Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 114

114 】

Hôm qua mệt nhọc cả ngày, đợi đến khi cùng Tấn Ngưng từ bể tắm về phòng, ta lập tức nhào lên giường say ngủ.

Bây giờ, cảm giác tô ngứa chợt từ trên lông mi truyền xuống, nhưng bởi ngủ vẫn chưa đủ no, ta nằm lì trên giường không chịu dậy. Nhắm mắt ngủ mặc kệ bất kỳ điều gì — Huống chi, ta biết người đang trêu ghẹo trên mặt ta là ai.

Nhưng dù thái độ của ta hờ hững như vậy, người gây rối lại chẳng muốn bỏ qua. Ngoài cảm giác tô ngứa, thậm chí còn có đau — Đau bởi vì bị người đó dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn, và lực lại càng ngày càng tăng, khiến ta sắp không thể chịu được.

"Ngưng nhi…" Ta tức giận hô, nhưng vẫn chưa mở mắt ra, bởi vì thật sự là quá mệt mỏi.

Bên tai truyền đến tiếng cười khanh khách quen thuộc, sau một lúc, mới nghe thấy tiếng nàng nỉ non: "Trời ~ sáng ~ rồi~"

"Ân, ta biết." Ta nhíu nhíu mày, vẫn như trước không chịu mở mắt.

"Đã biết sao còn chưa chịu rời giường?" Trên mặt lại bị nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo.

"Chính là… Ta mệt quá." Thanh âm của ta mềm nhũn.

"Ai bảo ngươi hôm qua không nói một lời bỏ chạy lên núi?" Tấn Ngưng cười nói bên tai ta.

Cảm giác tô ngứa trên mi trái vẫn không biến mất, nhưng ta cũng chẳng quan tâm. Bởi vì ta biết đây là Tấn Ngưng một mực dùng đầu ngón tay chọc ghẹo trên tiểu vết sẹo, nàng không phải lần đầu dùng phương pháp như vậy để đánh thức ta.

"Ta nào có không nói một tiếng?" Ta xoay người, vẫn nhắm hai mắt ôm lấy eo quận chúa, đem thân mình lui vào trong ngực nàng hơn, dùng cách này tránh né động tác trên tay của nàng, "Ta rõ ràng có viết tín."

"Trong tín ngươi nói là muốn lên núi hái thuốc…" Nàng tức giận nói, rồi nhẹ nhàng đánh một cái vào lưng ta trừng phạt, sau đó lại ôm lấy ta, "Để cho ta cả ngày đều… Tại ngươi gạt ta, mặc kệ."

Ta biết nàng lại đang không có việc gì muốn bới móc, không để tâm chút gì, chôn đầu vào lòng nàng ấm áp chuẩn bị tiến vào trong mộng.

"Ngươi thật sự không dậy nổi?" Có lẽ thấy bộ dạng của ta uể oải như vậy, Tấn Ngưng hỏi.

"Ta — hảo — mệt –" Ta cố ý để thanh âm của mình trầm nhất, đem mỗi chữ kéo ra thật dài, giả bộ như không chịu nổi.

"Hảo hảo hảo…" Quả nhiên, nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, vừa cười vừa giống như đang dỗ tiểu hài tử, "Không sảo* ngươi, mau ngủ đi." (*: làm ồn)

Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng có thể ngủ ngon giấc.

Đáng tiếc trời không muốn người như nguyện —

"Quận mã gia, quận chúa." Tiếng đập cửa vang lên, Nguyệt Nhi đứng ngoài cửa nhẹ giọng nói, "Các ngài dậy chưa?"

Ta rúc sâu vào trong ngực Tấn Ngưng mềm mại, chẳng muốn để ý đến Nguyệt Nhi ngoài cửa kia, đem toàn bộ trách nhiệm ném sang cho quận chúa.

Quận chúa thở dài, nhướng thân mình hướng ra ngoài hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngữ khí của Nguyệt Nhi tựa như rất không kiên nhẫn: "Tề tướng quân lại đến phủ tìm ngài."

Cặp mắt của ta ngay lập tức mở.

