Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 1: Thiên quốc Quận chúaThiên Quốc là quốc gia có địa vị trong trư quốc, một dân tộc giàu có với pháp trị phù hợp. Thiên hạ của Thiên Quốc nằm trong tay gia tộc họ Hàn, trị vì đã được đến mấy trăm năm. Là quốc gia giàu có nhất trong liệt quốc, nhưng hàng trăm năm luôn chung sống hòa bình cho đến khi Thiên Thuận Đế lên ngôi, dưới thời Thiên Thuận Đế trị vì, Thành Thân Vương, anh trai của Thiên Thuận Đế nắm giữ binh quyền, đã thuyết phục Hoàng đế đem quân thảo phạt Hung quốc, nhưng Thành Thân Vương đem quân chinh chiến được 5 năm thì cả Thành Thân Vương và con trai đều tử trận nơi xa trường, binh quyền chuyển từ tay Thành Thân Vương sang con gái duy nhất của ông, tiểu quận chúa Hàn Khuynh Vũ khi đó mới 15 tuổi. Hàn Khuynh Vũ tay nắm trọng binh, liền không tiếc thân chinh chiến khắp nơi, tiêu diệt Hung quốc, mở rộng lãnh thổ Thiên Quốc, chính bản thân không ngừng bành trướng thế lực, thu thập tướng sĩ. Suốt 5 năm chiến đầu trên lưng ngựa, chưa một trận đánh nào Hàn Khuynh Vũ bại trận, nàng được người dân Thiên Quốc hâm mộ, kính phục được mệnh danh là Chiến thần của Thiên Quốc.

Tại hoàng cung Thiên Quốc, trong Dưỡng Tâm Điện một nam tử tay trong tay khoái hoạt ôm ấp nữ nhân, dường như trong mắt nam tử đó hắn không hề để tâm hắn là hoàng đế, chỉ biết đến hưởng thụ sắc dục. Người đó còn có thể là ai ngoài Thiên Thuận Đế Hàn Chính Lăng. Thiên Thuận Đế đăng cơ 10 năm, ham mê nữ sắc, ít quản chính sự. Dù không nghe lời nịnh nọt của gian thần, nhưng nghi kỵ trung thần đa nghi, độc đoán, khiến triều thần lo sợ. Thiên Thuận Đế chính là vị hoàng đế có thể cho là kém cỏi nhất so với các hoàng đế tiền triều Thiên Quốc.

_Bệ hạ!-Trong lúc hoàng đề vẫn còn chìm đắm trong nữ sắc. Một thái giám sợ sệt bước vào tẩm cung đánh tiếng.

_Chuyện gì?-Nam nhân trong tẩm điện gằn giọng quát lớn, hắn đã dặn là không ai được phép làm phiền hắn rồi.

_Bẩm bệ hạ, Lâm đại nhân cầu kiến?-Thái giám nghe vậy liền sợ hãi quỳ xuống lắp bắp.

_Lâm Thương? Hắn đến làm cái gì?-Nếu nói về trong đám thần tử người mà Hàn Chính Lăng tin tưởng nhất là quan đại thần Lâm Thương. Người này biết tiến biết lui, nói chung là một kẻ đủ thông minh, cũng đủ gian xảo bồi bên cạnh Hoàng đế.-Truyền.

_Vâng! Hoàng thượng truyền Lâm Thương Lâm đại nhân yết kiến.-Thái giám vâng mệnh xong nhanh chóng ra ngoài gọi lớn.

_Vi thần tham kiến bệ hạ!-Lâm Thương vừa gặp thánh nhan liền cung kính cúi đầu.

_Đứng lên đi, ái khanh đến không biết có chuyện gì?-Lúc này Hàn Chính Lăng đã chỉnh tề y phục đứng trước Lâm Thương.

_Khởi bẩm Bệ hạ, tiền tuyến có tin báo đến... Khuynh Vũ quận chúa đem quân đánh Tề quốc, đã chiếm đóng được hơn 30 thành trì Tề quốc ạ.

_Ha ha ha hay lắm... không hổ danh là Vũ nhi.-Hàn Chính Lăng nghe vậy liền vui vẻ cười lớn.

_Bệ hạ, quận chúa văn võ hơn người, thực sự nhiều năm nay chinh chiến xa trường không hề làm bệ hạ thất vọng... nhưng chỉ sợ nếu quận chúa có ý đồ mưu nghịch thì...-Lâm Thương đối với Hàn Khuynh Vũ luôn là nghi kỵ.

_Vũ nhi nó chỉ là nữ nhân, dù nó có mưu đồ tạo phản thì cũng có thể làm được gì, nhiều năm nay nó vì trẫm mà đánh đông dẹp tây. Trẫm đối với nó là thập phần tin tưởng.-Hàn Chính Lăng bác bỏ ý kiến của Lâm Thương nói.

_Bệ hạ... vạn vạn đều phải đề phòng. Quận chúa thiên tư thông minh, nếu muốn che mắt bệ hạ, đều không phải không có khả năng, mong bệ hạ suy xét.-Lâm Thương kinh hãi nói.

_Nói muốn đề phòng thì nên đề phòng Vĩnh Thân Vương, hắn gần đây chiêu binh mãi mã. Lại ở gần trẫm, nói hắn có ý đồ mưu nghịch cũng không phải không có khả năng. Vĩnh Thân Vương luôn cố kỵ chuyện năm đó trẫm đăng cơ, luôn có phần hoài nghi trẫm, nhiều năm nay luôn đối nghịch trẫm.-Hàn Chính Lăng ý sâu sa nói.

_Vậy bệ hạ, thần có một cách có thể vẹn cả đôi đường. Vừa có thể khảo nghiệm Quận chúa, vừa có thể áp chế Vĩnh Thân Vương.-Lâm Thương suy nghĩ một lúc liền nghĩ ra chủ ý.

_Nói nghe xem.

_Bệ hạ, hiện tại biên cương chiến sự ổn định, quân đội hùng mạnh. Quân sĩ nhiều năm như vậy chính chiến xa trường cũng đã mệt mỏi, chưa kể đến nước ta là đất nước giàu có nhất trong trư quốc, hiện các nước cũng dè chừng. Vậy tại sao người không triệu Quận chúa về kinh, nói cho Quận chúa trở về ban phong tước vị, tịnh dưỡng một thời gian. Như vậy nếu Quận chúa thực sự trung thành với ngài, sẽ lập tức đem quân trở về kinh thành. Như vậy có thể lợi dụng binh quyền của Quận chúa mà áp chế ý đồ của Vĩnh Thân Vương.-Lâm Thương nói.

_Hay lắm...-Hàn Chính Lăng nghe vậy liền thấy chủ ý này không tệ.-Vậy được, trẫm lập tức ban chiếu chỉ phong Khuynh Vũ thành Thanh Thành Quận chúa, tước vị ngang hàng thân vương, hiện tại chiến sự ổn định, lập tức triệu quận chúa hồi kinh, cùng trẫm hưởng phúc.

_Bệ hạ thánh minh.-Lâm Thương cúi đầu xu nịnh.

Ở ngoài tiền tuyến xa xôi, trong doanh trại của quân đội Thiên quốc, một binh sĩ chạy gấp phi vào doanh trướng to nhất.

_Khởi bẩm quận chúa.

_Chuyện gì?-Giọng nói điềm tĩnh đến kỳ lạ vang lên, dù chinh chiến nhiều năm nhưng giọng của Hàn Khuynh Vũ không mất đi sự thanh thuần vốn có.

_Khởi bẩm quận chúa, Tô công công từ trong cung đưa thánh chỉ đến, nói người ra tiếp chỉ.-Binh sĩ kia liền lấy hết bình tĩnh bẩm báo.

_Thánh chỉ?-Hàn Khuynh Vũ cau mày, nhưng nhanh chóng lấy lại thái độ điềm tĩnh, nàng đứng dậy, tiêu sái đi ra ngoài doanh trướng. Dù sao hiện tại nàng cũng phải đóng cho tốt vai trung thần cung cúc, tận tụy, trung thành.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hiện tại chiến sự ổn định, biên cương bờ cõi được mở rộng... trong lòng trẫm liền vô cùng hoan hỉ. Nhưng vì nghĩ nhiều năm chinh chiến, binh sĩ dưới trướng cũng đã có phần mệt mỏi. Trẫm quyết định dừng việc chinh phạt trư quốc, nhằm tập trung yên ổn bờ cõi. Nhưng chính... là vì Quận chúa Khuynh Vũ, chất nữ của trẫm vì trẫm mà tranh thiên hạ, cũng không khỏi khiến trẫm thương tâm, cũng như lo sợ vong linh Thành Thân Vương trên trời sẽ không yên nghỉ. Nên hiện tại trẫm truy phong Khuynh Vũ Quận chúa là Thanh Thành Quận chúa, bổng lộc ngang hàng Thân vương, triệu Quận chúa về kinh phụng mệnh, cùng trẫm hưởng lạc thái bình thịnh thế. Khẩm thử."

