【 147 】
Giờ đây tim ta đang đập thật lợi hại, mỗi nhịp đều mạnh mẽ tựa như nện trống, chấn ta đến thiếu chút nữa cũng không đứng vững.
"Rất hồi hộp sao, sư muội?" Nhị sư huynh đứng ở cạnh bên vẻ mặt xấu xa nhìn ta.
Không còn chút tâm tư nào để ý đến hắn, sáng sớm mặc trên người chiếc áo bào đỏ thẫm ta đã không thể tự nhiên, chỉ cảm thấy thân mình như đang bị vật gì buộc chặt, không thể giãy thoát được ra. Ta không nhịn được xoay vặn mình, nhưng chẳng hề có chút tác dụng, còn cảm thấy toàn thân như càng đốt nóng, tựa như sắp bị chiếc áo bào vừa dày vừa nặng này ép đến thở không ra.
Ta biết kỳ thật chiếc áo bào này không phải là nguyên nhân khiến ta khó chịu, mà chính là việc đang diễn ra.
Rõ ràng không phải là lần đầu tiên thành thân, rõ ràng tối qua ta còn gặp được nàng, vậy vì sao giờ này ta lại hồi hộp như vậy?
Khi trời còn chưa sáng, Cửu tỷ đã đến gõ cửa phòng ta. Rồi sau khi thức dậy, ta còn nghe thêm nàng nói rất nhiều về những gì phải làm trước lễ bái đường, dù không phải lần đầu tiên nữa, nhưng những lễ nghi phiền phức đó vẫn khiến ta phiền đến thiếu chút nữa chỉ muốn bứt ra, bỏ mặc tất cả kéo Tấn Ngưng rời khỏi.
Rốt cục đến được bái đường.
Bước vào đại sảnh ta liền thấy Vương gia cùng Thành phu nhân ngồi ở chính giữa, cả hai đều mỉm cười nhìn ta.
Ta cứng nhắc kéo lên khuôn mặt tươi cười nhìn bọn họ.
Cả căn phòng hồng đến chói mắt, giống như sắp bị đốt cháy lên, làm cho ta càng khẩn trương hơn nữa. Từng chữ song hỷ trên tường, từng chiếc đèn l*иg treo màu đỏ, đều như những đoàn hỏa chậm rãi thiêu đốt hướng đến phía ta. Lần này Vương gia mời đều là những người ta trị bệnh, không có đại quan triều đình, không có các công tử ca, không có Hầu Long hay Tề tướng quân nữa — Những người đứng trong phòng lúc này ta đều biết, có Nhị cẩu tử và cả A Quyên, bọn hắn riêng vì ta mà gấp gáp trở lại kinh thành.
Sư phụ cũng đang đứng ở một bên, bọn hắn nhìn ta cười cười. Nhưng ta đã không còn chút sức lực nào để có thể mỉm cười đáp lễ, bởi vì, lúc này ta thật sự vô cùng khẩn trương.
Lần thành thân này là thật, không còn là giả.
Thành Nhược Hề ta thật sự cùng với Tấn Ngưng thành hôn.
Điều này là thật, không phải chỉ đang nằm mơ chứ?
Ta quay đầu nhìn ra hướng cửa, chưa thấy bóng dáng nàng đâu. Theo lý thuyết đến canh giờ này, Tấn Ngưng hẳn rằng đã đến, nhưng giờ vẫn chưa thấy người. Vì sao thời gian lại trôi qua chậm như vậy, là vì ta sốt ruột, hay là…
"Nhược Hề." Phía sau thanh âm của Thành phu nhân truyền đến, ta quay đầu, thấy nàng có chút lo lắng nhìn ta, "Thân mình ngươi có phải không thoải mái không? Vì sao… Vì sao đầu nhiều mồ hôi như vậy?"
"Không, không có." Ta xấu hổ cười, "Chỉ là, hơi nóng mà thôi."
"Tân nương đến –" Đột nhiên có tiếng người hô.
Ta lập tức quay ra phía cửa. Chỉ nhìn thấy bóng hình của một người đắp hồng khăn voan, đang được dìu dắt từ từ tiến vào đại sảnh. Ta cảm thấy trái tim mình lúc này như đang lơ lửng, cũng đang đập rất nhanh. Từ xung quanh truyền đến một hồi huyên náo, nhưng ta chỉ còn biết ngây ngốc đứng nguyên bất động, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang từng bước chậm rãi đến gần kia.
Trên người nàng mặc, đích thật là chiếc hồng bào ta thấy tối qua.
Nàng thật sự là Tấn Ngưng, chắc chắn.
Ta rất muốn được ngay lập tức xốc lên chiếc hồng khăn voan chướng mắt đó, muốn ngay lập tức được nhìn thấy khuôn mặt để ta tưởng niệm đến cực điểm kia, nhưng giờ phút này cả người ta lại đang cứng ngắc, không thể chú ý tới bất cứ điều gì, chỉ biết ngây ngốc bất động, trong não một mảnh trống không.
"Chú rễ quan, thỉnh xoay người lại… Chú rễ quan? Chú rễ quan!"
"Nhược Hề?" Thanh âm của Tấn Ngưng từ dưới chiếc hồng khăn voan truyền tới, lúc này ta mới lấy lại tinh thần, vội vàng theo lời phân phó xoay người đi.
Chung quanh lập tức cười một mảnh.
Thật là, xấu hổ chết.
"Nhất bái thiên địa — "
"Nhị bái cao đường — "
"Phu thê giao bái — "
"Kết thúc buổi lễ –" Chỉ đến khi tiếng hô này cất lên, trái tim treo cao của ta cuối cùng mới rơi xuống đất.
Nhưng vẫn như trước ta không cách nào thấy được mặt nàng, bởi vì kết thúc bái đường, nàng liền bị người dìu dắt rời đi, một khắc cũng không ngừng lại. Còn ta thì chắc chắn sẽ không khinh địch như vậy bị người bỏ qua.
Ta bắt đầu bị những người đó chuốc cho rượu mà ta chán ghét.
"Quận mã gia, hôm nay ngài thực là tuấn!"
"Quận mã gia thật sự là cùng quận chúa trời sinh một đôi!"
"Chúc nhị vị trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử!"
Mỗi câu ca ngợi lại là một lần kính rượu. Giống như ta là chiếc thùng rỗng không, mỗi người đều không cố kỵ đến trước mặt ta vội vã mà đổ rượu vào. Cũng chẳng biết rượu này do ai tuyển, thực liệt (mạnh), so với lần trước còn mãnh liệt hơn, liệt đến nỗi khi ta uống vào là như chết lặng, nếu không cố nén sẽ vì cảm giác chua cay đó mà lập tức muốn nhổ hết ra.
Tất cả mọi người đều rất hưng phấn, chơi đoán số đoán lô, huyên náo thành một mảnh, hoàn toàn không hề kiêng kỵ có Vương gia ở đây, hoàn toàn không thèm để ý đây là quận mã phủ. Lúc này, cái cảm giác khẩn trương đến đổ mồ hôi lạnh, cũng đã theo thời gian cách khỏi ta thật xa, chỉ còn lại là cảm giác vui mừng vô tận. Bất chấp rằng có uống được hay không, có người đến mời rượu là ta đều uống, chỉ cần một hơi cạn sạch, sau đó đều mở rộng vòng tay đem lời chúc phúc của bọn họ nuốt vào trong lòng.
Rất nhanh, cả người ta bắt đầu trở nên choáng váng, có nhiều lần Thành phu nhân đến bên cản rượu, nhưng ta đều giãy thoát ra. Không biết trải qua bao lâu, thẳng đến từng đám khách nhân chậm rãi rời khỏi, ta mới như người chết mê man nằm ở trên bàn.
"Sư muội… Giúp ta…" Nhị sư huynh sớm đã uống đến say khướt, hắn vừa kéo ống tay áo ta vừa lớn tiếng kêu.