"Hắn, hắn thế nào lại…" Tấn Ngưng dừng một chút, sau đó hồi đáp, "Ngươi nói ta còn chưa dậy đi."

"Cái này sao được…" Nguyệt Nhi cười cười, "Quận chúa, bây giờ đã gần đến giờ cơm trưa a."

Nghe xong lời Nguyệt Nhi nói, Tấn Ngưng thế nhưng thấp giọng oán giận: "Hắn sao lại đến nữa, hôm qua mới…"

Biết không thể ngủ tiếp được nữa, ta ngồi dậy muốn bước xuống giường. Nhưng lại bị Tấn Ngưng đè lưng lại, cúi đầu hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Ta sửng sốt, sau đó nói: "Rời giường."

"Ngươi không phải nói mệt sao?" Quận chúa lại hỏi.

"Tề tướng quân đến đây." Ta nói.

"Đó là việc của hắn, ngươi tiếp tục ngủ." Quận chúa nói rồi dùng sức ôm lấy eo ta, không cho đứng dậy.

"Quận chúa?" Ngoài cửa Nguyệt Nhi lại hô.

"Đến đây!" Ta thay Tấn Ngưng đáp lời, sau đó muốn dùng sức thoát khỏi vòng tay quận chúa.

"Không được đứng lên!" Nàng giảm thấp thanh âm trách mắng, "Nói ngươi ngủ ngươi liền ngoan ngoãn ngủ." Nói xong lại dùng lực vỗ một cái lên lưng ta, ý bảo không được lộn xộn.

Ta thở dài, hơn nữa toàn thân cũng đang rất mệt mỏi, ngay cả khí lực giãy giụa cũng không còn, đành bất đắc dĩ nói: "Tề tướng quân ở bên ngoài chờ đấy."

"Câm miệng!" Quận chúa hướng phía ta thấp giọng quát, sau đó hô ra ngoài, "Nguyệt Nhi, ngươi nói thân thể của ta có chút không thoải mái, vẫn còn chưa dậy."

"Quận chúa." Nguyệt Nhi lại sốt ruột nói, "Vậy rốt cuộc là dậy hay là không đây?"

"Ngươi còn để người ta chờ ngươi rời giường." Ta thở dài.

"Nguyệt Nhi." Không chút nào để ý đến ta, lần này quận chúa thẳng thắn nói với người đang rối loạn ngoài cửa, "Ngươi nói hắn ngày khác lại đến đi, thân thể của ta không thoải mái, không cần chờ ta."

Một lúc sau, chỉ nghe thấy Nguyệt Nhi bất đắc dĩ đáp "Vâng" một tiếng, sau đó truyền đến tiếng bước chân nàng vội vàng rời đi.

"Ngươi đúng là giả bộ bệnh giả đến thanh thản." Ta nhắm mắt lại, tức giận cười cười.

Quận chúa thì lại thở dài, nói: "Hôm qua mới cùng Tề đại ca hao tổn một ngày, thế nào hôm nay hắn lại tới nữa, thật sự là đáng ghét."

"Đừng nói như vậy." Ta nhíu nhíu mày, vươn tay ôm sát eo quận chúa.

"Dù sao… Ta không muốn đi gặp hắn." Tấn Ngưng rầu rĩ nói.

"Tề tướng quân tới tìm ngươi, có lẽ là bởi vì hôm qua ngươi hẹn hắn?" Ta chợt nhớ tới lời tối qua Tấn Ngưng cùng Tề tướng quân nói khi đứng ở cửa.

"Ta nào có?" Nàng lập tức hỏi ngược, xem ra đã hoàn toàn quên.

Ta cười nhắc nhở nàng: "Hình như là nói muốn đến hồ nào chèo thuyền thì phải?"

"Ta…" Tựa như nàng cuối cùng đã nhớ, sau đó tiếp lời, "Đó là ta… là ta tùy tiện nói thôi."

Cảm giác mệt mỏi lại bắt đầu thổi quét toàn thân, ta không còn sức để chọc Tấn Ngưng nữa, cúi đầu chui vào ngực nàng, muốn nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

"Nhược Hề." Tấn Ngưng tách khỏi người ta, nghiêm túc hô một tiếng.

