Tà Minh Chi Giới

Chương 173 (Phiên Ngoại)

Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

Noãn quang ôn nhu, quang huy gợn sóng phập phềnh.

Nhìn phi ngư bơi lội bên trên, tựa hồ đi qua năm tháng rất dài, các nàng cuối cùng quyến luyến địa phương này, muốn đình trú ở đây.

Sa địa mềm mại tràn ngập dấu chân, quang ảnh Bắc Hải bất quá trăm năm, ở đây thủy chung khắc ghi dấu chân của các nàng.

"Chiêu Huyền..." Một tiếng hô nhẹ mang theo ý vị nhàn nhạt theo nước biển truyền đãng.

Nữ tử áo trắng tĩnh tọa ở trên cát, ngoái đầu nhìn, cười nói: "Ta vẫn thích nàng gọi ta là Thủy Vân hơn, đó là cảm giác ban đầu chúng ta gặp nhau."

Tuyết Phong chống đầu, miễn cưỡng nằm nghiêng trên mặt đất, đất cát mềm mại ôn lãnh cho nàng sự thư thích vui sướиɠ, ngón tay vuốt lấy búi tóc thùy hạ, khẽ cười: "Nhưng ta nghĩ cái tên này đối với nàng, ý nghĩa phi phàm, sở hữu ký ức kiếp trước. Nàng hoài niệm lúc ban đầu, nhưng gọi Thủy Vân cũng được. Ở đây quá mức vắng vẻ, không người quấy rối, trăm năm vội vã qua, chúng ta có cần đổi chỗ khác không?"

Mộc Thủy Vân đưa tay điểm một cái, sáu viên Linh châu vàng óng chỉnh tề hiển hiện, toàn bộ hải vực lập tức bị ảnh hưởng, dòng nước mơ hồ rung chuyển, liền thở dài: "Viên Linh châu thứ bảy bị tà đỉnh luyện hóa, cho dù có sáu viên này cũng rất khó ngưng tụ Xá Lợi Tử. Không có Xá Lợi Tử, vô pháp khôi phục Tà Minh Chi Giới, vô pháp trọng nhiên cố thổ của nàng."

Tuyết Phong khẽ động cánh tay dễ dàng lãm nàng nhập hoài, cúi đầu nhìn nàng thất vọng, nói nhỏ: "Chỉ cần có nàng bên cạnh ta, ở đâu cũng là cố thổ. Lúc phi thăng thuỷ tổ, linh hồn của ta đã vững chắc, không bao giờ e ngại trăng tròn nữa, cho nên Tà Minh có trùng sinh hay không đối với ta mà nói, đã không còn trọng yếu."

Mộc Thủy Vân vuốt ve gương mặt nàng, lắc đầu: "Chúng ta thật vất vả mới tề tập sáu viên, không thể cứ quên đi như thế. Tà Minh nhất định phải khôi phục lại, về Xá Lợi Tử, chúng ta có thể đi tìm Dịch Tâm."

"Lo lắng nhiều chuyện làm chi, lấy cảnh giới bây giờ của chúng ta, mở không gian còn không dễ? Vì sao chấp nhất như vậy?" Tuyết Phong kéo nàng tới, nắm tay nàng bước chậm trên cát.

"Không giống, chúng ta dĩ nhiên có thể sáng tạo không gian, nhưng nó không phải Tà Minh." Mộc Thủy Vân nghiêng đầu nhìn nàng.

Tuyết Phong nói: "Có phải Tà Minh hay không thì sao, trọng yếu là chúng ta có thể cùng một chỗ. Tà Minh Chi Giới cố nhiên hoài niệm, nhưng từ lâu đóng bụi trong đầu, nó là quá khứ, không phải tương lai. Không bằng, chúng ta tự sáng tạo thế giới thuộc về chúng ta, thế nào?"

Mộc Thủy Vân than thở: "Nhưng mà..."

"Đừng có nhưng mà, nàng không phải muốn gặp bạn thân ngày xưa sao, lần này ta cho phép nàng cùng nàng ta nhiều lời vài câu. Tiên trì này đối với chúng ta đã vô dụng, giấc mộng tuần trăng mật cũng đã thực hiện, nên ly khai." Tuyết Phong vỗ vỗ gò má nàng, từ ngữ "tuần trăng mật" này chính nàng lĩnh giáo Thủy Vân mới biết được hàm nghĩa trong đó, trong lòng cũng yêu thích tột đỉnh.

