Cuối cùng thì cũng tới ngày tôi đi UK, có cả gia đình ra tiễn, ta nói sao mà hạnh phúc dễ sợ. Vì đây là lần đầu tiên đi xa nên tôi phải ra sân bay từ sớm, đề phòng chuyện gì thì có thể giải quyết được luôn. Chứ thực ra là tối khuya máy bay mới bay lận.
“Xuống chưa Phương” – Giọng bố tôi đang gọi vọng lên phòng tôi, cả nhà đang ngồi đợi tôi lên xe để ra sân bay, tôi phải bay chuyển tiếp mấy chỗ lận, nào là HCM, Seoul nè (mà không biết trai Hàn Quốc có đẹp như trong film ko ta) rồi qua một số nơi nữa mới đến Anh.
“Thằng Phương, nhanh coi mày” – Giọng Quỳnh đang hối.
Nhưng hôm nay là ngày trọng đại của tôi, tôi phải đẹp, phải lộng lẫy, để ngày qua Anh gặp lại Tom, Tom phải say mê trước nhan sắc của tôi. Nhắc cái là buồn, tôi thử biết bao nhiêu bộ quần áo rồi, xịt mấy chục chai dầu thơm, make up một chút nhẹ nhẹ cho khuôn mặt tươi tắn hơn, nhưng mà mỗi lần soi gương nhắm lại nhan sắc của mình là tôi chạnh lòng ghê gớm. Bị zì sao tôi thấy mình xấu quá, tìm hoài ko thấy nét đẹp ở đâu.
“Giờ mày tin tao lên đó xách tai mày xuống không?” – Giọng Quỳnh nạt nộ.
“Rồi, rồi xuống bây giờ, khổ dễ sợ”
Thiệt tình, đợi có nửa tiếng mà làm gì hối dễ sợ. Tôi khệ nệ ôm cái vali xuống dưới nhà, vừa đặt xuống sàn gỗ là nghe giọng của bố tôi trách móc:
- Trời, con đem theo 4 cái vali rồi, thêm cái này nữa là 5 cái rồi đó. Coi chừng bị phạt vì đem đồ quá tải đó, đem gì nhiều vậy con?
- Có gì đâu ba, toàn là mấy cái đồ vớ vẩn đó mà, máy sấy tóc, bàn ủi, khăn tắm, ổ điện, tùm lum tùm la à, con đem qua đó tiết kiệm đỡ tốn tiền mua.
- Trời đất ơi, thôi để ở nhà dùm. Qua đó ba cho tiền mua cái khác, được chưa?
- Ok
Vậy là cả nhà phải xúm lại dồn lại những món đồ cần thiết vô một vali, trên đường ra sân bay, ba tôi đưa cho tôi một tờ giấy ghi địa chỉ và số điện thoại của host mà tôi sẽ ở, đồng thời bắt tôi phải học thuộc lòng. Nhưng thực ra tôi học chơi vậy thôi, chứ tôi có ý định sống thử á, sống thử với Tom, để ngày nào cũng được xếp hình với ảnh, chắc sướиɠ lắm. Tôi cười một cách man trá.
Tới sân bay, mà tôi lần đâu đi quốc tế nên không khỏi bỡ ngỡ. Gặp một anh Hải Quan, trẻ măng à, đẹp trai lắm, tôi mới chạy lại hỏi một số thắc mắc của mình.
- Anh ơi, cho em hỏi...
- Gì? – Gã hải quan hỏi tôi.
- Cho em hỏi...
- Hỏi gì?
- Chỗ này có phải khu check in của hãng British Airways không ạ?
- Rồi sao? Vào đây check in àh? – Cha hải quan nhìn tôi.
- Không có anh hải quan ơi, em vô em có chuyện quan trọng muốn hỏi anh hải quan nè… - Tôi hớn hở với khuôn mặt menly và đầy đẹp trai của ảnh.
- Có chuyện gì, có chuyện gì quan trọng tới mấy nói đi, anh đây chỉ cho – Tay hải quan tự tin vỗ ngực.
- Hic. Anh hải quan biêt sao không. Em có chuyện… hic… khó nói quá à… - Tôi bâng khuâng và nghĩ thầm trong bụng.. “Anh có phải gay ko, sao anh đẹp trai quá zậy?”
