Chương 42: Vì người mà dao động
Kết thúc màn kịch khôi hài, lúc này Lạc Tử Phong mới nhớ đến mục đích đến đây hôm nay, đưa tay sờ vào ngực áo nhưng không thấy gì cả…. Sao có thể như vậy? Rõ ràng lúc nãy đã cất ở đây mà, làm sao bây giờ? Không thấy lễ vật nữa, nếu Cảnh Dung cho rằng mình không có thành ý thì làm sao bây giờ?
"Đang tìm cái gì?". Sau khi tiễn Cảnh Thái đế, Cảnh Dung xoay người liền thấy dáng vẻ như đang tìm gì đó của Lạc Tử Phong, cố ý hỏi câu này.
Bị nhìn thấy rồi? Lạc Tử Phong thu tay, bày ra bộ dạng không có gì. Tuyệt đối không thể để Cảnh Dung minh mua lễ vật đến, hơn nữa còn làm mất nó rồi. Ừm, coi như không có chuyện này đi, sau này lại mua thứ tốt hơn, hôm nay chọn lễ vật quá vội vàng, lần sau nhất định phải dùng vài ngày để tuyển chọn tỉ mỉ một phen.
Cảnh Dung bị cử chỉ này của Lạc Tử Phong chọc cho khóe miệng cong cong, nhưng mà tình cảnh bây giờ không khác Thanh Nhi ngày hôm qua, động tác của nàng cũng chạm đến vết thương, nước mắt theo bản năng liền trào ra. Thanh Nhi lúc nãy bị nàng đẩy đi trở về thấy vết thương trên mặt Cảnh Dung thì sợ đến mức ném hết đồ trong tay, vội vàng chạy đến quan tâm dò hỏi Cảnh Dung.
"Công chúa, không sao chứ?". Lạc Tử Phong cũng cau mày ghé sát vào, trong mắt tràn đầy hổ thẹn: "Thật xin lỗi, nếu ta có thể nhanh một chút thì sẽ không để Cửu công chúa ra tay, thật sự rất xin lỗi".
"Không cần xin lỗi, vừa nãy là Thế tử bảo vệ cho ta a". Cảnh Dung khẽ mỉm cười, tại sao lại có bộ dạng như hài tử làm sai chuyện thế này, rõ ràng không phải lỗi của ngươi kia mà?
"Nhưng mà…..". Lông mày Lạc Tử Phong càng nhíu chặt, đối diện với đôi hồng mâu đang trừng mình của Cảnh Dung thì nhất thời im lặng. Tuy nói Cảnh Dung vẫn luôn không có ý trách nàng, thế nhưng nàng chính là không vượt qua được áy náy trong lòng mình. Trước đây không bảo vệ tốt Cảnh Dung, khiến nàng ấy bị thương, bây giờ nàng vẫn không bảo vệ tốt Cảnh Dung, lại làm nàng ấy bị thương. Trong lòng có chút chản nản, Lạc Tử Phong tự giễu cười, nói cái gì mà Cảnh Dung là người chịu nguyền rủa, sẽ liên lụy người bên cạnh chứ, toàn là nói bậy, người chân chính liên lụy Cảnh Dung không phải là Lạc Tử Phong nàng sao?
"Thanh Nhi, bản cung không sao, ngươi trước vào tẩm cung tìm thuốc trị thương đi". Cảnh Dung ôn nhu nhìn Thanh Nhi đang nước mắt lưng tròng, nói.
Trong lòng Thanh Nhi biết Công chúa lại đẩy mình đi, thế nhưng lần này nàng cam tâm tình nguyện rời đi. Dù sao lúc này người ở cùng Công chúa chính là Tương Vương Thế tử, là nam tử nói yêu mến Công chúa trước mặt thế nhân, so với nàng thì có thể bảo vệ Công chúa tốt hơn, hiệu quả hơn nhiều.
"Thế tử, sắc trời đã tối, thời gian đóng cổng cung cũng sắp đến….". Cảnh Dung mặt mày cong cong, trong mắt mang ý cười, lời nói như muốn tiễn người.