"Được rồi, chúng ta đến Kinh Luân Tự." Mộc Thủy Vân ôm lấy nàng, thân thể khẽ động hoá thành ngân quang vọt đi.

Thất Tiên Phong, vân sơn vụ nhiễu, bích thanh lưu luyến.

Tử Vân Trúc đang nhàn nhã cùng Tân Duyệt Tâm đánh cờ, tay nắm quân đen vừa muốn hạ xuống, đã thấy tiên trì truyền đến ba động, ngân quang chói mắt vọt lên, bay về phương Tây.

Tân Duyệt Tâm thấy nàng hoài niệm, không khỏi trêu ghẹo: "Thế nào hả, luyến tiếc tiểu đồ đệ của nàng? Đừng quên tu vi hôm nay của người ta đã siêu việt nàng. Nàng làm sư phụ, công thành danh toại, chớ có lưu luyến, ta ghen."

Tử Vân Trúc dở khóc dở cười nhìn nàng, ho nhẹ: "Cho tới bây giờ, ta chưa gặp ai ghen minh mục trương đảm như nàng, có thể rụt rè chút không a Tâm nhi?"

"Muốn rụt rè đúng không, tốt, đêm nay đừng vào gian phòng của ta, hai tháng sau nàng cũng không nên vào cửa, ta muốn thanh tu." Tân Duyệt Tâm trừng nàng, mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

"Cái gì? Đừng mà... Ta sai rồi còn không được sao..." Tử Vân Trúc phóng nhuyễn ngữ khí, nhanh chóng ném cờ cầm tay vợ, nàng không muốn thừa thụ tư vị một mình trông phòng, kia khẳng định rất khó chịu.

Phương Tây xa xôi, đỉnh lăng nhai.

Hai đóa mây bạc nâng hai nữ tử tuyệt đại tao nhã, huyết hồng lui bước, yêu dị trở nên thánh khiết không gì sánh được, giống như nhuộm đẫm thần quang, cấp thế nhân vận ý uy nghiêm tường hòa.

Đẩy ra vân vụ, nàng thấy dáng người yểu điệu đứng trên đỉnh núi, kể cả tươi cười ôn nhu trên mặt người nọ đều thấy nhất thanh nhị sở, trăm năm, Chu Vũ Nhi từ tông cấp, tu luyện đến tôn cấp, đây là chấp nhất, nàng không tưởng buông tha người ở đáy lòng, nỗ lực nhiều như vậy, chỉ vì thấy bản thân một mặt sao?

"Nàng ta thật si tình. Một nữ tử nhu nhược cửu bệnh triền thân, cư nhiên có sự kiên trì này. Tu đạo tràn ngập tịch mịch, nàng ta vì nàng, cam nguyện thừa thụ cô tịch dằn vặt. Trước đó ta đối nàng ta còn có lưỡng phân địch ý, hiện tại đã bình thường trở lại." Tuyết Phong nhìn Chu Vũ Nhi thần tình mừng rỡ, trong lòng có chút động dung.

Mộc Thủy Vân thở dài, đi lên một bước, đã đi tới bên người Chu Vũ Nhi, thấy nàng vẻ mặt lệ ngân nói không nên lời, chỉ cảm thấy yêu thương, nhẹ giọng nói: "Vũ Nhi, đã lâu không gặp."

"Thủy Vân, ngươi rốt cuộc chịu gặp ta, ta rất nhớ ngươi." Chu Vũ Nhi kìm lòng không đậu ôm lấy nàng, nhắm mắt lại cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Mộc Thuỷ Vân.

Mộc Thủy Vân khẽ vuốt lưng nàng, trong lòng thương tiếc, Dịch Tâm từng gửi thư, báo cho nàng biết tình huống Chu Vũ Nhi ở Kinh Luân Tự, cách buổi chia ly lần trước đã hai trăm năm, Chu Vũ Nhi dựa vào tự thân nghị lực tu luyện niết bàn, chỉ vì có thể gặp nàng một lần, mà nàng chung quy đã lòng có tương ứng, không thể cấp Chu Vũ Nhi hạnh phúc, cho nên, không thể làm gì khác hơn là kính nhờ Dịch Tâm tận lực chiếu cố, hôm nay phải ly khai, mới nghĩ đến thấy Chu Vũ Nhi một mặt, giải quyết tâm sự.

