Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 161: Ngưng nhi, muốn ta

Mà trong phòng, Tô Tử Ngưng nửa dựa vào trong ngực Tần Mặc Hàm, Tần Mặc Hàm ôm nàng, tay phải nhẹ nhàng xoa bên hông nàng. Cái bàn trước giường bị đυ.ng đến nghiêng lệch ở một bên, Tô Tử Ngưng nhíu mày lẩm bẩm lấy.

Nàng uống rượu say, Tần Mặc Hàm buông nàng xuống đi đóng cửa, nàng liền lảo đảo hướng bên giường đi, trực tiếp đυ.ng phải góc bàn, lưng eo vừa vặn đυ.ng ở phía trên, phát ra một tiếng rên đau.

Nếu ngày thường, tu vi như vậy đυ.ng một cái tự nhiên vô sự, chỉ là uống say căn bản không nhớ rõ dùng linh lực hộ thể, lần này đâm đến thật, Tần Mặc Hàm mau chóng tới đỡ nàng, cho nàng xoa, hỏi nàng đau không.

Đại khái là muốn nũng nịu, Tô Tử Ngưng liền mềm mềm kêu đau, Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ: "Ngoan, ta điểm nhẹ."

Dưới tay xoa, nghĩ nghĩ lại xốc lên vạt áo của nàng, lộ ra vòng eo thon gầy trắng nõn mềm mại, da thịt trắng như đồ sứ dưới ánh nến càng thêm lóe sáng, mười phần mê người, Tần Mặc Hàm sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt rơi vào một vết bầm trên lưng, đưa tay cho nàng xoa.

Ngón tay lành lạnh có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tô Tử Ngưng nhịn không được thấp hừ một tiếng, thanh âm mềm mại đáng yêu uyển chuyển.

Tần Mặc Hàm hít vào một hơi: "Nàng con sâu rượu này, uống nhiều như vậy."

Tô Tử Ngưng ngẩng đầu mông lung nhìn xem nàng: "Ta nơi nào uống đến nhiều, ta rõ ràng cùng nàng uống."

Tần Mặc Hàm nhìn nàng, cọ xát dưới cái mũi của nàng: "Nhưng nàng tửu lượng không tốt, bây giờ thành cái con ma men." Nàng lông mày cố ý vặn lấy, nghiêm túc nói.

Tô Tử Ngưng mím môi nhìn Tần Mặc Hàm, men rượu để đầu óc của nàng không quá minh mẫn, chỉ có thể dựa vào ngữ khí cùng biểu lộ của đối phương để phân biệt, lập tức ủy khuất nói: "Nàng thật đáng ghét."

Tần Mặc Hàm bật cười, giãn ra lông mày góp đi tới, thấp giọng cười nói: "Ta làm sao đáng ghét?"

Tô Tử Ngưng ngồi thẳng người, níu lấy vạt áo Tần Mặc Hàm: "Chúng ta mới thành thân ngày đầu tiên, nàng hảo hung, bày sắc mặt với ta, hiện tại… hiện tại còn mắng ta là con ma men."

Nghe người trong lòng ủy khuất lên án, lại thêm biểu lộ đáng yêu kia, để Tần Mặc Hàm chỉ cảm thấy tân nương của mình đáng yêu đến rối tinh rối mù. Hôm nay linh tửu nồng độ cũng không cao, Tô Tử Ngưng hiện là say đến hồ đồ rồi, bất quá bằng vào tu vi của nàng, chờ một lúc cũng sẽ hóa giải, bởi vậy nhịn không được thừa cơ đùa nàng: "Ta đáng ghét như vậy, nàng còn muốn cùng ta thành thân sao?"

Tô Tử Ngưng sững sờ, gấp giọng đáp: "Muốn chứ, muốn chứ, không cho nàng chơi xấu, chúng ta đã thành thân xong rồi. Ta còn không có cùng nàng động phòng, tại sao có thể không thành thân."

Tần Mặc Hàm bật cười: "Cô nương ngốc."

Tô Tử Ngưng lần này tựa hồ kịp phản ứng, mò mẫm dựa tới gần: "Làm sao còn không động phòng đi, nàng ngồi đây làm gì?"

Tần Mặc Hàm bị Tô Tử Ngưng làm cho dở khóc dở cười, nhìn nàng ấy vẻ mặt mông lung lại tràn đầy mong đợi, nàng nhịp tim đập có chút nhanh, người này không phải đang câu dẫn nàng sao?

Chỉ là… Nàng dừng một chút, cố ý cau mày nói: "Nhưng nàng say hồ đồ rồi, ta không thể khi dễ người uống say."