_Thần nữ... tạ hoàng thượng thánh ân.-Mặc dù nội dung của thánh chỉ khiến Hàn Khuynh Vũ vô cùng bất mãn nhưng cũng không dám kháng chỉ, nàng suy nghĩ một lúc rồi tiếp nhận thánh chỉ trong tay Tô công công.

_Quận chúa, bệ hạ đã có chiếu chỉ như vậy, mong công chúa sớm ngày hồi kinh.-Tô công công vui vẻ đưa chiếu chỉ cho Hàn Khuynh Vũ, không khỏi ngọt giọng.

_Tạ công công nhắc nhở, phiền ngài trở về trước báo lại với hoàng thượng rằng ta sẽ thu xếp để hồi kinh.-Hàn Khuynh Vũ nhẹ cười nhìn Tô công công, sau đó rút ra tờ ngân phiếu 500 lượng đưa cho hắn.-Chỗ này là Hàn Khuynh Vũ ta kính công công, mong công công trở về nói tốt cho ta trước mặt Hoàng thượng.

_Ấy ấy quận chúa... ngài quá khách sáo rồi, đây là nhiệm vụ của nô tài.-Tô công công nhận lấy ngân lượng, liền kinh hỉ thu vào tay áo cười nói.

Tô công công vừa rời khỏi, Hàn Khuynh Vũ liền đanh mặt, lúc này một tướng sĩ của Hàn Khuynh Vũ mới đi đến bên người nàng. Người này là Trương Viện Sĩ, vốn là thuộc hạ của đại ca nàng khi trước, giờ thì là thuộc hạ trung thành của nàng.

_Quận chúa điện hạ, hoàng thượng như vậy là có ý gì?

_Hắn là đang khảo tra ta...-Hàn Khuynh Vũ lạnh cười nói, quay người trở về doanh trướng của mình, Trương Viện Sĩ thấy vậy liền chạy theo sau.

_Khảo tra người... chẳng lẽ, hoàng đế phát hiện điều gì sao?-Trương Viện Sĩ nghi hoặc hỏi.

_Hắn chính vì không chắc ta đang muốn làm gì, nên mới triệu ta hồi kinh. Ta không trở về thì bị hắn nghi ngờ, nhưng nếu trở về hắn sẽ làm đủ trò để khảo nghiệm ta, xem ta có thực sự trung thành với hắn không?-Hàn Khuynh Vũ vô cảm phân tích.-Đây chắc chắn là chủ ý của Lâm Thương tên cẩu quan đó, chứ làm sao mà Hàn Chính Lăng lại có thể nghĩ ra chiêu này cơ chứ.

_Vậy hiện tại... chúng ta nên làm sao ạ?

_Ngươi lập tức tập hợp binh mã, theo bản quận chúa hồi kinh đi.-Hàn Khuynh Vũ nhàn nhạt cười ra lệnh.-Cũng đã đến lúc... bản quận chúa đòi lại món nợ máu của phụ vương và huynh trưởng rồi.

_Vâng...-Nghe vậy Trương Viện Sĩ liền không có ý kiến gì nữa, hắn nhận lệnh rồi rời khỏi doanh trướng của Hàn Khuynh Vũ.

Hàn Chính Lăng tiêu diêu bước vào Khôn Ninh Cung của Hoàng hậu, nói về Nhạn Thanh Ca. Nàng gần như là niềm tự hào lớn nhất của Hàn Chính Lăng, Nhạn Thanh Ca có thể nói là Thiên Quốc đệ nhất mỹ nhân, lại là con gái của Nhạn gia 3 đời làm quan trong triều đình Thiên quốc. Nhạn Đình, cha của Nhạn Thanh Ca lại là Tả thừa tường của triều đình, chức cao vọng trọng, nên ngôi vì hoàng hậu này... ngoài Nhạn Thanh Ca thì thực sự không ai xứng đáng được ngồi. Nhưng Nhạn Thanh Ca từ khi nhập cung đến nay, Hàn Chính Lăng luôn có cảm giác nàng đối với hắn bề ngoài thì nhu thuận nhưng bên trong thì không mấy phần thật tâm. Nhạn Thanh Ca nhập cung 3 năm, quản luôn chưởng hậu cung rất tốt, lại hiểu chuyện, an phận thủ thường, nên Hàn Chính Lăng đối với nàng vẫn là vô cùng sủng ái, tôn trọng.

_Thần thϊếp tham kiến Hoàng thượng.-Nhạn Thanh Ca thấy Hoàng đế ngự giá liên cung kính hành lễ.

_Hoàng hậu đứng dậy đi.-Hàn Chính Lăng ôn nhu đỡ lấy Nhạn Thanh Ca, dìu nàng đứng dậy.

_Tạ hoàng thượng.-Nhạn Thanh Ca được Hàn Chính Lăng đỡ ngồi xuống ghế, xong Hàn Chính Lăng cũng ngồi xuống.

_Hoàng hậu đã biết chuyện ở tiền triều, trẫm cho triệu Vũ nhi trở về chưa?-Hàn Chính Lăng trầm giọng hỏi. Nhưng ánh mắt không rời khỏi Nhạn Thanh Ca, quả thực Nhạn Thanh Ca quá xinh đẹp, dường như mỗi lần gặp nàng Hàn Chính Lăng lại có cảm giác nàng chính là tiên nữ mới hạ phàm vậy, thanh thuần đến động lòng người. Đâu giống nữ nhân đã có con 2 tuổi đâu.

_Thần thϊếp đã có nghe qua. Quận chúa nhiều năm chinh chiến, công lao hiển hách, lại là chất nữ của bệ hạ. Bệ hạ nên hảo hảo ban thưởng cho quận chúa.-Nhạn Thanh Ca dựa theo suy nghĩ của mình mà nói.

_Hoàng hậu nói không sai, trẫm nhất định phải ban thưởng tốt cho Vũ nhi. Hoàng hậu nghĩ trẫm nên ban cho Vũ nhi cái gì?-Hàn Chính Lăng tất nhiên đã nghĩ qua chuyện này, nhưng dường như bản thưởng thứ gì đều cũng không đủ tốt, nên hôm nay hắn mới qua đây bàn với Nhạn Thanh Ca một chút.

_Thần thϊếp nghĩ trước tiên hoàng thượng nên cho người tu sửa lại Thành Vương phủ.

_Trẫm đã có suy nghĩ định xây cho Vũ nhi một phủ đệ mới.

_Hoàng thượng nghĩ vậy quả không sai, nhưng thần thϊếp nghĩ, quận chúa hiếu thuận, Thành Vương phủ là nơi mà quận chúa sinh ra và lớn lên. Thần thϊếp cho rằng tu sửa Thành Vương phủ sẽ cho thiên hạ thấy được Hoàng thượng coi trọng Thành Thân vương đã mất, còn có thể dễ dàng cho Quận chúa hiếu kính phụ mẫu đã khuất của nàng.-Nhạn Thanh Ca nhàn nhạt cười nói.

_Hoàng hậu nói có lý lắm, vậy được cứ theo ý nàng đi. Nhưng trẫm cũng không thể chỉ ban thưởng cho Vũ nhi mỗi vậy đi, trẫm nghĩ chuyện tu sửa Thành Vương phủ là trẫm nên làm.-Hàn Chính Lăng suy nghĩ nói.

_Quận chúa là chất nữ của bệ hạ, tất nhiên bệ hạ ban thưởng gì, quận chúa cũng sẽ không suy nghĩ trong lòng, thần thϊếp nghĩ bệ hạ cứ ban thưởng đúng lệ là được, cũng không nên quá đơn sơ. Tránh triều thần, binh sĩ dị nghị.-Nhạn Thanh Ca suy nghĩ một hồi xong nói.

_Vũ nhi sẽ không trách trẫm chứ?-Thưởng như vậy có quá... vật chất hay không?

_Quận chúa là chất nữ của bệ hạ, ân sủng còn dài, chẳng lẽ quận chúa lại để tâm dám trách móc bệ hạ sao, bệ hạ có thể thưởng thêm cho Quận chúa Hoàng Kim Giáp để khắc tạc công lao của quận chúa, cũng coi như là trong lòng bệ hạ có quận chúa.-Nhạn Thanh Ca nói.