Tuyết Phong đáp xuống một đỉnh núi thấp hơn, lẳng lặng nhìn hai người ôm nhau, tựa hồ thời gian dừng lại ở đây, hình ảnh kia, nàng không đành lòng nhìn thẳng, nàng sợ bản thân không nhịn được đi tới tách các nàng ra, cuối cùng không có xung động, chỉ nghiêng đầu giả vờ thưởng thức phong cảnh, đã độc chiếm Thủy Vân trăm năm, sẽ không keo kiệt một cái ôm ngắn ngủi.

Thời gian vĩnh viễn không bảo lưu được, nắng chiều lên không mờ nhạt sáng bóng xuyên qua tầng mây bao quát đại địa, soi sáng trên người các nàng.

"Vũ Nhi, ta phải ly khai." Mộc Thủy Vân nhìn gương mặt lê hoa đái vũ của Chu Vũ Nhi, vươn tay mềm nhẹ giúp nàng lau đi dòng lệ chua xót: "Chung tu từ biệt, ngươi ta hữu tình, lâu dài bất biến. Ngươi cũng đừng luôn sống vì người khác, phải quý trọng bản thân."

Chu Vũ Nhi cầm tay nàng, xoa rất nhẹ, giống như muốn vĩnh viễn nhớ kỹ ôn độ cùng cảm thụ này, một lát, nàng thả tay Mộc Thủy Vân, mỉm cười: "Ta biết lòng ngươi vĩnh viễn không có khả năng thuộc về ta, ngươi tìm được quy túc của ngươi. Mà ta, cũng đã tìm được quy túc của ta."

Quy túc của ta, chính là làm bạn với thanh đăng cổ Phật.

"Vậy chúc mừng ngươi, ta mong muốn ngươi sẽ hạnh phúc. Vội vã đến, ta sẽ không quấy rối Dịch Tâm phương trượng, cáo từ." Mộc Thủy Vân không muốn đi tìm tòi quy túc trong miệng Chu Vũ Nhi là ai, chỉ cần Chu Vũ Nhi hạnh phúc, nàng tất sẽ không áy náy.

Nhìn thân ảnh các nàng đi xa, Chu Vũ Nhi khóc rống, xụi lơ trên mặt đất, lúc này nàng bất lực thê lương cùng vừa rồi mỉm cười đối mặt căn bản là thiên soa địa biệt, Thủy Vân đã đi, nàng cũng giả vờ không nổi nữa, liều mạng tu luyện hai trăm năm, kết quả cuối cùng một tiếng cáo từ, lệnh nàng tan nát cõi lòng.

Nàng ôm bản thân, nước mắt như vỡ đê dừng không được, hai vai gầy yếu bất lực co rúm, làm cho người ta yêu thương, nếu có yêu thương, cũng dễ chịu hơn khoả tâm trống rỗng.

Một mạt khí tức đàn hương bay tới, Chu Vũ Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, nàng cứ cho rằng Thủy Vân đã trở về, ai biết Dịch Tâm đang ôn hòa đứng bên người nàng: "Phương trượng..."

Dịch Tâm nhìn nàng bi thương, từ tay áo xuất ra khăn lụa sạch sẽ, đưa cho nàng: "Không nên suy nghĩ nhiều, đang ở Phật đường, không nên nhiễm tục sự. Trăm năm quang âm, Thiên Sơn đã không còn tồn tại nữa, theo lý thuyết nữ tử không thể vào cửa Phật, nhưng ngươi quá mức chấp nhất, bất hảo. Ta ngoại lệ, cho ngươi tại niết bàn tu luyện trăm năm, cũng không thể khiến ngươi chết tâm. Đạm đạm xem mọi việc, không nên truy cầu quá nhiều nhân quả. Là của ngươi, vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi, không phải của ngươi, quá phận cưỡng cầu cũng vô dụng a. Thủy Vân minh bạch đạo lý này, ngươi cũng cần minh bạch mới tốt."

Tim Chu Vũ Nhi nhảy lên, thần sắc mê man nhìn viễn phương, đột nhiên quỳ gối ở trước mặt Dịch Tâm nhẹ giọng nói: "Khẩn cầu phương trượng cho phép ta ở lại Kinh Luân Tự, ta nguyện suốt đời phụng dưỡng Phật tổ. Giải quyết xong phàm trần thế tục, dĩ cầu bình tâm tĩnh khí."