"Buông, buông, buông ra –" Ta nằm úp sấp trên bàn, thật vất vả mới đưa tay được đẩy hắn tránh ra.
Hắn thuận theo lực ta, lập tức cả người cũng nằm sấp xuống bàn, sau đó nghiêng mặt qua tiếp tục than thở: "Sư muội, ta muốn trở nên, trở nên cường đại…"
Ta tức giận nói: "Vậy, vậy đi… Đi trở nên cường đại a…"
Ân? Vì cái gì từ sâu trong cổ họng ta như đang có một đoàn hỏa mãnh liệt thiêu đốt, đến nỗi muốn nói một lời cũng không thể thốt hết ra, cảm thấy thân mình dường như thật nóng, nóng đến ta sắp nổi điên rồi.
"Làm, làm sao để thay đổi?" Nhị sư huynh hỏi.
Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai a?
Không khỏi "Ha ha" cười hai tiếng, ta giòn giã đáp lời: "…Không biết."
"Sư muội… Giúp ta…" Nhị sư huynh lại bắt đầu than mưa khóc gió.
Gục xuống bàn, ta nhìn khuôn mặt Nhị sư huynh đỏ như sắp cháy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Bất quá, ta so với hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Chính là… Vì sao mặt của chúng ta lại đỏ như vậy? Là vì… Uống rượu sao? Chúng ta vì sao phải uống rượu? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Ta không khỏi uể oải ngẩng đầu, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, như thế nào cũng nghĩ không ra.
"Nhược Hề?" Một tiếng nói quen thuộc ở sau truyền đến.
Ta quay đầu lại, là Thành phu nhân.
"Thành, Thành, Thành phu nhân…" Ta một bên hướng nàng cười cười, một bên muốn dùng sức đứng dậy, tiếc rằng lại không có chút khí lực nào.
Thành phu nhân thở dài, bước đến nâng ta dậy: "Nhìn ngươi say thành như vậy… Ta đỡ ngươi…"
Say? Ta say sao? Không có đi, ta còn rất tỉnh táo a, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.
"Không cho phép đi a, sư muội." Nhị sư huynh lại một phen kéo lấy ống tay áo ta, "Không cho phép đi, ngươi phải giúp ta…"
"Mộc công tử." Thành phu nhân vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói với Nhị sư huynh, "Ngươi đừng loạn hô, mọi người ở đây không biết Nhược Hề là nữ tử, ngươi cứ kêu như vậy thì làm sao được?"
Ta không nhịn được chỉ vào Nhị sư huynh, cười hô lớn: "Hắn… Hắn uống rượu!!!"
Uống rượu chính là hắn, không phải ta a.
"Thành phu nhân, giao cho ta đi." Nguyệt Nhi đột nhiên xuất hiện, nàng thở dài, không khoan nhượng tách tay Nhị sư huynh đang gắt gao nắm chặt tay ta.
"Không cần đi a, giúp ta… Ta muốn trở nên cường đại…" Theo cước bộ của Thành phu nhân dìu dắt ta rời khỏi, tiếng la khóc của Nhị sư huynh cũng ngày càng nhỏ hơn.
"Ha ha, Nhị sư huynh là đại đồ đần." Ta không khỏi quay đầu đối với Thành phu nhân nói, "Ta cho ngài biết một bí mật… Ngài, ngài không được nói cho người khác…"
Thành phu nhân không để ý đến ta, chỉ lo dìu dắt ta đi về phía trước. Nàng sao lại lạnh lùng như vậy, ta chỉ muốn nói cho nàng một bí mật a, một thiên đại bí mật!!
"Nhị sư huynh thích, thích Nguyệt Nhi… Hắn, hắn muốn cưới Nguyệt Nhi làm vợ…" Ta cười nói.
"Được rồi, được rồi." Thành phu nhân dường như hoàn toàn không coi lời ta là điều cần để ý, chỉ nhanh chóng đỡ ta tới trước một cánh cửa, "Ngưng nhi ngay ở bên trong, ngươi mau vào đi thôi."
"Ngưng nhi?" Nghe được tên này, ta dường như có chút thanh tỉnh.
Đúng rồi, Ngưng nhi.
Ta… Nhớ nàng quá.
Ngay khi ta đang chuẩn bị dùng hết sức mở cánh cửa ra, vài tiếng chuông trong trẻo chợt truyền đến, rồi từng hồi hương khí quen thuộc… Vội vàng quay đầu lại, quả nhiên, ta nhìn thấy một thân ảnh mặc hồng sắc đứng ở cách đó không xa. Dù không thể thấy rõ được diện mạo, nhưng ta cũng biết nàng là ai.
"Tư, Tư, Tư…" Ta nhìn về phía thân ảnh quen thuộc đó, sững sờ cất lời.
"Mau vào đi, đừng để cho Ngưng nhi chờ lâu." Thành phu nhân như cũ vẫn không để ý tới, nàng nhanh chóng giúp ta mở cửa, đẩy ta thật mạnh vào phòng, ngay sau đó liền đóng cửa lại. Ta sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần lại, ta lập tức xoay người, muốn mở cửa ra xác định, chắc chắn không thể lầm được, vừa rồi ta rõ ràng thấy Tư Đồ Ức…
Nhưng vừa mới mở cửa, phía sau liền truyền đến tiếng kêu quen thuộc: "Nhược Hề?"
"Ân?" Đầu ta chuyển qua một chút, nghiêng thân mình, nhìn thấy một người đang mặc áo bào đỏ rực, ngồi bên giường đầu đắp một mảnh khăn voan… Ai vậy?
"Ngươi, ngươi là ai?" Ta vội mở miệng hỏi.
Người kia không trả lời. Ta vừa định mở miệng hỏi thêm lần nữa, lại chợt nhớ tới lời của Thành phu nhân, Ngưng nhi đang chờ ta. Chẳng lẽ… Nàng là Tấn Ngưng?
Ta lại ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi có phải, có phải là… Ngưng nhi không?"
Nhưng tại sao Ngưng nhi phải mặc hồng như vậy? Đúng rồi, ta bây giờ cũng đang mặc đồ đỏ rực như nàng, nghĩ như vậy, ta không khỏi cúi đầu xuống nhìn nhìn áo bào, quả thật là hồng muốn chết.
Không nén được ta cười nói với Tấn Ngưng: "Ngưng nhi, ngươi xem… Y phục của chúng ta đều hồng như vậy… Thật khéo nha…"
"Vừa nãy ngươi định mở cửa đi đâu?" Ta nghe được tiếng nàng hỏi.
"Ta, ta…" Ta vừa mới thấy Tư Đồ Ức.
"Lại đây." Không đợi ta nói hết lời, nàng nói.
Căn bản là không nghe ta nói chuyện mà, ta có chút tức giận nên cứ vậy đứng nguyên tại chỗ, không chịu bước qua: "Ngưng nhi, ta, ta… Ta vừa mới thấy, thấy Tư Đồ Ức!" Đã lâu không gặp lại người này, từ sau lần đưa ta đến đây, ta hoàn toàn không còn nghe thấy tin tức nào của nàng nữa, giờ thấy được, thật là… Thật là thần kỳ.
Tấn Ngưng lắng nghe nhưng không có trả lời, hơn nửa ngày sau nàng mới nói: "Mau tới đây."
Cảm nhận được nàng hoàn toàn không coi trọng lời ta, Thành phu nhận cũng vậy, giờ đến ngay cả Tấn Ngưng cũng vậy…
Ta không khỏi có chút tức giận, rầu rĩ đáp: "Ta không qua."
Không nghĩ tới, Tấn Ngưng so với ta còn tức giận hơn, nàng hung hăng gọi: "Thành! Nhược! Hề!"