_Được... vậy cứ như thế định đi. Còn sắp tới Vũ nhi hồi kinh, trẫm muốn làm yến tiệc tẩy trần cho nó. Việc này phiền Hoàng hậu rồi.-Hàn Chính Lăng nghĩ ngợi một hồi, liền thấy ý của Hoàng hậu không tệ. Khuynh Vũ là chất nữ của hắn, là con cháu Hàn gia, ân sủng sau này còn nhiều.

_Thần thϊếp sẽ không làm phụ lòng bệ hạ.-Nhạn Thanh Ca đứng lên cung kính hành lễ.

_Được rồi... An phi đang mang thai cũng sắp lâm bồn sẽ cần hoàng hậu chiếu cố nhiều, trẫm cũng nên qua thăm nàng ấy đây.-Hàn Chính Lăng nói xong đứng dậy có ý rời đi.

_Thần thϊếp cung tiễn hoàng thượng.-Nhạn Thanh Ca cũng không có ý định giữ Hàn Chính Lăng lại, dù sao đối với nàng mà nói thị tẩm là chuyện mà nàng thấy ghê tởm nhất.

Chương 2: Hậu cung tranh đấu               Hoàng đế vừa rời đi không bao lâu, cung nữ Hỉ nhi của Hoàng hậu đã hớt hải chạy vào điện.

_Hoàng hậu nương nương... không hay rồi!

_Cứ bình tĩnh mà nói đi, hiện tại ngoài chuyện An phi sảy thai ra thì trong hậu cung này chẳng có chuyện gì không hay cả.-Nhạn Thanh Ca thản nhiên ngồi lên ghế.

_Nương nương, người đoán không sai... An phi động thai, hiện tại các thái y đang ở Diên Hỉ cung rồi.-Hỉ nhi hoảng sợ nói.

_Sao lại như thế? Xảy ra chuyện gì?-Nhạn Thanh Ca dù vô cùng bất ngờ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.

_Hình như là ăn nhầm thứ gì đó mà Lan quý phi đem tới. Nương nương có khi nào Lan quý phi muốn hại An phi nương nương?-Hỉ nhi kinh sợ tiệp tục.

_Không thể nào... Lan quý phi từ xưa đến nay chưa gậy sự với ai, lại là người theo hầu bệ hạ từ lâu nếu muốn động thủ thì cũng không cần chờ gần đến ngày An phi lầm bồn mới động thủ đi... Việc lần này chắc chắn chính là An phi giở trò, nhằm mục đích hại Lan quý phi.-Nhạn Thanh Ca suy nghĩ một lúc mới lên tiếng phân tích.

_Vậy hiện tại chúng ta nên làm thế nào đây nương nương?

_Trước tiên cứ bình tĩnh, bãi giá Diên Hỉ cung.-Nhận Thanh Ca nhếch môi cười, lần này nàng nhất định không để An phi thực hiện được ý đồ.

Vừa đặt chân vào Diên Hỉ Cung, Nhạn Thanh Ca đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của An phi ở điện trong, còn điện ngoài là Hoàng thương đang ngồi trên ghế với vẻ mặt tức giận, cùng với Lan quý phi đang quỳ trên mặt đất. Nàng thở dài nhẹ nhàng, bình tĩnh bước vào.

_Thần thϊếp tham kiến bệ hạ.

_Chúng thần thϊếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.-Các phi tần hậu cung thấy Hoàng hậu liền cúi người hành lễ.

_Đứng lên đi.-Hàn Lăng Chính dù tức giận nhưng cũng không giận cá chém thớt, hắn gằn giọng nói với Nhạn Thanh Ca.

_Tạ bệ hạ...-Nhạn Thanh Ca đứng dậy nhìn Lan quý phi, lại nhìn các phi tần đang đứng kia. Cũng thật náo nhiệt, An phi động thai mà đến đông đủ như vậy. Nhạn Thanh Ca cũng biết mấy năm nay An phi đắc sủng, lại cậy sủng sinh kiêu, nàng không chắp nhặt với nàng ta, nhưng trong hậu cung này ưa nàng ta cũng chẳng được mấy người. Nhưng phi tần ở đây đa số chắc cũng chỉ mong An phi thực sự sảy thai đi.-Không biết Lan quý phi tỷ tỷ sao lại quỳ như vậy?

_An phi ăn cao điển mà Lan quý phi đưa đến liền bị động thai, thái y nói trong bánh có một thành phần nhỏ của hoa Hải Lan, là kỵ vật đối với phụ nữ mang thai.-Hàn Lăng Chính tức giận hất đĩa bánh trên bàn xuống khiến cho tất cả phi tần đều sợ hãi mà quỳ xuống, chỉ duy Nhạn Thanh Ca vẫn đứng nhàn nhạt nhìn. Hoàng đế tức giận chỉ về phía Lan quý phi.-Nàng nói... trẫm đối với nàng không bạc, sao nàng lại muốn hại hài tử của trẫm?

_Một khi bệ hạ đã nhận định là thần thϊếp làm, thần thϊếp dù có bao biện cũng không khiến bệ hạ tin tưởng. Nếu bệ hạ đã không tin, thần thϊếp nói gì cũng sẽ là vô ích.-Lan quý phi cười nhạt nói.

_Vậy ý nàng muốn nói An phi tự đầu độc mình để giá họa cho nàng sao?-Hoàng đế thấy thái độ kia của Lan quý phi càng tức giận hơn.

_Thần thϊếp không có gì để nói.-Lan quý phi dù hôm nay có chết oan ở đây cũng sẽ không thừa nhận điều mình không làm. An phi hung tàn ai ai cũng biết, chỉ duy hoàng đế sủng cô ta nên mắt nhắm mắt mở. Lan quý phi tự biết, hôm nay thân nàng khó giữ.

_Được... vậy trẫm thành toàn cho nàng, người đâu....

_Mong bệ hạ bớt giận.-Lúc này Nhạn Thanh Ca mới quỳ xuống.-Bệ hạ, thần thϊếp cho rằng trong chuyện này có nhiều nghi vấn, nếu bệ hạ cứ như vậy không tra xét mà giáng tội cho Lan tỷ tỷ, chỉ sợ sau này hậu cung, tiền triều sẽ dị nghị bệ hạ.

_Nghi vấn? Nàng nói xem? Còn nghi vấn gì?-Dù Hàn Lăng Chính trị quốc không tốt nhưng hắn vẫn là mong muốn hắn làm một vị vua mà từ hậu cung, tiền triều vẫn thấy hắn là minh quân sáng suốt. Nên nghe Nhạn Thanh Ca nói vậy, hắn mới tò mò hỏi nàng.

_Bệ hạ, bột của hoa Hải Lan không hề dễ kiếm, hằng năm chỉ có một đợt là mùa xuân mở có mùa hoa, vậy tại sao giờ đến mua thu lại có bột hoa Hải Lan?-Nhạn Thanh Ca phân tích cho hoàng đế nghe, nàng chính là biết hắn tín nhiệm nàng nên bất cứ lời nào nàng nói ra hắn cũng đều sẽ suy xét.-Thứ hai, nếu thực sự là bột hoa Hải Lan là Lan tỷ tỷ hạ, nói vậy An phi mang thai từ mùa xuân đến mùa thu có bao nhiêu cơ hội hạ độc, Lan tỷ tỷ sao không làm mà lại đợi đến khi An phi sắp sinh mới động thủ?

_...-Nghe vậy Hàn Lăng Chính thấy cũng đúng, nếu Lan quý phi muốn hạ độc thì đã sớm hạ tại sao lại phải chờ đến khi An phi sắp lâm bồn chứ?

_Như vậy có thể nói, có kẻ muốn lợi dụng cái thai của An phi để hãm hại tỷ tỷ. Mục đích cuối cùng chỉ là nhằm vào tỷ tỷ mà thôi. Mong bệ hạ minh xét.-Nhạn Thanh Ca nói dù không nói ra kẻ hạ độc là ai nhưng trong lòng ai cũng biết Nhạn Thanh Ca là ám chỉ kẻ nào. Hoàng đế dù ngốc đến mức nào cũng nghe ra ý tứ của Nhạn Thanh Ca, ý nàng chính là muốn nói người giở trò chẳng ai khác chính là An phi.

Hàn Lăng Chính nhíu nhíu mày, An phi tâm cơ ngoan độc hắn cũng biết, nhưng hắn cũng chính là biết Nhạn Thanh Ca so với An phi thông minh nhiều lắm, chắc chắn sẽ có cách chế trụ nàng ta. Nếu không phải tướng mạo An phi xinh đẹp, lại có thể mua vui cho hắn trên giường, hắn sớm cũng sẽ không giữ một con rắn độc như An phi bên mình. Giờ An phi lại lợi dụng hoàng tự để hãm hại hậu cung, thật sự khiến hắn càng tức giận hơn.

