Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Hắc diễm hừng hực quanh thân, thân hình Mộng Tử Nhan liền biến thành thực thể, không còn hư huyễn, mà là nắm giữ thuỷ tổ lực đồng thời tái tạo thân thể, dáng người hơi động, chậm rãi bay lên không, âm lãnh nhìn Mộc Thủy Vân: "Cho dù oán lực của ngươi mạnh mẽ, nhưng có thể đối kháng thuỷ tổ sao? Ngươi đoạt Tuyết Phong của ta, ta liền để ngươi nếm thử tư vị hồn phi phách tán."
Hỏa diễm đùng đùng bạo phát trong lòng bàn tay, dưới vẻ mặt âm lệ của Mộng Tử Nhan, như mọc ánh mắt cấp tốc hướng Mộc Thủy Vân lao đi.
Tuyết Phong nhịn đau vội vã ra tay, lại bị Mộc Thủy Vân nắm lại, chỉ thấy nàng vung tay áo, ngọn lửa đỏ sẫm lập tức phi kích.
Ầm! Đất trời rung chuyển, xung kích mạnh mẽ bắn trở về, lúc Tử Vân Trúc kêu sợ hãi, chỉ lát nữa là đánh vào trên người Mộc Thủy Vân, trong tầng mây, vạn nghìn quang ảnh phi thiểm, trong chớp mắt hội tụ, ầm ầm, miễn cưỡng chặn lại một đòn của Mộng Tử Nhan, vạn nghìn phi kiếm ám kim xoay tròn, trên không trung hình thành một kiếm trận tuyệt mật, bảo vệ đám người Mộc Thủy Vân.
Thương Phong Dạ thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới, thời khắc mấu chốt, Phục Ma Kiếm Quyết nổi lên tác dụng.
Huyền Ẩn phóng tầm mắt qua, xem rõ kiếm trận ám kim trong vòng trăm mét, mi tâm ngưng lại: "Có người nói Phục Ma Phổ chính là kiếm pháp thượng cổ thượng thừa, ngưng tụ kiếm trận cũng phi thường khó khăn. Mộc cô nương thiên tư thật sự rất cao, trong khoảng thời gian ngắn lĩnh ngộ kiếm pháp ảo diệu, thực tại hiếm thấy. Từ một thanh kiếm thực chia thành mấy vạn thanh, tiêu hao tiên lực nhất định không nhỏ, chớ nói chi là mất công sức khống chế hướng đi của vạn kiếm, chiêu thức này đúng là có chút tương tự Băng Tiêu Kiếm Trận của Thanh Linh. Nhưng chỉ có thể coi nó là phòng ngự, không thể xem như kiếm trận công kích."
"Muốn ngưng tụ kiếm trận thì nhất định phải nắm giữ ảo diệu của từng kiếm chiêu, cuối cùng tổng hợp các kiếm thức tinh túy, đạt đến mức có thể công có thể thủ, biến hoá thất thường, như vậy mới được xem là kiếm trận." Mộc Thủy Vân cười, ngón tay nhỏ bé hơi động, vạn kiếm lập tức chia lìa, rốt cuộc lộ ra cảnh tượng ngoại giới.
Hắc quang ẩn hàm thuỷ tổ lực đánh thẳng đến, thiêu huỷ bầu trời, mây đen đã bị đốt thành không khí, hai mắt Hắc Kỳ Lân hiện ra, Mộng Tử Nhan liền đứng trên đầu nó chỉ huy, ánh sáng xanh tái hiện, là Thương Long của Mạc Vô Hoan đến đây trợ trận.
Râu rồng tung bay, trên người nó toả ra xung kích băng hỏa, vì Luyện Ngục Hỏa đình trệ chốc lát, bắt lấy thời cơ này, Mạc Vô Hoan và Vân Ngũ Châu lập tức ra tay với đám người Thất Tiên Phong, rầm rầm rầm, sức mạnh đυ.ng nhau, bạo phát tiếng vang chấn động sơn hà.