Tô Tử Ngưng tựa hồ không ngờ đến nàng sẽ trả lời như vậy, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó lung lay đứng lên, Tần Mặc Hàm thấy nàng đứng lên, cũng không biết nàng muốn làm gì, liền đứng lên muốn đỡ lấy nàng, lại bị Tô Tử Ngưng ngăn lại: "Nàng đừng nhúc nhích, nàng chờ một chút."

Tô Tử Ngưng hàm hồ nói, Tần Mặc Hàm thấy người kia đứng dù bất ổn nhưng lại không đến mức té ngã, liền mím môi nhìn, sau đó, nàng nhìn thấy Tô Tử Ngưng đưa tay cởi xuống đai lưng trước đó đã bị mình nới lỏng.

Đai lưng lụa đỏ tơ vàng được Tô Tử Ngưng giải khai, sau đó liền tùy ý rơi xuống đất, Tần Mặc Hàm còn không kịp phản ứng, người trước mắt đã vươn tay nắm vuốt vạt áo, chậm rãi trút bỏ, hỉ phục đỏ rực mềm mại trượt xuống, rơi vào trên đai lưng, chồng chất giống như tầng tầng lớp lớp cánh hoa.

Thời khắc này Tô Tử Ngưng chỉ mặc một thân tiết y, bởi vì thành thân, cho nên tiết y bên trong cũng là màu đỏ khinh bạc. Giờ phút này theo động tác cởi hỉ phục của nàng, tiết y cũng bị kéo lệch xuống, lộ ra một mảnh da thịt oánh nhuận hoàn mỹ.

Y sam nửa che nửa đậy, lộ ra cái cổ thon dài mỹ hảo, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp ấn vào mi mắt, đường cong trước ngực như ẩn như hiện, hợp cùng ánh mắt óng ánh thủy nhuận của nàng, quyến rũ câu hồn, để Tần Mặc Hàm làm sao đều không thể chuyển mắt. Tần Mặc Hàm ánh mắt càng sâu thêm, bên trong ẩn ẩn một vòng ánh sáng, từng chút nóng rực lên.

Tô Tử Ngưng liền như vậy dựa tới gần, thân thể ấm áp toàn bộ dán lấy Tần Mặc Hàm, sau khi uống rượu, nhiệt độ trên người nàng có chút cao, mà kia cỗ hương thơm nhàn nhạt liền nồng đậm lên, bọc lấy mùi rượu rơi vào trong hô hấp của Tần Mặc Hàm.

Tần Mặc Hàm bình tĩnh nhìn nàng, nhìn xem ái nhân giống như yêu tinh quấn đi lên: "Nàng muốn làm gì?"

Tô Tử Ngưng chỉ mặc tiết y mỏng, vì vậy hơi lạnh bắt đầu xâm nhập, để tinh thần của nàng thanh minh một chút, vừa rồi là uống say vô thức, nhưng bây giờ liền có chút tâm tư. Nàng mười phần lớn gan, dạng chân ngồi trên đùi Tần Mặc Hàm, cúi đầu nhìn người yêu, khóe môi ôm lấy một vòng câu người: "Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của mình, giờ phút này bóng đêm vừa vặn, nàng nói ta muốn làm gì?"

Nàng trong mắt ý cười nhẹ nhàng, nói từng câu từng chữ rõ ràng. Tần Mặc Hàm ôm nàng, cười nhẹ nói: "Xem như nàng đã thanh tỉnh một chút."

Tô Tử Ngưng ý cười ngưng lại, mặt có chút đỏ, ngập ngừng nói: "Ta cũng không phải say đến lợi hại."

Tần Mặc Hàm ánh mắt liếc nhìn tư thế dạng chân của nàng, thấp nở nụ cười, nguyên bản vịn eo nàng chuyển thành ôm: "Ân, nàng còn nhớ rõ muốn động phòng, xác thực cũng không quá say."

Tần Mặc Hàm như thế vừa ôm, các nàng liền thϊếp ở cùng nhau, hỉ phục vốn là nhu nhuyễn khinh bạc, lại thêm Tô Tử Ngưng giờ phút này chỉ còn lại tiết y, xúc cảm mềm mại cơ hồ không cách nào che chắn.

Tô Tử Ngưng còn sót lại chếnh choáng tựa hồ bắt đầu lên men, nơi hai người dán vào cùng nhau nhiệt ý dần dần khuếch tán, Tô Tử Ngưng vốn là hô hấp có chút nhanh, giờ phút này dồn dập hơn rất nhiều, tay nàng nhẹ nhàng khoác lên vai Tần Mặc Hàm, tư thế này để nàng cao hơn Tần Mặc Hàm một chút, liền thấp mắt nhìn xem thê tử giờ phút này đẹp đến khiến người mê say.

