Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Mộc Thủy Vân thở dài: "Đáng tiếc, Huyết Phật châu này đã khế ước với ta. Cho dù ta đưa nó cho ngươi, ngươi cũng không có cách nào vận dụng được sức mạnh của nó."
"Ngươi không cần quan tâm đến vấn đề đó, ngươi chỉ cần giao nó cho ta là được, còn chuyện khác, không phải phạm vi ngươi nên quan tâm. Ta có thể dùng ngữ khí ôn hòa này nói chuyện với ngươi thì đã nói rõ giờ khắc này ta còn kiên trì được. Nếu kiên trì của ta hết, tấm dung nhan như hoa như ngọc này của Mộc cô nương e sợ chỉ có thể ảm đạm thất sắc." Nam tử lẳng lặng nhìn nàng, tựa hồ muốn thông qua ánh mắt để biết được tâm tư của nàng.
Đáng tiếc, Mộc Thủy Vân vẫn luôn suy tính ở trong lòng, trên mặt trước sau vẫn hờ hững, ánh mắt ôn hòa không để cho nam nhân kia được toại nguyện.
"Nếu ta không đưa, ngươi định làm gì?" Mộc Thủy Vân nhướn mày, lại cảm thấy Huyết Phật châu bắt đầu nóng lên, chẳng lẽ là cảm ứng được nhiệt khí của nơi này, bắt đầu lay động?
Nam tử lắc đầu: "Ta cho rằng ngươi sẽ là người biết điều, không nghĩ tới ngươi không thích uống rượu mời mà thích uống rượu phạt."
Mộc Thủy Vân lùi về sau một bước, nhưng không tránh thoát được tay của nam tử, bả vai đau xót, đợi nàng hoàn hồn thì chỉ cảm thấy nhiệt diễm ngập trời, toàn thân như bị dội nước, mồ hôi nóng từ trên trán toát ra, cuồn cuộn chảy xuống.
Mộc Thủy Vân giật mình, vị trí bọn họ đứng là một vách núi cực cao, không nghĩ tới phía sau vách núi này có động thiên khác, đảo mắt nhìn qua, trong lòng càng là khϊếp sợ phỉ thiên.
Bên dưới là vực sâu vạn trượng, nhưng thứ làm cho người ta hoảng sợ chính là dung nham cực kỳ nóng đang lưu động dưới vực sâu, phía trên dung nham bồng bềnh một tầng ánh lửa, ở giữa giống như có một vòng xoáy đang hấp thu linh khí bốn phía, làm nam tử cùng Mộc Thủy Vân cảm nhận được nhiệt độ nóng bức cực cao.
"Ngươi biết dòng chảy phía dưới là cái gì không?" Nam tử khoanh tay hỏi.
Mộc Thủy Vân lạnh nhạt nói: "Không phải là dung nham sao, chẳng lẽ ngươi muốn lấy dung nham cực nóng này để uy hϊếp ta? Nếu ta không giao Huyết Phật châu ra, ngươi sẽ đẩy ta xuống."
"Thông minh." Nam tử tán thưởng nhìn nàng, nói tiếp: "Đó không phải dung nham phổ thông, nó là hỏa diễm đến từ luyện ngục. Luyện Ngục Hỏa sôi trào có thể thiêu đốt bất kỳ sinh linh trong thế giới này, mặc dù ngươi là tôn cấp, ở trước mặt Luyện Ngục Hỏa, cũng sẽ hóa thành hư vô."
"Cái gì? Luyện Ngục Hỏa?" Mộc Thủy Vân hãi hùng khϊếp vía, luyện ngục không phải là ở dưới tầng mười tám của địa ngục sao? Sao nó sẽ ở bên dưới vách núi này, truyền thuyết về Luyện Ngục Hỏa là cháy bất diệt, là liệt diễm vô cùng vô tận, ngay cả tứ đại thần hỏa trong truyền thuyết, đều không có uy lực mạnh mẽ như Luyện Ngục Hỏa.
