Tà Minh Chi Giới

Chương 156 [H]

Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

Bầu trời âm trầm, sấm gió phun trào, vòng xoáy vạn phần hung hăng, nhưng lôi kiếp thứ hai không có lập tức bổ xuống.

Tiểu Thất thở hổn hển kinh ngạc nói: "Lẽ nào là chủ nhân lời lẽ hào hùng doạ lui sấm sét?"

"Có lẽ không phải, ngươi không thấy vòng xoáy càng xoáy càng lớn sao? Ta nghĩ xu thế hẳn là ấp ủ trước bão táp." Mộc Thủy Vân ánh mắt nghiêm nghị, nắm chặt tay, một đoàn sáng vàng sẫm cực nhanh kéo dài, Hồn Nghiệp Kiếm chấp ở trong tay, mũi kiếm sắc bén nhắm thẳng vào vòng xoáy.

Một luồng khí tức mênh mông từ trên người nàng tản ra, Tuyết Phong không khỏi cảm thán phong thái trác tuyệt, trong lòng ái mộ càng thêm sâu sắc, nếu không phải sấm sét quá mãnh liệt, nàng sẽ không khống chế được xông lên, than nhẹ một tiếng, nhưng ở giây tiếp theo trợn to mắt.

Bầu trời tối đen, bốn phương tám hướng phun trào cực quang, chia ra làm sáu, hung hăng đột kích.

Tiểu Thất suýt trừng rớt con ngươi, giật mình nói: "Sáu! Sáu cỗ sấm sét đồng thời đến, chủ nhân!"

Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, không nghĩ tới niệm lực của nàng có thể điều động quy tắc, đồng thời đến thì đồng thời đến, tiếng rít gào nhϊếp hồn kia, vốn là không dừng lại được!

"Chủ nhân! Ta tự mình tới!" Tiểu Thất vẫy vẫy đầu, nhưng không hất Mộc Thủy Vân ra, thân thể cao lớn bay lên trời cao, khí tức cổ điển nhuộm đẫm xuyên nhạc, vách núi cứng cỏi lâu đời bị khí phách lẫm liệt của nó làm rung chuyển.

Phía sau núi quá mức yên lặng, nhưng lôi kiếp náo động ảnh hưởng các đệ tử Dược Tiên Cốc, mấy trăm bóng người liên tục bay tới, Thượng Quan Ngân thấy rõ cảnh tượng trên trời thì suýt té xuống, cấp thiết hô: "Thủy Vân!"

"Độ kiếp! Nàng đang độ kiếp!"

"Mẹ ơi, sáu lôi kiếp cùng đến!"

Mấy trăm đệ tử đáp xuống đất, suýt nữa bị lôi thế nhϊếp hồn doạ ngất, kỳ thật đã có mấy người bất tỉnh, còn lại đều há to miệng, sợ hãi nhìn một màn đòi mạng kia.

Sáu luồng sấm sét lập loè tàn nhẫn y như cầu vồng sáu màu, bầu trời bị tốc độ mãnh liệt cắt ra, sáu lỗ hổng lớn u thâm hoành khoách chân trời, vòng xoáy tụ hợp, hình thành cột sấm tráng kiện mạnh mẽ bổ xuống, khai sáng tiền lệ sáu luồng sấm sét bạo phát cùng một lúc!

Ầm! Ngọn núi tĩnh lặng, dòng sông ngừng chảy.

Tất cả mọi người đều khϊếp sợ ngước nhìn nữ tử đứng trên cự thú, trơ mắt nhìn sấm sét tráng kiện tàn nhẫn phách lên người nàng, lôi lực xuyên qua thân thể cự thú, nhưng phần lớn đã bị nữ tử chặn lại, đó là tổ hợp uy lực của sáu luồng sấm sét a, cứ bị mạnh mẽ đỡ lấy như vậy?

Tuyết Phong ngơ ngác nhìn nàng, trong mắt trồi lên hơi nước.

"A!" Mộc Thủy Vân ngửa mặt lên trời hét, trong nháy mắt đó xương cốt toàn thân đều bị sét đánh vỡ tan, nguyên thần căn bản không có cơ hội trốn tránh, một luồng huyết quang phồn thịnh từ đan điền bộc phát, chữa trị xương cốt và kinh mạch gãy vỡ, cảm giác đau đớn vẫn lan tràn, sắc mặt tái nhợt nhưng hòa hoãn rất nhiều, cả người đạt được tân sinh.

Tử quang hư huyễn quấn quanh nàng, sáu viên Linh châu óng ánh, đường nét quấn bảy vòng từ từ biến mất trên không trung.

Mây đen nhanh chóng lui bước, ánh chớp thoáng chốc tiêu ẩn.

Tiểu Thất rống to một tiếng, thân thể cao lớn tựa hồ trướng lớn hơn rất nhiều, sừng rồng uốn lượn mọc thêm 3cm, huyết mâu không còn mê man, nắm giữ ánh sáng phệ hồn khôn khéo nhất cõi đời này, truyền thuyết kể rằng, hung thú không thể phi thăng, ác niệm trở thành trở ngại, là vương giả hung ác, lại bị Mộc Thủy Vân thiện niệm, bất tri bất giác bỏ đi ác tính, thành công phi thăng.

