Không thể không nói, cấp hai đúng là không giống với tiểu học, lên cấp hai ngày đầu tiên khiến cho bốn người kết bái thấy được điểm này.
Trước tiên nói về Da Da đi, hắn nhìn ra cấp hai tốt đẹp như vậy, trong ban có bạn nhỏ có thể cùng hắn kết bạn càng ngày càng nhiều, hơn nữa không hề như tiểu học chỉ có thể nhìn không thể nói, bọn họ cấp hai đều là bộ dạng nửa người lớn, không phải Da Da khoác lác, chỉ cần hắn nhìn chằm chằm cô gái nào vài lần, tuyệt đối một tiếng "Sắc lang" nũng nịu sẽ thổi đến, thanh âm kia a, hắn nghe được cả người đều run lên.
Mà Tiểu Nặc lại là một loại đãi ngộ khác, học tập khá được, vừa vào ban đã nhận trọng trách, ủy viên học tập, nàng đắc ý ở chỗ nàng xoay người được sau khi bị Đồng Đồng ức hϊếp ở tiểu học. Mà nàng không nghĩ tới, nguyện vọng trong tưởng tượng của mình là nàng hai tay chống thắt lưng phong thái lãnh đạo bức bách Đồng Đồng làm bài tập không thực hiện được, mà biến thành Tử Đồng chống lưng căm tức hối Nhị Thiếu làm nhanh bài tập rồi còn hỗ trợ giải bài tập cho mình. Tiểu Nặc nhìn cái trán Nhị Thiếu ẩn ẩn mồ hôi, thở dài, trong lòng có chút ê ẩm, khi nào thì mới có thể làm cho nàng đối xử tốt với người khác đây.
Cuối cùng là Nhị Thiếu và Tử Đồng, Nhị Thiếu tính tình không có biến hóa gì lớn, mỗi ngày phần lớn thời gian như trước dùng để chạy xe hoặc là giúp Đồng Đồng giải quyết phiền toái của nàng. Có thể là bởi vì các học sinh cấp hai đều dần dần phát dục, quan hệ rộng mở, thư tình của nàng trong bốn người là nhiều nhất, đương nhiên, nhờ phúc của Tử Đồng, nam nữ nửa nọ nửa kia. Xuân tâm của bọn nhỏ chưa kịp nảy mầm kết quả đều rất bi thảm, toàn bộ thư tình bị Tử Đồng ôm về nhà cún con dùng chùi đít.
Về phần Đồng Đồng, đương nhiên là vui vẻ. Năm đầu chương trình học không nặng, có rất nhiều thời gian để nàng chơi đùa, bài tập có Nhị Thiếu giúp giải quyết, phiền toái có Nhị Thiếu giúp giải quyết, đói bụng chém gϊếŧ Tiểu Nặc, mệt mỏi liền đem Da Da làm đại ca, ngày ngày quả thực là méo mó a.
Bốn người trên sân thể dục, giáo viên mang theo học sinh tập hợp ở sân thể dục, làm động tác khởi động. Tử Đồng còn thật sự làm, áp chân cái gì, căn bản là cố định giạng thẳng chân, trước lúc đến trường mẹ Tử dặn nàng, tuổi trẻ vừa là thời điểm thân thể cao lên, ngoại trừ học tập, thể dục cũng phải học thật tốt. Tử Đồng vốn không để trong lòng, nhưng nhìn Nhị Thiếu một ngày so với mình cao hơn, trong lòng có chút không thoải mái, chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ thêm sức lực. Chỉ khổ Tiểu Nặc đứng phía sau nàng, Tử Đồng chuyển động than thể một chút là thắt lưng nàng lại lộ ra, làm Tiểu Nặc phải chạy tiến lên giúp nàng kéo quần áo, Tiểu Nặc phát hiện rất nhiều ánh mắt sắc lang không có ý tốt, nói thế nào thì mấy người cũng kết bái, nàng vẫn đạt đến một trình độ nào đó!
Khởi động cho nóng người xong rồi, giáo viên thể dục phất tay giải tán đội ngũ còn mình thì đi uống trà, Tử Đồng không giống tiểu học là cùng Nhị Thiếu ngồi xuống góc sáng sủa nói chuyện phiếm, mà là chơi bóng rổ cho cao hơn, Nhị Thiếu ở một bên nhìn Tử Đồng thở dài, không biết là bóng rổ chụp nàng hay là Tử Đồng chụp bóng rổ, người ta lại kiên trì không tha.
Bóng rổ lại một lần nữa vô tình đυ.ng phải đầu, Tử Đồng tức rồi, hung hăng đem bong ném đi, bị ba người tránh trong mát chế giễu, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Để tớ dạy cho cậu đi.".
Âm thanh trong trẻo vang lên bên tai, Tử Đồng không kiên nhẫn quay đầu.
"Cậu là ai a?".
Ách…… Thấy rõ người, Đồng Đồng ngây dại, trời ạ, thực đẹp trai. Đối diện là một nam sinh mặc đồng phục thể dục, vóc dáng so với bạn cùng tuổi thì vượt trội hơn hẳn, đứng đó nhìn chằm chằm bóng rổ, cười ha ha nhìn nàng, răng nanh trắng nõn a, Tử Đồng hoảng hốt, trong long như có nai con chạy loạn. Tuy ở tuổi này Tử Đồng tâm tư mê gái cỏn chưa có phát dục, mà biểu tình trên mặt chuyển biến lớn từ sơn vương mười tám động thành Mẫu Dạ Xoa ban ngày.