- Nói đi, anh chỉ cho. – Chả vẫn thúc giục tôi.
- Hic... Em nói nghe (Cái tật mê trai không bỏ)
- Nói đi em.
- Uhm, Anh biết...cái toilet ở đâu không? Nãy giờ mắc quá tìm không ra... – Tôi hít một hơi rồi nói, thật sự là tôi cũng đang mún đi wc.
- Đường kia kìa má!!! – Anh hải quan đẹp trai đưa tay chỉ vô hướng wc bên cạnh. Tôi vội vàng chạy ra hướng wc. Nghe loáng thoáng thấy thằng chả chửi mình “Trời đất ơi, chưa thấy cái thằng nào xấu mà còn zô ziên như thằng này”
Tiếc là bây giờ vẫn chưa đến giờ làm thủ tục cho chuyến bay của tôi, bởi vì cái tật lo xa nên bố tôi chở tôi đến đây sớm quá, sớm hơn tận 12 tiếng. Hic. Tôi ủ rũ ngồi ở quán cafe sân bay cùng với bố và Quỳnh sau khi đã đi giải quyết chuyện riêng. Đang ngồi tám với con Quỳnh và bố tôi thì tự nhiên nghe giọng ca oanh vàng đầy thân thương:
- Phương ơi.
Tôi quay mặt lại nhìn thì đột ngột nhận ra đó chính là thằng mất dạy mát dịch Dương đây mà. Nhưng sao cái mặt nó buồn vậy. Nó nhìn tôi rồi nói:
- Mày phải đi theo tao. – Nó nói rồi kéo tay tôi bất chấp sự có mặt của bố tôi và Quỳnh.
- Chuyện gì vậy? – Tôi dằn tay nó. Mày không nói thì tao ko đi tao không đi đâu cả, chỉ mấy tiếng nữa là tao phải đi rồi.
- Mày cứ đi theo tao. Vừa đi tao vừa giải thích. Nhanh đi kẻo không kịp.
Sự úp mở trong câu chuyện của Dương khiến tôi cảm thấy khá tò mò. Tôi quay lại nhìn bố và Quỳnh thì hai người đã gật đầu, ý là để tôi đi giải quyết chuyện riêng với Dương, vậy nên tôi cũng đi theo Dương như một sự tự nhiên. Nó đón taxi cho tôi về lại thành phố.
- Tao phải nói cho mày một sự thật? – Dương nói.
- Chuyện gì? Mày nói nhanh đi… - Tôi hối thúc.
- Chuyện tao với Tuấn… đó không phải là sự thật. Đó chỉ là một vở kịch thôi.
- Cái gì? – Tôi hét lên trong xe khiến tay tài xế phải ngoái đầu nhìn lại.
- Mày bình tĩnh. – Dương trấn an tôi. Thật ra, Tuấn vẫn yêu mày, nhưng Tuấn phải làm như vậy, để mày tránh xa ảnh mãi mãi, phải làm như vậy thì mày mới chấm dứt được tình cảm của mày dành cho ảnh.
- Nếu ảnh vẫn yêu tao tại sao Tuấn lại cư xử như vậy? – Tôi không kiềm được sự xúc động.
- Bởi vì…
- Nói nhanhhhhhhh... – Tôi nắm hai vai nó lắc mạnh bạo.
- Vì Tuấn đang bị ốm… - Dương nói một cách chậm rãi
Tôi đưa ánh mắt hoài nghi nhìn nó. Vì trong tư tưởng của tôi, Tuấn là một người đàn ông rất khỏe mạnh, không hề có biểu hiện gì của người bị đau ốm cả.
- Tuấn bị máu bầm ở đầu, bây giờ vết thương bắt đầu biến chứng. Vừa rồi Tuấn bắt đầu bị hôn mê, lúc hôn mê hay nhắc tên Phương. Khi tỉnh lại hỏi thì Tuấn không nói gì về Phương hết. Nhưng mà tao biết, nên tao mới đi kiếm mày về nè.
- Thật sao? Tuấn bị chấn thương ở đầu sao? – Tim tôi đập mạnh.
- Bác sĩ nói là có thể do một vụ tai nạn nào trong thời gian trước đó… - Dương nói chậm rãi.