Lạc Tử Phong có chút cố chấp lắc đầu một cái, nói: "Trước khi rời đi ta muốn khẩn cẩu Công chúa một chuyện".
Cảnh Dung gật đầu: "Chuyện gì? Thế tử cứ nói, đừng ngại".
"Sau này Công chúa có thể đừng gọi ta là Thế tử nữa được không? Gọi ta là Tử Phong…. Luôn cảm thấy gọi Thế tử, Thế tử quá mức xa lạ". Lạc Tử Phong cúi thấp đầu, trong mắt tràn đầy buồn bực, sao lại vô dụng như vậy, không phải chỉ là một yêu cầu đơn giản thôi sao, làm sao lại đỏ mặt, giữa bằng hữu yêu cầu đối phương gọi tên của mình không phải là chuyện rất bình thường sao? Tại sao tất cả mọi chuyện đổi lại trước mặt Cảnh Dung thì liền không dễ dàng như vậy chứ?
Nghe được yêu cầu này của Lạc Tử Phong, Cảnh Dung hơi kinh ngạc, sau đó liền lộ ra nét mặt cười nhạo trả lời: "Vậy Tử Phong sau này cũng có thể không gọi ta là Công chúa được không? Gọi Cảnh Dung đi, ta cũng cảm thấy gọi Công chúa quá mức xa lạ nha".
"Ta đi đây, Cảnh Dung….". Đáng chết, mặt lại càng nóng, nàng sinh bệnh rồi à? Hay là bị Nguyệt Viên công chúa chọc tức?
"Đợi đã….". Lần này là Cảnh Dung gọi Lạc Tử Phong, Lạc Tử Phong bị tiếng gọi này làm cả kinh lập tức quay đầy, đảo mắt một cái thì trong lòng đã có thêm một thân thể thơm tho mềm mại.
"Để ta ôm một lát, chỉ một lát thôi".
Giọng nói nghẹn ngào nhỏ bé của Cảnh Dung khiến hai tay cứng đờ của Lạc Tử Phong rơi trên lưng đối phương, không hề dùng lực, nhưng tận lực cho đi ấm áp. Nếu Cảnh Dung cần sức mạnh và ấm áp từ trong lòng nàng, như vậy, ôm bao lâu cũng không sao, trong lòng Lạc Tử Phong yên lặng đáp lại thiếu nữ mười lăm tuổi này.
Rốt cuộc, mãi đến khi không nhìn thấy thân ảnh của đối phương nữa, Cảnh Dung mới yên lặng thu hồi ánh mắt, Thanh Nhi bị mình đuổi đi lấy thuốc trị thương không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Nhìn bình sứ trong tay Thanh Nhi, nàng hiếm hoi nói một câu bông đùa: "Gần đây bản cung cùng Thanh Nhi không thể rời khỏi kim sang dược này nha".
"Công chúa chớ nói như vậy, vào phòng thôi, nô tỳ bôi thuốc cho Công chúa". Giọng của Thanh Nhi có chút khàn khàn, Cảnh Dung nghe xong cũng chỉ âm thầm thở dài, nha đầu ngốc này, khẳng định là vừa trốn ở góc nào đó khóc rồi, không phải chỉ là bị đánh một bạt tai thôi sao? Đây cũng là hôm qua nàng nợ Nguyệt Viên, coi như là trả nợ đi. Nhớ lại đủ loại biểu hiện của Cảnh Thái đế, Cảnh Dung nhíu mày, có vẻ rất nhiều chuyện không giống như nàng nghĩ, rốt cuộc tâm ý thật sự của Phụ hoàng là gì? Nàng càng ngày càng không nhìn thấu nam nhân ngồi trên cao này.
Đang cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt Cảnh Dung bị chiếc họp gấm nho nhỏ đóng gói tinh mỹ hấp dẫn, "Thanh Nhi, hộp gấm này là lúc nãy ngươi ném xuống đất sao?".
