【 88 】
"Nguyệt Nhi." Tấn Ngưng hoàn toàn coi thường "Ánh mắt ra hiệu" của ta, quay đầu phân phó Nguyệt Nhi, "Ngươi trước tiên đưa Phùng lão thái cùng Phùng cô nương dạo quanh quận mã phủ, bữa tối chuẩn bị thêm vài đồ ăn, đêm nay Phùng lão thái và Phùng cô nương sẽ dùng cơm cùng chúng ta."
"…Vâng." Nét mặt Nguyệt Nhi tràn đầy nghi vấn, nhưng nàng cũng như ta không dám nhiều lời, chỉ vội đưa Phùng lão thái cùng Phùng cô nương ly khai khỏi viện tử.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, ta nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Ngưng nhi, ngươi đây là định thế nào a?"
"Phu quân, ngài khẩn trương cái gì?" Tấn Ngưng ngọt ngào cười, thân thể mềm mại nhu chuyển, bước sâu vào phía nội viện.
Toàn thân khẽ run rẩy, nhưng chẳng dám chậm trễ, ta cúi đầu theo sát phía sau nàng.
Mùa đông, cây cảnh không như mùa xuân có trăm hoa đua nở, trong viện mọi cây đều là trụi lủi, buồn tẻ vô cùng.
Thứ duy nhất trong viện tử này khiến cho lòng ta say mê nhìn ngắm, chỉ có giai nhân không xa trước mặt mà thôi. Nàng hôm nay mặc trên mình một áo cẩm bào trắng nhạt, so với bình thường tố sắc xiêm y còn kiều mị hơn vài phần. Trường bào chấm đất, nhưng Tấn Ngưng chẳng hề để ý, từng bước chậm rãi đi về phía trước. Bởi đã thành thân, mái tóc dài xõa thẳng trước kia của mỗi ngày đều được nàng quấn lên cao cao, lộ ra cổ nhỏ dài trắng nõn, so với xưa tự nhiên quyến rũ hơn nhiều. Giơ tay nhấc chân cũng tao nhã thành thục, đứng hay ngồi cũng đoan chính đẹp xinh có một không hai. Có khi ta sẽ thừa dịp lúc nàng ngồi trước bàn trang điểm, lén đến phía sau cúi đầu hôn trộm cổ trắng nõn nà, quận chúa gặp ngứa luôn cười khanh khách không ngừng, nhưng sau đó lại giận dỗi nhịn cười, một tay vuốt tóc, một tay đẩy ta ra xa.
Tấn Ngưng dừng trước một cành cây khô héo, đưa lưng về phía ta, tựa như đang nhìn tới một nơi xa xăm nào.
Bóng lưng toàn vẹn, để cho hồn ta mê đắm.
Bóng lưng đơn độc, cũng để cho ta luyến tiếc.
Thật sự luyến tiếc.
"Lại đang ngẩn người?" Không biết từ khi nào, Tấn Ngưng đã xoay người lại, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, hỏi.
Vội vã thu hồi tâm hồn phiêu du, ta nhún vai, nuối tiếc thở dài: "Không có cách nào, bị bóng lưng của ngươi mê đảo."
"Ba hoa." Tấn Ngưng sẳng giọng, sau đó vừa cười vừa vươn tay hướng phía ta, "Lại đây."
Ta đến gần, vươn tay phải nắm lấy bàn tay nàng lạnh lẽo.
"Người Nhược Hề lúc nào cũng ấm áp dễ chịu." Quận chúa nói rồi, cùng bàn tay ta nắm chuyển sang thành mười ngón khấu chặt, nghiêng mặt hướng ta cười cười, "Mùa đông có thể dùng làm ấm lô."
Nhìn nụ cười như gió duyên dáng mơn man nhẹ thổi trên mặt nàng, ta đột nhiên nghĩ, có phải vì có Tấn Ngưng tồn tại trên thế gian, nên ông trời mới đặc biệt phái ta tới, dùng thân mình ấm áp dễ chịu sưởi ấm cho nữ tử luôn lạnh lẽo này.
Đợi cho đến khi có ấm lô khác tới, ta đã công đức viên mãn, có thể rời đi.
"Vừa nãy ngươi khẩn trương cái gì?" Tấn Ngưng mang theo ý cười hỏi, tay chúng ta mười ngón đan xen, nhưng nàng lại chẳng nhìn về phía ta, chỉ thẳng tắp hướng về phía trước.
"Ta…" Ta sửng sốt, sau đó cười trêu chọc, "Ta nào có khẩn trương a, khẩn trương chính là ngươi đó!"
"Được rồi, là ta khẩn trương." Tấn Ngưng liền trả lời, ngắn gọn, thẳng thắn.
Ta nghiêng đầu, nhìn gương mặt nàng đang quay hướng khác, nhất thời không hiểu Tấn Ngưng muốn biểu đạt điều gì.
Nàng thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Từ khi biết ngươi, ta mới biết lòng tham muốn giữ lấy của mình lợi hại như vậy… Ta cũng vậy, cũng chẳng có cách nào."
"Tham muốn giữ lấy?" Ta không rời mắt khỏi khuôn mặt nàng, vẫn đang cố gắng muốn hiểu rõ điều quận chúa nói.