Dịch Tâm nâng nàng dậy, bình tĩnh nhìn nàng một lát, liền xoay người trở về Kinh Luân Tự, thanh tuyến bình thản truyền tới: "Vứt bỏ căn nguyên phiền não, tĩnh tâm lễ Phật, nào không phải là một chuyện tốt?"

Chu Vũ Nhi mừng rỡ đi theo, Thủy Vân, ta vĩnh viễn không quên tín ngưỡng của ngươi, ta sẽ mỗi ngày bái Phật, tại giác ngộ đi vào lòng ngươi.

Một địa vực hoang vắng tràn ngập trần sa, sơn hà vắng lặng, không trung phập phềnh, ngân quang nhè nhẹ, nơi này là đầu thiên nhai, sát biên giới.

Gió mát gợi lên mái tóc các nàng đan vào nhau, Tuyết Phong ôm Mộc Thủy Vân an tĩnh ngồi trên ngọn núi, nàng nhìn non sông tú lệ, than thở: "Cảm giác này tựa như về tới lúc ban đầu, cô tịch rốt cuộc điền bình. Hiện tại ta có nàng, thế giới của chúng ta không hề chỉ có nguyệt quang, ta muốn nó trở nên hoàn mỹ."

"Tốt, nàng muốn thế giới dạng gì? Sơn xuyên, tông nhạc vân vân, phải có kỹ thuật nhất định, phác hoạ bức tranh giống như đúc." Mộc Thủy Vân mỉm cười lấy tay chỉ bầu trời.

Vòng cung nhu hòa dễ dàng xé rách không khí, thoáng chốc, khí tức cấp tốc vọt tới, bị không gian xa lạ đang chậm rãi mở rộng hút vào, trong đó sảm tạp đại lượng tiên linh khí.

Tay Mộc Thủy Vân nhoáng lên, sáu viên Linh châu chỉnh tề sắp hàng, lúc này không gian trên trời đã mở ra đến cự ly rất rộng, tránh cho oanh động nàng đã khống chế tốc độ kéo dài, mỉm cười nói: "Phong nhi, nàng tới dạy ta đi."

"Phải phát huy sức tưởng tượng, đem bản thân dung nhập vào bức hoạ, tỷ như ánh dương quang không thể quá sáng, cần lưu lại một phần cho buổi tối. Chờ thế giới này thành hình, nó sẽ có một hệ thống tự nhiên. Chúng ta chỉ phụ trách đem số mệnh buộc vòng quanh là được rồi, như vậy như vậy..." Tuyết Phong đạm thanh nói, nắm ngón tay Mộc Thủy Vân, dắt theo nàng cùng nhau vẽ tân sinh mệnh.

Mộc Thủy Vân nhìn mỹ cảnh sơn hà các nàng cùng nhau miêu tả, thần sắc ôn nhu, tâm niệm khẽ động, sáu viên Linh châu bay vào không gian, hóa thành lực lượng thiên nhiên, khiến không gian càng thêm muôn màu muôn vẻ.

Chỉ là tà lực bên trong Linh châu vô pháp tiêu tán, sẽ không gây ảnh hưởng gì, ngược lại cho Tuyết Phong cảm giác quen thuộc, tựa như Tà Minh Chi Giới, nơi chốn đều lộ ra khí tức của nàng.

"Về nhà thôi." Tuyết Phong ôm lấy Mộc Thủy Vân, dáng người nhoáng lên, thiểm vào không gian, ngân quang kéo dài vô tận, khuếch tán thế giới, thẳng đến tầng mây đột phá chân trời rồi chậm rãi tiêu thất.

Hai người nằm trên mây, thản nhiên thích ý nhìn thế giới mỹ hảo, Mộc Thủy Vân từng nghĩ tới sẽ cùng Tuyết Phong có một ngôi nhà, ai ngờ hôm nay lại sáng tạo ra một thế giới.

Tựa như hiện tại, nàng bấm tay bắn ra, trong đầu tưởng tượng ra sinh vật mình muốn đắp nặn, một đoàn ngân quang nhu hòa sẽ giúp nàng thực hiện, chim nhạn thành quần kết đội bay ra, đó là bắt đầu tân sinh mệnh, thấy một màn như vậy nàng mỉm cười: "Ta hình như còn lợi hại hơn cả Nữ Oa, người ta tạo người còn cần bùn đất, mà ta chỉ cần một cỗ khí thể."