Nghe được tiếng nàng kêu như vậy, ta sợ tới mức tim lập tức nhảy lên, vội vã đáp lời: "Đừng, đừng nóng giận, ta tới liền, được không." Cảm giác bất mãn vừa tới lập tức liền bị sợ hãi dập tắt, ta bĩu môi, chậm rãi di chuyển đến bên giường. Cũng không biết vì cái gì, ta giờ đây không còn một chút khí lực, đến ngay cả đi đường cũng là không xong. Nhưng Tấn Ngưng muốn ta qua, ta không thể không qua — Vì thế chỉ có thể cắn răng, bước từng bước một. Cuối cùng lung la lung lay đến được bên giường, ta lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã vào người Tấn Ngưng, sau khi vội vã ổn định thân mình, ta mới thật cẩn thận đặt mông ngồi xuống bên cạnh.
Ta biết mình không có say, ta chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.
"Ngươi đã uống bao nhiêu vậy?" Ta nghe thấy Tấn Ngưng thở dài.
"Uống bao nhiêu?" Ta nghĩ nghĩ, khó hiểu hỏi, "Uống gì?"
"Rượu!" Tấn Ngưng tức giận nói.
"Rượu?… Ta, ta hình như là uống không ít." Ta cười cười, rồi lại cảm thấy ngay cả khí lực ngồi thẳng mình cũng không có, vì vậy liền thuận thế gác đầu lên vai Tấn Ngưng, ổn định thân mình rồi nói, "Bọn hắn muốn cho ta uống, không biết vì sao mọi người lại cao hứng như vậy, nhìn bọn hắn cao hứng ta cũng cảm thấy cao hứng, nên… Ta sẽ uống thôi, chỉ uống có một chút rượu… Bất quá…." Nói tới đây, ta có chút tự hào ngẩng đầu, "Dù uống rượu ta cũng không có ói.. Rất lợi hại phải không?" Nói rồi, lại vô lực tựa đầu trên vai của nàng.
"Ngươi… Ngươi thật là…" Ta nghe được Tấn Ngưng thở dài, "Mau nhấc hồng khăn voan của ta lên."
"Hồng khăn voan?" Ta sững sờ quay đầu nhìn nhìn Tấn Ngưng, sau đó không nhịn được cười ra tiếng, "Ha ha, Ngưng nhi… Làm sao ngươi lại đắp một khối vải đỏ lên đầu của mình? Ha ha ha…" Như vậy thoạt nhìn nàng có điểm ngốc a.
"Ngươi, ngươi mau lên!" Nàng lại tức giận.
Sao đêm nay nàng lại tức giận như lão trung niên vậy?
"Ta nhấc là được." Ta thực sợ hãi Tấn Ngưng tức giận, chỉ có thể rầu rĩ nói, "Chính mình đắp vải đỏ thì chính mình nhấc a, lười thành như vậy…"
Đợi sau khi nhấc được tấm vải che trên đầu nàng, ta cuối cùng đã có thể thấy được khuôn mặt ngày đêm mong nhớ. Nhưng bởi vì đầu quá choáng váng, ta phải ghé thật sát vào mới thấy rõ được mặt Tấn Ngưng. Nàng đêm nay… Thật sự rất đẹp. Khuôn mặt trắng nõn, hai mắt to tròn, đôi môi mỏng đỏ hồng, cả người cũng rất thơm… Chính là vì sao, nàng giống như thực tức giận?
Tấn Ngưng liếc ta, không nói lời nào rồi nghiêng đầu đi.
"Ngưng nhi?" Ta có chút luống cuống, nàng muốn ta làm gì ta đều ngoan ngoãn nghe theo, vì sao êm đẹp như vậy nàng lại tức giận? Nhanh chóng mở miệng hỏi, "Ngưng nhi… Ngươi làm sao vậy? Tức giận? Đừng nóng giận a, ngươi, ngươi đêm nay… Rất đẹp." Nói rồi, ta nghiêng thân mình ôm nàng vào lòng.
Nàng thở dài, vẫn không nhúc nhích tùy ý ta ôm, lại nói: "Nhanh đi bưng chén lại đây."
"Rượu?" Ta ngước mắt lên, nhìn nhìn Tấn Ngưng, cầu xin nói, "Ngưng nhi… Ta không muốn uống nữa, vừa nãy ta uống đủ rồi, ta…"
"Nhanh đi!" Tấn Ngưng lại lần nữa tức giận cắt đứt lời ta.
Đêm nay quận chúa thật là đặc biệt tùy hứng… Chẳng có cách nào, ai bảo tính tình của ta hảo đây. Thở dài, ta đứng dậy thất tha thất thểu hướng tới bên bàn. Thật sự là mệt chết được, nhưng không hiểu vì sao Tấn Ngưng bây giờ lại cố tình ưa tra tấn ta. Thật vất vả rót được một chén, lại nghe thấy tiếng nàng hô lên: "Rót hai chén." Ta đành mải miết rót thêm chén nữa.
Trở lại bên giường, Tấn Ngưng cầm lấy một chén rượu, rồi để cho ta ngồi xuống.
"Vươn tay ra." Nàng nói.
Ta vươn tay, nhưng Tấn Ngưng lại tức giận nói: "Không phải tay này, là tay người cầm rượu kia!"
"Đừng, đừng nóng giận a." Ta ngắt lời, sau đó vươn cánh tay đang cầm rượu ra.
Tấn Ngưng không trả lời, chỉ thấy nàng cũng vươn tay cầm rượu, vòng qua cánh tay ta rồi nói: "Nâng chén uống đi."
"Ha ha…" Ta không nhịn được lần nữa cười ra tiếng, "Ngưng nhi, chúng ta giống như đang uống rượu giao bôi, hảo hảo vui…"
"Uống mau." Tấn Ngưng thúc giục.
Ta lại ngoan ngoãn nghe theo nàng.
Uống xong rượu rồi, ta có chút không cam lòng nói: "Ngưng nhi, vừa nãy ta thật sự thấy được Tư Đồ Ức, nàng đứng ở trong sân, ta thấy được rõ ràng…"
"Đêm nay trừ bỏ tên ta, tên ai ngươi cũng không được gọi." Tấn Ngưng cắt đứt lời ta, thanh âm lạnh lùng nói, "Ngươi nói thêm lần nữa, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài."
"Đừng a." Ta để tùy ý nàng cầm lấy chén rượu trong tay mình, "Bây giờ ta rất mệt… Nếu, nếu, ngươi đuổi ta đi, ta ngủ chỗ nào?"
Tấn Ngưng cất rượu cùng chén đi, rồi trở lại ngồi xuống bên cạnh, rầu rĩ nói: "Không biết."
"Đừng nóng giận…" Ta đến sát gần hôn hôn mặt nàng, nói, "Ta sẽ ngoan ngoãn, không nháo ngươi… Vậy, vậy chúng ta ngủ đi, ta mệt quá."
Thật sự mệt quá, toàn thân mệt đến lên men, vì sao ta có thể mệt mỏi như vậy chứ.
"Ngươi đêm nay sao lại uống nhiều rượu như vậy." Tấn Ngưng quay đầu lại, tức giận nói, "Cũng không uống ít một chút?"
Không có uống bao nhiêu a, chỉ có một chút.
"Ngưng nhi…" Ta để trán cả hai tựa vào nhau, không nhịn được hít sâu mùi thơm trên người nàng, rồi nhẹ nói, "Mùi trên người ngươi thật dễ ngửi."
Nàng cười một tiếng, rồi mở miệng ôn nhu hỏi: "…Trên người ta có mùi gì?"
"Mùi thơm thơm, giống, giống như hoa vậy, ngửi rất hảo." Ta nói, rồi đến sát gần hôn môi nàng, sau đó ghé đầu nương lên vai, vô lực nhắm hai mắt lại.
Cảm giác được Tấn Ngưng đang vươn tay ôm lấy ta, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng, đối với ta nói: "Nhược Hề, ngươi bây giờ chỉ muốn ngủ?"
"Ân, ta mệt quá." Ta gật gật đầu.
Thật sự là, mệt chết được.
"Ngẩng đầu lên." Tấn Ngưng ôn nhu nói.
