Chuyện Tình Ngàn Năm Giữa Sói Và Hồ Ly

Chương 22

Edit : VnNguyn404

Beta : NagoriYuki

---------------

Trải qua điều trị cẩn thận, thân thể Lăng Hiểu hồi phục rất nhanh, trên cổ tay ngoại trừ để lại vết sẹo bên ngoài thì cũng không có ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của cô. Mà cô từ người thực vật tỉnh lại thật sự là một kỳ tích trong giới y học.

Về đến nhà, đồ đạc trong nhà đều đã phủ một tầng bụi.

Lăng Hiểu muốn đi lau dọn, lại bị Lam Vũ ngăn lại, còn bị ném lên trên giường, không cho cô xuống. Lăng Hiểu chỉ đành phải nhận lệnh mà nghe theo sự sắp xếp của Lam Vũ. Lam Vũ đối với cô càng ngày càng chuyên chế, càng ngày càng bá đạo, cũng càng ngày càng cẩn thận, giống như là bảo vệ một cái bình hoa dễ vỡ. Điều này làm cho Lăng Hiểu thấy hơi khó chịu, hổ thẹn nhưng cũng thật thích.

Lam Vũ gọi điện cho công ty gia sự mời người đến giúp việc theo giờ, nàng thì lại cùng Lăng Hiểu ngồi bên giường chơi cờ nhảy, chậm rãi hưởng thụ hạnh phúc suýt chút nữa đã bị cướp đi.

Bởi vì bị thương, nên Lăng Hiểu tạm thời rời chức vụ.

Hiện tại có rất nhiều thời gian rảnh rỗi ở nhà.

Lam Vũ mỗi ngày làm cho cô rất nhiều món ngon, hại cô không chỉ đem lượng máu đã mất trở về, mà người còn béo lên không ít. Cuối cùng vì giảm béo, mỗi ngày sáng sớm tinh mơ cô đã ra ngoài chạy bộ. Việc này làm cho Lam Vũ không vui, nói cái gì mà mỗi ngày nàng tỉnh lại đều không thấy cô bên cạnh, trong lòng sợ hãi, kiểu gì cũng phải lôi kéo cô cùng chạy với nàng.

Lăng Hiểu tập võ từ nhỏ, lại lớn lên trong rừng, tế bào vận động rất phát triển, nếu mà chạy thì có thể so sánh cùng vận động viên quốc tế.

Cho nên, dù là Lăng Hiểu chạy với tốc độ chậm nhất, Lam Vũ cũng không theo kịp. Mỗi lần chạy cuối cùng đều là Lam Vũ phải nắm tay Lăng Hiểu, để Lăng Hiểu kéo nàng chạy. Cuối cùng, Lam Vũ nghĩ ra một biện pháp, chính là ở trên đùi Lăng Hiểu buộc một bao cát, gia tăng sức nặng của cô, như vậy cô không thể chạy nhanh được.

Lăng Hiểu cười cười, cũng không từ chối. Trước đây luyện kinh công, mỗi ngày đều trên đùi mang bao cát ba mươi cân. Lúc trước ngay cả bước chân cũng khó cử động, lâu lâu sau cũng thành thói quen, cảm thấy có buộc bao cát hay không thì cũng giống nhau, từ trên cao vẫn có thể nhảy xuống. Đến khi tháo bao cát xuống, cô không ngờ có thể một hơi nhảy lêи đỉиɦ, lúc ấy bản thân cũng cảm thấy thật kinh hãi. Hiện tại Lam Vũ buộc bao cát cho cô, cô coi như mình có thể luyện lại kinh công một lần nữa.

Kết quả, dù buộc bao cát nhưng Lăng Hiểu vẫn là nhanh hơn Lam Vũ, khiến cho Lam Vũ không chịu thua không được.

Bởi vì tích cực điều trị, cùng với vận động thích hợp, cơ thể Lăng Hiểu hồi phục rất nhanh, ngay cả vết thương do cắt đứt kinh mạch ở tay phải cũng khôi phục lại như lúc đầu, nhưng cử động thỉnh thoảng vẫn có chút đau.

Gần đây sáng sớm tập chạy và luyện kinh công lại làm cho cô nhớ tới cổ miếu, nhớ sư huynh sư đệ trong cổ miếu, còn có Không Minh sư bá. Thật lâu chưa có trở về, nhân lúc chưa tìm được việc, có chút thời gian rảnh, cô muốn đi thăm họ.

"Lam Vũ, hai ngày nữa chúng ta đi thăm miếu được không ?"

"Đi thăm miếu, vì sao?"

"Một là muốn thăm lại nơi tôi từ nhỏ lớn lên, hai là đi lễ Phật, cảm tạ Phật chủ."

"Ừ, được." Lam Vũ vui vẻ đáp ứng, "Nhưng mà phải chờ thân thể của chị điều dưỡng tốt mới đi được."

