Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Cách Hồn Huyết Phật châu à? Mộc Thủy Vân khẽ nhíu mày, trong lòng tâm tư cuồn cuộn. Chuỗi Phật châu này hàm nghĩa thật sự không bình thường, xem ra nàng xuyên qua cũng không phải là không có lý do, là chuỗi Huyết Phật châu này đưa nàng đến, Phật châu vốn là đồ vật của thế giới này, nhưng vì sao lại dính dáng đến nàng? Sớm biết như vậy, nàng cũng sẽ không mang theo nó!
Trong lòng ẩn ẩn một cơn tức giận, Huyết Phật châu như cảm nhận được tâm tình của nàng biến hóa, sắc đỏ lấp loé lại không khuếch tán. Linh hồn nguyên châu tuy rằng bao trùm tà khí, nhưng trước sau không phải đối thủ của ngàn vạn tiên hồn, thời khắc nhϊếp thả, khí đen từ từ ẩn nấp, bị triệt để đè ép trở lại!
Ánh sáng tiêu tan, lòng bàn tay Mộc Thủy Vân phóng thích sức hút, đem Linh châu hút tới trong tay, cả người xoay tròn trên không trung, vững vàng đáp xuống mặt đất!
"Chuyện này..." Yến Hà cùng các chưởng môn liếc mắt nhìn nhau, từng người run lên, đặc biệt là Lâm Phàm Chi, sau khi thấy được Huyết Phật châu uy lực, hắn quả thật hối hận suýt chút nữa hộc máu, chọc ai không chọc, chọc đúng ngay Túc chủ Huyết Phật châu, cho dù hắn có tu vi cao thâm, cũng không ngăn nổi viễn cổ thánh vật, lỡ về sau cô gái này tìm hắn tính sổ, đừng nói phá trận chia bảo bối, phỏng chừng liền mặt trời ngày mai cũng không thấy được!
"Thủy Vân..." Yến Dương Thiên thật sự không dám tin tưởng, cứ như vậy nhìn Mộc Thủy Vân, trong lòng có chút vô lực, hắn không nghĩ tới chuỗi Phật châu này là viễn cổ thánh vật, có Huyết Phật châu phụ trợ, cộng thêm thiên phú tu luyện của Thủy Vân, đột phá tiên cấp, cũng chỉ là vấn đề thời gian, e sợ không lâu sau đó, trên đại lục sẽ có thêm một tiên cấp cường giả, cho Bích Hải Linh Âm Các, Thanh Vũ Lâu, Thất Tiên Phong những tiên giả môn kia nhìn một chút, đến cùng, cái gì mới thật sự là thiên phú cường giả!
Mộc Thủy Vân cảm thụ sức mạnh của Linh châu, toàn bộ cánh tay đều tê rần, một luồng khí lưu mạnh mẽ thông qua lòng bàn tay tràn vào thân thể nàng, đan điền cũng cấp tốc vận chuyển, tầng sáng vàng rực trong nháy mắt tỏa ra, nàng nhún nhẹ chân, chậm rãi bay lên không, tia sáng vàng khẽ quấn quanh cơ thể, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người liền quấn quanh ba vòng, sau đó từ từ biến mất trong không khí.
Tận mắt xem một màn tiến cảnh này, con ngươi Yến Hà co lại, trong lòng đâu chỉ hai chữ khϊếp sợ là có khả năng hình dung, thiên phú này cũng quá cao đi, cầm Linh châu liền có thể tiến cảnh, nhi tử rốt cuộc mang về yêu nghiệt gì a!
"Thánh cấp tam cảnh!" Thanh Phong đạo trưởng thở dài huơ phất trần, ngay cả khí lực để khϊếp sợ cũng không có, có lẽ hành trình đến núi Tiêu Dao lần này thiếu nàng là không được, nàng giờ khắc này muốn rút lui, các chưởng môn cũng sẽ không đáp ứng, bởi vì chỉ có nàng có thể khống chế tà khí của Linh châu bạo phát, xem ra đây là ý trời!
Ánh sáng của Linh châu biến mất, Mộc Thủy Vân đưa nó tới trước mặt Yến Hà, cười nói: "Yến trang chủ, lúc nãy vãn bối hơi vô lễ, xin ngài thứ lỗi, cũng xin các chưởng môn đừng chấp nhặt, mọi người không có bị thương chứ?"