"Ta muốn ngủ, Ngưng nhi. Ta thật sự rất, rất, rất mệt." Ta mệt đến động cũng không động được, còn thế nào ngẩng đầu a?
"Ngoan, ngẩng đầu." Nàng đưa tay vuốt ve mặt ta.
Ta thở dài, nghe theo lời nàng ngẩng đầu.
"Nhìn ngươi say đến thế này, người còn đầy mùi rượu… Mặt đỏ rần." Ta nghe được tiếng Tấn Ngưng cười.
Chẳng muốn đi trả lời nàng, ta vẫn gắt gao nhắm chặt hai mắt. Khi nào nàng mới bằng lòng buông tha ta đây, hết uống rượu rồi lại vươn tay, bây giờ còn muốn ta ngẩng đầu lên nữa… Đột nhiên, trên môi chợt ấm, hơn nửa ngày ta mới phát hiện là Tấn Ngưng hôn ta. Ngay cả khí lực để đáp trả nàng cũng là không có, ta để mặc cho nàng tùy ý hôn, từng chút một tỉ mỉ. Đầu lưỡi ướŧ áŧ của nàng cạy mở môi ta, vừa mới trơn nhập vào trong miệng lại rụt trở về, ta nghe thấy Tấn Ngưng thở dài, rồi sau đó là cảm giác nàng đang dùng sức cắn lấy môi ta.
Ta lập tức nghiêng mặt tránh, cau mày nói: "Đau."
Tấn Ngưng đưa tay cởi bỏ vạt áo của ta, ta thật sự là quá mệt mỏi, chỉ có thể theo động tác của nàng nghiêng thân mình, tùy ý để nàng cởϊ áσ bào ra. Đến khi trên người chỉ còn lại một chiếc áo đơn mỏng, rốt cuộc ta mới nhẹ nhõm thở dài, không còn cảm thấy thân thể mình như đang bị trói chặt, đã có thể phóng thích bản thân nằm trên giường.
"Nhược Hề?" Tấn Ngưng hô ta một tiếng.
"Ân?" Ta hơi hơi mở mắt, nhìn nàng.
"Ngủ vào trong một chút." Nàng nhẹ giọng nói.
Ta nhắm mắt lại, nghe lời lăn qua mấy vòng, đến khi đυ.ng tới tường bên trong cùng mới thuận thế dừng lại.
Giường thật sự mềm quá, ta… Thật muốn ngủ.
"Nhược Hề?" Tấn Ngưng lại hô ta.
Sao nữa? Ta lười mở miệng đáp nàng, chỉ đợi chính nàng nói tiếp.
"Ngủ lại đây." Nàng ôn nhu nói.
Ta cau mày, chẳng hề muốn phản ứng lại, vừa nãy nói ta vào trong ngủ, giờ lại nói ta ngủ lại đây, ta thật sự, thật sự, thật sự mệt quá, đừng tra tấn ta nữa…
"Nhược Hề?" Nàng lại hô.
"Ngưng nhi, ta thật sự… Mệt quá." Ta hướng vào phía vách tường, rầu rĩ đáp.
Lúc này đây, ta chỉ cầu nguyện Tấn Ngưng sẽ không còn yêu cầu nữa.
Cuối cùng ngủ rồi sao, thật tốt quá. Nhưng chỉ ngay sau đó, ta cảm thấy thân mình Tấn Ngưng đang gắt gao ôm chặt lấy ta, cả người dán lên trên lưng, tay nàng vòng quanh eo nhỏ, đầu nghiêng nghiêng hôn lên cổ, nhẹ giọng nói ở bên tai: "Nhược Hề… Ngươi muốn ngủ?"
Hai mắt vẫn nhắm ta từ từ xoay người lại, đưa tay ôm lấy eo quận chúa, rồi mới chậm rãi gật đầu.
Chúng ta ngủ đi.
Chính là chỉ qua một lát, ta lại cảm thấy thân thể như đang bị vật gì đè lên, khiến cả người đều là khó chịu.
"Ngưng nhi?" Ta gian nan mở mắt, nhìn thấy Tấn Ngưng không biết từ lúc nào đã nằm trên người của ta.
Nàng không nói lời nào, trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng, không đợi ta mở miệng cất lời, nàng đã cúi đầu hôn lên môi ta. Môi của nàng rất mềm và ấm, khiến ta không tự giác được ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của nàng. Tấn Ngưng dường như có điều lo lắng, nàng vươn đầu lưỡi mạnh mẽ chui vào trong miệng của ta, thậm chí tay cũng trơn nhập vào trong vạt áo, bàn tay lạnh lẽo chạm đến bờ eo khiến ta giật mình, vội vươn tay ra đè tay nàng lại, không muốn để nàng lộn xộn hơn.
"Nhược Hề…" Nàng nhẹ nhàng thở phì phò, nói ở bên tai, "Buông tay ra."
"Ngưng nhi." Ta nhíu nhíu mày, cầu xin nói, "Đừng cởi, ta lạnh lắm. Hơn nữa… Ta thật sự rất mệt rồi, chúng ta ngủ được không?"
Nàng rốt cuộc muốn làm gì chứ? Ta có ngủ cũng đâu cần cởi thêm áo nữa, như vậy rất lạnh a.
Tấn Ngưng không nói lời nào, nhưng vẫn dán chặt thân mình trên người của ta, sau đó cúi đầu chậm rãi hôn lên cằm, cảm giác ngứa ngáy như chọc nghẹo vào lòng. Nhưng ta thật sự là quá mệt mỏi, mệt đến không có cách nào đáp trả lại nàng. Ta chỉ nghiêng đầu để tùy ý nàng hôn, đến lúc mệt nhọc nàng cũng sẽ không còn tiếp tục gây sức ép nữa.
"Thành Nhược Hề." Qua một lúc lâu, ta nghe được tiếng Tấn Ngưng bình tĩnh ở bên tai hỏi, "Rốt cuộc ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?"
"Ân?" Ta lười không muốn mở mắt, tùy tiện đáp lời.
"Ta hỏi ngươi, ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?" Nàng tức giận hỏi, sau đó há miệng cắn vành tai ta.
"Hôm nay…" Ta nghĩ nghĩ, lại cảm thấy đại não như một mảnh hỗn loạn, căn bản điều gì cũng nghĩ không ra.
Tấn Ngưng thở dài, nàng rầu rĩ nói: "…Hôm nay là ngày chúng ta thành thân."
"A… Đúng rồi, thành thân…" Lúc này ta mới chợt nhớ tới, vì vậy không nén được cười cười.
Chính là ngày thành thân a! Trí nhớ của ta sao ngày càng kém vậy?
Tấn Ngưng không nói thêm gì nữa, bàn tay nàng cũng dừng lại động tác, sau đó nghiêng người nằm xuống cạnh ta.
Cuối cùng cũng chịu ổn định.
Ta nhắm mắt lại, xoay người ôm lấy Tấn Ngưng, muốn chính thức cùng Chu Công hẹn hò. Nhưng… Cảm giác có điều gì là lạ. Hôm nay là… Ngày thành thân? Ai thành thân? Hình như là… Ngày thành thân của ta cùng Tấn Ngưng? Không đúng, không phải chúng ta đã thành thân rồi sao?
Từ từ.
Hôm nay đúng là ngày ta cùng Tấn Ngưng thành thân — Lần thứ hai thành thân. Trong phút chốc, từng màn của ngày hôm nay như đồng loạt xuất hiện trong đầu, giống như ta đang nhặt lại từng món đồ đã đánh mất quay trở về túi: Cửu tỷ ở bên tai ta líu ríu không ngừng, lo lắng khi chờ Tấn Ngưng xuất hiện, hồi hộp khi cùng bái đường, huyên náo cùng mọi người nâng chén uống say… Hôm nay đích thực là ngày chúng ta thành thân, là ngày đã tới sau bao nhiêu chờ đợi, nhẫn nại của ta!