_Thực ra thì cũng không thể trách được, bột hoa hải Lan có thể làm cho bánh có hương vị thơm hơn. Cũng có thể dùng bột hoa Hải Lản để điều chế mỹ phẩm, màu sắc vô cùng nổi bật, thần thϊếp cũng nhớ Giang Châu tiến cống mỹ phẩm đều được điều chế từ hải lan hoa. Nhầm lẫn một chút chắc cũng không phải là đại tội.-Nhạn Thanh Ca nói nhưng chỉ duy lời của Nhạn Thanh Ca đã nhắc nhở Hàn Chính Lăng, quê hương của An phi... chính là ở Giang Châu... là khu vực mà trồng nhiều hoa hải lan nhất.

Nhạn Thanh Ca nhìn sắc mặt của hoàng đế liền đã biết mình đã thắng rồi, nàng nhẹ mỉm cười trong lòng. Hàn Chính Lăng hiện tại dù có giận đến mấy cũng sẽ không phán xử bừa bãi. Nhưng Nhạn Thanh Ca cũng biết Hoàng đế dù tức giận cũng sẽ không phạt An phi. Vừa nghĩ đến đây, tiếng trẻ con khóc liền vang vọng khắp Diên Hỉ Cung, thái ý nhanh chóng đi ra đến trước mắt Hàn Chính Lăng quỳ xuống.

_Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, An phi nương nương sinh được một tiểu hoàng tử. Mẫu tử bình an.

_Chúc mừng hoàng thượng có thêm một vị hoàng tử.-Cả hậu cung đều quỳ xuống chúc mừng Hàn Chính Lăng.

_Ha ha ha, tốt, tốt lắm. Trọng thưởng.-Hàn Chính Lăng cao hứng vô cùng, hắn lại có thêm một hoàng tử rồi.

_Bệ hạ, nếu An phi mẫu tử bình an rồi thì chuyện bột hải lan thì...-Nhạn Thanh Ca nhắc khéo Hàn Chính Lăng.

_A... được rồi, dù sao Lan quý phi cũng có ý tốt, nhầm lẫn một chút, hiện giờ mẫu tử An phi bình an, trẫm cũng không truy cứu nữa. Chỉ phạt Lan quý phi đóng cung sám hối một tháng.-Hàn Chính Lăng biết là An phi bày trò nhưng cũng không nỡ phạt nàng ta, liền lấy Lan quý phi làm bia đỡ đạn vậy, dù hắn biết lần này là ủy khuất Lan quý phi rồi.

_...-Lan quý phi đang định phản bác nhưng lại nhìn thấy Hoàng hậu lắc đầu ra hiệu cho nàng đừng nói nữa, liền hiểu ý Nhạn Thanh Ca. Dù nàng lần này bị oan nhưng phạt như vậy cũng là nhẹ rồi.- Tạ bệ hạ khai ân.

_Được rồi, các nàng cũng hồi cung đi.-Hàn Chính Lăng vui vẻ phất tay. Nhạn Thanh Ca và phi tần hậu cung thấy vậy cũng không nán lại lâu nữa lùi lui ra. Nhưng Nhạn Thanh Ca vẫn là để ý thấy không khí các hậu phi rời đi là vô cùng nặng nề.

Ngồi trên kiệu trở về Khôn Ninh Cung, Nhạn Thanh Ca mệt mỏi nhỉ một lúc, không ngờ đêm nay lại xảy ra biến cố như thế khiến nàng đau đầu không thôi. Nhưng kiệu đột ngột dừng lại, khiến cho Nhạn Thanh Ca mở mắt.

_Nương nương... là Lan quý phi.-Hỉ nhi nhỏ giọng thông báo. Nhạn Thanh Ca nhíu nhíu mày một cái, nhìn Lan quý phi đang đứng chặn kiệu của nàng.

_Không biết tỷ tỷ muốn gì?-Nhạn Thanh Ca với Lan quý phi dù không thân thiết nhưng vẫn là nước sông không phạm nước giếng. Dù sao hôm nay Nhạn Thanh Ca giúp nàng ta chẳng qua là không muốn An phi đắc ý thôi.

_Hôm nay cảm ơn Hoàng hậu nương nương ra mặt giúp đỡ.-Lan quý phi cúi đầu hành lễ ngỏ ý biết ơn.

_Cũng không có gì, đây là bổn phận của bổn cung. Dù sao vẫn là ủy khuất tỷ tỷ đóng cung sám hối một tháng.-Nhạn Thanh Ca ưu nhã cười nói.

_Lan Như Tường ta dù đối với Hoàng hậu nước sông không phạm nước giếng, nhưng vẫn hiểu được đạo lý có ân tất báo. Lần này là Lan Như Tường nợ nương nương một cái ân tình, sau có cơ hội nhất định hồi báo.-Lan quý phi cương trực nói, nàng chính là không muốn nợ ai cái gì.

_Ta cũng không cần tỷ tỷ nợ ta ân tình, ta chỉ là không muốn An phi có cơ hội hại người thôi. Cũng trễ rồi, tỷ tỷ nên hồi cung đi, tránh để tiểu công chúa khóc lóc đòi mẫu thân.-Nói xong Nhạn Thanh Ca vẫy tay ra hiệu cho kiệu đi tiếp. Lan quý phi hiểu ý cũng tránh đường cho kiệu nàng đi qua.

Lan quý phi nhìn bóng kiệu Nhạn Thanh Ca rời đi không khỏi thở dài, nàng thừa nhận 3 năm trước khi Nhạn Thanh Ca tiến cung, nàng vô cùng căm ghét Nhạn Thanh Ca, vì nếu không có Nhạn Thanh Ca, ngôi vị hoàng hậu hiện tại đã có thể là của nàng. Nhưng trong 3 năm Nhạn Thanh Ca làm hoàng hậu, sự lý việc ở hậu cung đâu ra đấy, lại thông minh hơn người khiến cho Lan Như Tường cũng tự biết nàng không bằng. Nhạn Thanh Ca ưu tú như vậy, dù Lan Như Tường nàng làm hoàng hậu, cũng sẽ không áp chết được một Nhạn Thanh Ca tâm cơ. So với An phi chỉ cậy sủng mà kiêu, thì Nhạn Thanh Ca lại là ở một đẳng cấp khác. Nàng thông minh, lại hiểu nhân tâm, hiểu được bệ hạ, nếu trong hậu cung này nói ai hiểu bệ hạ nhất... thì chỉ có Nhạn Thanh Ca một người mà thôi. Nếu không sao bệ hạ lại có thể đối với nàng tôn trọng có thừa chứ.

Trở về đến Khôn Ninh cung, Nhạn Thanh Ca lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi nhưng có vẻ như cung nữ Hỉ nhi ở bên nàng không tài nào khiến nàng yên tâm được với cái vẻ mặt u ám kia. Hỉ nhi là tì nữ theo nàng từ bé, là nàng đem nàng tiến cung hầu hạ, tâm tư của một cung nữ mà Nhạn Thanh Ca nàng đoán không ra thì làm sao đoán được tâm ý hoàng đế.

_Có gì muốn nói thì nói đi. Đừng làm vẻ mặt đó trước mặt bổn cung.-Nhạn Thanh Ca nhàn nhạt nói.

_Nương nương... An phi sinh hạ là nam tử đó, người không lo lắng sao?-Hỉ nhu lúc này mới nói ra được nỗi lòng mình.

_Thì sao chứ? Hoàng thượng còn tráng niên với lại dưới gối người có nhiều nhi tử như vậy, lo lắng thì tại sao phải lo một mình ta lo lắng đây?-Nhạn Thanh Ca nở một nụ cười lạnh đến thấu xương.

_Nương nương... An phi đắc sủng người không phải không biết, nếu cô ta bên bệ hạ rủ rỉ vài câu chỉ sợ...-Hỉ nhi chỉ là lo sợ An phi luôn đối với hoàng hậu nương nương đối đầu nên.

_Hoàng thượng không chỉ có mình lục hoàng tử là con trai. Đại hoàng tử lúc này cũng đã thành niên, là người có nhiều khả năng làm thái tử nhất. Hoàng thượng dù thế nào cũng sẽ hiểu ấu tử không thành được đại nghiệp. Con trai của An phi tạm thời không gây khó dễ được chúng ta đâu.-Nhạn Thanh Ca tất nhiên việc này cũng đã nghĩ qua, hoàng thượng còn đang tráng niên, mà con trai An phi còn nhỏ như vậy, muốn mưu đồ hoàng vị còn là việc quá xa vời.

