Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công

Chương 3: Tra Nam Tiện Nữ

Thuộc hạ của Tử Cầm Ly vứt nàng giữa đại điện rồi nhanh chóng lui ra . Không gian một làn nữa chỉ còn có ba người ... tràn ngập sự im lặng đến quỷ dị

Tử Lăng Khuynh run rẩy nhếch môi cười , nụ cười mang chút bỡn cợt nhưng lại khiến người ta có cảm giác rét lạnh run sợ tận tâm can . Tranh Cơ Nhàn tất nhiên cảm nhận được sự biến hóa ấy , nàng ta nhíu mày nhìn Tử Lăng Khuynh có chút không rõ ý vị

" Sao vậy ? Đưa ta đến đây rồi không còn lời ... gì để nói hả ? Hay các ... các ngươi muốn ta đến ngắm cảnh trước khi chết ... chậc ... suy nghĩ của các người đúng là rất ít ... người người hiểu được !! "

" Mở ra !" Tử Cầm Ly im lặng nãy giờ mới lên tiếng ra lệnh cho cô ... không khí trở nên ngưng trọng

" Mở ? Ở đây còn ... còn cái gì để mở hả ? Ta lại không... không biết đấy ! " Tử Lăng Khuynh khó khăn cất lời

" Ngươi không biết hay ngươi không muốn nói cho ta biết "

" Ta lại cứ thích vậy đấy , có biết cũng đừng hòng nói cho hai con sói mắt trắng các ngươi !"

Rầm ... Uỳnh ... Uỳnh ...

Tử Lăng Khuynh gian nan ngước mắt nhìn cánh cửa đen ngòm trước mặt Tử Cầm Ly ... khụ ...

Lúc nãy nàng gắng sức châm chọc hai người kia nên bây giờ cổ họng càng thêm khô rát , trên ngực nàng càng đau dữ dội đè ép khiến nàng khó thở . Trên người nàng chằng chịt vết thương ... bỏng rát . Hai chân trắng nõn giờ đã máu thịt lẫn lộn, đầu gối gần như biến dạng vì đóng đinh ... Cảm giác có vật nằm trong cơ thể quả thực khiến nàng đau đến tê dại. Tử Lăng Khuynh đáy mắt một mảnh lạnh lẽo nhìn cơ thể tàn tạ của mình ... đều do nàng ngu ngốc, tin người

" Tử gia có một cánh cửa có thể mở ra thế giới mới , cánh cửa này có thể giúp Tử quốc nhất thống thiên hạ . Tuy nhiên chỉ có người được chọn mới có thể mở , nghe nói khi người ấy sinh ra , trời đất xuất hiện dị tượng , thất thải tường vân , rồng phượng ngâm vang , muôn hoa đua nở , chim chóc đầy trời kết thành hai chữ " Thiên Mệnh " , người ấy khi vừa sinh ra trong tâm niệm đã có sẵn câu trả lời của chìa khóa mở ra cánh cửa kia ... Thật không may người ấy chính là ... ngươi... Tử Lăng Khuynh !!"

Nàng càng nghe càng thấy ngu ngơ ... tiếng nói của hắn văng vẳng trong đầu nàng ... như vén lên lớp màn che đậy thứ gì đó

" Aa"

Đầu nàng bỗng dưng đau đến nổ tung , gân xanh trên trán nổi hết lên . Cảm giác này như muốn xé rách cơ thể nàng , kéo linh hồn nàng ra khỏi cơ thể . Kể cả lúc bị Tử Cầm Ly và Tranh Cơ Nhàn hành hạ nàng cũng không cảm thấy kinh khủng như bây giờ

Nỗi đau đớn khi linh hồn bị dày vò !!

Quả thực khiến người ta thập phần hoảng sợ !!

Mắt nàng dần dần đỏ lên , đặc sệt như máu , tóc không có gió cũng tung bay , trong mắt Tử Cầm Ly nàng không hề còn dáng vẻ chật vật lúc trước nữa ... kinh diễm nhân tâm

" Thiên mệnh là mệnh trời , ta - họ Tử tên Lăng Khuynh chính là Thiên mệnh , nay lấy máu làm khế ước mở ra không gian mới , nguyện dùng linh hồn để cho một cuộc sống thái bình thịnh vượng , bảo hộ cho muôn dân bách tính ..."