"Nào có nào có, Mộc cô nương thật sự là nói quá lời. Chúng ta còn muốn cảm tạ ngài ra tay cứu giúp đây, khoảnh khắc đó chúng ta đan điền hư không, dư lực để thu tay lại cũng không có. Nếu không có ngài ra tay áp chế, giúp mọi người thu chân khí về, chúng ta sẽ trọng thương, thậm chí mất mạng. Kính đại ân của Mộc cô nương, chúng ta hổ thẹn." Không chờ những người khác mở miệng, Chu Vĩnh đã giành trước, lúc nãy ở tiền thính hắn từ đầu đến cuối còn không có lưu ý cô gái này, thân phận chưởng môn một phái nâng hắn lên, không cần thiết cùng một tiểu bối không môn không phái bắt chuyện, bây giờ không như thế, Túc chủ Huyết Phật châu, ai dám khinh thị?
Thấy Chu Vĩnh giành mất cơ hội nịnh bợ, những lão chưởng môn thành tinh suýt nữa uất nghẹn một hơi đều thở không ra, đỏ mặt tía tai lườm hắn một cái, ngụ ý ngươi dĩ nhiên ra mặt đầu tiên, cũng không biết ban nãy trong sảnh thanh âm của ai lớn nhất, quả thật không cách nào vượt qua lão già thối không biết xấu hổ này!
Lâm Phàm Chi hiện tại chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, tránh né không được cũng không thể trưng ra bộ mặt hèn mọn, cười nói: "Mộc cô nương cứu tính mạng của chúng ta, đại nghĩa lẫm nhiên a. Ta xin lỗi vì sự vô lễ lúc nãy, xin Mộc cô nương bao dung."
"Vị chưởng môn này, ngươi nói quá lời. Ta vốn không hề để ý mấy tiểu tiết này, các ngươi cũng không cần để trong lòng. Huống hồ, ta chỉ là tiểu bối, sao lại dám truy cứu các vị chưởng môn?" Mộc Thủy Vân lạnh nhạt, ý cười ở khóe môi biến mất, ngón tay thon dài khẽ di động Phật châu.
"Mộc cô nương tuyệt đối đừng như vậy, việc ở tiền thính là chúng ta nhất thời hồ đồ. Lần này đi đến núi Tiêu Dao đường xá xa xôi, chúng ta còn muốn dựa vào Mộc cô nương đây. Mời Mộc cô nương đến thiên thính* nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát." Yến Hà mỉm cười nhìn nàng, đồng thời sử dụng ánh mắt ra hiệu cho nhi tử mau giúp nàng giải thoát, các chưởng môn làm sao sẽ không hiểu thâm ý trong lời nói của Mộc Thủy Vân, ngay cả Yến Hà đều nhận sai, bọn họ lập tức phụ họa, cũng hướng nàng khom lưng kính bái.
*phòng nghỉ
Yến Dương Thiên đương nhiên nhìn thấy ánh mắt phụ thân, trong lòng cảm thấy hưng phấn, các chưởng môn rốt cuộc thu lại sắc mặt xấu xí, hết thảy đều bắt nguồn từ cô gái trước mắt, nói nhỏ: "Thủy Vân, ta dẫn ngươi đi thiên thính nghỉ ngơi nha."
"Ừm." Mộc Thủy Vân gật đầu, theo Yến Dương Thiên đi đến phòng nghỉ ở phía Tây, nàng cuối cùng cũng coi như kiến thức đến công phu trở mặt của các vị chưởng môn rồi, thật là tuyệt diệu. Nếu nàng không bày ra uy lực của Phật châu, cũng sẽ không cảm nhận được tình người ấm lạnh nhỏ bé không đáng kể, lập tức từ địa ngục bay lên thiên đường, đối với cảm giác xung kích này, nàng lấy tâm bình tĩnh đối xử.