Chính là… Ta lại…
Cơn buồn ngủ như đột nhiên biến mất, mồ hôi lạnh đều bị dọa chảy ra. Ta mở mắt, Tấn Ngưng vẫn như cũ đưa lưng về phía ta, nàng không nhúc nhích chút gì.
Ta sợ hãi kêu một tiếng: "Ngưng nhi?"
Nàng không để ý tới.
Thảm.
"Ngưng nhi?" Ta nghiêng thân mình, ở bên tai nàng nói, "Ta, ta nhớ ra rồi, hôm nay là ngày chúng ta thành thân."
"Trí nhớ của ngươi thật tốt." Nàng mở miệng nói.
Ta cười cười: "Vậy, chúng ta…"
"Đừng đυ.ng ta." Nàng lạnh lùng thốt, "Ta mệt nhọc."
Đầu của ta như trống rỗng: "Ngưng nhi…"
Không cần a…
"Ngươi cũng mệt nhọc mà, vậy mau ngủ đi." Tấn Ngưng tiếp tục nói, ngữ khí vẫn như cũ lạnh băng.
"Ta không mệt, một chút cũng không." Ta vội đáp.
Tấn Ngưng cười lạnh một tiếng, rầu rĩ thuyết: "Không phải vừa nãy ngươi mệt đến động cũng không nguyện sao? Giống hệt như người chết."
"Ta sai lầm rồi, Ngưng nhi, ta thật có lỗi." Ta vội vã xin tha.
Không biết đến lần thứ mấy, mặc kệ ta nói thế nào, Tấn Ngưng cũng không nguyện để ý ta.
Mặc kệ.
Ta nghiêng thân mình, còn cách áo đơn hôn lên lưng nàng. Tấn Ngưng vẫn như cũ đưa lưng về phía ta không đáp, chỉ cương lên thân mình không nhúc nhích chút gì. Hai bàn tay ta ôm lấy eo nhỏ, chậm rãi chuyển lên phía trước, vừa xoa đến vùng đầy đặn mềm mại kia thì nàng lạnh lùng thốt lên: "Ta nói, đừng đυ.ng ta."
Cắn răng, ta mạnh mẽ lật người Tấn Ngưng lại, rồi nhanh chóng cúi người đặt lên trên nàng.
Lúc này ta mới nhìn rõ được gương mặt Tấn Ngưng, trong ánh nến nhẹ nhàng lông mày của nàng cau chặt, đôi mắt thì đang căm giận nhìn chằm chằm ta, hai mảnh môi mỏng gắt gao mím chặt.
"Ngưng nhi?" Ta cúi xuống hôn hôn lên khóe miệng nàng, khϊếp vía thốt, "Ta sai lầm rồi. Vừa nãy ta không biết.. Không biết bị sao nữa, điều gì cũng quên… Ta, ta còn tưởng rằng…"
"Còn tưởng rằng cái gì." Nàng quay đầu đi, không chịu nhìn ta, "Còn tưởng rằng chúng ta không có thành thân?"
"Ta cũng không biết làm sao nữa." Ta nâng tay xoa nhẹ đầu mình, "Vừa mệt vừa choáng, nên điều gì cũng không nghĩ ra…"
"Còn bây giờ, bây giờ ngươi không mệt không choáng sao?" Nàng rầu rĩ nói.
"Dù có mệt mỏi thế nào cũng không thể ngủ a." Ta vội cười cười, sau đó thấp giọng nói, "Chúng ta… Chúng ta còn có chính sự chưa làm…" Nói rồi, ta cố ý đem thân mình dán chặt lên nàng, dùng sức cọ xát.
Nàng mím chặt môi không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm ta, bên trong có oán giận cùng với ủy khuất.
"Ngưng nhi… Đừng không để ý tới ta." Ta cầu xin nói.
Tấn Ngưng thở dài, nàng cuối cùng mở miệng hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã uống bao nhiêu rượu?"
"Cái này… Ta cũng không biết." Ta nhắm mắt lại liều mạng suy nghĩ, nhưng vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, "Tất cả mọi người giống như đều nghĩ ta không thể say vậy, mỗi người đều đến chúc rượu, một ly rồi lại một ly… Ít nhất so với lần thành thân trước nhiều hơn hai lần."
"Nhưng lại không có ói?" Tấn Ngưng nhịn không được hỏi.
Ta bất đắc dĩ bĩu môi, rầu rĩ nói: "Ta cũng không biết vì sao nữa… Ngưng nhi, chúng ta đừng nói tiếp chuyện này được không?"
"Vì sao?" Nàng nhíu mày.
Biết nàng là cố ý kiếm chuyện, ta cười nói: "Bởi vì đêm xuân đáng giá nghìn vàng… Giá trị thiên kim a."
"Không biết là ai vừa mới nói… Thực muốn ngủ đây?" Nàng nói rồi, đôi mắt lại nhìn ta chăm chú.
Trong ánh nến, đôi mắt của Tấn Ngưng lóe lên ngọn lửa sáng ngời khiến tim ta loạn nhịp, mái tóc dài của nàng đã sớm tản ra, hương khí phảng phất trên người khiến ta mê đắm. Nhất là hai mảnh môi mỏng đỏ mọng kia, tựa như một nụ hoa đang nôn nóng chờ ta đến hái.
"Nói a…" Nàng cười hỏi, "Ai nói thực muốn ngủ đây?"
Chẳng quan tâm đến Tấn Ngưng đang nói điều gì, ta xúc động cúi thân mình xuống, dùng sức hôn lên hai mảnh môi mỏng kia. Tấn Ngưng cuối cùng không còn cự tuyệt, nàng cười nâng cằm đáp lại nụ hôn của ta. Vẫn là cảm giác mềm mại ấm áp, ta vội dùng lưỡi cạy mở môi nàng, sau đó tỉ mỉ cùng lưỡi của nàng dây dưa. Tấn Ngưng chợt cười nghiêng mặt, nàng khẽ sẳng giọng: "Miệng đầy mùi rượu." Ta nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút tức giận đối với Tấn Ngưng không chuyên tâm, liền cúi đầu xuống hôn nàng tiếp. Lần này Tấn Ngưng không nói gì nữa, hai mắt nàng nhắm nghiền chuyên tâm cùng ta hôn.
Thả lỏng thân thể của mình, đặt ở dưới thân là cơ thể nàng mềm mại, khiến nội tâm ta không áp chế được du͙© vọиɠ muốn được xoa lên. Tấn Ngưng cũng giống như muốn khắc ta vào trong thân thể, hai cánh tay nàng siết chặt quanh eo, nhường thân thể của cả hai tương thϊếp. Áp lực sau nhiều ngày cuối cùng được phóng thích, ta cảm thấy không khí như ngày càng nóng hơn, sắp có thể bốc lên thành hỏa.
Thầm nghĩ muốn càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều.
Bàn tay ta từ từ di chuyển, luồn vào phía trong áo nàng mỏng manh, mò lên chiếc yếm tơ lụa nàng đang mặc. Tiếp tục hướng lên tìm kiếm, thẳng đến khi xoa tới bộ ngực đầy đặn mềm mại dưới chiếc yếm kia. Chỉ vừa xoa nhẹ hai cái, thân mình Tấn Ngưng đã bắt đầu run rẩy, nàng há miệng cắn cắn môi ta, giống như đang đè nén điều gì. Ta nhẹ nhàng giãy khỏi, nghiêng đầu hôn gương mặt nàng, từng chút từng chút hôn tới vành tai non mịn, cũng không ngừng lại động tác trên tay.
"Nhược, Nhược Hề…" Tấn Ngưng đột nhiên mở miệng, thanh âm nàng run rẩy hô ta.
"Ân?" Ta vừa thở hổn hển vừa đáp lời, bàn tay vẫn đang nhẹ nhàng chơi đùa trên thân thể.
"…Ta yêu ngươi." Nàng nói rồi, hai bàn tay ôm ta thật chặt.