Tấn Ngưng đột nhiên quay đầu, yên lặng nhìn ta, hạt châu màu nâu trong mắt tựa như có thể kéo cả người ta xoáy sâu tiến vào trong cơ thể nàng, khẽ mở môi đỏ mọng, nàng nói : "Chính là… Giữ lấy du͙© vọиɠ của ngươi."
Rốt cục hiểu được.
Trên mặt nóng bỏng.
"Nhược Hề thế nhưng thẹn thùng?" Quận chúa cười quơ quơ hai bàn tay chúng ta nắm chặt.
Chẳng cách nào che giấu, ta mím chặt môi không nói lời nào.
"Chỉ khi thế này, mới cảm thấy được Nhược Hề cũng là nữ tử nha." Tấn Ngưng mắt cười cong cong , nhìn ta ôn nhu nói.
"Nếu như vậy…" Không muốn để cho nàng tiếp tục trêu chọc vào cái đề tài "Thẹn thùng" này, ta nhanh chóng mở miệng hỏi, "Vì cái gì ngươi còn nhường Phùng cô nương vào trong phủ làm nha hoàn, lại còn mời nàng ở lại?" Nếu tham muốn giữ lấy mạnh như vậy, hẳn nên đuổi các nàng đi mới đúng?
"Thật là cõng rắn cắn gà nhà a." Tấn Ngưng nhíu mày, "Nhược Hề nhất định là muốn vậy không phải sao?"
Ta nhìn nàng không nói lời nào.
"Vô luận là Tư Đồ cô nương, hay là Phùng cô nương… Không đúng, phải là bất kỳ người nào muốn thân cận ngươi, đều khiến cho ta cảm thấy khẩn trương. Nhược Hề, liệu ngươi có thế hay không… Cũng có cảm giác như vậy?" Tấn Ngưng quay đầu, thực nghiêm túc nhìn ta hỏi.
"… Ân." Ta gật gật đầu.
Quả thật, mỗi khi nghĩ đến một năm sau người nam nhân kia sẽ thay thế ta bồi bên cạnh Tấn Ngưng, trong lòng liền không thoải mái, bất luận là lúc nào, chỉ cần nghĩ đến cũng khiến ta tâm tình không hảo.
"Nhưng so với Tư Đồ cô nương, bản thân ta cảm thấy Phùng cô nương… Không quá nhiều vấn đề." Quận chúa đột nhiên nói.
"Vấn đề?" Ta sửng sốt.
"Phùng cô nương cùng Phùng lão thái trong kinh thành không nơi nương tựa, trợ giúp các nàng một chút cũng nên, huống chi đều là ngươi cứu các nàng, cũng như một loại duyên phận. Nhưng Tư Đồ cô nương…" Tấn Ngưng ngừng lại, hé mắt nhìn ta nói, "Nói về cái này, Nhược Hề… Như thế nào người ngươi cứu, đều là nữ tử vậy, hơn nữa còn là trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp?"
"Ngươi đang nói cái gì a!" Ta kéo kéo khóe miệng, "Ta cũng đâu phải chọn lựa người để cứu!" Huống chi căn bản ta chẳng biết Tư Đồ Ức lúc ấy đứng bên vách núi, không phải vì ngắm cảnh, mà là vì nhảy núi đi.
"Ngươi cảm thấy Tư Đồ cô nương thế nào?" Tấn Ngưng đột nhiên thực nghiêm túc hỏi.
"A? …Cái gì thế nào?" Ta không kịp phản ứng, trước đề tài nàng không ngừng thay đổi, ta bất đắc dĩ đáp lời theo thói quen.
Tấn Ngưng mấp máy miệng, mặt hơi phiếm hồng: "Nàng đẹp, hay là… Ta đẹp?"
Ta bất đắc dĩ cười cười: "Còn nói, đương nhiên là ngươi đẹp a, Tư Đồ Ức nếu so ra chính là… giống như…"
"Giống như cái gì?" Quận chúa theo đuổi không bỏ.
"Giống như…" Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng tìm được hình dung từ cho là thích hợp, "Đặc biệt."
"Đặc biệt?" Tấn Ngưng nhướng mày.
"Ân." Ta gật gật đầu.
Quận chúa quay đầu, không nói thêm gì nữa.
"Vì sao Phùng cô nương ở lại trong phủ, ngươi lại không sao?" Ta đưa vấn đề quay lại ban đầu.
"Không phải không sao…" Tấn Ngưng cười cười, "Là ta tín nhiệm ngươi, hay là… Là đối với chính mình có tin tưởng."
Tín nhiệm? Tin tưởng?
Cái gì cùng quái a.
"Nga, vậy sao." Tuy không hiểu lắm, nhưng vì không muốn tiếp tục dây dưa thêm vấn đề này, ta chỉ có thể phụ họa như vậy.
"A, ngươi nhìn đám mây kia!" Tấn Ngưng đột nhiên hô lên, tay chỉ hướng chân trời.
Ngươi thật có năng lực chuyển đề tài cực mau.
Ta bất đắc dĩ nhìn hướng lên trời, phát hiện có một đám mây hình dạng tựa như kỵ mã, chỉ duy nhất một mình, trên bầu trời lúc này trừ bỏ nó không còn gì khác, chỉ có ánh nắng chiếu rọi lên thiên không.
"Đám mây kia thật giống như con thỏ!" Tấn Ngưng vui vẻ reo lên.
"A…" Ta sửng sốt, "Ân, con thỏ."
Được rồi, ngươi nói cái gì, chính là cái đó.