"Tuyết Phong! Chỉ cần ngươi đi theo ta, ta sẽ không gϊếŧ Mộc Thủy Vân. Bằng không, ta thà cùng các ngươi đồng quy vu tận, cũng không thể cho nàng độc chiếm ngươi." Mộng Tử Nhan ngạo nghễ đứng trên đầu Hắc Kỳ Lân, Thương Long xoay quanh sau lưng nàng, bào phục hoa mỹ bị hắc khí thổi bay phần phật, tảng lớn không khí sụp đổ, trở bàn tay, Minh Hồn Hỏa tinh tuý bốc lên, chiếu rọi khuôn mặt của nàng, cực kỳ vặn vẹo quỷ dị.
Tuyết Phong lau vết máu bên môi, cười lạnh nói: "Ngươi thật sự cho rằng ngươi có đủ thực lực uy hϊếp ta?"
"Ồ? Ngươi cảm thấy thực lực của ta không đủ?" Mộng Tử Nhan nhướn mày một cái, Hắc Kỳ Lân dữ tợn dưới chân rống to một tiếng, Thương Long nhếch miệng rít gào, núi non sông suối bị chấn hưởng, hết thảy nứt toác.
"Vậy hãy thử xem đi." Tuyết Phong hờ hững nở nụ cười, một mảnh khói tím tràn ngập quanh thân, áo đen khinh đãng, một tiếng đàn êm tai dễ nghe vang lên trong đầu mọi người, như xuân tình nhu phong, phất qua tất cả đầu tim.
Mộc Thủy Vân nghe từ khúc này, trong ưu mỹ lộ ra thâm tình, êm tai lại trôi chảy, là từ khúc trước đó Phong nhi gảy cho nàng, nàng cười xinh đẹp như vậy, một tầng một tầng khói tím bao lấy nàng, đang lắng nghe từ khúc thì bị một tiếng kinh lôi chấn tỉnh.
Sấm sét quá mức bắt mắt, mọi người trợn mắt, gắt gao nhìn xa xa bốc lên ánh chớp màu bạc, suýt chút nữa trái tim ngừng đập.
Vân Ngũ Châu không thể tin tưởng lắc đầu, hô: "Sao có thể có chuyện đó?"
Sáu vị tiên tôn Thất Tiên Phong đồng thời thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Tử Vân Trúc, trong lòng rất yên ổn, xem khí lực gợn sóng quanh thân Tuyết Phong, tất nhiên muốn phi thăng, ngân lôi được triệu hồi, thật là đúng lúc a.
Mộc Thủy Vân vạn vạn không nghĩ tới, Tuyết Phong sẽ độ kiếp vào lúc này, mừng rỡ hòa tan khí lưu kêu gào không ngớt trong cơ thể, ba ánh bạc bị nàng kiềm chế trên không trung mơ hồ khuếch tán, nàng chăm chú ôm Tuyết Phong, kích động nói: "Phong nhi... Nàng thật sự khiến ta kinh hỷ!"
"Mau rời đi!" Tuyết Phong căng thẳng đẩy nàng ra, ầm ầm ầm, ngân lôi bay lượn, xé rách trường không thành lỗ hổng sâu thẳm, trong chớp mắt liền hội tụ đến đỉnh đầu.
Mộng Tử Nhan hung tàn trừng Mộc Thủy Vân, Tuyết Phong có thể độ kiếp, thật sự ngoài ý muốn, vậy cũng tốt, thừa dịp Tuyết Phong độ kiếp, nàng trước hết thu thập Mộc Thủy Vân.
Nhiệt diễm mãnh liệt nhào tới trước mặt, Mộc Thủy Vân lắc mình trốn tránh, quá trình này rất mạo hiểm, dù sao tu vi của Mộng Tử Nhan ngang ngửa thuỷ tổ cấp, mặc dù là ngắn ngủi, nhưng vẫn có uy lực mạnh mẽ, không thể coi thường.