Tôi ngây người, tôi biết chắc chắn đó là vụ tai nạn nào. Tôi như ngồi trên đống lửa, đến bệnh viện, tôi chạy ào theo Dương lên phòng của Tuấn. Phòng Tuấn có cả bố mẹ Tuấn đang chăm sóc cho Tuấn.
- Tuấn! – Tôi bước vào phòng và nói khe khẽ.
Nhưng trái ngược với sự nhẹ nhàng của tôi, Tuấn nghe thấy giọng tôi và tỏ ra khá lúng túng, hai tay xua đi, nói bố mẹ của mình đuổi tôi ra khỏi phòng, lúc này tôi mới được biết bố mẹ của Tuấn, hai người đó thật hiền từ.
- Cháu là Phương hả?
- Đúng vậy, cho cháu gặp Tuấn một chút thôi. Năn nỉ hai cô chú.
- Tuấn nhắc tên cháu suốt. Nhưng không hiểu tại sao nó lại không muốn gặp cháu. – Mẹ của Tuấn nói từ từ.
- Bệnh của Tuấn sao vậy?
- Chú không biết nữa, có lẽ phải đưa Tuấn đi điều trị ở nước ngoài. Nếu phát hiện từ sớm đã không sao, đến giờ này mới phát hiện ra, cô chú cũng lo lắm, nhưng bác sĩ nói là điều trị ở nước ngoài sẽ hiệu quả hơn.
Nghe đến đây tôi cũng thấy bình tĩnh trở lại, ít ra cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng tôi vẫn muốn được gặp Tuấn. Phải năn nỉ và thuyết phục lắm thì mới được bố mẹ Tuấn đồng ý cho vào. Thoáng thấy dáng tôi, Dương cũng hiểu ý, lủi ra ngoài, để Tuấn và tôi có không gian riêng, Tuấn vẫn khoanh tay xoay mặt đi hướng khác giận dỗi.
- Anh không muốn em thấy anh trong tình trạng này chút nào, thật thê thảm! – Tuấn đột ngột nói, ám chỉ bao nhiêu là dây nhợ đang truyền vào người mình.
- Sao đâu, em thấy cũng dễ thương mà. – Tôi cười vui vẻ.
- …
- Vậy đây là lí do anh tránh mặt em hả?
- …
- Chảnh dễ sợ, không thèm trả lời! – Tôi nói giọng giận dỗi.
- Không phải… Anh mới biết mình bị vết thương này, lúc đó anh mới chính thức lạnh nhạt với em. Vì anh chỉ sợ, lỡ anh có chuyện gì thì em sẽ khổ.
- Hic. Anh nói vậy không hay chút nào! Anh biết là em buồn như thế nào không?
- Em mà buồn gì, em vẫn có bạn trai cũ mà. Anh làm gì được như bạn trai cũ của em. – Tuấn bĩu môi.
- Mỗi người một cá tính riêng mà, mọi sự so sánh đều khập khiễng.
Tuấn không nói gì nữa, lấy từ dưới gối ra một bức hình khá cũ. Và tôi chợt nhận ra đó chính là bức hình của mình, từ lúc tôi học lớp 11. Lúc đó tôi đang đi tình nguyện với trường.
- Ngay từ lúc anh gặp “cậu bé” này, anh đã cảm thấy rung động.
Tôi đưa ánh mắt ngờ hoặc. Tại sao?
- Tại sao anh lại có tấm hình này? – Tôi nhìn tấm hình, tôi chụp chung với một số người trong đội tình nguyện và đang nở một nụ cười toe toét.
- Bí mật. – Tuấn cười khẽ.
- Chắc tại mình đẹp nên chả mới si mê như zậy – Tôi nói nhảm cho zui.
- Không, anh phải nói thật là em không có chút gì gọi là đẹp – Tuấn nói thẳng thừg ghê gớm. Nhưng... anh thích nụ cười của em. Mỗi lúc buồn, anh hay lấy bức hình này ra ngắm, rồi lại mỉm cười một mình.