_...-Hỉ nhi nghe vậy cũng thấy đúng, tâm tư của hoàng hậu cung nữ như nàng thật đoán không ra.-Haizz... chỉ tiện nghi An phi thôi. Giờ có hoàng tử đằng sau, mẫu bằng tử quý, cô ta sẽ càng kiêu ngạo.

_Bổn cung trên đời không sợ kẻ kiêu ngạo, chỉ sợ kẻ thông minh. An phi dù cậy sủng mà kiêu nhưng vẫn chỉ là một nữ nhân đầu óc rỗng tuếch.-Nhạn Thanh Ca mà muốn đối phó An phi, thì An phi chẳng sống được mấy ngày. Chỉ là trong hậu cung này giữ lại An phi cũng không phải là chuyện xấu, vừa hay nữ nhân như cô ta có thể hứng chịu mọi mũi nhọn trong hậu cung này thay nàng.-Ngày mai gọi người của phủ Nội vụ đến, bổn cung còn phải chuẩn bị đại yến nghênh đón Khuynh Vũ quận chúa.

_Vâng.-Nhắc đến Khuynh Vũ quận chúa mắt của Hỉ nhi lập tức sáng lên, ở Thiên quốc này nữ nhân tôn quý nhất chưa chắc đã là Hoàng hậu, mà chính là Thanh Thành Quận chúa Hàn Khuynh Vũ, một khi nhắc đến nàng thì đứng nói là nam tử, đến nữ nhân... cũng phải xiêu lòng.

Chương 3: Hồi kinhMột tháng sau, Hàn Khuynh Vũ và quân đội của nàng đã về được đến kinh thành. Hàn Khuynh Vũ thân mặc giáp bào bạc trắng, uy phong lầm liệt dẫn đầu đại quân tiến vào thẳng Bắc môn. Trên đường đi không ai không tung hô náo nhiệt trên con đường mà Hàn Khuynh Vũ cưỡi ngựa qua, đây là lần đầu tiên họ có thể được nhìn thấy dung nhan của Chiến thần Thiên Quốc. Hàn Khuynh Vũ xinh đẹp mị hoặc lòng người, nhưng hiện tại càng không kém uy nghi lạ lùng, mỗi bước chân ngựa của Hàn Khuynh Vũ đi qua, lại như một lần nữa tỏa ra khí thế uy võ chấn vang thiên hạ. Hàn Khuynh Vũ khí thế ngút trờ, tiến thẳng đến cổng Đại cung Thiên Quốc.

Lúc này Cửa Bắc hoàng cung đang rộng mở, để quân đội hừng hực khí thế của Hàn Khuynh Vũ tiến vào, dẫn đại quân đến trước Đại thành điện. Lúc này Hàn Chính Lăng chính là đang hiên ngang, cao cao tại thượng cùng với toàn bộ hậu cung lần triều thần đứng trên Đại thành điện, nghênh đón Hàn Khuynh Vũ khải hoàn trở về. Hàn Khuynh Vũ thấy được thánh giá liền cho quân đội dừng lại, hạ mình xuống ngựa, uy trấn bước lên từng bậc thang của Đại thành điện, đến trước mặt Hàn Chính Lăng quỳ xuống.

_Thần nữ... Hàn Khuynh Vũ, khấu kiến bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế... vạn vạn tuế.-Hàn Khuynh Vũ lớn tiếng nói.

_Đứng dậy đi Vũ nhi.-Hàn Chính Lăng cười lớn tiến lại gần đỡ lấy Hàn Khuynh Vũ đứng đậy.-Ngươi không chỉ là thần tử của trẫm... mà còn là chất nữ của trẫm. Nhiều năm nay, ủy khuất ngươi rồi.

_Thần nữ vì Thiên quốc mà chiến đấu, vì Bệ hạ... vì Hàn gia mà uy trấn thiên hạ. Khồng hề cảm thấy ủy khuất.-Hàn Khuynh Vũ cung kính nói.

_Hay... ha ha ha... nói hay lắm, quả không hổ danh là con cháu Hàn gia ta.-Hàn Chính Lăng nghe vậy liền vô cùng hài lòng sảng khoái cười lớn.-Trẫm đã vì người mà tổ chức yến tiệc, giúp người tẩy trần. Hiện cứ trở về nghỉ ngơi đi lấy tinh thần tham gia đại yến.

_Vâng... thần nữ cẩn tuân bệ hạ ý chỉ.

Hàn Khuynh Vũ tuân mệnh, hạ lệnh Trương Viện Sĩ thu xếp đóng quân cho binh sĩ, sau đó cưỡi ngựa trở về Thành Vương phủ. Thành Vương phủ ở trước mặt Hàn Khuynh Vũ hiện tại đã được trang hoàng vô cùng tráng lệ. Lúc này Trịnh quản gia, là người đã theo hầu Thành Vương phủ nhiều năm đã đưa sẵn người ra tiếp đón quận chúa.

_Cung nghênh quận chúa khải hoàn trở về.-Thấy được Hàn Khuynh Vũ, Trịnh quản gia nhanh chóng chạy lại quỳ xuống, đã 8 năm rồi, 8 năm từ lần cuối quận chúa rời nhà đi biên cương cùng Vương gia và thế tử. Vậy mà giờ đây chỉ có mình quận chúa trở về, nghĩ đến đây Trịnh quản gia không kìm nổi nước mắt.

_Đứng dậy đi, Trịnh thúc.-Hàn Khuynh Vũ xuống ngựa đỡ lấy Trịnh quản gia. Người này từ khi nàng còn nhỏ đã chăm sóc nàng, Trịnh quản gia đối với nàng mà nói chẳng khác người cha thứ 2 của nàng.-Nhiều năm nay, cực khổ cho thúc rồi.

_Không khổ... không khổ, quận chúa đánh giặc nơi biên cương, nô tài chỉ là ở nhà quản lý gia sự sao có thể tính là khổ chứ.-Trịnh quản gia lắc đầu nói.

_Là ai cho tu sửa Thành Vương phủ? Là hoàng thượng sao?-Hàn Khuynh Vũ nhìn Thành Vương phủ được trang hoàng này, ít nhất cũng vô cùng hài lòng.

_Nghe nói là chủ ý của Hoàng hậu nương nương.-Trịnh quản gia nói.

_Hoàng hậu nương nương?-Hàn Khuynh Vũ nhíu mày, nàng đối với vị hoàng hậu này vẫn chưa tiếp xúc qua, nghe nói là hoàng hậu hiện tại mới có 19 tuổi nhưng quản lý hậu cung đâu vào đấy. Là tài nữ kinh thành, nữ nhi độc nhất của Nhạn Đình Nhạn Tả thừa tướng. Thực sự lần này tu sửa lại Thành Vương phủ thực sự khiến Hàn Khuynh Vũ rất hài lòng.

_Lần tu sửa này, Hoàng thượng cũng tốn nhiều tâm tư, Thành Vương phủ thực sự như được thay bộ áo mới.-Trịnh quản gia nói.

_Đúng vậy... chỉ là cảnh còn người mất, dù có đẹp đẽ đến mấy... thì phụ vương và đại ca cũng không được nhìn thấy nữa rồi.-Hàn Khuynh Vũ cười lạnh nói.-Chuẩn bị nước tắm cho bản quận chúa, tối nay còn yến tiệc phải tham dự nữa.

_Vâng quận chúa.-Trịnh quản gia nhận lệnh xong nhanh chóng rời đi.

Tối hôm đó, đại yến trong hoàng cung được tổ chức vô cùng linh đình, tất cả đều là chào đón Hàn Khuynh Vũ khải hoàn trở về, nàng chính là tâm điểm bữa tiệc ngày hôm nay... nhưng yến tiệc đã bắt đầu được một lúc mà nhân vật chính vẫn chưa thấy xuất hiện, khiến cho ai ai cũng tò mò không biết là có chuyện gì.

_Tại sao Vũ nhi vẫn còn chưa đến chứ?-Hàn Chính Lăng mất kiên nhẫn hỏi.

_Bệ hạ đừng nóng, chắc quận chúa đang đến rồi.-Nhạn Thanh Ca thấy vậy liên nghiêng người khuyên hoàng đế một câu, dù gì thì mới chờ có một chút.

Từng bước từng bước đi đến Đại điện, Hàn Khuynh Vũ còn tiêu sái lắm, không có chút nào là vội vàng cả, điều này khiến Tiểu Du Tử, người hầu bên cạnh nàng không khỏi sốt ruột.

_Quận chúa, người nhanh lên một chút. Để hoàng thượng giận sợ không tốt.-Tiểu Du Tử, nô tài theo Hàn Khuynh Vũ nhiêu năm lúc này mới lên tiếng giục.