Thanh Nhi nghe vậy liền nhìn chiếc họp, sau đó lắc đầu: "Vừa nãy Công chúa sai nô tỳ đến Ngự thiện phòng lấy thức ăn, nô tỳ vẫn chưa cầm qua chiếc hộp này".
"Như vậy a". Cảnh Dung làm lơ ý vị oán giận trong lời của Thanh Nhi, cúi người xuống, nhặt hộp gấm lên, xem như trân bảo phủng trong lòng bàn tay, trong đầu nhớ lại dáng vẻ như tìm thứ gì đó của Lạc Tử Phong. Hẳn là đang tìm cái này đi, vậy bên trong nó có thứ gì nha? Nhìn bộ dạng đó, hẳn là đem tặng cho người khác đi…. Vốn định cầm hộp gấm này, chờ sau này Lạc Tử Phong quay lại rồi trả, thế nhưng lòng hiếu kì khiến Cảnh Dung động tay mở nó ra, là một chiếc trâm cài tóc rất đẹp…. Cảnh Dung có chút ghen tuông nhìn chiếc trâm mà không biết Lạc Tử Phong định tặng cho nữ tử nào, có chút hờn giận tự lấy nó ra khỏi hộp nhìn thử một lát, rồi lại bị chữ được khắc trên viên đá hồng ngọc làm kinh sợ. Phía trên là một chữ "Dung" được khắc khéo léo tỉ mỉ, nàng lật trâm cài sang mặt kia, bên này cũng được khắc một chữ "Phong" tương tự.
Xác định được trâm cài này là muốn đưa cho nàng, mây đen trong lòng liền tiêu tan, Cảnh Dung cẩn thận từng chút đặt trâm cài lên gần vị trí trái tim mình, cảm thụ tâm ý trong đó. Lạc Tử Phong, ngươi có biết trên một cây trâm cùng khắc tên của hai người đại diện cho hàm ý như thế nào hay không?
Ngồi trên xe ngựa quay về Tương Vương phủ, Lạc Tử Phong buồn bực gõ đầu mình, thầm nghĩ không biết đã vứt cây trâm ở chỗ nào. Nàng nhớ lúc tiến cung có cầm theo nó, đến cửa Như Nguyệt trai mới cất vào ngực áo, cuối cùng vào đến Như Nguyệt trai lại không thấy đâu. Nếu như vậy, nhất định là rơi ở Như Nguyệt trai, ừm, lần sau nhất định phải đến tìm cho ra. Tuy nói đó không phải là lễ vật quý trọng gì, thế nhưng là hứa hẹn nàng dành cho Cảnh Dung, cho dù không thể cho Cảnh Dung nhìn thấy thì cũng không thể để người khác lượm mất. Chính là như vậy, nàng hứa hẹn chờ đợi một đời, cùng nhau đầu bạc a…. Nghĩ đến đây, Lạc Tử Phong lại nhớ đến lúc ở điếm ngọc khi chưỡng quầy khắc chữ lên trâm thì La Khải Văn đứng một bên trưng ra vẻ mặt ám muội, có điều cũng đúng, đây là hứa hẹn tự nàng đưa ra, hứa hẹn đối với người nàng nhận định là bằng hữu thì không cần người khác lý giải, muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi. Kết quả cuối cùng cũng giống nhau thôi, nàng muốn làm bạn thủ hộ bên cạnh Cảnh Dung cả đời. Đây là lần thứ hai nàng đưa ra hứa hẹn một đời, cũng là lần cuối cùng.
Chân trước Lạc Tử Phong vừa xuống ngựa thì lập tức nghe được giọng điệu mang ý tứ sâu xa của Tương Vương: "Hôm nay cùng Công chúa tiến triển thế nào?".
Sau khi xuống ngựa, Lạc Tử Phong liếc mắt nhìn Tương Vương một cái, đột nhiên cảm thấy ngoại công của mình không khác mấy vị đại thẩm hàng xóm ở trấn Thanh Hà, chỉ yêu thích nhiều chuyện. Có điều chuyện hôm nay ở Như Nguyệt trai nàng vẫn nên thương lượng với Tương Vương một phen, từ sau khi rời khỏi Như Nguyệt trai, nàng liền càng lúc càng không chắc chắn, có lẽ ngoại công sẽ có ý kiến hay.
