Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Hài lòng! Ta rất vui vẻ, Phong nhi!" Mộc Thủy Vân mỉm cười, nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Tuyết Phong chỉ cười nhạt bồi tiếp nàng.
Khói tiên mịt mờ, hải vực mê tình, hai người mê muội trong vui sướиɠ, thoả thích du ngoạn.
Mệt mỏi liền nằm trên cát, cảm thụ lớp cát ấm áp mang đến cảm giác thoải mái.
Mộc Thủy Vân nhìn chằm chằm các loại cá qua lại tung bay phía trên, cười một tiếng, chỉ vào một con cánh dài, hình dạng quái dị: "Nàng xem con cá này, vảy đủ màu sắc, hơn nữa miệng cũng quá mỏng, ta chưa từng thấy loại cá nào miệng mỏng như thế."
"Không tệ, ta không thích dày." Tuyết Phong nhổ một cọng rong, dựa vào sức nước bồng bềnh, từ từ phác hoạ, miêu tả bức tranh trong trí nhớ, phi thường thích ý, phi thường hoài niệm.
Quần áo hai người dưới nước biển dập dờn, trông rất mềm mại phiêu dật.
Mộc Thủy Vân phất tay xua tan đám phi ngư kia, sóng nước tung bay, cong khoé môi tịnh lệ, vươn mình ngăn chặn Tuyết Phong.
"Làm gì đấy?" Tuyết Phong híp mắt, khóe môi giương lên.
"Chúng ta không phải đã lâu không "cái kia" sao, ta nghĩ..." Mộc Thủy Vân cúi đầu, hôn môi nàng.
Tuyết Phong xoa mái tóc nàng, hỗn hợp sức nước nhưng vẫn mềm mượt, bờ môi dán vào nhau săn sóc không để cho nàng thở: "Nào có đã lâu, trước đó không phải từng có một lần sao? Ở sơn mạch yên tĩnh kia, nàng điên cuồng như vậy..."
"Nhưng người ta còn muốn a..." Mộc Thủy Vân cầm cố thân thể nàng, sâu sắc hôn môi nàng, cướp đoạt hô hấp của nàng.
Tuyết Phong híp mắt, đường viền mỹ lệ hiện ra một tia quyến rũ, nghiêng người liền dễ dàng đem nàng đặt dưới thân, ngón tay điểm bờ môi kiều diễm: "Có thể, bất quá, lần này đến lượt ta chủ đạo, nàng chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi."
"Phân rõ như vậy làm gì, ai nằm trên cũng giống nhau." Mộc Thủy Vân muốn trỗi dậy, lại bị Tuyết Phong đè ngực, thở nhẹ một tiếng, cả người mềm nhũn, sẵng giọng: "Phong nhi..."
"Phong và Vân, là một thể." Tuyết Phong ngâm khẽ ở bên tai nàng, há miệng ngậm lỗ tai tinh xảo, cảm giác Mộc Thủy Vân run lên, rất tự nhiên cởi ra quần áo đã phân tán của nàng.
Lúc năm ngón tay tinh tế chầm chậm dao động trên da thịt trắng tuyết, Mộc Thủy Vân thở gấp một tiếng, thân thể càng vô lực, nhưng cảm nhận được một trận nóng bỏng kéo tới, đó là dục hoả trong cơ thể tản ra, mang theo mê hoặc kéo dài, hấp dẫn tư duy của cả hai, bắt lấy trái tim.
"Phong nhi... Nhanh..." Mộc Thủy Vân hai tay vô lực, buông lỏng xuống sa địa mềm mại, dựa vào sức nổi, thân thể hơi cong lên, thϊếp về phía ái nhân.
Tuyết Phong cởϊ áσ choàng, tay vuốt ve hai vυ' đầy đặn nhảy đánh không ngớt của Mộc Thủy Vân, cảm giác trắng mịn căng tròn, than thở một tiếng, đầu gối mở ra hai chân dài, để hoa tâm ướŧ áŧ va chạm nhau.
"Thật thoải mái..." Mộc Thủy Vân mê man nhìn nàng, dung nhan xinh đẹp ửng hồng dị dạng, cũng xem rõ đáy mắt nóng bỏng của Tuyết Phong, liền nở nụ cười, chân tâm đột nhiên nghênh đón một hồi va chạm: "A..."
Tuyết Phong cúi thấp, thân thể chặt chẽ dính vào nhau, đặc biệt là hai vυ', bị đại lực đè ép, thay đổi hình dạng, hai người kịch liệt lay động, ma sát ra tiếng vang ngượng ngùng, nàng đành cắn xương quai xanh của Mộc Thủy Vân, đầu lưỡi vẽ theo xương cốt duyên dáng, hai tay đỡ mông đối phương, để hoa tâm càng thêm gần kề, mài ép ra lửa.
