Thanh Mai Trúc Mã

Chương 16: Nhị Thiếu giận

Nhị Thiếu lui về phía sau vài bước, hoảng sợ nhìn Đồng Đồng.

"Đồng Đồng, cậu – tóc của tớ, không được".

Đồng Đồng nhấc chăn đệm từ trên giường nhảy dựng lên, ngay cả dép cũng chưa mang, nhanh chóng giữ chặt tay Nhị Thiếu, lắc đầu.

"Thiếu, cậu bình thường không xem phim sao, không được chính là được, bình thường đều là thời điểm nữ nhân vật chính cùng nam nhân vật chính trên giường mới nói"

……

"Chính là không được!".

Tiểu Nhị Thiếu mặt đỏ lên nhìn Tử Đồng, từ trong ánh mắt Đồng Đồng nàng nhìn ra được, nàng thật có thể làm như vậy.

"Không được? Không được cũng phải được, cậu lại đây cho tớ!".

Tử Đồng tức giận đỏ mặt, hừ, nàng cũng không tin, hôm nay nhất định phải đem Nhị Thiếu tóc cắt đi!

"Cậu buông tay a!".

Nhị Thiếu ồn ào, nàng vẫn là không cho Tử Đồng động tay,nếu hiện tại nàng chạy đi, tình hữu nghị nhiều năm của hai người liền xong đời .

"Tớ lặp lại lần nữa, không được nhúc nhích!".

"Không được, Đồng Đồng, đau – buông -".

"Cậu nghe lời sẽ không đau , ngoan, tớ sẽ nhẹ nhàng! Nhị Thiếu ngoan"

"Buông ra a -".

Tử Niên ở phòng cách vách chơi trò chơi nghe hai người hô to gọi nhỏ mà ngây ngẩn cả người, một lát sau đỏ mặt, ném đồ chơi trong tay xuống, dường như nổi điên chạy đến cửa phòng Đồng Đồng, rống to.

"Mở cửa, nếu không em vào đó!".

Đáp lại là sự lặng ngắt như tờ, Tử Niên nổi giận, chị họ sẽ làm gì Nhị Thiếu đáng yêu của hắn đây? Nghĩ như vậy, một luồng máu nóng và khí thế nam tử bay thẳng lên đầu, Tử Niên nghiêng người, học bộ dáng cảnh sát phá cửa bắt tội phạm trong phim truyền hình, hét lớn một tiếng, hướng về phía cửa tông vào.

Sau đó…… Bi kịch đã xảy ra, Đồng Đồng căn bản không khóa cửa.

Làm Tử Niên nằm trên mặt đất ôm cánh tay đau nhe răng nhếch miệng, khóc hết nước mắt nước mũi của mấy ngày, rốt cục kinh động ba mẹ Tử ở phòng khách xem truyền hình, vọt vào phòng Đồng Đồng, bị một màn trước mắt làm sợ ngây người.

Trước không nói Tử Niên trên mặt đất còn chút hơi tàn, nói tạo hình củaNhị Thiếu cùng Tử Đồng hiện tại đi, Tử Đồng sao mà giống như con đỉa? Cả người cơ hồ ghé sát vào trên người Nhị Thiếu, tay trái cầm kéo, kéo còn dính tóc dài, Tiểu Nhị Thiếu khóc đỏ mắt, mà Tử Đồng lại là không ngừng an ủi nàng, Tử mụ vừa thấy liền nổi giận, tiến lên đem Tử Đồng kéo lại đây, quay đầu, thương tiếc nhìn tóc Nhị Thiếu, ách, bị Đồng Đồng cắt thành tiêu chuẩn gà bới.

"Đồng Đồng, con làm cái gì đó?!".

Mẹ Tử gào thét, Đồng Đồng trừng mắt ngẩng đầu nhìn mẹ Tử, có chút sợ hãi. Nàng lớn như vậy, còn chưa gặp qua mẹ mình tức giận như thế. Lúc này, tâm nhanh chóng co rút lại, đầu óc suy nghĩ nhanh, Tử Đồng bối rối lắc đầu.

"Không phải, mẹ, người hãy nghe con nói"

"Nói nói nói, con còn có cái gì để nói !"

Mẹ Tử đoạt lấy Nhị Thiếu trong long nàng, ôm lên trên đùi xem thật đau lòng.

"Không phải con làm, là Tử Niên!".

Tử Đồng oa một tiếng khóc, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Tiểu Nhị Thiếu đều quên khóc, quay đầu kinh ngạc nhìn Tử Đồng.

"Chị có ý gì?".

Tử Niên nhìn Tử Đồng ngây ngốc hỏi lại, Đồng Đồng tức giận, vung tóc, lau nước mắt, khóc.

"Mi còn không dám thừa nhận, mẹ, là hắn cắt tóc Nhị Thiếu, hắn vừa rồi ở quán ăn không phải nói thích tóc Nhị Thiếu nhất sao? Con vì cứu Nhị Thiếu, mới đem hắn đá ra, sau đó ôm Nhị Thiếu an ủi, người xem, con đâu có làm gì đâu !".

Tử Đồng vụиɠ ŧяộʍ tráo đổi, sau đó khóc càng thương tâm, nước mắt nước mũi một cái tiếp một cái, Tử Niên cùng Nhị Thiếu đều chấn kinh, mắt không nháy nhìn chằm chằm Tử Đồng. Nửa ngày, mẹ Tử thở dài, lắc đầu, đi ra ngoài, dù sao thì Tử Niên cũng họ Tử, cháu người ta nàng quản không được, để lại ba Tử giải quyết tàn cuộc. Ba Tử cũng rõ ràng, ngẩng đầu, hỏi Nhị Thiếu.