Giống như bất chợt có một bàn tay nhỏ lén gãi vào nơi hẻo lánh trong lòng, ta không nén được nghiêng đầu hôn lên môi Tấn Ngưng, sau đó thấp giọng nghiêm túc đáp: "Ngưng nhi… Ta cũng yêu ngươi."
Nàng nghe rồi, thật sâu thở dài, thân mình cũng đang không ngừng run rẩy.
Ta hôn lên gương mặt Tấn Ngưng, rồi phát hiện mình đang hôn lên một mảnh ướŧ áŧ — Là nước mắt.
"Ngưng nhi?" Ta vội vã dừng lại động tác, nghi hoặc đứng thẳng người, nhìn về phía khuôn mặt Tấn Ngưng.
Nàng khóc.
"Làm sao vậy?" Ta có chút hoảng.
"Không có gì…" Tấn Ngưng lại nhanh chóng ôm chầm lấy ta khi đang muốn ngồi dậy, để cho thân thể cả hai kề nhau, tiếp tục nghẹn ngào nói, "Ta, ta chỉ là cảm thấy… Thật hạnh phúc."
Ta sửng sốt, sau đó cười cúi đầu, giúp nàng hôn khô đi nước mắt. Ngọn lửa trong lòng như lại bùng nổ, ta dần dần di chuyển thân thể mình xuống dưới, giống như bình thường, nhẹ cắn lên cổ dài nhỏ của nàng, rồi liếʍ đến mê người xương quai xanh. Tấn Ngưng không kìm được nhẹ ưm một tiếng, nàng có chút kích động đưa tay xoa mặt của ta.
Thân thể mềm mại dưới thân vẫn đang không ngừng run rẩy, tựa như mỗi một nụ hôn đều gợi lên rung động cho nàng. Còn cách qua một lớp yếm, ta tham lam hôn lên nơi đầy đặn mềm mại để ta thật sâu mê luyến, tay phải cũng không nhịn được hướng xuống phía dưới, phủ che lên nơi mềm mại dưới khố kia. Người dưới thân theo động tác của ta đột nhiên cứng lại, tiếng thở dốc của nàng cũng ngày càng dồn dập hơn, hai tay gắt gao ôm lấy đầu ta. Chỉ cảm thấy thân thể cả hai như ngày càng nóng, tựa như ngay lập tức có thể hòa tan thành thủy, cùng nhau kết hợp thành làm một, không thể phân biệt được ai.
Ta thở hổn hển, chậm rãi dùng miệng thăm dò lên nơi đầy đặn mềm mại kia, cuối cùng sau một lúc lâu tìm kiếm, qua lớp yếm ta thấy được nơi nổi lên mê người.
"A…" Tấn Ngưng duyên dáng hô to một tiếng, đồng thời tay nàng cũng dùng sức ôm chặt đầu ta.
Như một nhi đồng có lòng tham không đáy, ta dùng miệng cắn lấy nơi nổi lên kia, nhất định không chịu buông lỏng, tay cũng qua tiết khố nhẹ nhàng đè lên nơi riêng tư ấm áp. Tấn Ngưng dưới thân bất an giãy giụa, hơi thở của nàng càng ngày càng nặng, cũng càng dồn dập hơn. Miệng không ngừng gọi khẽ tên ta, tiếng kêu sâu kín ấy nhường thân thể ta như càng thêm nóng, chỉ cảm thấy thân mật như vậy vẫn là không đủ, ta còn muốn càng nhiều, càng nhiều. Không kiềm nén được ta vươn tay vào trong tiết khố, ôn nhu thϊếp lên chỗ kín của nàng. Thân mình Tấn Ngưng lập tức run nhẹ, nhưng ta hoàn toàn bất chấp người dưới thân có phản ứng gì, bàn tay kia cũng mãnh liệt kìm lên nơi đầy đặn mềm mại. Tấn Ngưng lại ưm một tiếng, thân mình nàng càng run rẩy lợi hại hơn. Ta không nhanh không chậm tác động lên nàng, vừa thở phì phò vừa ôn nhu vuốt ve thân thể người ta yêu nhất. Sau một lát, thân thể nàng đột nhiên cứng lại, ôm chặt lấy đầu ta ép vào trong ngực, tiếng thở dốc dồn đập cũng nhất thời đình chỉ. Ta tham lam không ngừng lại động tác âu yếm lên nàng, sau một lúc lâu, thân mình Tấn Ngưng mới dần thả lỏng, miệng cũng nhẹ nhàng thở hổn hển.
"Nhược Hề…" Nàng nhẹ giọng hô.
Ta vừa hồi phục tinh thần lại, bất chấp miệng vẫn không ngừng thở dốc, nhanh chóng đứng thẳng thân mình, trở lại bên cạnh người nàng. Không chờ cho ta phản ứng, Tấn Ngưng đột nhiên vươn tay nâng mặt của ta, dùng sức hôn lên môi. Ta nhanh chóng chuyên tâm đáp lại nụ hôn của nàng, không dám có chút phân tâm. Đến khi cả hai đều thở không được, nàng mới buông ta ra, sau đó lại gắt gao ôm chặt lấy thân thể của ta không rời.
Một lát sau, ta thấp giọng nói bên tai nàng: "Ngưng nhi, chúng ta… Cởϊ qυầи áo đi."
Ta phát hiện giọng nói của mình thế nhưng đã muốn khàn khàn.
"…Ân." Tấn Ngưng một bên nhẹ nhàng thở dốc, một bên gật gật đầu. Nàng theo động tác của ta nghiêng mình, để cho ta giúp nàng cởi chiếc áo đơn cùng yếm ra.
Dưới ánh nến hơi hơi lay động, da thịt trắng nõn của nàng hoàn toàn hiển lộ ở trước mắt ta, nhưng chưa chờ ta nhìn kỹ, nàng lại đột nhiên xoay người, đem ta đặt ở dưới thân. Tấn Ngưng thở dốc, nàng giạng chân ngồi trên người ta, không nói hai lời liền cúi xuống hôn lên môi, tay thì bối rối xả lộng đơn y trên người của ta, hệt như một tiểu mèo hoang đói khát, muốn xé vỡ quần áo ta ra. Ta cười ngồi dậy, một bên đáp lại nụ hôn của nàng, một bên ngoan ngoãn cởi bỏ y phục trên người mình ra. Khi băng vải trên ngực cuối cùng được cởi bỏ, ta và nàng bây giờ đều giống như nhau, Tấn Ngưng liền nhanh chóng chìa hai tay ôm ta thật chặt, nhường thân thể của cả hai gần sát. Nàng vừa thở phì phò, vừa nghiêng đầu tinh tế hôn cổ của ta.
Nâng hai tay xoa lên lưng nàng trơn nhẵn mềm mại như tơ lụa, ta lại không nén được cúi đầu, cắn cắn đầu vai nàng mịn màng trắng nõn. Tấn Ngưng vẫn như cũ thở hào hển, thân mình nàng run rẩy tùy ý động tác của ta, sau đó lại ngẩng đầu dùng mặt của mình cùng tóc của ta vuốt ve. Ngồi ở trên giường, thân thể của chúng ta cùng nhau dán chặt, như muốn đem cơ thể đối phương dung nhập vào trong người mình, không còn phân biệt nữa. Tim càng đập càng dồn dập, không nhịn được ta chậm rãi vươn tay xuống xoa nhẹ lên mông nàng tròn mịn, sau đó cúi đầu hôn lên nơi đầy đặn mềm mại trước ngực kia.
Dưới ánh nến, ta có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong tuyệt vời khiến lòng ta mê đắm. Ta khom thân mình cắn lên vùng trắng nõn mịn màng, ma xui quỷ khiến thế nào ta lại nói: "Ngưng nhi… Nơi này của ngươi giống như hai bánh bao lớn, ăn thật ngon."