"Ngoại công, chúng ta đến thư phòng của người đi, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với người". Lạc Tử Phong nói nghiêm túc, Tương Vương cũng nên chuyên tâm, lúc này đã bị Lạc Tử Phong kéo về thư phòng.
"Bây giờ có thể nói một chút tao ngộ hôm nay Tử Phong gặp được rồi chứ?". Tương Vương ngồi vào chỗ của mình, một mặt phấn khởi hỏi vấn đề này.
"Nguyệt Viên công chúa lại đến tìm Cảnh Dung….". Lúc nói lời này, ánh mắt Lạc Tử Phong nhìn chằm chằm mắt Tương Vương, như muốn nhìn thứ gì đó ở bên trong.
Tương Vương bị Lạc Tử Phong nhìn như vậy vẫn không hề khác thường, chỉ cười nói: "Mọi chuyện nhất định đã được giải quyết tốt, nếu không bây giờ Tử Phong cũng sẽ không ôn hòa nhã nhặn ngồi đây nói chuyện với ta. Hơn nữa, lại gọi tên Cảnh Dung, xem ra tiến triển không sai a".
"Người đã sớm biết, người cũng giống như Hoàng thượng, các người đã sớm biết trước rồi, có đúng không?", nhìn Tương Vương không hề có vẻ hiếu kì, Lạc Tử Phong đột nhiên hiểu ra. "Chẳng trách, chẳng trách hôm nay người để con vào cung vấn an Cảnh Dung, chẳng trách hôm nay Hoàng thượng lại xuất hiện đúng lúc như vậy, tất cả đều là âm mưu các người dự tính tốt đẹp rồi!". Nói đến đây, môi của Lạc Tử Phong cũng run rẩy, "Tại sao? Tại sao phải làm như vậy? Nếu hôm nay con đến trễ hoặc là quên đến thì sẽ như thế nào? Khi đó, Cảnh Dung không chỉ đơn giản trúng một bạt tai thôi, ngoại công, tại sao lại muốn thϊếp lập ván cờ này?".
"Cảnh Dung bị đánh?", Tương Vương rất ngạc nhiên, ý cười dần biến mất, lắc đầu than thở: "Quả nhiên người định không bằng trời định, Nguyệt Viên lại ra tay nhanh như vậy, vốn tưởng rằng….".
"Vốn tưởng rằng?", Lạc Tử Phong dùng sức lắc đầu, rồi lại không thể không tán thưởng kế hoạch của bọn họ. "Là vì muốn cho con trở thành người bảo vệ xuất hiện trước mặt Cảnh Dung, làm sâu sắc hảo cảm của Cảnh Dung với con sao? Cũng thật muốn đa tạ sự phối hợp ngoại công người cùng với Hoàng thượng, tuy bên trong có chút sơ xuất nhỏ, thế nhưng nếu như không phải đến cuối cùng có Hoàng thượng xuất hiện, con cũng không biết kết cục sẽ thế nào. Đánh nàng ta một cái, hay là gϊếŧ chết nàng ta….".
"Tử Phong, con….", Tương Vương trợn tròn hai mắt, lại nổi sát ý sao?
"Thôi….". Giọng nói của Lạc Tử Phong vô lực, "Tính toán, tính toán, tất cả đều là tính toán, ngay cả tiến triển tình cảm của con cùng Cảnh Dung mà cũng phải trải qua tính toán của các người mới có thể thuận lợi đẩy mạnh", nụ cười khổ dần hiện lên, "Nhưng mà, con xin nhờ hai người, lần sau lên kế hoạch chu đáo một chút được không, không cần xuất hiện tình huống bất ngờ như vậy, không cần sau đó lại nói "vốn tưởng rằng" như vậy, không cần để con hận các người….".