"Sợ sao?" Nam tử liếc nhìn nàng, rong ánh mắt mang theo sự cười nhạo.
Mộc Thủy Vân than thở: "Ta là một tục nhân, tự nhiên sợ chết a. Ngươi là tiên cấp, bất luận ta làm gì cũng không đánh lại ngươi. Mà ta cũng không thể giao Huyết Phật châu, xem ra chỉ có một con đường là có thể đi thôi."
"Ngươi biết là tốt rồi, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi rốt cuộc giao hay không giao?" Hai mắt nam tử ám trầm, một tay đặt trên vai nàng, chỉ cần hắn nhẹ nhàng đẩy một cái, Mộc Thủy Vân lập tức hương tiêu ngọc vẫn, nhưng Huyết Phật châu là thánh vật viễn cổ, là vật duy nhất mà Luyện Ngục Hỏa không thể tàn phá, đến thời điểm đó hắn tự nhiên có thể lấy được nó.
Mặc dù Luyện Ngục Hỏa phía dưới vạn trượng, nhưng nhiệt khí thiêu đốt sôi trào lại không ngừng xông lên, Mộc Thủy Vân có thể cảm nhận được sự nóng rực kia, nàng lập tức nhắm hai mắt. Nếu không nhắm lại, hai mắt của nàng nhất định sẽ bị nhiệt khí huân mù, Huyết Phật châu trên cổ tay và thống khổ trên lưng càng ngày càng rõ. Ngay cả khi bị nhiệt khí hun đúc, sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt.
Thấy Mộc Thủy Vân nửa câu cũng không nói, hai mắt nam tử tàn nhẫn, vừa định đẩy nàng xuống thì đỉnh đầu lại kéo tới một luồng khí lực cường hãn.
Nam tử khϊếp sợ né tránh, xoay tròn dừng lại gần đó, giật mình nhìn một màn trước mặt.
Một vệt tím tráng kiện phóng xuống, phịch một tiếng, dừng lại trên mặt đất, toàn bộ vách núi đều mạnh mẽ rung động.
Sau khi khuếch tán, một nữ tử áo đen lười biếng đứng đó, dưới mặt nạ là nửa gương mặt lạnh như băng, sợi tóc bạc bay lượn trên không, dư quang thoáng nhìn vẻ mặt vui mừng của Mộc Thủy Vân, nàng híp mắt nói: "Cốc chủ đại nhân thần bí thật hăng hái a, cư nhiên ở đây uy hϊếp một nữ tử. Da mặt rốt cuộc dày bao nhiêu, e sợ cũng chỉ có chính ngươi mới biết được."
"Ngươi!" Nam tử giật nảy mình, nàng làm sao mà tiến vào được? Lại như thế nào mà nhận ra hắn?
Mộc Thủy Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm thân hình nam tử, cùng cặp mắt tràn ngập tức giận kia, không thể tin nói: "Ngươi là Vân Ngũ Châu!"
Hai mắt nam tử híp lại, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, đem trù bố trên mặt kéo xuống, phong lưu phóng khoáng, dung mạo đẹp như nữ tử, khiến Mộc Thủy Vân chịu đả kích cường liệt.
"Nếu đã nhận ra ta, vậy ta cũng không tất giấu đầu lòi đuôi nữa. Đồng dạng là đỉnh cao, ai thua ai thắng còn chưa biết được. Huyết Phật châu, ta nhất định phải có, Linh hồn nguyên châu, các ngươi cũng phải giao ra đây!" Hai mắt Vân Ngũ Châu trợn to, khi vung tay áo lên thì cả người giống như gió lạnh phóng tới.
Tuyết Phong đẩy Mộc Thủy Vân ra, dáng người duyên dáng lượn vòng bay lên.
Khí tím quanh thân hai người tăng vọt, khí tức tiên linh cường hãn tràn ngập toàn bộ vách núi, bầu trời lờ mờ, ầm ầm ầm...
Tuyết Phong vung tay áo một cái, hai tay gập vào nhau, một quả cầu tử quang mãnh liệt trong nháy mắt kích phát ra.