"Mặc Hàm. "

Tần Mặc Hàm ngửa đầu nhìn nàng, thanh minh trong mắt nổi lên sắc mê ly, khóe miệng giương nhẹ, trầm thấp ứng tiếng. Lúc Tô Tử Ngưng cúi đầu áp xuống, nàng lập tức ngẩng mặt nghênh đón lấy.

Tô Tử Ngưng chạm đến một mạt nhu nhuyễn, chỉ cảm thấy trong lòng dao động ra một dòng nước ấm, không diễn tả được kích động cùng vui sướиɠ, dán lấy vuốt ve, nàng lại nhịn không được khẽ mở mắt ra nhìn Tần Mặc Hàm. Tần Mặc Hàm đôi mắt khép hờ, cảm giác được Tô Tử Ngưng rời đi, liền run rẩy mở ra, màu mực trong mắt như một đầm nước tràn đầy thâm tình, lại giống như có điểm điểm ngôi sao rơi xuống, lóe ánh sáng nhạt.

Tô Tử Ngưng cảm giác thần hồn của mình đều bị ánh mắt kia hút vào, lại cúi đầu tiếp tục ngậm lấy bờ môi Tần Mặc Hàm, khoảng cách quá gần, nên nàng chỉ có thể nhìn thấy một phần gương mặt người kia, có chút mơ hồ, nhưng kia làn da nhẵn nhụi không một tia tì vết, kia lông mi thật dài cong lên, giống như cánh bướm run rẩy.

Nàng có chút thối lui, chỉ cảm thấy môi của đối phương mê người lợi hại, lại tiếp tục dán lên, Tần Mặc Hàm rất ngoan ngoãn, tùy ý nàng tới gần rời đi, phảng phất đùa vui. Một lần cuối cùng, Tô Tử Ngưng hiển nhiên chịu không nổi như gần như xa, trực tiếp hôn lên thật sâu.

Tần Mặc Hàm vẫn như cũ đỡ nàng, hé mở răng môi tùy ý nàng tiến vào, không ngừng quấn quýt si mê hôn sâu, mà giờ khắc này bầu không khí từng chút nóng lên. Hai người dây dưa gắn bó, xoang mũi tràn ra điểm điểm tiếng thở dốc, sau một khắc càng trở nên triền miên.

Tần Mặc Hàm đầu lưỡi rất nhanh liền cảm giác được đôi răng mèo đáng yêu kia, chúng nó bắt đầu nhú ra một chút, để nàng không nói ra được trìu mến, nhìn Tô Tử Ngưng vốn động tác nhiệt liệt bỗng dưng hoãn lại, Tần Mặc Hàm lập tức ôm eo của nàng, một cái xoay người, mang theo Tô Tử Ngưng ngã xuống giường.

Tô Tử Ngưng gương mặt đỏ bừng, con mắt màu đỏ cũng mở ra, tựa hồ lộ ra quẫn bách, Tần Mặc Hàm cười khẽ một tiếng, có chút rời đi, nỉ non nói: "Không có chuyện gì, nàng giao cho ta."

Dứt lời nàng lần nữa hôn lên, lúc này Tô Tử Ngưng liền không dám quá chủ động, sợ làm bị thương Tần Mặc Hàm, bởi vậy cũng chỉ có thể mặc cho người đến lấy, hừ nhẹ mà nghênh hợp.

Tô Tử Ngưng răng nhỏ rất mẫn cảm, trong lòng kéo căng lấy dây cung, vừa chờ mong lại vừa sợ Tần Mặc Hàm giở trò xấu, mà quả thực như vậy, Tần Mặc Hàm hôn nàng đến toàn thân như nhũn ra, vẫn không chút nào đυ.ng đến đôi răng mèo, để nàng vừa choáng váng vừa không nói nên lời thất lạc.

Đương nhiên ý niệm này chỉ kéo dài mấy hơi, Tần Mặc Hàm đầu lưỡi vuốt ve mấy lần, sau đó từ nàng hàm răng liếʍ láp mà qua, Tô Tử Ngưng chỉ cảm thấy toàn thân đều xốp giòn, xoang mũi tràn ra một tiếng uyển chuyển ngâm khẽ, thân thể cũng run run xuống.

Nàng mở ra con ngươi, lại bị Tần Mặc Hàm cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho híp lại, nàng ôm bờ vai Tần Mặc Hàm, chỉ có thể mặc cho nữ nhân xấu xa này không ngừng trêu chọc, mà cái tay kia giờ phút này cũng giải dây buộc tiết y, thân thể trắng nõn mê người triệt để bạo lộ.