_Người vội cái gì? Đại yến này là dành cho ta, ta có đến muộn một chút hoàng thượng cũng sẽ không trách tội đâu.-Hàn Khuynh Vũ nhếch môi cười một cái.

Hàn Khuynh Vũ đến được đại điện nhanh hơn nàng nghĩ, mặc dù trong tâm tư nàng nàng chẳng thích thú gì với mấy yến tiệc kiểu này. Một thái giám thấy Hàn Khuynh Vũ đã đến liền lớn tiếng hô to.

_Thanh Thành Quận chúa giá đáo.

Hoàng đế và các quan đại thần đều nghe thấy rất rõ, họ liền đứng dậy, chuẩn bị nghênh tiếp Quận chúa. Hàn Khuynh Vũ uy nghi tiến vào đại điện, khí thế ngút trời. Nàng mặc một bộ y phục trắng với hoa văn vô cùng bắt mắt, dù vô cũng nữ tính nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, được thiết kế vô cùng phù hợp cho buối lễ ngày hôm nay. Hàn Khuynh Vũ năm nay mới 20 tuổi, vẫn còn trong thời gian trổ mã xinh đẹp, có vẻ như trong đại điện này ngoài Hoàng hậu ra thì nhan sắc của Hàn Khuynh Vũ không hề thua bất kỳ nữ nhân nào. Các quan đại thần không khỏi trầm trồ với nhan sắc khuynh thành của nàng, thực sự họ không thể tin đây chính là Thanh Thành Quận chúa bách chiến bách thắng trên xa trường. Khi lột bỏ bộ giáp bào ra, thì Hàn Khuynh Vũ chỉ giống như một vị quận chúa xinh đẹp, mỹ miều.

_Thần nữ... tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. Thần nữ đến muộn mong hoàng thượng, hoàng hậu thứ lỗi.-Hàn Khuynh Vũ đi đến trước mặt Hàn Chính Lăng quỳ xuống.

_Không sao, dù gì thì cũng đã đến rồi. Mau đứng dậy đi.-Hàn Chính Lăng vui vẻ cười lớn, hắn đối với hài tử này vẫn luôn là dung túng hết mực.

_Tạ bệ hạ.-Hàn Khuynh Vũ nghe vậy liền nở nụ cười lạnh, nhưng cố gắng không để bất cứ ai nhìn thấy, nàng đứng dậy đi đến chỗ ngồi của mình.

_Các ái khanh, hôm nay trẫm tổ chức yến tiệc này nhằm chúc mừng quận chúa khải hoàn trở về. Vũ nhi vì trẫm mà không tiếc thân mình chinh chiến mở rộng bờ cõi tất nhiên là xứng đáng được trọng thưởng.-Hàn Chính Lăng sau khi thấy toàn bộ quan đại thần đã an tọa liền lên tiếng.

_Hoàng thượng thánh minh.-Các quan đại thần và các phi tần hậu cung nghe vậy liền đồng loạt hô to.

_Tô Đức, đọc thánh chỉ đi.-Hàn Chính Lăng quay sang nói với Tô công công ở bên cạnh hắn.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Thanh Thành quận chúa vì Đại Thiên quốc mà chinh chiến nơi biên cương, không tiếc thân mình, mở rộng bờ cõi, nhiều năm nay lập vô số đại công. Nên lần này, trẫm luận công ban thưởng. Thưởng cho Thanh Thành quận chúa vùng đất màu mỡ Giang Nam, hoàng kim 200 ngàn lượng, bạch kim 500 ngàn lượng, vải quý 1000 xấp. Ngoài ra còn thưởng thêm cho Quận chúa Hoàng kim giáp để ghi nhớ chiến công hiển hách quận chúa... Khâm thử."

_Thần nữ tạ bệ hạ thánh ân.-Trong mắt Hàn Khuynh Vũ những thứ này chỉ là phù du, nàng muốn thứ gì chỉ sợ nàng phải tự cướp lấy, nhưng dù sao hiện tại vẫn phải tỏ lòng biết ơn.

_Đứng lên đi.-Hàn Chính Lăng phất tay cho tất cả mọi người đứng lên.-Các ái khanh cũng nên thưởng thức yến tiệc đi.

Đại yến diễn ra vô cũng đặc sắc, từ đồ ăn đến vũ đạo, có thể thấy người tổ chức lần này cũng phí nhiều tâm tư rồi. Hàn Khuynh Vũ nhẹ đánh giá một hồi xong lại quay lại với ly rượu. Hàn Khuynh Vũ tửu lượng có thể nói là vô cùng tốt, sống ở quân doanh nhiều năm như vậy, đây cũng là tự rèn được. Nhưng điều khiến Hàn Khuynh Vũ để ý nhất là nữ nhân cao cao tại thượng đang ngồi cạnh Hàn Chính Lăng kia, là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ Nhạn Thanh Ca. Thực sự như Hàn Khuynh Vũ nghe được, quả là nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, lay động lòng người.

_Hoàng hậu, lần này nàng tổ chức đại yến quá thật rất ổn thỏa. Vũ nhi... cảm thấy thế nào?-Hàn Chính Lăng vô cùng hài lòng với yến tiệc liền lên tiếng khen ngợi hoàng hậu một câu.

_Hoàng hậu nương nương an bài, dĩ nhiên là ổn thỏa, thần nữ tất nhiên rất thích. Thần nữ xin kính hoàng hậu một ly, tạ ơn hoàng hậu đã vì thần nữ mà tốn tâm tư như vậy.-Hàn Khuynh Vũ mỉm cười đứng dậy, hướng Hoàng hậu thi lễ.

_Được, quận chúa... mời.-Giọng nói êm dịu như làn nước vang lên, gần như muốn đem hồn của Hàn Khuynh Vũ câu đi mất. Hàn Khuynh Vũ nhìn Nhạn Thanh Ca thanh nhã uống hết ly rượu, bản thân mình cũng tự uống rượu của mình. Nữ nhân Nhạn Thanh Ca này thực sự quá đẹp.

Đối với Nhạn Thanh Ca nàng chính là không thích nơi nào quá ầm ỹ như yến tiệc lần này, nàng liền quay lại đối với Hàn Chính Lăng xin phép lui trước. Hàn Chính Lăng còn mải để ý vũ nhạc, tất nhiên cũng phất tay đồng ý để nàng rời đi. Hàn Khuynh Vũ thấy Hoàng hậu rời đi, liền có vài phần tiếc nuối, dù sao trong yến tiệc này, Hàn Khuynh Vũ có nhiều hứng thú nhất vẫn là Nhạn Thanh Ca.

Chương 4: Quận chúa tham chínhTừ sau khi trở về, Hàn Khuynh Vũ đối với hoàng đế vô cùng cung kính, việc gì cũng đặt ý nguyện của Hàn Chính Lăng lên đầu mà làm việc khiến Hàn Chính Lăng đối với nàng vô cùng hài lòng, thường xuyên tuyên nàng tiến cung bàn chính sự, từ công việc tiền triều đến hậu cung đều bàn qua với Hàn Khuynh Vũ. Các đại thần biết được điều này dù có nhiều dị nghị nhưng cũng không ai dám nói, quận chúa nắm binh quyền trong tay, quyền lực trong triều đình này rất lớn thực sự muốn động vào nàng, trong kinh thành này chỉ sợ đến hoàng đế cũng không có cái năng lực đó.

_Vũ nhi cảm thấy, trong các hài nhi của trẫm... ai sau này có thể thay trẫm kế thừa đại nghiệp?-Hàn Chính Lăng vừa đưa tay hạ quân cờ xuống bàn vừa hỏi.

_Bệ hạ tự nhiên là có tính toán, thần nữ không dám nói bừa.-Hàn Khuynh Vũ mỉm cười nói. Tay nàng cũng đặt xuống một quân cờ.

_Cứ nói đi, trẫm muốn nghe.-Hàn Chính Lăng hiện đang rất đau đầu chuyện này, gần đây các triều thần cứ thúc giục hắn lập thái tử, hắn hiện giờ cũng đang suy nghĩ đây.

_Vậy thứ thần nữ mạo muội, thần nữ cho rằng hiện tại hoàng thượng cũng đã không còn trẻ, nghe nói gần đây sức khỏe hoàng thượng cũng không được như xưa nữa, nên thần nữ nghĩ lập trữ quân là điều cần thiết.-Hàn Khuynh Vũ nghe vậy liền cũng không ngại mà nói qua suy nghĩ của mình.-Nếu luận về tài ba tất nhiên đại hoàng tử là lớn tuổi nhất, hiểu biết nhiều hơn so với các đệ đệ.