"Trên núi không khí tốt hơn so với không khí thành phố rất nhiều, rất thích hợp để đều trị thân thể, huống hồ, cơ thể tôi hiện tại đã bình phục không khác gì bình thường rồi."

"Cũng được." Lam Vũ nghiêng đầu suy ngẫm, vậy làm theo ý cô. Nàng cũng rất muốn đi xem nơi Lăng Hiểu lớn lên là như thế nào.

Đây là một tòa tháp cổ, có đến mấy trăm năm lịch sử. Miếu này không lớn, chỉ có mười mấy hòa thượng, nhưng nó có một vẻ trang nghiêm thoát tục phàm trần, sự yên lặng này làm người ta có cảm giác vui vẻ, thoải mái, cảm giác được thư giãn gân cốt.

Vì muốn cảm tạ Phật chủ đã ban cho đoạn tình duyên này, hai cô ở trước Phật ngồi tụng kinh bảy ngày.

Bảy ngày sau, hai cô mới đi tham quan các nơi trong miếu.

Phong cảnh nơi này rất đẹp, hai cô cầm máy ảnh chụp khắp nơi, trong miếu nơi nào cũng chụp ảnh lưu lại kỉ niệm, đến khi máy ảnh không chứa nổi ảnh nữa thì hai cô mới dừng lại.

Ở phía sau núi có một thác nước thật lớn, dưới thác có khe suối dài khoảng hai mét, nước suối trong suốt sâu chừng nửa thước. Mặt nước trong veo có thể nhìn thấy sỏi đá phía dưới, có con cá dài khoảng 2inch, con tôm thì to khoảng đầu ngón tay.

Lam Vũ thấy nước trong suốt, sáng ngời không nhịn được liền cởi giày nhảy xuống, đi chân trần tới lui trong đó, vui chơi rất vui vẻ.

Lăng Hiểu ngồi ở trên tảng đá lớn, mỉm cười nhìn Lam Vũ. Cô yên lặng nhìn, Lam Vũ trong dòng nước vui đùa hệt như chú cá nhỏ, khiến cô cảm thấy vậy đã thỏa mãn. Lam Vũ cũng không tha cô, đứng ở dưới nước tung nước lên người cô.

Lăng Hiểu quay trái né phải, cũng không trốn được ma trảo của Lam Vũ, cuối cùng cô chạy ra xa khỏi dòng suối, chạy đến dưới một cây đại thụ ngồi.

"Này, chị lại đây cho em." Lam Vũ hung hăng nhìn về phía Lăng Hiểu quát.

"Không đi." Lăng Hiểu hạ quyết tâm, cô mà đi thì nhất định toàn bộ người cô sẽ bị ướt nhẹp.

"Lại đây !" Lam Vũ lại hô lớn hơn.

Lăng Hiểu vẫn đứng im như cũ, biết nàng cùng lắm cũng chỉ la hét mà thôi.

"Hiểu Hiểu, ngoan nào, lại đây đi mà !" Cứng rắn không được, chuyển sang mềm mại. Lam Vũ đáng thương nhìn về phía Lăng Hiểu, "Chị lại đây đi, mình em chơi không vui."

Lăng Hiểu không thể chịu nổi bộ dạng đáng thương kia của Lam Vũ, cho dù biết là nàng giả vờ, cô vẫn là không nhẫn tâm, dứng dậy đi tới, nhưng mà cũng phòng bị Lam Vũ hất nước lên người cô.

Lam Vũ thấy cô có bộ dạng phòng bị kia thì hết sức buồn cười, "Xì" một tiếng bật cười, nhẹ nhàng mà vỗ mặt cô nói, "Tiểu bảo bối, đừng sợ như vậy, em chỉ muốn cùng chị nhặt vỏ ốc mang về."

"Nhặt vỏ ốc?" Lăng Hiểu liếc mắt nhìn nàng, dòng suối nhỏ này có vỏ ốc nhưng lại vừa nhỏ lại vừa khó coi, tất cả đều là thuần một màu xám hoặc đen, nàng nhặt để làm gì?

Lam Vũ đắc ý xoay đầu nói, "Chị không hiểu sao? Chị xem phong cảnh ở đây thật đẹp, đây là kết quả của tự nhiên không bị ô nhiễm. Chúng ta đem vỏ ốc này về, sau đó thoa thuốc màu lên trên, làm thành hàng mỹ nghệ, để lại một tác phẩm kỉ niệm nhưng sẽ rất có giá trị đó."

Cảm thấy được nàng nói có lý, Lăng Hiểu cởi giày, cùng nàng xuống nước nhặt vỏ ốc. Ở đây đều là vỏ ốc rỗng, vỏ ốc mà con ốc đã bò ra ngoài rồi. Hai người mò được một đống lớn, dùng áo khoác của Lam Vũ bọc lại mang về.