- Hic, anh nói thẳng quá, làm em buồn ghê á. – Tôi xịu mặt
- Anh nói giỡn thôi mà... Cuộc sống của mỗi con người luôn là một chuỗi dài của sự xen lẫn giữa khổ hạnh và niềm vui. Có nhiều người không bao giờ mỉm cười, có nhiều người cười mà mắt họ không vui, có những người cười để đi qua nỗi đau và có những người cười đơn giản vì họ hạnh phúc. Anh đã tiếc rất nhiều thứ ở trong đời nhưng anh không bao giờ hối tiếc vì đã yêu nụ cười hồn nhiên của em.
- Nhưng mà em hỏi chớ, anh thích em từ lúc em học lớp 11 hả? - Tôi đột ngột cắt ngang.
- Oài, anh gặp em lúc anh học lớp 12 á, mà một năm sau lại gặp em ở chỗ trung tâm thương mại, đúng là có duyên ghê. Nhưng đó cũng là cái may mắn, để anh có cơ hội tiếp cận em.
Tôi mở to mắt, lắng nghe Tuấn nói, cảm giác Tuấn giờ đang trở lại thành con người gần gũi, người yêu thương tôi hết mực.
- Trước đây anh luôn cảm thấy buồn vì mình đã cố gắng chinh phục em, nhưng không được. Biết rằng mình là người thứ ba, là kẻ đến sau một người, nên anh sẽ chấp nhận những điều có thể làm mình nhói lòng, cay mắt. Anh biết để níu giữ lại con tim em cho riêng mình là điều rất khó, hay nói đúng hơn là không thể như em đã nói, nhưng anh vẫn muốn mình được ở một nơi nào đó trong em, một khoảng nhỏ nhoi đủ để em có thể bất chợt nhớ, chỉ thế thôi đã là niềm vui trong anh rồi em à!
- Anh... – Tôi chợt kêu lên thành tiếng khi nghe những chia sẻ đầy cảm động của Tuấn. Tuấn có một tâm hồn đầy lãng mạn, kể cả khi đang ở đáy của tuyệt vọng. Vậy mà tôi lúc nào cũng coi thường và hắt hủi Tuấn.
- Anh không có được em. Không có được tình yêu của em. Nhưng bây giờ anh không buồn nữa, bởi quan trọng hơn, anh đã tìm thấy ý nghĩa của tình yêu, và anh tin là em sẽ tìm thấy được ý nghĩa của tình yêu vào một ngày không xa. – Tuấn chợt mỉm cười, nụ cười thoáng chút gượng gạo.
- Em xin lỗi anh, vì những chuyện em đã gây ra cho anh – Tôi ôm lấy cánh tay của Tuấn, dụi đầu vào vai Tuấn.
- Yêu em, anh đã luôn cõng vào mình hai gánh nặng: Gánh nặng của sự dằn vặt và gánh nặng của một tình yêu không kết trái. Và anh không hề hối hận... Anh không biết sau khi hóa trị ở xa, mình có còn cơ hội gặp lại được em không nữa, mà anh thì vốn không muốn có người phải khổ vì mình, vì vậy... Anh và em, chúng ta lúc này khó để yêu nhau được. Anh nhận ra,tụi mình làm bạn là lựa chọn hợp lý nhất.
Tuấn đưa dấu tay cho tôi móc nghéo. Tôi vừa chùi nước mắt vừa làm dấu với Tuấn.
- Mãi mãi là bạn... – Tuấn nói
- Không muốn làm bạn bình thường, bạn tình mới chịu – Tôi nói.
- Hả?
- Quên, bạn tri kỉ mới chịu.
- Mai mốt em đi rồi tụi mình sẽ vẫn liên lạc với nhau chứ?
- Chắc chắn rồi. – Tôi cười.
- Ước gì được gặp người giống y chang em lúc anh đi nước ngoài điều trị. – Tuấn nói.
- Thì sao?
- Thì anh sẽ yêu người đó ngay từ lúc đầu gặp gỡ.
- Nhảm quá! – Tôi đẩy vai.
Vậy là tôi đã chính thức trở thành một người, không phải bạn, cũng không phải bồ với Tuấn. Nhưng tôi nghĩ lựa chọn này cũng hay. Ít ra tôi vẫn duy trì được mối quan hệ với Tuấn một cách công khai, đồng thời vẫn là người yêu của Tom một cách hợp lý, ngó thấy đồng hồ, đã chập tối. Tôi vội vàng trở lại sân bay...
