chắn hơn được sao. Luyện kiếm tới đâu rồi?”

Thẩm Minh Nguyệt vừa thấy Thẩm Triệt không vui, vội vàng lôi lá chắn vạn năng ra, “Sư huynh, huynh tỉnh rồi, chắc Doãn sư huynh sẽ vui lắm!”

Vẻ mặt Thẩm Triệt cứng đờ, ta tỉnh thì liên quan gì đến y chứ?

Thẩm Minh Nguyệt thấy biểu cảm trên mặt hắn không đổi, ngờ ngợ hỏi, “Vẫn chưa nhận được thư của Doãn sư huynh sao?”

Hắn thấy Thẩm Triệt không phủ nhận, nghĩ nghĩ rồi nói, “Đúng rồi! Hôm đó Doãn sư huynh là Doãn gia chủ kéo đi, trông Doãn gia chủ có vẻ mất hứng lắm. Sư huynh, Doãn gia chủ làm sao vậy? Doãn sư huynh không có chuyện gì chứ?”

Mấy lời đó của Thẩm Minh Nguyệt làm Thẩm Triệt ẩn ẩn đau đầu, lạnh lùng nói, ” Chuyện nhà họ, sao ta biết được.”

Rõ ràng là từ nhỏ đến lớn ta với Doãn Thế Huyên chẳng nói chuyện được với nhau mấy câu nữa, còn chẳng thể gọi là hơi có quen biết nữa.

Giọng của Thẩm Minh Nguyệt chợt nhỏ lại, “Sư huynh đừng giận. Không phải là Doãn sư huynh cố ý không đợi đến khi huynh tỉnh đâu.”

Ai thèm giận vì loại chuyện này chứ?. đam mỹ hài

Thẩm Triệt nghẹn hơi mà không thể thở ra, không biết nói gì với Thẩm Minh Nguyệt, bèn xoay người rời đi.