"Ân?" Sương mù như che phủ hai tròng mắt, ta ngẩng đầu qua mí mắt nhìn nàng.

"Ta, ta từ nhỏ đến lớn đều coi Tề đại ca giống như thân ca ca." Nàng nhíu mày nói, "Tối qua lời ta nói cùng hắn, đều chỉ là lung tung thôi, ta không có ý khác."

Ý khác? Ý gì khác? Vì sao nói với ta điều này? Sau khi ngẩn người, ta vừa lắc lắc cái đầu gần mê đến choáng váng của mình, vừa khẽ đáp: "…Nha."

Nàng tựa hồ biết ta đang trả lời cho qua, liền bắt đầu có chút lo lắng nói: "Ta là chân thật, ngươi đừng hiểu lầm."

Hiểu lầm? Cũng phải nói rõ ta đang muốn hiểu lầm gì chứ? Chính là cũng không nên nói tiếp, bởi vì có một số việc càng nói rõ ràng càng phiền phức thêm.

"Hảo hảo hảo." Vì để chính mình không tiếp tục bị Tấn Ngưng quấy rầy, chân chính ngủ một giấc thật hảo, ta lui vào trong lòng nàng hơn, gắt gao ôm lấy vòng eo nhỏ, liều lĩnh nói, "Ta sẽ không hiểu lầm, tuyệt đối sẽ không hiểu lầm, trước kia không hiểu lầm, bây giờ cũng không hiểu lầm, sau này càng không hiểu lầm. Ngưng nhi, ngươi để cho ta ngủ đi, ta thật sự mệt… chết…"

Không nghe thấy tiếng Tấn Ngưng trả lời, nhưng cảm nhận người ôm ta trong lòng đang nhẹ thở dài một hơi, sau đó trên lưng truyền đến từng chút vuốt ve nhẹ nhàng, tiết tấu ôn nhu cho đến khi ta chìm hẳn vào trong mơ.

Đến khi ta tỉnh lại, ngoài trời đã là tối đen.

Trên giường chỉ còn lại mình ta, Tấn Ngưng không biết đã ly khai lúc nào. Sau một lát ngẩn người, ta bắt đầu ngửi thấy mùi thức ăn bay khắp căn phòng. Nghi hoặc xuống giường đốt đèn, ta nhìn thấy trên bàn không biết từ lúc nào đã có ba, bốn đĩa đồ ăn.

Có lẽ là do ngủ quá lâu, đầu óc của ta có chút ngây ngốc, vì vậy dậy ngồi lên ghế, cố gắng để tâm trí mình thanh tỉnh lại. Cúi đầu, ta đột nhiên phát hiện trong góc tường có một trang giấy, trên mặt giấy tựa hồ viết rất nhiều chữ gì. Ta nhíu mày, tới nhặt trang giấy kia lên, thấy trên mặt là dày đặc chữ viết. Nét chữ xinh đẹp và rất quen mắt, tựa như đã thấy qua ở đâu. Giống như… Chữ của quận chúa? Ta lờ mờ nhìn thấy, hình như bên trong có viết tên của ta.

Không tự chủ được ta đọc nội dung phía dưới tên mình: "Thành Nhược Hề là một tên…" Chán ghét đại hỗn đản?

Đây là cái gì chứ?

Ta cầm tờ giấy trở về trên ghế, dùng ánh nến muốn xem rõ rốt cuộc trên giấy viết những gì. Qua hơn nửa ngày, sau khi đã xem hiểu hết, ta lại cảm thấy buồn bực hơn. Trên giấy viết đều là lời mắng ta, toàn là "Thành Nhược Hề là tên hỗn đản" "Thế gian đệ nhất kẻ ngu dốt" "Tuyệt đối không tha thứ ngươi" "Không chịu trách nhiệm gia hỏa"… Dù có tìm nửa ngày cũng không ra được một lời nói tốt.

Cửa phòng bỗng nhiên bật mở, ta ngẩng đầu, ra là Tấn Ngưng.