Không ngừng có giọng nói vang vọng trong đầu Tử Lăng Khuynh , mà giọng nói này lại là giọng nói của nàng

Từng mảnh ... từng mảnh vỡ của kí ức như ẩn như hiện trong tâm trí nàng . Hình ảnh những bông Mạn Châu Sa Hoa mọc trên một biển máu , chúng là lấy máu để tế , lấy máu tươi để tưới , mọc trên máu mà lớn lên , chúng tạo thành một vòng tròn bao bọc quanh bông Mạn Châu Sa Hoa lớn nhất , có thể coi là khổng lồ

Thiếu nữ nằm giữa những cánh hoa , một bộ hồng y đỏ rực như muốn hòa cùng cảnh sắc nơi đây . Hai mắt nàng vẫn nhắm chặt nhưng không thể nào ngăn đi cái vẻ đẹp mười phần tà khí khiến nhân tâm kinh sợ kia

" Aa" .... đau ... quả thực rất đau , nỗi đau đớn đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn , nàng - Tử Lăng Khuynh không chết vì hai kẻ mặt người dạ thú kia , mà lại chết vì chính bản thân mình . Lý do này là cỡ nào nực cười cơ chứ !!

Từ hai mắt nàng , dòng huyết lệ chậm rãi chảy ra

Từng giọt ... từng giọt

Như những bông hoa bỉ ngạn nở rộ nơi hoàng tuyền

Tranh Cơ Nhàn hoảng hốt nhìn Tử Lăng Khuynh , áp lực lúc nãy là cái gì chứ . Thật khủng khϊếp !! Từ khi nàng ta đến thế giới này chưa một ai có thể làm nàng ta cảm thấy run sợ bất an , cảm giác muốn trốn khỏi tầng áp bức kinh người ấy . Rốt cục Tử Lăng Khuynh là ai ? Nàng ta có thân thế như thế nào ?

" Nhàn nhi ... mau ... mau kéo Tử Lăng Khuynh lại đây , để nàng ta dưới cánh cửa này . Ta cảm nhận được nàng ta có lẽ đã mở được một tầng cấm chế . Chỉ cần có thân thể nàng ta nữa , chúng ta sẽ mở được cánh cửa này "

Giọng nói gấp gáp của Tử Cầm Ly truyền vào tai Tranh Cơ Nhàn đánh thức nàng ta còn đang chìm trong suy nghĩ của mình dậy

Nhanh chóng hồi thần lại , Tranh Cơ Nhàn nhẹ nhàng từng bước lại chỗ Tử Lăng Khuynh còn đang đau đớn giữa đại điện . Nàng ta quỷ mị túm y phục của nàng quăng mạnh một cái khiến Tử Lăng Khuynh văng thẳng vào cánh cửa màu đen kia ... máu .... tràn ra khóe miệng nàng

" Cầm Ly , mau ép cô ta giải cấm chế đi , ta cảm thấy hình như cấm chế lại mạnh hơn rồi , nếu không nhanh ... chỉ sợ ... để ta thực thi pháp quyết cũng khó mà nói trước được ... "

" Tử Lăng Khuynh cho ngươi hai lựa chọn , một , chấp nhận giải cấm chế ngươi có lẽ còn có thể sống , hai , nếu không thì bà ta và thằng nhóc Lăng Vân không còn cơ hội để sống sót đâu "

Tách ... tách

Tử Cầm Ly búng tay hai cái lập tức long tọa dịch ra để lộ một đường hầm , hai nam nhân đeo mặt nạ áp giải một người phụ nữ tầm trung niên và một thiếu niên tầm tuổi Tử Lăng Khuynh ra