Tiếng thở dốc của Tấn Ngưng vốn đang càng ngày càng nặng, nghe được điều ta nói nàng bỗng bật cười, xoa mặt ta, nàng ôn nhu nói: "Hồ nháo."
"Ta không hồ nháo." Ta nghiêm túc ngẩng đầu nhìn vào hai mắt nàng, "Ngưng nhi, thân thể của ngươi trắng trắng, mềm mại lại thơm, không giống bánh bao thì là gì?"
"Ngươi…" Hai má của Tấn Ngưng vốn đang hơi hơi phiếm hồng, sau khi nghe lời ta nói lại càng hồng hơn, để cho ta nhìn mà thấy tê dại, đôi lông mày của nàng cau chặt, tức giận nhìn ta. Một lát sau nàng chợt đến sát gần, hung hăng cắn lên môi ta, sau đó buông ra rầu rĩ nói, "Cho ngươi nói bậy."
Ta cười nghiêng mình hôn lên môi nàng, rồi dùng chút sức áp nàng ngã xuống.
Không thể áp chế được du͙© vọиɠ của mình, ta nằm lên thân thể của Tấn Ngưng mềm mại, điều gì cũng không để ý, cúi đầu giống như một tiểu hài tử chuyên tâm cắn cắn lên hai "Đại bánh bao trắng" khiến ta nghiện kia.
Tiếng thở dốc của Tấn Ngưng tái khởi, tựa như một loại tiếng đàn dễ nghe, chậm rãi, từng chút từng chút rót vào trong tai của ta, làm cho ta thật sâu mê muội. Nghe thanh âm kỳ diệu phiêu đãng này, ta chỉ cảm thấy nó so với tiếng đàn nàng gảy còn êm tai hơn, mỗi khi lưỡi của ta liếʍ cắn trên nơi nổi lên mềm mại, Tấn Ngưng cũng theo động tác của ta ưm lên, tay cũng gắt gao ôm chặt lấy đầu. Sau khi phát hiện ra phản ứng kỳ diệu ấy, ta cảm thấy mình giống như một nhạc công, một bên vuốt ve thân thể Tấn Ngưng, một bên tấu ra khúc nhạc khiến ta say lòng.
Chậm rãi, ta từng chút một hôn xuống bụng nàng gầy mảnh, liếʍ lên rốn kia xinh xắn. Chân của Tấn Ngưng theo động tác của ta mà bất an giãy giụa, ta vươn tay muốn đem tiết khố của nàng cởi ra, nhưng bởi vì Tấn Ngưng vặn vẹo mà không thể làm.
"Ngưng nhi." Ta ngẩng đầu, cất giọng nói, "…Nâng người ngươi lên."
Tấn Ngưng hơi hơi thở phì phò, nàng cúi đầu xuống nhìn nhìn ta, sau đó mới theo động tác của ta nâng thân thể dậy, để cho ta thuận lợi cởi tiết khố của nàng ra. Ta cẩn thận vỗ về lên chân dài non mịn, từng chút hôn tới nơi riêng tư ẩm ướt của Tấn Ngưng.
"Nhược, Nhược Hề…" Có lẽ ý thức được ta muốn làm gì, Tấn Ngưng nhất thời có điểm kích động gọi khẽ tên ta.
"…Ta đây." Ta bình tĩnh đáp, sau đó lại cúi đầu hôn lên nơi sâu trong đùi khiến ta rung động kia.
Thân mình của Tấn Ngưng theo động tác của ta hung hăng run rẩy, nàng cứng thân mình, nhanh chóng khép lại hai chân, khiến đầu của ta bị kẹt chặt.
"Ngưng nhi." Ta ngẩng đầu, ôn nhu nói, "Đừng sợ…"
Tấn Ngưng vừa thở hổn hển, vừa vươn một tay muốn xoa mặt ta. Ta cũng đưa tay nắm lấy tay nàng, mười ngón cùng nhau khấu chặt. Lúc này nàng mới thở ra một hơi thật dài, thân mình buộc chặt cuối cùng thả lỏng. Ta cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên nơi mê người kia, trộm thè lưỡi ra khẽ liếʍ. Tấn Ngưng lại một lần nữa cứng thân mình, tiếng thở dốc cũng ngày càng nặng. Thanh âm của nàng run rẩy một lần rồi lại một lần thấp giọng kêu ta, giống như muốn nói ta dừng lại, rồi cũng giống như muốn ta tiếp tục. Hệt như đối với một bảo vật, ta cẩn thận từng chút một liếʍ láp lên thân thể Tấn Ngưng. Cả người Tấn Ngưng đều đang run rẩy, mười ngón khấu chặt cùng ta ngày càng dùng sức, như muốn bẻ vụn tay ta mới bằng lòng bỏ qua. Lúc này thân mình nàng nóng như thiêu đốt, giống như có một ngọn lửa trong cơ thể nàng đang kịch liệt cháy lên, hơn nữa nương theo động tác nó cũng dần dần đốt tới tâm lý của ta, giống như muốn thiêu cháy chúng ta trở thành tro tàn.
"Nhược Hề." Đột nhiên, Tấn Ngưng dồn dập thở, nị thanh nói, "Ta, ta muốn ngươi…"
Mấy tiếng này như nước chảy xiết đột nhiên trút xuống nháy mắt bao phủ lòng ta, thở hổn hển, ta vội vã quay về nằm trên người nàng. Nàng vươn tay tới xoa mặt của ta, Tấn Ngưng lúc này đang dùng đôi mắt xinh đẹp ôn nhu nhìn ngắm, mái tóc dài của nàng tán loạn, mị nhãn hé mở, môi đỏ mọng khép hờ, đẹp đến khiến ta không cách nào đè nén được xúc động trong lòng. Không thể chờ đợi, ta cúi đầu hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng mà ta say đắm, tay phải chậm rãi chuyển đến nơi ấm áp riêng tư của nàng, mềm nhẹ vuốt ve vỗ về. Theo động tác của ta, người dưới thân lại nhẹ kêu lên tiếng, thân thể nàng bắt đầu buộc chặt hơn, hai tay ôm lấy ta thật chặt, giống như sợ hãi bất chợt ta sẽ rời đi.
Ta tinh tế hôn gương mặt nàng, tay cẩn thận thăm dò phía dưới, cho đến khi cuối cùng tìm được cửa vào, mới nguyện ý dừng lại. Ta thở phì phò, nhẹ nhàng vỗ về lên thân thể Tấn Ngưng, sau đó thấp giọng nói bên tai nàng: "Ngưng nhi…"
"Ân…" Tấn Ngưng nhẹ giọng đáp, nàng gật gật đầu, sau đó dùng hai tay vây nhanh cổ ta, nghiêng mặt cùng mặt của ta kề nhau.
Ta hít một hơi thật sâu, dán chặt lấy thân thể nàng, sau đó chậm rãi tiến vào trong cơ thể. Đầu ngón tay được ướŧ áŧ miên trơn của nơi riêng tư bao lấy, chỉ cảm thấy thân thể của mình cũng run rẩy hơn, nhịn không được từng chút một tiếp tục tiến vào. Ta hơi ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Tấn Ngưng căng thẳng đến thở hổn hển, mi nhíu lại, trong đôi mắt đáng yêu dịu dàng chăm chú nhìn ta như đang ánh lên điều gì đó, để cho tim ta đập nhanh không ngừng. Cúi đầu, ta nhẹ nhàng liếʍ lên đôi môi mỏng vì khẩn trương mà mím chặt của nàng, sau đó mới chìa đầu lưỡi cạy mở nó ra. Tấn Ngưng lúc này mới ngẩng mặt, nàng vừa run rẩy vừa đưa tay tới luồn vào tóc ta, cùng ta hôn nhau thật sâu.
Không kềm nén được du͙© vọиɠ trong lòng nữa, ta thật cẩn thận tham nhập vào trong thân thể Tấn Ngưng, đến khi đυ.ng vào trở vật, động tác của ta mới ngừng.