Chúng tiên liên thủ đối kháng Thương Long cùng Hắc Kỳ Lân, Mạc Vô Hoan cùng Vân Ngũ Châu căn bản sẽ không để Thương Phong Dạ bọn họ tới gần Mộng Tử Nhan, bọn họ quyết chiến, chỉ vì kiềm chế đối phương, chân chính so đấu thuộc về thuỷ tổ, có điều trong mắt Lâm Pháp loé ra hưng phấn, uy lực thuỷ tổ, cũng không phải không thể chạm đến.
Ầm! Thiên lôi vang động đánh xuống, một tiếng hét khàn khàn bao trùm huyền khúc.
"Phong nhi!" Mộc Thủy Vân chảy nước mắt, la lên, một luồng khí nóng bỏng áp bức, thân thể như lọt vào hoả sơn, nếu không có Luyện Ngục Hỏa tuần hoàn quanh thân, tất sẽ trọng thương.
Tóc bạc bị mồ hôi triêm ướt dính sát gò má, một đoàn ánh bạc bộc phát ra, Ngân Nguyệt hiện thân, vừa vặn tiếp được thân thể Tuyết Phong co quắp, xích mâu xẹt qua một tia đau đớn, chỉ có nó hiểu rõ Tuyết Phong chịu đựng cực khổ, thân thể phục sinh, nào chịu được ngân lôi oanh kích, dù nàng là đỉnh cao, cũng rất khó đối kháng lôi lực hung hăng.
Linh hồn rung chuyển, Tuyết Phong nước mắt mơ hồ nhìn Mộc Thủy Vân, đã thấy Mộng Tử Nhan tương bức nàng, căn bản không lưu thủ, nội tâm lo lắng, tia sét thứ nhất đã rất nặng, suýt nữa đánh tan linh hồn của nàng, dù cho nàng kiên cường, nhưng ở trong hoàn cảnh này, muốn nàng làm sao bình yên chịu đựng sét đánh?
Ầm ầm ầm! Ánh bạc phóng xạ, đạo sấm sét thứ hai đánh xuống, tóc bạc tán loạn, tiếng xương cốt vặn vẹo triệt để thay thế huyền khúc động tình, Tuyết Phong nghe Mộc Thủy Vân hô hoán, tâm tư trở về thần thức, nàng chống đỡ lấy thân thể, yếu ớt nói: "Thủy Vân, nàng đi mau!"
"Không!" Mộc Thủy Vân mở to mắt nhìn kỹ nàng, ngay cả công kích sau lưng đều không né tránh, thời khắc này, trong lòng trong mắt chỉ có Tuyết Phong, liều lĩnh xông lên, nàng muốn cùng Phong nhi chịu đựng sét đánh.
"Kẻ ngu si! Các ngươi đều là kẻ ngu si!" Mộng Tử Nhan điên cuồng cười to, thuỷ tổ lực ngưng tụ trong tay, nhắm ngay Mộc Thủy Vân mạnh mẽ xuất kích.
"Không được!" Tuyết Phong sợ hãi kêu, ngân lôi lập tức đánh xuống.
Ầm! Ầm! Mộc Thủy Vân chỉ cảm thấy sau lưng nóng hừng hực, nội tạng dính một đòn mạnh mẽ, rung động không ngớt, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, nàng ngửa mặt lên trời hét, quanh thân huyết quang tăng vọt, toàn bộ bầu trời thoáng chốc bốc lên tinh lực, khí lực trong cơ thể vì bị mãnh liệt oanh kích mà đột phá đỉnh cao.
Đùng! Đan điền gần như vỡ vụn, vô tận oán khí bao vây nàng, nàng thống khổ suýt ngất đi, nhưng miễn cưỡng tỉnh táo chạy đến trước mặt Tuyết Phong, ôm chặt lấy nàng.