" Tử... Cầm ... Ly , ngươi ... ngươi không được .. làm hại họ ... " Tử Lăng Khuynh khi nhìn thấy hai người ấy lập tức mất bình tĩnh , một người là đệ đệ nàng , một người là vυ' nuôi chăm sóc nàng từ bé có thể coi là nương của nàng . Nhịn cảm giác đau đớn xuống nàng gắng gượng gào lên , giọng nói khàn khàn không rõ

" Ngươi cứ nói là được hay sao , mau xóa bỏ cấm chế không thì ... "

" Tỷ tỷ , đừng để bọn chúng uy hϊếp , đệ và vυ' Xương sẽ không làm vật ngáng chân tỷ "

" Khuynh khuynh , cố gắng sống tốt , sau này vυ' Xương không thể chăm sóc con nữa rồi , đứa nhỏ , con phải sống đó "

Tử Lăng Vân cùng vυ' Xương nói xong lập tức nghiến cổ mình vào thanh đao hai nam nhân đeo mặt nạ kia kề ở cổ mình

Phụt... máu tươi phun ra , Tử Lăng khuynh trơ mắt nhìn hai người tự sát . Nam nhân đeo mặt nạ thấy vậy nhìn về phía Tử Cầm Ly thấy hắn gật đầu đồng ý cũng bỏ hai thân thể ra nhanh chóng chạy vào đường hầm lúc trước . Long tọa chậm rãi quay trở về chỗ cũ như chưa từng xuất hiện đường hầm ở đó

Nàng trân trân nhìn hai thân thể kia , lại nhìn đến máu đỏ tươi trên mặt đất

" Khô....ông "

Bất chợt nàng gào lên . Tiếng gào tê tâm liệt phế của nàng như tiếng gào của tử thần ... cô độc , lạnh lẽo , hận ý cùng sát ý lan tràn

Nàng có chút điên cuồng , đôi đồng tử lại một lần màu máu

" Nhàn nhi , nhanh nàng ta mất khống chế rồi , mau mở khóa cấm chế cuối cùng "

Tử Cầm Ly có chút vội vàng nói . Hắn quả thực không đoán sai , tiện nhân này phải trở nên như vậy mới có thể ... Tất cả cũng đều nhờ ...

Tranh Cơ Nhàn trong lòng cũng thầm vui sướиɠ , ngươi cuối cùng cũng bại trong tay ta .. Tử ... Lăng... Khuynh

" Ha ... ha ... ha các ngươi nghĩ thế là xong rồi ư ? Ta nói cho các ngươi biết cần phải có máu tim của các ngươi nữa và sự phối hợp của ta mới có thể được ... nếu các ngươi cho ta một đường sống ... ta ... có thể giúp các ngươi "

Tử Cầm Ly nhíu mày , tuấn nhan do dự , Tranh Cơ Nhàn cũng thấp thỏm không yên

" Được ... ta đồng ý "

Tử Cầm Ly dứt khoát nói , đoạn lấy gao găm bên hông nhẹ nhàng đâm vào bên trái ngực , Tranh Cơ Nhàn cũng làm theo

Chỉ chờ có vậy không biết lấy sức mạnh ở đâu Tử Lăng Khuynh vùng dậy nhào đến hai người đối diện . Nàng thúc tay đâm mạnh dao vào tim Tranh Cơ Nhàn . Có lẽ do quá bất ngờ , Tử Cầm Ly cũng chưa phản ứng được bị Tử Lăng Khuynh đẩy Tranh Cơ Nhàn vào người , dao găm mới chỉ hơi gợn nhẹ trên da thịt đã lún sâu

Tử Cầm Ly và Tranh Cơ Nhàn đều là không thể tin được trợn tròn mắt nhìn nàng rồi cũng ngã xuống theo Tử Lăng Khuynh

Hơi thở của nàng dần mong manh , mí mắt nặng trịch dần sụp xuống . Nhưng ... trước khi mất ý thức thực sự nàng lại nhìn thấy bóng hình kia ngồi dậy hoảng hốt bò lại chỗ Tử Cầm Ly không ngừng kêu " Ca ca ... ca ca "

Tử Lăng Khuynh nâng lên nụ cười nhạt ... thì ra ... tất cả là như vậy ... chỉ tiếc ...

.

.

.