Tiểu Thất vui mừng bay trên không trung, khói tím huyễn mỹ quanh thân, phát sinh tiếng kêu non nớt giống như hài đồng: "Chủ nhân! Cảm tạ ngài! Rất cảm tạ ngài! Ta thành tiên rồi!"

Mộc Thủy Vân im bặt bởi cử động hưng phấn của nó, tóc đỏ bồng bềnh trong gió, hiện ra vẻ ngổn ngang, ôn nhu nhìn nữ tử đang sững sờ, cười khẽ hô: "Phong nhi, chúng ta đi thôi!"

Tuyết Phong hai mắt sáng ngời, ý niệm trằn trọc đã đi tới bên cạnh Mộc Thủy Vân, Tiểu Thất nâng hai người lên đi xa.

Người của Dược Tiên Cốc dồn dập thán phục, nhanh như vậy liền độ kiếp xong? Đó là sáu lôi kiếp a! Thật giống như ở trước mặt nữ tử kia, hoàn toàn là trò đùa...

Thượng Quan Ngân sóng mắt xa xăm, nhìn các nàng ly khai, than khẽ, không nghĩ tới gặp gỡ ngắn ngủi như vậy, đáy lòng cuối cùng cũng có chút không muốn.

Bầu trời trong trẻo, khiết vân lướt nhẹ.

Một sinh vật thản nhiên qua lại giữa tầng mây, may là nó cách mặt đất vạn trượng, bằng không chỉ cần mọi người ngẩng đầu liền thấy tình cảnh kinh hồn, khẳng định sẽ bị dọa ngất.

Thừa phong ngao du ôn hòa thổi tung tóc các nàng, hai màu sắc đặc biệt dây dưa mỹ lệ mười phần, các nàng thân mật rúc vào nhau, cùng lãnh hội cửu châu phong quang.

Mộc Thủy Vân thưởng thức mái tóc bạc, nói: "Hiện tại chỉ còn một viên Linh châu cuối cùng chưa đoạt tới tay, ta dự định đi Thanh Vũ Lâu."

"Không vội." Tuyết Phong cười, nhẹ nhàng nâng cằm nàng, hôn lên môi nàng.

Hai người giằng co đầu lưỡi mềm mại quấn quýt, Tuyết Phong ôm chặt nàng chăm chú với nụ hôn này, Mộc Thủy Vân cười nhạt, dụng tâm đáp lại.

Rất tưởng niệm Tuyết Phong, từ khi nhìn hình ảnh kia, đáy lòng tiềm tàng một sự thương tiếc, nếu không phải oán linh bên trong Huyết Phật châu nguyền rủa, Tuyết Phong sẽ vui sướиɠ sống trong quang minh, nàng từng nghe Dịch Tâm trần thuật, ở Minh giới, chỉ có nguyệt quang vĩnh hằng thê mỹ, không có thái dương sáng sủa ấm áp, có phải là tất cả đã được định sẵn, nàng và Tuyết Phong nhất định phải gặp gỡ ở đây, nàng quyết định giải trừ lời nguyền cổ lão giúp Tà Minh Chi Giới rực rỡ hẳn lên.

Khi thở dốc động tình tràn ra, Tiểu Thất không nói gì, chỉ nhướn mắt, linh hồn kêu rên truyền âm: "Chủ nhân, ta vẫn còn ở nơi này a... Hai ngài có thể thu liễm hay không a! Tốt nhất là tìm một chỗ không người mà dằn vặt nhau, đừng tàn phá tâm linh nhỏ yếu của ta a..."

Mộc Thủy Vân xì xì bật cười.

Tuyết Phong liếʍ môi, tà mị nói: "Làm sao?"

"Chúng ta... Chuyển qua nơi khác đi?" Mộc Thủy Vân có chút ngượng ngùng, hai đóa phù vân mỹ lệ dập dờn ở hai gò má, dung nhan xinh đẹp hiện ra e thẹn.

Ánh mắt Tuyết Phong sáng ngời, đột nhiên tiến đến tai nàng, mê hoặc nói: "Nàng muốn đi đâu?"

Mộc Thủy Vân ngưng hô hấp, suýt chút không trụ được thanh tuyến quyến rũ này, Phong nhi thật sự quá câu người, quá mê hoặc, xoay mắt một cái, nhìn về phía sơn mạch đằng đẵng cách đó không xa, noãn dương soi sáng khắp núi đồi, cỏ dại chất cao như một mảnh giường ấm yêu yêu, tay trắng chỉ chỉ: "Chúng ta sang bên kia nha."

Thân hình khổng lồ của Tiểu Thất xoay quanh trên trời, bóng tối to lớn phóng ở trên dãy núi hoang vu, loáng một cái, trở về nhẫn chứa đồ ngủ, chuyện không thích hợp với lứa tuổi thiếu nhi, nó cũng không dám quan sát.