"Nữ Oa là ai?" Tuyết Phong miết nàng.

Mộc Thủy Vân nhướn mi nói: "Một thần nữ vỹ đại."

Tuyết Phong ôm nàng, ngón tay vuốt ve cằm nàng, nhẹ nhàng nâng lên: "Ở chỗ này, nàng là thần nữ của ta."

"Dỗ ngon dỗ ngọt." Mộc Thủy Vân trêu ghẹo một tiếng, dáng người tiền khuynh, đưa lên môi hôn.

Tuyết Phong nâng đầu nàng, thâm tình đòi lấy vị đạo của nàng, tay đẩy ra sam tử rời rạc, dao động từ da thịt nóng hổi mềm nhẵn, khi bàn tay thϊếp thượng chỗ thấp hoạt mềm mại, mỉm cười tiến đến bên tai Mộc Thủy Vân: "Nàng ướt rồi..."

"Vậy nàng, hẳn là biết nên làm thế nào..." Mộc Thủy Vân thở gấp dán vào lòng nàng, song chưởng vô lực vòng quanh cổ nàng, nhắm mắt lại cách áo choàng thể hội hung phong mềm mại của Tuyết Phong, hai chân ma sát, chịu không được nhu cầu sinh lý.

"Thỏa mãn nàng." Tuyết Phong cắn lỗ tai nàng, đột nhiên cởi bỏ áo choàng, xem kỹ dáng dấp Mộc Thủy Vân đỏ mặt, đưa tay kéo hai chân nàng ra, nhượng hoa tâm chặt chẽ tương thϊếp, ở trên mây yêu thương tất cả của nàng.

"A... Phong nhi..." Mộc Thủy Vân ôm chặt đầu nàng, cảm thụ cái lưỡi ướŧ áŧ, làm càn liếʍ hôn tại cổ bản thân, tuy rằng đã làm nhiều lần, nhưng cùng Tuyết Phong một chỗ, sẽ khó khống chế muốn nàng yêu thương, nhẹ nhàng luật động vòng eo, phối hợp động tác của nàng, khiến khoái ý cấp tốc kéo lên, triệt để sôi trào.

Tuyết Phong thật sâu hôn môi nàng, ý đồ cướp đoạt toàn bộ hô hấp, hai tay nâng mông mềm, vòng eo cấp tốc luật động, tình cảm mãnh liệt văng khắp nơi ở chỗ được cọ xát, rốt cuộc tại một cú đánh nặng nề, hai người thét chói tai cộng đồng đến đỉnh.

"Thêm một lần đi." Mộc Thủy Vân thở hổn hển, xoay người cưỡi lên cơ thể Tuyết Phong, hai ngón khép lại, xỏ xuyên qua dũng đạo mềm mại, mỗi một lần ma động, ngón tay luôn ôn nhu chạm vào địa phương nhạy cảm nhất.

Nghe Tuyết Phong uyển chuyển than nhẹ, trong lòng nàng có một ngọn lửa bất diệt kêu gào, nàng trầm mê hô hoán: "Phong nhi... Ta muốn bảo bọc nàng suốt đời. Như lúc này, chúng ta gắn kết với nhau. Ta yêu nàng."

"Ách..." Tuyết Phong thân ngâm, nàng nhắm mắt, vòng eo cao cao cung khởi, mang theo tươi cười leo lêи đỉиɦ.

Trong đất trời thật lâu không tiêu tan tiếng thở dốc động tình và rêи ɾỉ của hai người, cùng với thổ lộ ái ngữ, tựa hồ chỉ có dùng phương thức này để biểu đạt khát vọng, linh hồn và thân thể kết hợp, trở thành một phong cảnh mỹ lệ khó quên.

Miệng nên ít nói, tự nhiên ít hoạ

Bụng dạ ít ăn, tự nhiên ít bệnh

Trong lòng ít muốn, tự nhiên ít lo

Thân mình ít sự, tự nhiên ít khổ

Đại bi không khóc, đại ngộ không lời

Duyên đến nên quý, duyên hết nên buông

Tuy vuông mà tròn

Thử hỏi chỗ nào không tự tại?

(nguồn: Awake Your Power)