Thật ra tôi không hề thích người khác tiễn mình ra sân bay, tôi ghét những cảnh chia tay. Quỳnh sướt mướt, còn bố tôi thì dặn dò đủ điều. Tôi cảm thấy mình không hề muốn rời bỏ nơi này chút nào. Nhưng bạn biết không? Đôi khi có những khoảnh khắc ta phải chấp nhận từ bỏ, để đổi lại những giây phút hạnh phúc khác vào một thời điểm nào đó trong đời. Ngồi trên máy bay. Tôi nhắn tin thông báo đến một số người thân của mình, và nhắn cho Tuấn.
Thỉnh thoảng, để có một người trong tim, không nhất thiết phải trở thành người yêu nhau, chỉ trong lòng luôn nghĩ và coi trọng nhau thì cũng đủ để khiến nhau hạnh phúc rồi. Người ta thường nói, có duyên mà không có phận là như vậy. Tôi và Tuấn cũng như vậy, có thể tôi vẫn còn non nớt, bồng bột, chưa nhận ra tình cảm thật sự của mình. Nhưng tôi cảm thấy hài lòng với sự lựa chọn lần này của Tuấn và tôi, chúng tôi vẫn chỉ là bạn. Những người bạn với sự quan tâm “đặc biệt” với nhau. Tôi không biết khi mình học xong và trở về có gặp lại Tuấn không, nhưng tôi vẫn hi vọng.
“i i i í i anything could happennnnn nnnn..” – Nhạc điện thoại. Trai tây gọi chứ ai gọi nữa? =))
- Em đã lên máy bay chưa?
- Đang trên máy bay rồi.
- Hay quá, vậy là tụi mình sắp được gặp nhau rồi.
- Em đang lo lắng đây!
- Sao vậy?
- Em chưa đi quốc tế bao giờ. Hic.
- Đừng lo, bao giờ em sẽ đến UK?
- Chắc là 18 tiếng nữa. – Tôi rầu rĩ.
- Anh sẽ đón em.
Tôi chuyển điện thoại sang chê độ trên máy bay, Cắt đứt mọi thông tin liên lạc. Và nằm dài trên ghế, ngủ một giấc. Khi luân chuyển ở sân bay Seoul, tôi có 6 tiếng để đi dạo vòng quanh sân bay. Cảm thấy mình thật cô đơn, lạc lõng trước một nơi xa lạ, phút chốc tôi thấy hối hận vì mình đã bỏ quê hương để đi đến một nơi xa lạ. Tự nhiên lúc này tôi lại nhớ lời Tom từng nói: “Vui hay buồn đều phụ thuộc vào cách nhìn nhận vấn đề của mỗi người”. Đúng là vậy, tuy cô đơn nhưng tôi không buồn mấy, dù trước đây tôi đi đâu làm gì cũng thường phải có người đi chung thì tôi mới chịu được. Nhưng hôm nay lạc lõng giữa sân bay Seoul rộng lớn một mình, tôi ngồi ở quán cafe, ngắm nhìn những dòng người lướt ngang qua với những gương mặt khác nhau, với những buồn vui hòa quện. Tôi ngắm nhìn trời đất với muôn vàn ý nghĩ, tôi sẵn sàng mỉm cười với những người mà tôi không hề quen biết khi họ lướt ngang qua. Chợt thấy vui trong lòng...
Cuối cùng thì chuyến bay cũng cất cánh. Đến UK tôii mới thật sự choáng ngợp bởi cái không gian khổng lồ của sân bay nơi đây. Nó có rất nhiều cánh cửa. Tôi hí hoáy cầm tờ giấy ghi địa chỉ nhà và số liên lạc của host trong tay. Sợ nếu như mà mất đi thì tôi sẽ không biết đời mình trôi về đâu. Chợt tôi thấy thấp thoáng bóng người, mà cái bóng người này ta nói sao quen dễ sợ. Còn ai vào đây nữa, chính là “hoàng tử” của tôi. Ảnh đang cầm điện thoại gọi, vừa chạy hòa vào dòng người để tìm tôi. Chợt thấy Tom, như một phản xạ, tôi đẩy xe hành lý chạy ào như con ngựa về hương của Tom...
“Thomassssssssss...” Tôi reo lên...