Hai mắt Vân Ngũ Châu trừng lớn, khi hắn xoay người, hai vệt tím lập tức bị đẩy ra, một vệt đánh về phía Tuyết Phong, vệt khác đánh về phía Mộc Thủy Vân.
Mộc Thủy Vân lắc mình tránh né, nhưng đan điền hoàn toàn hư không, không biết là bị Vân Ngũ Châu khóa lại như thế nào, ngay cả cứng rắn mở cũng không phá được cấm chế kia.
Vệt tím giống như có mắt, đuổi theo Mộc Thủy Vân không tha, nàng bất đắc dĩ né tránh lại bị trượt chân, trực tiếp rơi xuống.
"Thủy Vân!" Tuyết Phong quát to một tiếng, trơ mắt nhìn Mộc Thủy Vân rơi xuống, thời khắc này tim nàng như bị đao cắt, ngửa đầu, giận dữ hét: "Vân Ngũ Châu! Hôm nay ngươi đừng hòng thoát!"
Tiên khí cường hãn lại tăng vọt, trên mặt đất hình thành hoa sen to lớn, trong nháy mắt hoa sen nở ra, một chiếc cung tuyệt thế hiện ra. Chớp mắt dây cung bị tử quang ràng buộc, hướng về phía Vân Ngũ Châu đang giật mình mà bắn.
Vân Ngũ Châu vung tay muốn bỏ chạy, cánh hoa dưới chân bay ra mấy trăm tia sáng, một tia lãnh ý bao quanh thân mình, sơ sẩy một cái, phi tiễn dĩ nhiên đã đến ngay trước mắt.
Vân Ngũ Châu cắn răng né tránh, mũi tên sắc bén chia lìa giữa trời, biến ảo thành mấy đạo tiễn vũ hư ảnh từ bốn phương tám hướng ép tới, xì xì xì xì...
Máu tươi tung toé, hai bên bả vai, bụng, lưng đều cắm đầy mũi tên, trong nháy mắt cảm nhận được đau đớn, Vân Ngũ Châu không thể tin tưởng, ngoan lệ giẫm chân một cái, hóa thành một tia sáng xông về phía chân trời.
Tuyết Phong chưa truy kích, mà là vọt đến cạnh vách núi, nhìn xuống dung nham đang cuồn cuộn sôi trào phía dưới, phất tay áo một cái, cắn răng nhảy xuống.
Dưới dung nham nóng bỏng, là diễm hải nồng nặc.
Tựa như không có hô hấp, Mộc Thủy Vân bồng bềnh ở trong biển lửa, chỉ cảm thấy thân thể nóng rực không thể tả, áo đen đã sớm bị nhiệt diễm thiêu đốt hầu như không còn. Giờ khắc này thân thể của nàng là quang lỏa*, nhiệt diễm này lại không thể ăn mòn nàng nửa phần.
*tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ
Bởi vì ánh sáng nhạt của Huyết Phật châu đang mơ hồ bảo vệ thân thể của nàng, không thể hô hấp, nàng chỉ có thể dùng lỗ chân lông đón xúc khí thể từ bốn phía, cấm chế ở đan điền đột nhiên không thấy, tất nhiên là Tuyết Phong đã đánh bại Vân Ngũ Châu, chỉ khi hắn rời khỏi nơi này, nàng mới có thể thoát ly cấm chế của hắn.
Đảo mắt nhìn qua một lượt đều là một mảnh diễm hồng, khi thật sự tiếp xúc Luyện Ngục Hỏa mới biết, dung nham chỉ là do hỏa diễm cô đọng lại, phía dưới mới là hỏa diễm chân chính.
Diễm hỏa như biển, đúng là biển lửa đòi mạng người.
Mộc Thủy Vân vẫn còn sợ hãi, nếu không có sức mạnh của Huyết Phật châu hộ thể, sợ là nàng đã bị đốt thành không khí.