_Hàn Phất là đại hoàng tử của trẫm, tất nhiên là được học hành sớm hơn, hắn dù hiểu biết nhiều nhưng có phần nhu nhược, nhìn qua không hề có khí chất đế vương.-Hàn Chính Lăng mặc dù nghe thấy Hàn Khuynh Vũ nói mình già liền không được vui, nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, sức khỏe của hắn thực sự gần đây không tốt. Còn về đại hoàng tử, dù hắn là trưởng tử* của Hàn Chính Lăng nhưng là được một cung phi trong cung sinh, lại không được sủng ái, nên hoàng đế đối với Hàn Phất không đặt quá nhiều kỳ vọng.

_Vậy ngũ hoàng tử là con trai hoàng hậu sinh, là đích tử* của bệ hạ. Hoàng hậu tài đức hơn người, sau này ngũ hoàng tử được hoàng hậu dạy dỗ nhất định sẽ có tiền đồ.-Hàn Khuynh Vũ tiếp tục.

_Quả thực là thế nhưng ngũ hoàng tử còn nhỏ tuổi...

_Vậy hoàng thượng chẳng lẽ muốn lập con của An phi làm thái tử?-Hàn Khuynh Vũ nhếch mắt, dò đoán tâm ý hoàng đế.

_Trẫm... quả thực cũng nghĩ qua điều này.-Hàn Chính Lăng cười cười nói.

_Bệ hạ cũng biết, An phi từ khi nhập cung đến nay, quần thần đối với nàng ấy vô cùng dị nghị. Con trai của An phi lại là hoàng tử nhỏ tuổi nhất, chưa chắc sau này đã thành đại nghiệp. Bản thân bệ hạ chắc cũng biết An phi xuất thân hàn vi, trong hậu cung lại dính rất nhiều thị phi. Chỉ sợ phong lục hoàng tử làm trữ... quần thần bất phục.-Hàn Khuynh Vũ nhàn nhạt cười. Nàng chính là không muốn con trai An phi được lợi.

_Vậy... – Nghe đến đây Hàn Chính Lăng cảm thấy cũng đúng, xét đủ mọi phương diện lục hoàng tử là hoàng tử ít khả năng làm thái tử nhất. An phi tính tình lại bộc trực, thiếu hiểu biết chỉ sợ sau này nuôi dưỡng lục hoàng tử sẽ không tốt.

_Nhị hoàng tử ốm yêu, sức lực không đủ. Tam hoàng tử tình tình tử nhỏ hung tàn, chỉ sợ sau này ắt thành đại họa. Tứ hoàng tử thiên tư kém cỏi, bệ hạ cũng không phải không biết. Chỉ duy ngũ hoàng tử, nghe nói ngũ hoàng tử hiện đã 2 tuổi, có thể đọc chữ, viết một vài nét đơn giản, có thể thấy là thiên tư thông minh, lại là con của Hoàng hậu, con cháu Nhạn gia, sau này nhất định thành tài.-Hàn Khuynh Vũ ưu nhã cười nói.

_Vũ nhi thực sự nghĩ trẫm nên lập Doanh nhi?-Hàn Khuynh Vũ đối với Hàn Doanh ngũ hoàng tử cũng vô cùng yêu thương, nhiều người cũng nói Hàn Doanh từ nhỏ thông minh như vậy, khiến hắn cũng vô cùng hài lòng.

_Ngũ hoàng tử thực sự là lựa chọn tốt nhất.-Hàn Khuynh Vũ gật đầu xác nhận.

_Được rồi, nên như nào lòng trẫm cũng đã rõ. Giờ bàn chuyện khác đi, Vũ nhi... năm nay cũng đã 20, cũng nên thành gia lập thất rồi.-Hàn Chính Lăng chuyện lập thái tử hắn cũng đã có chủ ý. Giờ hắn lo lắng chính là Hàn Khuynh Vũ đã 20, cũng đã đến tuổi lấy chồng.

_Bệ hạ nghĩ có nam nhân nào xứng đáng với Khuynh Vũ sao?-Hàn Khuynh Vũ cười lạnh một cái, nàng đối với nam nhân chính là coi thường cực độ.

_Tân khoa trạng nguyên năm nay cũng là một đấng anh tài, hắn tướng mạo tuấn tú, học rộng hiểu nhiều, nếu Vũ nhi gả cho hắn, trẫm cũng thập phần yên tâm.-Hàn Chính Lăng từ khi gặp cái tân khoa trạng Nguyên kia liền vô cùng vừa mắt hắn. Đã định gả Hàn Khuynh Vũ cho hắn rồi.

_Cảm tạ ý tốt của bệ hạ, nhưng thần nữ hiện tại vẫn chưa có ý định lập thất.-Hàn Khuynh Vũ ý nhị từ chối.

_Năm nay cũng đã 20 tuổi, ngươi lại là chất nữ của trẫm. Trẫm không thể không lo.-Hàn Chính Lăng thở dài nhìn Hàn Khuynh Vũ.

_Khuynh Vũ thích chính là người tài giỏi hơn Khuynh Vũ, bệ hạ cảm thấy tân khoa trạng nguyên năm nay giỏi hơn Khuynh Vũ sao?-Hàn Khuynh Vũ nhếch môi hỏi.

_Cái này...-Tài giỏi hơn Hàn Khuynh Vũ thì thiên hạ này được mấy người chứ? Hàn Khuynh Vũ đánh đông, dẹp tây là kỳ tài thiên cổ. Hơn nữa Hàn Chính Lăng đã tiếp xúc với Hàn Khuynh Vũ từ khi Hàn Khuynh Vũ còn nhỏ, từ năm 9 tuổi, Hàn Khuynh Vũ đã cầm kỳ thi họa, vốn không có địch thủ. Chỉ sợ yêu cầu này của Hàn Khuynh Vũ... khó đáp ứng.

_Chuyện thành thân của Khuynh Vũ, Khuynh Vũ gặp được người mình ưng ý sẽ tâu bệ hạ sau, mong bệ hạ an tâm.-Hàn Khuynh Vũ thấy Hàn Chính Lăng khó xử liền lên tiếng giải vây cho hắn.

_Vậy được.... chuyện này tùy ý Vũ nhi đi.-Hàn Chính Lăng biết không gượng ép được nàng liền kệ nàng vậy. Dù sao Hàn Khuynh Vũ như vậy chẳng lẽ lại không lấy được chồng sao?

Mấy ngày sau, hoàng đế ra chiếu chỉ lập Ngũ hoàng tử Hàn Doanh làm thái tử, khiến cả triều thần đều bất ngờ. Tất nhiên chuyện chính sự Hàn Khuynh Vũ tham dự tác động tâm ý bệ hạ cả triều đình đều biết, chỉ là không ngờ hoàng thượng thực sự lại nghe Hàn Khuynh Vũ, đến cả ý kiến của Lâm Thương khi ủng hộ Đại hoàng tử cũng đều bị Hàn Chính Lăng bỏ ngoài tai, điều này có thể thấy Hàn Chính Lăng đối với Hàn Khuynh Vũ là thập phần sủng ái. Địa vị của Hàn Khuynh Vũ ở triều đình lại càng được xem trọng.

Tại Khôn Ninh cung lúc này lại càng náo nhiệt, ngũ hoàng tử được phong Thái tử, Khôn Ninh lại như gấm thêm hoa. Các phi tần hậu cung đều tấp nập đến chúc mừng, Nhạn Thanh Ca dù không muốn tiếp những vẫn miễn cưỡng phải tiếp, dù sao nàng cũng là hậu cung chi chủ, chỉ duy mình An phi, từ lúc lập Thái tử đến nay vẫn chưa bước ra khỏi Diên Hỉ cung nửa bước, chắc nàng ta lúc này đang tức hộc máu rồi.

_Nghe nói là chính Thanh Thành quận chúa khuyên bệ hạ phong ngũ hoàng tử làm thái tử đó nương nương.-Lúc này đã là tối muộn, trong Khôn Ninh cung, Hỉ nhi đang xoa bóp cho Nhạn Thanh Ca sau một ngày đầy mệt mỏi.

_Bổn cung đã biết... chỉ là vấn thắc mắc tại sao Thanh Thành quận chúa lại làm thế.-Nhạn Thanh Ca mắt vẫn nhắm nghiền trầm giọng nói.

_Thanh Thành quận chúa hiểu đại cục, ủng hộ Hoàng hậu chi tử là lẽ đương nhiên.-Hỉ nhi đơn giản nói.