Cười cười nói nói vang vọng trong núi sông yên tĩnh, cỏ dại che khuất hai dáng người duyên dáng, các nàng vui sướиɠ lăn lộn ở trên cỏ, để sung sướиɠ đánh gãy yên tĩnh, để nhiệt tình che đậy hoang vu, trời tốt, thời khắc này các nàng thật vui vẻ.

Phảng phất là mệt mỏi, Tuyết Phong thở hổn hển nằm thẳng, mặt nạ ngọc lập loè quang hoa bị chủ nhân vứt bỏ một bên, dung nhan yêu mị, lui bước cô tịch lãnh tình, vì tình yêu, mà trở nên gợi cảm mê người.

Dây buộc bên hông vì lăn lộn mà lỏng ra, áo choàng mềm mại tuột xuống, lộ ra tảng lớn trắng nõn non mềm trước ngực, mỹ nhan che khuất tia sáng ấm áp, Tuyết Phong quyến luyến nâng mặt nàng, nhẹ nhàng đưa lên môi.

Mộc Thủy Vân ngậm lấy môi nàng, dùng sức hấp duẫn, muốn nuốt hết hương vị của Tuyết Phong vào bụng, cấp thiết và khát vọng trùng kích tâm linh, nàng cấp tốc kéo xuống làn váy phân tán, để da thịt nhuyễn hoạt chạm nhau, cảm giác này quá thoải mái, quá tươi đẹp, các nàng đồng thời thở dài một tiếng.

"Phong nhi... Nàng có nhớ ta không?" Mộc Thủy Vân ôm nàng ngồi dậy, đùi thon bóng loáng đan dệt, eo nhỏ ưỡn cao, hoa tâm trắng mịn chặt chẽ dán vào nhau, hoà vào giai điệu tươi đẹp nhất.

"A..." Tuyết Phong ngâm khẽ một tiếng, há mồm ngậm lấy tai nàng, hoa tâm đột nhiên bị va chạm gây tê dại không ngớt, hoa hạch mài ép dán sát, cảm thụ kỳ diệu vô cùng.

Mộc Thủy Vân đỡ lấy vòng eo của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, một tay sượt qua đầu nàng, sâu sắc hôn môi nàng, mê tình tràn ra từ khe hở của đôi môi: "Phong nhi, thoải mái sao?"

"Ân a..." Chỉ có thể phát sinh âm rung từ chóp mũi, toàn thân Tuyết Phong đều bị Mộc Thủy Vân cầm cố, ngay cả nơi thủy nhuận trơn trợt cũng bị xâm nhiễm triệt để, nguyên dã yên tĩnh nhiều lần vang vọng tiếng thân thể va chạm, sâu trong linh hồn bắt đầu hừng hực co giật.

"Nhanh quá..." Tuyết Phong khó nhịn vặn vẹo vòng eo, ý đồ kéo chậm lại cỗ khuây khoả đang bốc lên không ngớt, cảm giác chân tâm cũng sắp bị va hỏng rồi, bên tai nghe tiếng vang làm người mặt đỏ tim đập, nơi đó quá mức gợi cảm, tràn ngập ánh sáng, dưới ánh mặt trời hiện ra da^ʍ uế xấu hổ.

Mộc Thủy Vân kéo áo Tuyết Phong, đẩy nàng ngã trên mặt đất, thấy nàng kinh ngạc liền cười một tiếng, nắm lấy đùi đẹp đang câu vòng eo gác lên vai, phần eo vẫn nhanh chóng rung động, hoa tâm lầy lội thoả thích ma sát, ái dục chồng chất, ở tốc độ thận trọng, óng ánh bạo phát.

"Ách a..." Tuyết Phong ngẩng đầu rít gào, tóc bạc bị mồ hôi làm ướt kề sát ở hai gò má, một khắc lêи đỉиɦ cao, hiển hiện mê hoặc trí mạng, vẻ gợi cảm này suýt nữa khiến Mộc Thủy Vân cũng hét rầm lêm.

"Phong nhi, Phong nhi..." Mộc Thủy Vân kích động hoán nàng, nụ hôn như mưa phùn ấn đầy thân thể bóng loáng trắng nõn, nàng khom người xuống, lúc Tuyết Phong thở nhẹ ra, ngậm lấy hoa tâm co giật không ngớt.

"Ân..." Tuyết Phong đè đầu nàng, vòng eo theo bản năng liền cong lên, mới trải qua một phen cao triều, thân thể cực kỳ mẫn cảm, bị đôi môi này tiến công, suýt chút nữa lại leo lên.

Mộc Thủy Vân lần này dự định không cho nàng đến nhanh như vậy, khởi điểm dùng môi chậm rãi liếʍ láp chất lỏng thanh nhuận, cho Tuyết Phong nghỉ ngơi chốc lát, chờ cảm giác kích động trong cơ thể lắng xuống rồi, liền bắt đầu dùng sức hấp duẫn, đầu lưỡi quét qua viên sỉ châu hơi cứng kia, xoay tròn mài ép, thoả thích âu yếm.

Xôi thịt qua nhanh y như chó chạy ngoài đồng =)) thôi cứ dối lòng để chữ [H] cho nó đều đặn =))