"Thủy Vân, bảo bối Phật châu này của ngươi thật là lợi hại. Ta thường nghe phụ thân giảng giải những viễn cổ truyền thuyết kia, chuỗi Cách Hồn Huyết Phật châu này chính là bảo bối chi thần viễn cổ. Ngươi may mắn được nó chọn làm Túc chủ, đối với tu vi trong tương lai có trợ giúp rất lớn. Nếu được, ngươi thậm chí có thể mượn sức mạnh của nó, trong thời gian ngắn sẽ phi thăng thành tiên!" Yến Dương Thiên ước ao, nhưng càng nhiều là vui mừng, ngoại trừ Tiêu Hằng, thì Thủy Vân là bằng hữu duy nhất của hắn, nàng có bảo bối tốt, hắn tự nhiên vì nàng hài lòng.
"Bảo bối chi thần viễn cổ? Ngươi nói nó là thánh vật viễn cổ?" Lòng Mộc Thủy Vân sóng cuộn biển gầm, cẩn thận xoa xoa mỗi viên Phật châu, không nghĩ tới chuỗi Phật châu này lai lịch còn quá cổ lão, còn là một thần bảo, lắc đầu cười, nàng nên cảm thán chính mình may mắn sao? Vô tội xuyên qua, nhưng mang đến trùng kích như thế cho nàng, người khác là vượt quốc gia, nàng là vượt thế giới a!
"Nhưng chuỗi Phật châu này hàm chứa âm khí, bởi vì chủ nhân lúc đó của nó quá bạo ngược, rót toàn bộ linh hồn của tiên gia thua dưới tay hắn vào trong Phật châu, dẫn đến chuỗi Phật châu này âm khí đặc biệt nặng. Ngươi có thể dùng nó phụ trợ tu luyện, nhưng không thể đem linh hồn bên trong nó dẫn ra. Hồn phách tiên gia viễn cổ cường hãn đến cực điểm, nếu khi còn sống bọn họ tu luyện tới tiên cấp đỉnh cao, chết rồi, hồn phách vẫn bất diệt, hơn nữa còn chứa oán lực cực mạnh, ngươi nhất định phải cẩn thận." Yến Dương Thiên đưa nàng tới cửa, liền cáo từ rời đi.
Mộc Thủy Vân đi vào phòng, ngồi trước bàn, nhiều lần suy tư lời nói của Yến Dương Thiên, sau khi đem Phật châu lăn qua lộn lại nhìn một chút, huyết phách bên trong lẳng lặng chảy xuôi, màu sắc đỏ sẫm quỷ dị, khiến tâm nàng tràn ngập khác thường, nhẹ giọng nỉ non: "Hai mươi mốt viên Phật châu, thật sự có thể gánh chịu ngàn vạn linh hồn sao?"
Trải qua một phen náo động lúc nãy, tất cả gia quyến cùng hộ vệ bên trong sơn trang Yến thị đều sợ vỡ mật, mặc dù bây giờ đã yên tĩnh lại nhưng trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, kết quả là ở cửa sương phòng trong biệt viện bu đầy người!
Nhìn hoà thượng trên giường sắc mặt tái nhợt hôn mê đã lâu, mi tâm Yến Hà nhíu chặt, quay đầu nhìn Thanh Phong đạo trưởng đang đăm chiêu: "Thương thế của Nguyên Hải đại sư ra sao?"
"Không ổn." Thanh Phong thu hồi ngón tay đặt ở trên cổ tay Nguyên Hải, châm chước nói: "Hắn trúng một loại mị khí mê hồn cực kỳ hiếm thấy, loại khí thể độc nhất này là từ thân rắn lục tản ra. Lúc nãy ta kiểm tra thân thể của hắn nhưng không phát hiện vết thương, độc này là thế nào đây?"
"Trước tiên khoan hãy nghiên cứu độc bên trong thế nào! Mau mau cứu trị hắn! Dịch Tâm chỉ có một bảo bối đệ tử, không thể để cho hắn có chuyện!" Yến Hà lo lắng, Mê Hồn Độc, trước đây đã từng nghe nói qua, nhưng vạn vạn không ngờ tới, Nguyên Hải lại trúng loại mị độc này, lẽ nào là gặp phải Mê Xà Trận? Nhưng trận pháp này đã thất truyền trăm năm a!