Tô Tử Ngưng chỉ cảm thấy bị hôn thành một vũng nước, chỉ hi vọng Tần Mặc Hàm mau mau kết thúc cái này tra tấn, tay bắt đầu lung tung kéo thắt lưng của nàng, Tần Mặc Hàm ý cười thiển thiển, rất phối hợp cởi xuống toàn bộ y sam.

Tần Mặc Hàm tay vẫn như cũ thỉnh thoảng vuốt ve lưng eo Tô Tử Ngưng, để nàng đứt quãng khẽ ngâm, đang chuẩn bị triệt để cởi xuống y sam, một tiếng vang nhỏ để Tần Mặc Hàm đột nhiên quay đầu, sau đó trực tiếp tung ra chăn mền đem Tô Tử Ngưng gói kỹ lưỡng.

Nhìn xem Côn Côn đang giả vờ giả vịt che mắt, còn có Thánh Liên, Tần Mặc Hàm vừa tức giận vừa muốn cười. Còn chưa lên tiếng, liền nhìn thấy Tử Linh ngó dáo dác ngoài cửa sổ: "Tiểu Chủ Nhân đi rồi, ngài bảo ta đến mang Côn Côn về." Lúc này Nhạc Phồn còn chưa kịp đi xa, bước chân khẽ đảo một cái, đúng là quỷ ngốc!

Nói xong Tử Linh liền nhìn vào trong phòng, thấy Tô Tử Ngưng sắc mặt ửng hồng, được Tần Mặc Hàm bao bọc lại, mà Tần Mặc Hàm ở một bên y sam rối loạn, nửa ngày không nói chuyện, cuối cùng mới kỳ quái nói: "Các ngươi vừa rồi đánh nhau sao? Ngươi cũng khi dễ Tô cô nương à, đều thành thân còn mặt già bắt nạt tức phụ nhi, không tốt."

Tử Linh còn muốn nói gì nữa, Tần Mặc Hàm trực tiếp đem Côn Côn ném cho nàng: "Lại quấy rối, Côn Côn ngươi về sau chỉ có thể gặm quả."

Côn Côn oa kêu một tiếng, gấp giọng lẩm bẩm: Côn Côn cũng không dám nữa, Côn Côn trông chừng, không cho người ta quấy rầy chủ nhân cùng Tô Tô đi ngủ.

Tử Linh nhưng vẫn oa oa kêu: "Sao có thể chứ, Tiểu Chủ Nhân như vậy, Tần Tiểu Chủ Tử cũng thế, khi dễ người còn không cho nói! Nhưng nhà ta Tiểu Chủ Nhân tốt xấu cũng chỉ cắn mấy lần, chỉ đỏ lên mấy khối, Tần Tiểu Chủ Tử đều động thủ, Tô cô nương sắc mặt đỏ như vậy, vừa rồi còn kêu khóc như vậy…."

"Tử Linh, lại nói ta liền phạt ngươi sáu mươi roi!"

Bên ngoài thanh âm nén cười truyền đến, để Tần Mặc Hàm sắc mặt quả thực một lời khó nói hết, may mắn Tần gia đệ tử không dám nháo, phần lớn đều trở về, không phải vậy ngày mai nàng còn mặt mũi nào gặp người.

Nàng vỗ vỗ trán, bày cái kết giới, đứng tại cửa nhìn Tô Tử Ngưng thò đầu từ trong chăn ra, sắc mặt đột nhiên đỏ lên.

Tô Tử Ngưng vốn là giật nảy mình, đặc biệt chính vào thời điểm động tình, nửa vời khó chịu lợi hại, lại thêm Tử Linh nói đến quá xấu hổ, nàng làm thế nào cho phải? Nàng rõ ràng chịu đựng, nơi nào có kêu lên… Bất quá, thấy được sắc mặt Tần Tiểu Chủ Tử nhà mình, lập tức phốc phốc bật cười.

"Nàng còn cười, không thấy khó chịu sao?" Tần Mặc Hàm vạch ra chăn mền cấp tốc cúi người mà lên, lần nữa đem người ép ở dưới thân.

Tô Tử Ngưng sắc mặt có chút đỏ, lại rất nhanh ôm lấy cổ của nàng: "Ta khó chịu gì đâu, bất quá nhìn sắc mặt nàng bây giờ, đều sắp đen thui rồi, khẳng định khó chịu."