Lăng Hiểu nhìn Lam Vũ, nàng cũng thiệt tình, chiếc áo hơn hai ngàn vậy mà bị nàng dày vò không thương tiếc.

Mọi người ở trên núi đều ngủ sớm, khi trời vừa tối thì lập tức đi ngủ.

Đối với người có thói quen sống về đêm như Lam Vũ mà nói, đây là một sự dày vò rất lớn. Nàng ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, quay qua nhìn Lăng Hiểu cắn cắn môi, tội nghiệp nói : "Em không ngủ được, hay chúng ta vận động chút đi?"

"Vận động?" Lăng Hiểu kinh ngạc không nhỏ.

"Đúng vậy, em không ngủ được." Âm thanh Lam Vũ nghe rất đáng thương.

"Như vậy không tốt lắm? Đây là trong miếu Phật." Lăng Hiểu nhắc nhở nàng, ở trong miếu mà làm cái này thì chẳng phại bị coi là bất kính với Phật chủ sao.

"Này, cái này có làm sao, chúng ta cũng không làm chuyện gì đại nghịch, không sao đâu. Với lại, suốt một tháng rồi em không có chạm vào da chị a." Lam Vũ kêu lên, lúc trước là bởi vì cơ thể cô còn quá kém, không chịu được lâu. Mấy ngày hôm trước đi lên núi rất mệt mỏi hơn nữa mỗi ngày đều tụng kinh làm cho nàng không có hứng thú, đầu đặt vào gối thì liền ngủ, hôm nay tinh thần nàng "phi thường" tốt, cũng "phi thường" có "tính thú" !

"Về nhà rồi hãy nói." Lăng Hiểu uyển chuyển cự tuyệt, trong miếu này có cửa chính và cửa sổ làm bằng gỗ, trên cửa sổ thì bọc giấy chọc cái là thủng, nói chung là cô cảm thấy không được tốt.

"Không được, em muốn !" Lam Vũ nói xong, đặt tay trên người Lăng Hiểu, hai tay gắt gao chế trụ thân Lăng Hiểu, sau đó chiếm đoạt lấy môi cô.

Lăng Hiểu từ chối vài cái, vô ích. Nhưng thật ra là Lam Vũ hôn cô đến không thở nổi, đồng thời nàng nhanh chống tấn công nơi mẫn cảm của cô, liên tục đốt cháy du͙© vọиɠ trong lòng cô.

Lam Vũ cắn xung quanh trên người Lăng Hiểu, cắn Lăng Hiểu đau đến nhíu mày, nếu không sớm quen nàng, cô thật hoài nghi người này là chó biến thành.

Lăng Hiểu nhẹ nhàng kêu Lam vũ," Tiểu Vũ, đừng cắn, đau !"

"A!" Lăng Hiểu đột nhiên hô lên một tiếng, đầu vai truyền đến đau đớn, không ngờ nàng cắn mạnh như vậy, đau gần chết. Lăng Hiểu theo phản xạ tính phản kháng, lại bị Lam Vũ ngăn chặn, cô nghiêng đầu nhìn đầu vai, một dấu răng thật to in trên đầu vai, mặt trên còn có vết máu.

Lăng Hiểu trừng mắt nhìn Lam Vũ, cô hình như đâu có chọc giận nàng đâu, cắn mạnh như vậy, giống như nàng có thù oán với cô vậy.

"Vết tích này sẽ lưu lại cả đời, như vậy em mới có thể dễ dàng tìm được chị giữa đám đông." Lam Vũ chân thực nói. Nàng nhẹ nhành thổi thổi lên đầu vai bị cắn của Lăng Hiểu, dùng miệng nhẹ nhàng mυ'ŧ vào, liếʍ khô vết máu trên đó.

Nàng nói như vậy, Lăng Hiểu dù có giận ngút trời thì cũng tan biến không chút dấu vết, cô than nhẹ một tiếng, ôm Lam Vũ, hai cô đều có lòng tham, hai cô đều kỳ vọng sống với nhau cả đời, kiếp sau, kiếp sau sau nữa.

"Tiểu Vũ, chúng ta đi." Lăng Hiểu đột nhiên xoay người dứng dậy.

"Đi đâu?" Lam Vũ ngạc nhiên.

"Đi theo tôi là được." Lăng Hiểu vừa mặc quần áo vừa nói.

Lam Vũ mặc quần áo, nàng nghĩ bây giờ đã tối lửa tắt đèn, cô có thể mang nàng đi đâu.

Hôm nay là mười sáu, chính là ngày trăng tròn, ánh trăng giống như đèn đường soi sáng mặt đất rõ ràng, nhưng để phòng ngừa bất trắc, Lăng Hiểu vẫn cầm đèn pin. Lăng Hiểu nắm tay Lam Vũ đi về phía trước, hướng đỉnh núi đi lên.

----

nói chung vài chương này sẽ là giai đoạn ngọt ngào của hai ẻm :)