"Dậy rồi sao?" Thấy ta ngồi ở bên cạnh bàn, nàng cười cười, rồi quay lại hướng Nguyệt Nhi nói, "Nguyệt Nhi, mang canh đặt lên bàn đi."

"Ngưng nhi." Ta giơ lên tờ giấy đang cầm trên tay hỏi, "Cái này… Là ngươi viết sao?"

Tấn Ngưng xoay đầu, nhìn thấy tờ giấy trong tay ta, nét mặt nàng tức thì cứng lại.

Không sai, là nàng viết.

"Di…" Nguyệt Nhi sau khi mang canh bỏ ở trên bàn, nàng quay đầu nhìn sang rồi nói, "Đấy không phải tờ giấy sáng hôm qua ta nhìn thấy quận chúa ở trong phòng…"

"Nguyệt Nhi." Tấn Ngưng đột nhiên kêu nàng ngừng lại, "Bận cả ngày, ngươi trước đi nghỉ đi."

Rõ ràng là muốn nàng không cần nhiều lời.

"…Vâng." Nguyệt Nhi vẻ mặt bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Tấn Ngưng không để ý đến câu ta hỏi, sau khi đóng cửa lại, nàng trở về ngồi bên cạnh ta. Mặc kệ ánh mắt ta nhìn nàng nghi hoặc, không nói lời nào cầm lấy tờ giấy trong tay ta, hai ba lần đem nó vò thành một cục. Sau khi thực tự nhiên ném bỏ nó đi, lại thập phần lưu loát múc một chén canh đặt trước mặt ta. Một loạt động tác vô cùng trôi chảy, khiến cho ta một trận ngu ngơ.

"Ngươi ngủ đến cả người choáng váng, mau đi rửa mặt rồi trở về dùng cơm." Tấn Ngưng nhẹ giọng thúc giục, "Canh hôm nay ta nấu mất hơn nửa canh giờ đấy."

"Ha ha, Ngưng nhi, ngươi đối với ta thật tốt." Ta dừng một chút, rồi lại thật cẩn thận hỏi, "Tờ giấy kia… Là ngươi viết sao?"

"Phải." Nàng vô cùng thẳng thắn đáp, sau đó vừa cười vừa gật đầu, "Ta tùy tiện viết chơi mà thôi."

Viết… Chơi… Sao.

Vì sao phải viết những lời này đây — Ta rất muốn hỏi.

Nhưng há miệng mấp máy nửa ngày, lại không dám nói ra một tiếng. Cuối cùng ta chỉ có thể theo nàng gật gật đầu.

Rốt cuộc, quận chúa còn bao nhiêu tiểu thú vui đặc biệt mà ta chưa biết?

"Ách… Hôm nay, có người tới cửa xem chẩn không vậy?" Lúc ăn cơm, ta gượng gạo hỏi, sau đó cực kỳ không lưu loát gắp một món đồ ăn bỏ vào chén Tấn Ngưng.

"Sáng sớm Nguyệt Nhi đã treo bảng ở bên ngoài nói, thân mình ngươi không thoải mái, hôm nay không xem chẩn." Tấn Ngưng cười cười.

"Nha…" Ta gật gật đầu.

Không khí giữa chúng ta tựa như đã bị tờ giấy kia làm hỏng.

Sau đó, Tề tướng quân gần như ngày nào cũng tới quận mã phủ tìm Tấn Ngưng, nhưng nàng lại luôn tìm mọi lý do thực miễn cưỡng để thoái thác lời mời của hắn. Ban đêm, sau khi ta dùng đủ mọi cách khuyên bảo, quận chúa cuối cùng đáp ứng bồi Tề tướng quân đi chèo thuyền. Nhưng điều kiện chính là, ngày hôm sau ta phải bồi nàng cũng đi chèo thuyền y hệt vậy.

Ta đương nhiên là cam tâm tình nguyện.

Cho nàng cùng Tề tướng quân đi chèo thuyền mới là điều ta hoàn toàn không muốn.

Nhưng, không muốn và không thể làm khác, là hai việc luôn không thể liên quan.

Chỉ còn nửa tháng nữa.