"Nhanh quá... Chậm thôi, Phong nhi..." Mộc Thủy Vân cắn vai Tuyết Phong, thân thể run rẩy, ửng hồng đổ mồ hôi, vòng eo gầy gò cong lên đến mức độ nhất định, cảm giác như bị bẻ gãy làm trong lòng nàng nổi lên một tia khủng hoảng, hai chân bị Tuyết Phong gác trên vai, hoa tâm va chạm với tốc độ trước nay chưa từng có, lại như một mảnh khói hoa không khống chế được muốn bạo phát, chồng chất đến mức độ nhất định, hoả diễm lan tràn, nứt thành mảnh nhỏ văng tung toé.
"A..." Mộc Thủy Vân hét lên một tiếng, mồ hôi từ trán lướt xuống nhỏ vào sa địa, cả người xụi lơ, hoa hạch co giật, khuếch tán toàn thân, kéo theo kinh mạch, xương cốt tê dại không ngớt, mê man khép hai mắt, thở dốc: "Nghỉ một lát... Ta mệt..."
Tuyết Phong nghiêng người qua im lặng ôm nàng, tràn ngập thương tiếc, ôn nhu hôn tựa mưa xuân khắc trên gương mặt nàng, cảm xúc mãnh liệt lắng xuống, cho các nàng an nhàn hưởng thụ dư ôn.
"Nơi này quá tươi đẹp, hệt như thế giới đồng thoại. Không nghĩ tới bên dưới Bắc Hải là cảnh tượng như thế này, một thế giới kỳ dị khác." Mộc Thủy Vân yên tĩnh tựa vào lòng nàng, chưa bao giờ an lòng đến thế, chỉ có nàng và Tuyết Phong, cả hai đang hưởng tuần trăng mật, có thể thân mật tiếp xúc, cũng có thể không kiêng dè kể ra tâm ý, hơn nữa oán khí ở trong kinh mạch không ngừng lẩn trốn, nhưng không có mang đến cảm giác đau đớn, lưng và cánh tay phải tạm thời không nóng lên, hẳn là do kết giới bảy người kia bố trí ở trên người nàng chống cự được tiên thuỷ.
Cảm giác trong cơ thể Tuyết Phong càng lúc càng rõ, nước biển ở đây mặc dù là từ Bắc Hải, nhưng trải qua lực lượng của bảy vị tiên nhân, tinh chế trăm năm, đã nắm giữ sức mạnh siêu phàm, giống như tiên khí trên bầu trời, đó là khởi nguồn của thiên nhiên, là tinh hoa đất trời sinh ra, là khí thể tinh khiết mà tu vi phổ thông không thể so sánh, linh hồn mơ hồ rung chuyển, có một cỗ sức mạnh lẻn vào kinh mạch, chậm rãi chữa trị, đạt đến công hiệu vững chắc thần hồn.
Hai người nghỉ ngơi chốc lát, mặc áo vào, Tuyết Phong vẫy tay, Thủy Long nghe lệnh bơi lại, hai người cưỡi rồng, vững vàng du ngoạn chân trời.
Tuyết Phong nhìn xa xăm, nói nhỏ: "Nơi này không có chỗ cuối, chỉ có nước biển mênh mông hệt như thế giới mê huyễn, nhưng khắp nơi đều lưu lại khí tức thượng cổ. Nơi này nhất định có bí mật không muốn người biết, chờ đợi tìm kiếm."
"Nàng xem bên kia, vật gì đó đang bay, hảo kỳ quái." Mộc Thủy Vân nhìn đất trống phía Tây, phi ngư phi thường ít ỏi, trên không trung lại có một đoàn khí thể không tên, hơn nữa nàng mơ hồ cảm thấy, đoàn khí thể kia có chứa lực triệu hoán, hấp dẫn nàng đi thăm dò.
Lông mày Tuyết Phong hơi động, yên lặng nhìn địa vực, thời khắc này trong lòng nàng rõ ràng, rõ ràng lý do Thương Phong Dạ muốn kiến tạo Thất Tiên Phong ở đây, không chỉ vì Thanh Linh, còn có quan hệ với kiếp trước của Thuỷ Vân, suy nghĩ một lát, khẽ hỏi: "Nàng thật sự muốn đi?"
Mộc Thủy Vân cảm thấy lời Tuyết Phong nói có chút kỳ lạ, giương mắt, nhìn chằm chằm ánh mắt phức tạp của nàng, khó hiểu: "Sao nàng lại nói như vậy? Thật giống như muốn ta lựa chọn. Phong nhi, ta thấy được, từ trong ánh mắt của nàng, nàng nhận thức nơi này."
"Lúc mới tiến vào, ta có chút giật mình, có điều, nhìn thấy địa vực vô tràng, ta đã hiểu. Thủy Vân, nàng có còn nhớ Hàng Ma Trận ở Dược Tiên Cốc không?" Tuyết Phong nhíu mày nhìn nàng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đôi môi dưới ánh dương càng thêm no đủ, khiến mình có chút khó nhịn.