Thân mình Tấn Ngưng vẫn đang run rẩy, miệng nàng hơi hơi thở đốc, hai tay gắt gao ôm chặt lấy thân thể ta. Có lẽ cảm nhận được ta dừng lại, nàng nghiêng mặt tới hôn hôn ta, dùng giọng nói mị hoặc ở bên tai ta trầm thấp gọi: "Nhược Hề…?"
Một tiếng gọi trầm cũng đủ vén lên du͙© vọиɠ, ngọn lửa trong lòng dường như nháy mắt biến thành liệt hỏa, hừng hực thiêu đốt lên. Không nhịn được nữa, ta cắn răng, liều lĩnh đột phá qua tầng trở vật, tiến nhập thật sâu vào trong cơ thể Tấn Ngưng.
"A!" Tấn Ngưng đột nhiên duyên dáng hô to một tiếng, sau đó liền cắn mạnh xuống bờ vai ta.
Động tác trên tay ta lập tức ngừng lại, bất chấp đau đớn trên vai, chỉ vội vã thương tiếc cúi đầu hôn xuống thân mình đã muốn che kín một tầng mồ hôi mỏng của Tấn Ngưng. Nàng ở dưới thân giống như một đoàn hỏa được ta dồn đập thiêu đốt trở thành cháy bỏng, còn ta thì dùng thân thể chính mình để bao trùm lấy ngọn lửa kia, không muốn cho nó tắt. Ta nghiêng đầu ôn nhu hôn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, hôn xuống cổ của nàng dài nhỏ, hôn đầu vai tròn trắng nõn. Thật lâu sau, hàm răng luôn cắn chặt vào vai ta cuối cùng buông lỏng, hai mắt của nàng vẫn nhắm, chỉ nghiêng mặt qua như đang tìm kiếm điều gì. Hơn nửa ngày ta mới kịp phản ứng, vội nghiêng mình để môi của mình và nàng quấn giao. Được hôn lên người yêu nhất lòng ta như được điền đầy, sau đó mới ý thức được, đó là tình yêu của Tấn Ngưng — Là tình yêu của nàng lấp đầy lòng ta.
Một lát sau, đợi cho thân mình của Tấn Ngưng không còn run nữa, ta mới nghiêng mặt qua thấp giọng hỏi nàng: "Ngưng nhi… Còn đau không?"
Vẫn như cũ hai mắt Tấn Ngưng nhắm chặt, miệng cũng khẽ thở phì phò, không đủ sức nói chuyện, nàng chỉ hơi hơi lắc đầu.
Ta nghiêng thân mình, một bên tinh tế liếʍ láp vành tai khéo léo của nàng, một bên mềm nhẹ lay động đầu ngón tay ở trong thân thể Tấn Ngưng. Người dưới thân theo động tác của ta bắt đầu cứng lại, tựa như đang sợ hãi điều gì. Ôn nhu cúi đầu, ta nhẹ nhàng hôn cổ Tấn Ngưng, tay kia cũng chiếm hữu lấy nơi đầy đặn mềm mại của nàng, đầu ngón tay trong cơ thể thì vẫn như trước từng chút từng chút trêu chọc.
"Ân…" Tấn Ngưng đột nhiên hé miệng, tiếng rêи ɾỉ liêu nhân giống như nước chảy chậm rãi ngâm vào tai ta.
Động tác trên tay ta dần nhanh hơn nữa, người dưới thân cũng khẩn trương hơn. Nàng nhắm chặt mắt ôm lấy vai ta, đôi lông mày cau chặt, môi gắt gao mím, giống như đang liều mạng đè nén điều gì. Nhìn hai má nàng hơi hơi phiếm hồng, vẻ mặt đáng yêu khiến ta như tê dại –Tấn Ngưng đẹp như vậy là lần đầu tiên ta thấy. Giống như có vật gì đó bỗng chốc hung hăng nắm chặt tim mình, cảm giác buồn bực làm ta tức giận, ta muốn liều lĩnh, muốn lập tức thoát ra. Lại cúi thân mình xuống, ta tinh tế cắn cắn cổ của Tấn Ngưng, động tác trên tay càng nhanh hơn nữa. Tấn Ngưng dồn dập thở, thân thể của nàng run lên, bắt đầu trúc trắc nghênh hợp cùng với động tác của ta.
Chỉ cảm thấy tay mình ngày càng ướŧ áŧ, trong cơ thể Tấn Ngưng như có một lực gì đó muốn cuốn cả người ta vào trong nàng. Ta không thể kháng cự được lực hấp dẫn đó, chỉ tùy ý cho du͙© vọиɠ của mình phóng thích qua động tác trên tay. Hô hấp của ta cũng ngày càng dồn dập, cùng với tiếng rêи ɾỉ liêu nhân của Tấn Ngưng bên tai, ngón tay ở trong thân thể của nàng rút ra, tiến vào, một lần rồi lại một lần, tham lam mãnh liệt đòi lấy hết thảy. Hai tay của Tấn Ngưng vốn đang vỗ về lưng ta cũng bắt đầu dùng sức giữ chặt bờ vai, tiếng rêи ɾỉ của nàng cùng tiếng ta thở dốc trong khoảnh khắc như dây dưa làm một, dưới ánh nến nhẹ nhàng phiêu đãng trong căn phòng không phân biệt được cả hai. Không biết qua bao lâu, chỉ biết giờ phút này ta không thể suy nghĩ, trong lòng chỉ muốn càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều. Thân mình của Tấn Ngưng cùng ta kề nhau run rẩy ngày càng lợi hại, nàng lúc này chỉ lo lắng thở, thanh âm nào cũng không thể phát ra.
Thời gian giống như không có cuối, ngoài nàng ra mọi vật đều như biến mất, chỉ còn hai người chúng ta tồn tại bên nhau.
"Ân!" Người trong lòng người đột nhiên kiều hô một tiếng, sau đó lại lần thứ hai há miệng hung hăng cắn bờ vai ta, hai tay cũng kích động giữ chặt lưng ta lại. Thân mình nàng nóng bỏng nhất thời trở nên cứng ngắc, rồi lại từng chút từng chút run rẩy hơn, ta vội vàng ôm chặt lấy nàng, thân mình cũng theo run rẩy của nàng mà động. Không biết qua bao lâu, thân mình Tấn Ngưng mới chậm rãi buông lỏng, nàng cuối cùng thả lỏng miệng ra, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Ta nghiêng mặt, ôn nhu hôn lên hai má nàng che kín mồ hôi.
Nàng hơi hơi mở mắt, sau khi thấy ta, nhẹ giọng gọi: "Nhược Hề…"
Ta không cất tiếng đáp lời, chỉ nghiêng người qua hôn hôn khóe miệng. Tấn Ngưng lại nhắm nghiền hai mắt, rồi đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, thân thể của nàng bởi vì thở gấp mà có chút phập phồng. Sau đó, thanh âm Tấn Ngưng run rẩy nói: "Nhược Hề, ta yêu ngươi."
Lần thứ hai, đây là lần thứ hai đêm nay nàng nói yêu ta.
Chỉ cảm thấy nước mắt của mình như muốn tuôn trào, ta vội vàng thấp giọng nói ở bên tai: "Ngưng nhi… Ta cũng cảm thấy, thật hạnh phúc."
Thật sự, thật hạnh phúc.
Nàng nghe rồi, nâng tay lên xoa mặt của ta, lưu lại đầu ngón tay ở trên khuôn mặt, nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm thụ được âu yếm của nàng, ta phủ thân thể xuống gắt gao ôm lấy, sau đó không còn cách nào kiềm nén, điều gì cũng không để ý ta khóc lên.
"…Đứa ngốc." Tấn Ngưng ôn ngu sẵng giọng, sau đó nàng cười một tiếng, nghiêng thân mình đến nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng.
Không cần phải đi tìm nữa, không còn cần phải suy nghĩ, người trong lòng này chính là hạnh phúc duy nhất mà ta đã tìm kiếm từ lâu.