Tần Mặc Hàm nhìn nàng, chậm rãi thϊếp đến gần, tóc dài tản mát mà xuống, trong mắt mang theo ý cười nhu hòa: "Thật không khó chịu?"

Tô Tử Ngưng còn muốn mạnh miệng, Tần Mặc Hàm tay vốn là khoác bên hông nàng, liền linh hoạt lướt xuống bụng dưới, sau đó dọc theo bên đùi vuốt ve, lại đột nhiên phất qua giữa chân nàng, để Tô Tử Ngưng cắn môi buồn bực hừ một tiếng, nghĩ đến Tử Linh, nàng một cái tay che miệng lại, một cái tay khác nắm chặt vạt áo người trên thân, sắc mặt đỏ bừng.

"Đừng sợ, ta bố kết giới, các nàng nghe không được." Bên tai người kia thấp tiếng cười khẽ, êm tai mà ôn nhu, nhưng lại để Tô Tử Ngưng muốn cắn cái này đồ hư hỏng, nàng đôi mắt thủy nhuận óng ánh, mang theo bất mãn cùng cùng ngượng ngùng.

Tần Mặc Hàm tay lại không loạn động, chỉ là cúi đầu hôn Tô Tử Ngưng, dỗ dành nàng: "Thay ta giải quần áo."

Tô Tử Ngưng trong lòng khẽ run, ngón tay thăm dò giải khai nút buộc, vải vóc mềm mại không còn trói buộc liền tản ra, Tô Tử Ngưng ngắm nhìn dáng vẻ của nàng, lập tức hô hấp đều ngưng trệ. Đã không phải lần đầu tiên thấy được thân thể Tần Mặc Hàm, nhưng mỗi một lần quần áo rơi xuống, cỗ phong tình quyến rũ ẩn nấp bên trong đều khiến nàng mê say.

Hai người hôn lấy, thϊếp thân quần áo từng kiện cởi xuống, chồng chất tại bên giường cuối cùng trượt trên mặt đất, Tần Mặc Hàm nhẹ nhàng đặt Tô Tử Ngưng ở trên người, thân thể đồng dạng mềm mại nhẵn nhụi thϊếp cùng nhau, cực kỳ ủi thϊếp thư thích, để các nàng nhịn không được lẫn nhau vuốt ve cọ sát.

Tần Mặc Hàm vuốt mặt của nàng, nghe nàng hỗn loạn hô hấp, trong tiếng nói có chút runrẩy: "Ngưng nhi, chúng ta thành thân."

Tô Tử Ngưng nhìn nàng giờ phút này không đè nén được cảm xúc, sờ lên khóe mắt của nàng: "Ân, thành thân, ngày sau nàng chính là thê tử danh chính ngôn thuận của ta."

Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu, Tô Tử Ngưng lại cười trở mình: "Vậy, thê tử, tối nay đêm động phòng hoa chúc, phải chăng để cho ta lấy trước một thành?"

Tần Mặc Hàm mỉm cười nhìn nàng, sau đó ôm nàng hôn lên, dù không nghe thấy trả lời, thế nhưng Tô Tử Ngưng vẫn như cũ toàn tâm đầu nhập, thẳng đến bên tai vang lên bốn chữ ái muội, để nàng con ngươi lập tức đỏ lên.

Tần Mặc Hàm nói: "Ngưng nhi, muốn ta."

Tô Tử Ngưng cẩn thận thu lại răng nanh, bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ ức chế không nổi mà lộ ra, từng chút hôn bên tai Tần Mặc Hàm, sau đó dời xuống chiếc cỗ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, nghe nàng thở dốc dồn dập, tình cảm kích động trong lòng để Tô Tử Ngưng không biết làm sao phát tiết, chỉ có thể dùng tất cả ôn nhu đối đãi nàng, để nàng vui sướиɠ.

Tô Tử Ngưng cảm thấy mình may mắn tột cùng mới gặp được Tần Mặc Hàm, vô luận là ở kiếp nào, ở trên người Tần Mặc Hàm luôn có phẩm chất để nàng si mê, dù cho vạn kiếp bất phục, dù biết rõ là vô tận thống khổ cùng âm mưu, không nhìn thấy tương lai hi vọng, cũng làm cho nàng luyến tiếc từ bỏ, đời đời kiếp kiếp theo nàng ấy dây dưa đến cùng.

————-

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Chủ Tử: Cuối cùng ngày thành thân thật gian nan

Tô Vũ Trực: Động phòng cũng thật gian nan.

Tác giả quân: Lái xe càng gian nan

Tử Linh: Đánh nhau chơi rất vui à? Làm sao bị khi phụ cũng không tức giận.