Chúng tiên há hốc mồm, Tử Vân Trúc thấy cảnh này suýt chút cũng ngất xỉu, nghe thấy Lâm Pháp cười ha hả, định nhãn vừa nhìn, con ngươi sắp rớt, ba ánh bạc vẫn chưa tiêu tan mà là bao trùm ba người Vân Ngũ Châu, nuốt chửng đan dược, nhận được sức mạnh thuỷ tổ, đây là quy tắc tự nhiên, bọn họ thực lực tăng mạnh, thêm vào Mộng Tử Nhan tổng cộng là bốn vị thuỷ tổ, Thất Tiên Phong e sợ phải kết thúc.
Sấm sét xa xa lăn lộn chưa lướt tới, Tuyết Phong và Mộc Thủy Vân ôm nhau thở hổn hển, cơ thể chịu đủ thống khổ, nhưng các nàng vẫn không bỏ qua, quyết tâm muốn đối kháng đến cùng.
Mộng Tử Nhan thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy giờ khắc này thật giống gió êm sóng lặng, thuỷ tổ lôi đã hạ xuống hai đạo, còn lại mười đạo tất nhiên còn có thể đánh xuống, lúc này là thời cơ tốt, ban nãy cho rằng Mộc Thủy Vân sẽ phát uy, hiện tại, hừ, phô trương thanh thế mà thôi.
Khi nàng muốn ra tay, ánh bạc đã biến thành đỏ ngầu, một đạo huyết hồng lôi tráng kiện xâm lược, ánh bạc nội liễm tuyệt thế, như mấy chục cỗ sấm sét tập hợp sức mạnh, nhanh chóng vọt tới.
"Chuyện này... Lôi lực tổng hợp!"
"Thuỷ tổ lôi sao lại biến thành màu máu?"
Diệp Cuồng Ca và Chúc Thu Nguyệt mê man, Thương Phong Dạ âm trầm nói: "E sợ quy cách vạn năm bất biến phải sửa, oán lực bên trong Huyết Phật châu đã vượt qua pháp tắc ràng buộc tự nhiên. Mộc Thủy Vân đột phá đỉnh cao, thuỷ tổ lôi tất nhiên sẽ giáng lâm, nhưng dưới oán lực ngưng tụ, mấy chục tia sét tụ thành một đạo huyết hồn lôi. Tia sét này ẩn hàm lực lượng linh hồn vô tận, nếu độ kiếp thành công, nàng và Tuyết Phong tiến cảnh. Nếu thất bại, các nàng tất nhiên hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất trong thiên địa."
Áp bách nhanh chóng tới gần, ánh mắt Mộc Thủy Vân kiên nghị, nàng xem Tuyết Phong như tính mạng của mình, nhưng huyết lôi là nghịch thiên triệu hoán đến, tuyệt đối không thể khinh thường: "Phong nhi, lần này ta muốn thay nàng đối kháng."
"Không được! Ta không thể để cho nàng đối mặt một mình. Lôi kiếp quan hệ đến hai người chúng ta có thể phi thăng thuỷ tổ hay không, không thể có sai lầm. Chỉ có chúng ta cùng đối kháng, mới có một chút hy vọng sống." Tuyết Phong không xem lôi lực huyết sắc vọt tới, mà là thu hồi Ngân Nguyệt đồng thời đem toàn bộ khí lực từ đan điền tuôn ra ngoài thân, xẹt qua kinh mạch, nàng đau đến rơi nước mắt, nhưng vẫn không chịu thua.
Mộc Thủy Vân nhìn nàng như vậy, đặc biệt đau lòng, sấm sét không để nàng suy nghĩ nhiều, quay đầu lại nhìn về phía Tử Vân Trúc, đã thấy ba người Lâm Pháp gϊếŧ đỏ cả mắt rồi, ba ánh bạc chăm chú bức bách đám người Thương Phong Dạ, tình thế đã không thể nghịch chuyển, nàng căng thẳng la lên: "Sư phụ!"
One last chapter...