"Ta cũng muốn cứu hắn, nhưng không tìm được vết thương, Thanh Phong Khí của ta không vào được, sao trị được tận gốc?" Thanh Phong nhướn mắt, khuôn mặt nghiêm nghị trầm xuống, cho dù hắn có thể mạnh mẽ rót chân khí vào cơ thể Nguyên Hải, nhưng không tìm được căn nguyên khiến độc khí toả ra, nên vẫn không có cách nào trừ tận gốc, huống hồ, thân thể Nguyên Hải phi thường suy yếu, ép bức rót chân khí chỉ mang đến thống khổ cho hắn, nếu vạn nhất không được, sẽ hại chết hắn!
"Nói tiếp, Nguyên Hải đại sư tu vi cao thâm, ngay cả kim tôn khí của hắn cũng không ngăn nổi mị khí ăn mòn, thánh lực của ta sao có thể cứu trị hắn?" Thanh Phong lần thứ hai thở dài.
Yến Hà quát lên: "Bất luận thế nào, ngươi cũng phải thử một lần, ai cũng biết Thanh Phong Khí của ngươi có thể loại bỏ tất cả khí tức tà độc, ngươi chưa thử, đã tuyên cáo không thể ra sức rồi! Đây chính là đệ tử Kinh Luân Tự, vạn nhất để Dịch Tâm biết ngươi thừa lực lại không cứu đệ tử của hắn, ngươi nói hắn sẽ nghĩ như thế nào?"
"Chuyện này..." Thanh Phong phẫn nộ tới nỗi râu mép cũng nhếch lên, lão thất phu này lại nắm Dịch Tâm uy hϊếp hắn, nhưng hắn không thể không sợ sự uy hϊếp này. Kinh Luân Tự lịch sử lâu đời, cũng là hoàng triều quốc tự, Dịch Tâm phương trượng là cao tăng, tu vi ở tiên cấp đỉnh cao, nếu chọc giận hắn, chuyện này cùng muốn chết không có khác biệt gì mấy!
Cho dù Kinh Luân Tự phổ độ chúng sinh, không làm khó dễ hắn, hoàng thất lại có thể ngồi xem mặc kệ sao? Hoàng đế cùng Dịch Tâm quan hệ không hề tầm thường, mượn mười cái đảm cũng không dám làm càn!
Thanh trừ loại độc này sẽ tiêu hao một lượng lớn chân khí của hắn, vạn nhất nếu không cẩn thận bị phản phệ, tính mạng đáng lo a. Hắn lọt vào tình thế khó xử, nếu không cứu Nguyên Hải, Dịch Tâm phương trượng bên kia không có cách nào bàn giao, thật đúng là làm khó dễ hắn mà!
"Còn đang suy nghĩ gì đấy? Nguyên Hải đại sư sắc mặt ngày càng trắng bệch, ngươi không nhìn thấy hả? Nhanh lên một chút triển khai Thanh Phong Khí của ngươi đi!" Yến Hà trừng mắt quát, gấp muốn chết rồi, lão đạo Thanh Phong này lại còn đang do dự, quả thật không đem Kinh Luân Tự cùng hoàng thất để ở trong mắt!
"Muốn ta ra tay, có thể, thế nhưng người của Dược Tiên Cốc cũng phải theo ta liên thủ bức độc. Bằng không ta tình nguyện chết, cũng không muốn bị độc khí phản phệ!" Thanh Phong sắc mặt âm trầm, người không vì mình, trời tru đất diệt, nếu bị phản phệ thật, hắn không có cửa cầu cứu, vì người khác hy sinh tính mạng, hắn không cao thượng như vậy, mặt khác nếu người của Dược Tiên Cốc ra tay, hắn sẽ có thể bảo lưu một nửa chân khí, vạn nhất bị phản phệ, cũng sẽ thừa lực chống lại, không đến nỗi cùng đường mạt lộ!
Tóm tắt hệ thống tu luyện từ thấp đến cao: linh cấp, tông cấp, thánh cấp, tôn cấp, tiên cấp, thuỷ tổ cấp. Mỗi cấp có chín cảnh, cao nhất là cửu cảnh, không gọi cửu cảnh mà gọi đỉnh cao. Dịch Tâm và Tuyết Phong là tiên cấp đỉnh cao, Nguyên Hải là tông cấp nhất cảnh, Mộc Thuỷ Vân là thánh cấp tam cảnh.