_Nếu được như ngươi nói thì đã tốt, nhưng bổn cung chính là hiểu ở trong triều đình và hậu cung này... người hiểu được đại cục mà quên lợi ích bản thân thì chẳng có mấy người đâu. Thanh chắc chắn cũng không ngoại lệ đi.-Nhạn Thanh Ca nhếch môi cười lạnh.

_Vậy... –Hỉ nhi tự nhận mình ngốc, không hiểu được tâm ý sâu sa của hoàng hậu.

Cuộc sống cứ như vậy diễn ra cho đến một ngày, hoàng đế đặt một chiếc ghế cạnh long ỷ ngay tại đại điện, nơi mà các quan đại thần thương nghị chính sự. Và Hàn Chính Lăng lại một lần nữa khiến các quan đại thần bất ngờ khi nói chính là muốn để Thanh Thành quận chúa ngồi đó, nghe hắn và các đại thần bàn quốc gia đại sự. Thực sự thì Hàn Chính Lăng ở hậu cung hỏi ý kiến quận chúa thì bọn họ có thể nhắm mắt cho qua, giờ không ngờ hoàng đế lại đường đường chính chính để quận chúa ngồi tại đại điện nghị chính.

_Bệ hạ, vạn lần không thể, Quận chúa là thân nữ nhi làm sao có thể ở đại điện tham chính, như vậy kỷ cương triều đình ở đâu? Mong bệ hạ suy xét.- Người vừa nói là Nhạn Đình, là Tả thừa tướng đương triều.

_Vậy trong triều đình của trẫm nhiều nam tử hán như vậy, sao không thay trẫm ra biên cương đánh trận lại để một thân nữ nhi như quận chúa chinh chiến 5 năm?-Hàn Chính Lăng tất nhiên đã chuẩn bị kỹ cho tính huống này, hắn lạnh lùng quát lớn trên long ỷ.-Khuynh Vũ quận chúa học rộng hiểu nhiều. Nếu có nam tử nào dám nhận mình tài giỏi ngang với Quận chúa, có thể đứng lên đây, trẫm ngay lập tức có thể cho người đó ngồi cái ghế này.

_...-Cả triều đình lại một lần nữa tràn ngập tiếng xì xào, thực sự đương kim Quận chúa tài năng xuất chúng, chỉ sợ bọn họ đứng lên chỉ làm xấu mặt mình mà thôi, kể cả tân khoa trạng nguyên năm nay cũng không dám đứng ra.

_Bệ hạ, có thể để thần nữ nói một vài câu hay không?-Lúc này Hàn Khuynh Vũ thấy vậy liền đứng lên hướng Hàn Chính Lăng thi lễ.

_Chuẩn.-Hàn Chính Lăng thấy vậy vô cùng bất ngời, quần thần nghe thế cũng ngay lập tức im lặng để nghe xem vị quận chúa này muốn nói gì.

_Tạ bệ hạ.-Rồi Hàn Khuynh Vũ xoay người hướng các vị triều thần ở dưới kia, ánh mắt nàng vô cùng kiên định, thậm chí có vài phần sắc sảo đến đáng sợ. Hàn Khuynh Vũ đi xuống đại điện bước giữa hai hàng quần thần, hướng Nhạn Đình đi đến. Cung kính thi lễ.-Nghe danh Tả thừa tướng đã lâu, giờ mới có dịp gặp mặt thật khiến Khuynh Vũ mở rộng tầm mắt.

_Không dám, thưa quận chúa.-Nhạn Đình tỏ vẻ khinh thường nói. Hắn chính là người từ nhỏ theo Nho đạo, hắn cho rằng nữ nhân chính là không làm nên trò trống gì, chẳng qua Hàn Khuynh Vũ là một ngoại lệ nhỏ nhoi mà thôi.

_Khuynh Vũ có một vấn đề không hiểu mong tể tướng chỉ điểm cho, Nhạn tể tướng vì lí do gì mà cho rằng Khuynh Vũ không nên có mặt ở đây?-Hàn Khuynh Vũ không hề ngại ngùng mà hỏi thẳng. Nàng chính là muốn nghe.

_Nữ nhân xuất hiện trên tiền triều, triều cương ắt sẽ đại loạn.-Nhạn Đình chỉ nhàn nhạt nói một câu này, mặt thậm chí không thèm nhìn đến Khuynh Vũ.

_Ồ... vậy sao? Năm đó cũng có rất nhiều người nói, nữ nhân trong quân doanh, quân đội ắt bại trận. Tể tướng thấy câu nói này áp dụng trong quân đội triều đình ta còn đúng hay không?-Hàn Khuynh Vũ nhếc môi hỏi một câu.

_Quận chúa từ năm 13 tuổi đã nhập quân doanh, hiểu biết đánh trận. Tất nhiên là không thể so sánh với nữ nhi tầm thường.-Nhạn Đình nói, khả năng của Hàn Khuynh Vũ trên chiến trường thật sự thiên hạ này không có ai có thể so sánh.

_Vậy nếu ta nói, ta hiểu chuyện chính trị thì có thể ngồi đây đàm chuyện thiên hạ sao?-Hàn Khuynh Vũ tiếp tục, nàng biết Nhạn Đình sập bẫy rồi.

_Việc này...-Nhạn Đình nghe vậy liền biết mình mắc mưu Hàn Khuynh Vũ liền tức giận quay lại.-Sao có thể giống nhau?

_Sao lại không giống nhau, Nhạn tể tướng nên nhớ hoàng thượng thánh minh, thấy bản quận chúa có thể nghị chính mới đem bản quận chúa đến đây. Chẳng lẽ ngài đang muốn nói Hoàng thượng không hiểu đại sự, cố tình đem chất nữ của mình lên điện, làm rối loạn triều cương?-Hàn Khuynh Vũ ngay lập tức thay đổi cách xưng hô, tỏa rõ khí thế hoàng tộc của mình.

_Ta... người... người ngậm máu phun người.-Nhạn Đình nghe vậy liền vô cùng sợ hãi, lại thấy mặt Hàn Chính Lăng lúc này đã đanh lại liền biết thánh nhan đã đại nộ, liền lập tức quỳ xuống.-Bệ hạ, thần không hề có ý này.

_Vũ nhi nói không sai. Là trẫm muốn đem Quận chúa lên điện nghị chính, là trẫm cho phép quận chúa cũng trẫm bàn việc chính sự quốc gia... là trẫm. Ý tả thừa tướng muốn nói là trẫm mê muội, đem nữ nhân lên đại điện có ý rối loạn triều cương? Các người chính là ý như vậy đúng không?-Hàn Chính Lăng đại nộ nói.

_Chúng thần không dám, mong bệ hạ bớt giận.-Nghe vậy tất cả các quan đại thần đều quỳ xuống, ai ai cũng vô cùng run rẩy.

_Việc này, ý trẫm đã quyết, nếu các người vì đại cuộc mà suy nghĩ thì lập tức đứng lên để buổi triều được tiếp tục, nếu không thì lập tức cởi mũ từ quan và rời khỏi đại điện, trẫm lập tức có thể tìm những tinh anh của thế hệ mới lên thay các ngươi.-Hàn Chính Lăng tiếp tục nói. Đương nhiên để nói ra được điều này hắn cũng đã thảo luận qua với Hàn Khuynh Vũ trước.

_Chúng thần cẩn tuân ý chỉ của hoàng thượng.-Các đại thần nghe vậy ngay lập tức bối rồi nhìn nhau, xong cũng đành đứng dậy. Cuối cùng bọn chúng cũng vì cái mũ quan trên đầu của mình mà thôi. Nhìn thấy thế Hàn Khuynh Vũ không khỏi lắc đầu, quân không ra quân, thần không ra thần. Thực sự quả là nực cười, ngay cả Nhạn Đình cũng thế.

Từ sau hôm đó, việc quận chúa lên điện nghị chính liền không được đề cập lại nữa, cũng không ai dám dị nghị nửa điều, quyền lực trong tay Hàn Khuynh Vũ vì thế mà lại càng ngàu gia tăng, nàng không ngừng tìm mọi cách đưa những nhân tài trung thành với nàng vào triều làm quan, ngoài mặt thì những người đó tỏ ra là trung với Hàn Chính Lăng nhưng thực chất là trung thành với quận chúa. Cứ như vậy trong triều đình dần dần hình thành một thế lực mới, thế lực ủng hộ Hàn Khuynh Vũ.

------------------------

*Trưởng tử: Là con trai cả, ý chỉ con trai lớn tuổi nhất.

*Đích tử: Là con do chính thất sinh ra, ý ở đây chỉ là con trai do hoàng hậu sinh ra.

------------------------

Lời của tác giả: Vote và cmt nào các bạn, mình thích đọc cmt của các bạn lắm ạ