"Tớ là Vương Ngạn, là đội trưởng đội bóng rổ, quan sát cậu đã nửa ngày, giống như không biết cách đánh.".
Vương Ngạn cười nói, từ xa hắn nhìn thấy một người nữ sinh đánh bóng rổ không nề hà phiền phức hướng trên trời mà ném đi, như chim cánh cụt ngốc nghếch đáng yêu.
Tử Đồng mặt đỏ lên, ngượng ngùng nhìn Vương Ngạn, gật gật đầu.
"Được rồi"
Vương Ngạn cười cười, nói chuyện giữ lời, bắt đầu nề nếp giảng giải các động tác cơ bản cho Tử Đồng. Tử Đồng khó được lúc nghiêm túc nghe chỉ bảo, ba người ngồi ở xa xa thay đổi sắc mặt, Da Da cùng Tiểu Nặc đồng thời quay đầu, nhìn Nhị Thiếu đáng thương.
Tuy rằng Nhị Thiếu chưa nói, nhưng mấy người cùng một chỗ lâu như vậy, đối với cảm tình của nàng cùng Đồng Đồng cũng coi như có chút hiểu biết, cảm tình kia tuyệt đối không phải loại cảm tính kết bái của bọn họ. Mà hiển nhiên Nhị Thiếu cũng ý thức được điểm này, bằng không bằng tính tình lạnh như băng của mình làm sao có thể dung túng Tử Đồng hồ nháo chưa có nửa câu oán hận, chỉ là có người có lẽ sẽ không tự giác, vừa lên cấp hai liền thông đồng với người dễ nhìn.
Nhị Thiếu không nhìn hai người, nâng đầu, lẳng lặng nhìn Tử Đồng xa xa cười đùa vui vẻ, thở dài, từ trong bong râm mạnh mẽ dung sức, đứng lên, vỗ vỗ mông, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi ra cửa sân thể thao.
Không nói không có nghĩa là không cần, không biết khi nào thì bắt đầu, nàng cực kỳ ghen tị nam sinh cùng Tử Đồng tán gẫu, tính tình trời sinh không cho phép nàng giống như Tử Đồng mà khóc lớn náo loạn, mà là trầm mặc, trầm mặc chờ đợi, chờ đợi Đồng Đồng nói chuyện đủ rồi quay đầu tìm nàng.
Nhưng Tử Đồng dường như thật sự cười đùa vui vẻ, cùng Vương Ngạn tập một ít động tác bong rỗ xong, rõ rang hẹn nhau cùng ăn cơm trưa, nàng xoay người di tới hướng mấy người Da Da nhìn nhìn, bước nhanh chạy tới, cười hì hì nhìn Da Da cùng Tiểu Nặc.
"Nhị Thiếu đâu?".
Da Da trắng mắt liếc nàng một cái.
"Đi rồi!".
"À"
Tử Đồng gật đầu, không nhận ra khác thường, dù sao, học thể dục với Nhị Thiếu mà nói, cũng không phải điều mới mẻ gì, mọi người đã sớm thành thói quen. Nàng quay đầu, nhìn Tiểu Nặc, chỉ Vương Ngạn bĩu môi.
"Tiểu Nặc, thế nào, đẹp chứ!".
Tiểu Nặc liếc mắt nhìn Vương Ngạn một cái, trong mắt cũng có chút phạm phải hoa đào, lại quay đầu nhìn nhìn Tử Đồng vô tâm không phế, cho nàng một cái xem thường.
"Cậu hỏi tớ? Tớ làm sao biết!".
"Xí, cậu ghen tị à, tớ đi hỏi Nhị Thiếu, Nhị Thiếu rất tinh mắt"
Tử Đồng đối với thái độ của hai người thật sự tức giận, thật vất vả ở cấp hai gặp được người đẹp trai dễ nhìn có cảm giác tốt với mình, hai người anh em kết nghĩa lại tự nhiên như vậy, Tử Đồng tức giận liếc mắt nhìn hai người một cái, vung cánh tay, xoay người đi tìm Nhị Thiếu.
Không cần nghĩ Tử Đồng cũng biết Nhị Thiếu nhất định lại ngồi ở mặt cỏ sau sân thể dục nhìn xe chạy, quả nhiên, khi nàng thở hổn hển chạy đến chỗ, thì thấy Nhị Thiếu đang dựa vào lan can sân bóng, ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh. Nàng nghe được thanh âm quay đầu nhìn, nhìn thấy Tử Đồng mình đang nhung nhớ thở hổn hển đi, trên mặt tươi cười nở rộ, Tử Đồng trong lòng ấm áp, dựa vào Nhị Thiếu ngồi xuống, vui vẻ hỏi nàng.
"Nhị Thiếu, Vương Ngạn thế nào, là đội trưởng đội bóng rổ kia đó, hắn vừa rồi nói hắn rất thích tớ"
Vừa dứt lời, tươi cười trên mặt Nhị Thiếu nhanh chóng biến mất, nhìn sườn mặt Tử Đồng đang hưng phấn, con ngươi đang sang ngời cũng dần dần ảm đạm xuống, hít sâu một hơi, hỏi.
"Vậy thì sao? Thích hắn sao?".