"Nhị Thiếu, nói cho chú biết, Đồng Đồng nói đúng sao?".

Nhị Thiếu xoa xoa nước mắt, khϊếp sợ nhìn Tử Đồng, Đồng Đồng trừng mắt so với bóng đèn còn lớn hơn, gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Ba Tử vội vàng xem vẻ mặt của Nhị Thiếu, cũng không thấy mắt to như chuông của con gái nhà mình, tốt lắm, Nhị Thiếu cắn môi nói không ra lời.

"Ba, người đừng hỏi Nhị Thiếu, người xem mắt Tử Niên trừng so với cái lư còn lớn hơn, Nhị Thiếu làm sao dám nói?".

Ba Tử nhanh chóng ngẩng đầu, quả nhiên, Tử Niên đang mắt to mắt nhỏ nhìn Tử Đồng, haiz, kỳ thật người ta là muốn biết vì cái gì người phạm lỗi sai có thể nói dối mà mặt không hồng tâm không lo.

Rốt cục, Tử Niên bị ba Tử đá một cước mang đi, mà Nhị Thiếu cũng bị mẹ Tử kéo xuống hiệu cắt tóc dưới lầu sửa lại tóc, Tử Đồng nhún nhún vai, nhìn bóng dáng vài người, lại leo lên trên giường, ca hát.

"Tôi cuối cùng là lòng mềm yếu lòng mềm yếu, một mình một người rơi lệ đến hừng đông, tôi không oán không hối hận…….".

Nhưng thật ra Tử Niên bị đạp một cước khóc đỏ mặt, ghé vào chăn đệm không chịu đi ra , hắn thề, hắn mà còn anh hùng cứu mỹ nhân nữa thì hắn sẽ bị kêu bánh mật tảo tím cả đời!

**************

Mẹ Hồng trăm nghĩ ngàn nghĩ lại không nghĩ tới con gái tốt sau khi đến Tử gia liền biến thành bộ dáng này.

Tóc nguyên bản dài đến thắt lưng, tóc mới sửa lại dài vừa đến bả vai, tính chống đỡ đã chết trong mớ tóc dài đó, nhìn lại mẹ Tử, vẻ mặt áy náy, tiến lên đem sự tình trước sau nói lại, mẹ Hồng nghe được dở khóc dở cười, không có biện pháp, cũng chỉ có thể thừa nhận chuyện này.

Tiếp nhận Nhị Thiếu trong long mẹ Tử, mẹ Hồng ôm vào trong ngực hôn dỗ dành, hai người lại hàn huyên vài câu, mẹ Tử liền cẩn thận bước đi về nhà, dù sao, trong nhà còn giữ một anh hùng cứu mỹ nhân và một tiểu mỹ nhân chờ nàng nấu cơm.

Mẹ Tử ôm Nhị Thiếu nhìn nhìn, ừm, đừng nói, tuy là tóc ngắn, nhưng nhìn rất tốt, mặt mày so với trước kia sang sủa hơn, tinh thần cả người đều lên, dần dần, phát hiện Nhị Thiếu không thích hợp .

Nguyên bản cả ngày nhắc vài thứ về Đồng Đồng, mà lần này Nhị Thiếu đối với Đồng Đồng là ngậm miệng không nói chuyện, thậm chí ngay cả buổi tối Đồng Đồng gọi điện thoại đến nàng cũng không tiếp, mẹ Hồng nhìn thầy có chút nghi hoặc, mẹ Tử không phải nói Tử Niên cắt tóc Nhị Thiếu sao? Nhưng sao lại có cảm giác người làm lại là Đồng Đồng.

Nhưng thật ra Đồng Đồng bên kia mấy ngày nay có lo lắng, từ nhỏ đến lớn, hai người trừ nghỉ đông và nghỉ hè, mỗi ngày nhất định phải gọi một cú điện thoại, nói chuyện của Nhị Thiếu, nói chuyện của nàng, rất nhiều vấn đề dính nhau nửa ngày, hiện tại ngược lại, Nhị Thiếu ngay cả điện thoại của nàng cũng không tiếp, không phải thật sự giận mình chứ?

Nghĩ vậy, Tử Đồng trong lòng rất khổ sở, mẹ Tử nhìn ra nàng không thích hợp, buổi tối cố ý làm cho nàng món ngon chân gà nướng lửa hồng, nhưng người ta một miếng cũng chưa động, đem đũa đặt một bên, nhìn chân gà phát ngốc một hồi, nước mắt liền như vậy một giọt một giọt chảy xuống, mẹ Tử kinh ngạc.

Không phải nàng khoác loác, Đồng Đồng trong lòng nàng vẫn rất kiên cường, từ nhỏ đến lớn, bạn nhỏ bị nàng khi dễ khóc vô số, trong đó rất nhiều tình huống là dựa vào bạo lực giải quyết, Đồng Đồng đương nhiên bị đánh cũng không thiếu. Dù như thế nàng cũng không khóc giống như bây giờ. Phải biết rằng, ở đứa nhỏ, lên tiếng khóc lớn thường không đáng lo, chỉ có loại yên lặng rơi lệ này mới làm cho người ta lo lắng.

Mẹ Tử ăn cơm nhìn chằm chằm Tử Đồng một hồi, xoay người vụиɠ ŧяộʍ cùng ba Tử nói.

"Ông già, tôi cứ có cảm giác Đồng Đồng cùng Nhị Thiếu có điểm không thích hợp khá lớn"

"Cái gì không thích hợp?".

Ba Tử gắp một miếng chân gà, nhìn mẹ Tử.

"Quan hệ a, quan hệ của hai đứa nó"

Mẹ Tử vụиɠ ŧяộʍ ngắm Tử Đồng, nhỏ giọng nói.