Đan điền rung chuyển, cảm giác đau đớn sau lưng đã chạm đến trái tim, một tia khí tức truyền đến, Mộc Thủy Vân nhắm chặt mắt, giống như được chỉ dẫn, bay về nơi sâu thẳm trong biển lửa.
Một l*иg tử quang hiện ra cách đó không xa, Tuyết Phong ngưng mắt, nàng có tiên khí hộ thể mới không bị thiêu hủy, lúc nãy nàng cảm nhận được khí tức của Huyết Phật châu, làm sao trong nháy mắt đã không gặp? Theo cảm giác bơi về nơi sâu thẳm.
Một đoàn nhiệt diễm nồng nặc bao vây phía ngoài, bên trong là một nơi cực nóng, sợ rằng ở trong biển lửa này, nơi đó là nơi nóng nhất.
Mộc Thủy Vân híp mắt nhìn vị trí kia, Huyết Phật châu tự động thoát ly cổ tay của nàng, bay thẳng về hướng đó.
Mộc Thủy Vân cả kinh, vội vã chụp Huyết Phật châu, bị nó mang theo bay về nơi cực nóng kia.
Giống như bị mềm nhũn bao vây lại, Mộc Thủy Vân nhắm chặt mắt, lần thứ hai mở thì trước mắt là ngọn lửa diễm hồng. Dù chỉ nhìn một chút, nàng cũng cảm thấy hai mắt đau nhức, hơn nữa ngọn lửa này quá sáng, ánh sáng như ngôi sao chói mắt, nhiệt độ thì cực nóng không cách nào hình dung được, chỉ cảm thấy cả người đều sắp bị nướng chín.
Huyết Phật châu trôi nổi trên ngọn lửa như muốn lấy mất mạng người. Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, mau chóng đoạt lại Huyết Phật châu, vừa muốn rời khỏi nơi đây thì đột nhiên sinh ra biến cố, ngọn lửa kia bay lên, chui vào lưng của nàng.
Ầm một tiếng, toàn bộ biển lửa lấy địa vực này làm trung tâm, cư nhiên lại rung chuyển.
Tuyết Phong lập tức bay vào khu vực kia, thấy Mộc Thủy Vân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hôn mê ở một góc, sau lưng hoả hồng một mảnh, hẳn là nóng quá nên chảy máu!
Một vệt đau lòng xẹt qua đáy mắt, Tuyết Phong mau chóng ôm lấy nàng, cái chạm mềm mại khiến tâm nàng an tĩnh lại.
Vách đá bắt đầu nứt toác, sức rung chuyển cường hãn coi đây là trung tâm mà khuếch tán ra, Tuyết Phong ôm Mộc Thủy Vân xông lên trên, l*иg tử quang trực tiếp rơi thẳng xuống, hai người đã đến đỉnh nhai.
Tuyết Phong xoa xoa gò má của nàng, tròng mắt hiện lên vẻ phức tạp, nhẹ nhàng thở dài: "Ta nên làm gì với ngươi đây?"
Vuốt ve lưng nàng, tay chạm đến một mảnh máu đỏ ngầu, Tuyết Phong kinh hãi biến sắc, lập tức ôm chặt nàng bay về phương xa.
Vì sao lần nữa nhìn đến ngươi, ta sẽ có cảm giác đau lòng? Tịch mịch cùng cô độc, lạnh lùng cùng vô tình, những thứ này đều là trời cao giao cho ta, nhưng vì sao lại bởi vì ngươi đến mà thay đổi?
Đau lòng trong nháy mắt nàng liền nhớ tới Nguyệt Lạc, khuôn mặt yêu mị xinh đẹp kia đã cách xa nàng mà đi, thay vào đó, lại là một dung nhan thuần tịnh mỹ lệ.
Thủy Vân, ta muốn nói với ngươi một tiếng xin lỗi.
Tác giả có lời muốn nói: Nhanh ở cùng một chỗ... Đếm ngược.
Editors cũng có lời muốn nói: Phong nhi không thèm bán đường cát nữa, chuyển sang bán đường phèn rồi =))))