Mộc Thủy Vân liếʍ liếʍ bờ môi, vì sao nàng cảm thấy ánh mắt Tuyết Phong là lạ, giống như kích động hội tụ nơi đáy mắt long lanh, chốc lát liền muốn phun trào ra, hít sâu một cái nghiêng đầu đi: "Nhớ chứ. Nơi này cùng Hàng Ma Trận có quan hệ sao?"
Tuyết Phong xoa mái tóc như gấm vóc của nàng, trong ánh mắt có quyến luyến nhàn nhạt: "Đương nhiên là có. Nàng xem khu vực kia đi, những đoàn sáng nhũ bạch đó, là ký ức của nhân loại."
"Ký ức..." Mộc Thủy Vân cả kinh, kinh ngạc nói: "Vì sao ký ức của nhân loại lại xuất hiện ở đây?"
Tuyết Phong than thở: "Mọi người sẽ phải gánh chịu kiếp nạn, sinh lão bệnh tử, đây là một loại tu hành. Khi tu hành đến đỉnh cao, người chết, lưu lại ký ức, đều sẽ có chỗ dàn xếp. Bất kể là thượng cổ hay viễn cổ, những ký ức được bao bọc, đều ở trong địa vực kia. Từ đây qua đó có một kết giới, nơi này là Bắc Hải, một khi vượt qua kết giới, thì không còn thuộc về Bắc Hải. Nơi bao bọc ký ức, gọi là ký ức chi đô."
"Ký ức chi đô..." Mộc Thủy Vân lẩm bẩm.
Tuyết Phong nghiêng đầu hỏi nàng: "Nàng còn muốn đi sao? Đến đó rồi, kiếp trước sẽ ùa về, nàng đồng ý nhớ lại chuyện cũ sao?"
Mộc Thủy Vân trầm mặc một lát, khẽ thở dài: ""Trí nhớ của kiếp trước đại biểu cái gì?"
"Đại biểu sức mạnh." Tuyết Phong bình tĩnh nhìn nàng.
Ánh mắt Mộc Thủy Vân sáng ngời, sức mạnh, nàng hiện tại thiếu hụt chính là sức mạnh, thế nhưng tìm về ký ức chẳng khác nào kiếp trước sống lại, nàng vẫn là Mộc Thủy Vân sao? Nàng còn có thể duy trì tính cách hờ hững sao? Tuyết Phong có thể vì vậy mà thay đổi tâm ý hay không?
Tuyết Phong luôn quan sát vẻ mặt của nàng, tất nhiên hiểu rõ tính toán trong lòng nàng, nhẹ giọng nói: "Bất luận nàng lựa chọn cái gì, ta đều sẽ canh giữ bên cạnh nàng, không rời không bỏ. Bởi vì nàng chính là nàng, là nữ tử của lòng ta."
Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, khóe mắt trượt xuống một giọt nước: "Vậy chúng ta qua xem một chút đi."
Thủy Long mở to con ngươi, hai râu dài trong nước dập dờn bay lượn, tính cách đặc biệt dịu ngoan, cũng có thể hiểu hai người nói gì, Tuyết Phong vươn tay, nó liền nâng hai người bay qua.
Rời đi hải vực, Thủy Long không thể tiến lên, chỉ có thể đem hai người để ở nơi này, không muốn rời đi.
Mộc Thủy Vân nhìn tầng thủy quang hiện lên l*иg khí, như một chiếc gương phản chiếu các nàng, đưa tay sờ sờ, nhưng kỳ dị có thể xuyên thấu, Tuyết Phong nhẹ giọng cười, lôi kéo nàng đi vào.
Phóng tầm mắt nhìn, đoàn sáng nhũ bạch trôi nổi, như từng quả trứng trong suốt, hoa mỹ lộng lẫy.
Hai người tay nắm tay đi từ từ, những đoàn sáng bồng bềnh kia sượt qua người, nơi này có khí tức thượng cổ dày đặc, sa địa mênh mông vô bờ, muốn chạm vào tận cùng thế giới, một giai điệu tươi đẹp ba đãng ở bên tai, Mộc Thủy Vân hưởng thụ phong thái nơi đây, tâm tình vô hạn tăng vọt, đan điền hơi động, một tia sáng tím từ dưới chân bay lên, Tuyết Phong trừng mắt cảm thán, Thủy Vân lại tiến cảnh trong hoàn cảnh mỹ hảo này...
Tiểu Lâm: "Vân nhi a, yếu sinh lý thì nói là yếu sinh lý, đừng giả vờ mạnh mẽ nữa, mất mặt lắm..."
Mộc Thuỷ Vân: "Cút!"