Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng dừng lại, Tần Viễn lập tức tiến lên xem xét, chỉ gặp một bóng đen từ trong thi thể nhảy ra, như tia chớp bắn thẳng đến Tần Viễn. Trong tay Tần Viễn cấp tốc xuất ra băng hàn linh lực, đánh thẳng vào giữa đầu vật kia, làm nó đông kết lại rơi xuống đất, chỉ là trong chớp mắt băng liền bị phá vỡ, Tần Viễn thấy vậy liền bồi tiếp một chiêu, trực tiếp đâm xuyên đầu của nó, vật kia mới yên tĩnh xuống.
"Chuyện gì xảy ra?" Tần Mặc Hàm nhíu mày đi tới, một bên Tô Tử Ngưng ngồi xổm người xuống nhìn xem vật kia hình dáng như một con bạch tuột, thân thể xúc tu trải rộng đường vân màu đen, phần đuôi mọc lên một cái móc câu, nhìn buồn nôn lại làm người ta sợ hãi, lập tức trong lòng trầm xuống: "Là câu yểm."
Tần Mặc Hàm không nói gì, câu yểm theo ghi chép đã tuyệt diệt hơn nghìn năm, đến nay chưa nghe nói xuất hiện, nàng không nghĩ tới vào lúc này lại xuất hiện. Đây là thủ đoạn cực kỳ âm hiểm dùng để cưỡng ép khống chế người khác, một khi bị câu yểm ký sinh, nó nhập thể liền sống nhờ tại trong đầu, không chút nào lộ ra, hơn nữa người mang câu yểm liền bị cấm chế, một khi vi phạm lập tức phát động dẫn đến mất mạng. Bởi vì thủ đoạn này quá âm tàn, dễ bị kẻ ác lợi dụng tạo thành hỗn loạn, về sau các gia tộc liên hợp tiêu hủy toàn bộ vùng sinh sống của câu yểm, xem như tuyệt diệt được nó.
Tô Tử Ngưng cũng thoáng kinh ngạc, nàng nhớ không lầm câu yểm không nên tồn tại ở Tu Chân giới, đời trước sau khi nàng nhập ma, trong lúc vô tình nhìn thấy Ma Tộc có người sử dụng, nhưng ở Tu Chân giới lại chưa bao giờ nghe nói tới.
"Tần Phóng, giữ lại nó làm bằng chứng, về phần mấy người bọn hắn, vẫn là theo lời ta xử lý." Kẻ đứng phía sau quá mức âm độc, phẩm hạnh bại hoại đến cực điểm, dù cho mấy người kia trong lòng hối tiếc, thế nhưng thể nội có câu yểm, giữ lại cuối cùng cũng là nối giáo cho giặc.
"Chớ có trách ta, chỉ trách các ngươi mưu toán bất chính theo sai người." Nói xong nàng thở dài, quay sang hai người Mộ Tề vẫn đang ngây ngẩn một bên nhìn nàng: "Đến lúc đó còn phải làm phiền hai vị làm nhân chứng."
"Nghĩa bất dung từ, Tần thiếu chủ khách khí."
Tần Phóng cùng Tần Hạ áp giải những kẻ kia về Thượng Ung thành, Tần Mặc Hàm vẫn một mực đưa Nhạc Phồn đi tiếp, chỉ là trên đường đi, tâm tình mấy người đều có chút ngưng trọng.
"Mặc Hàm, nàng cảm thấy sẽ là ai?"
Tần Mặc Hàm giữa lông mày có chút lãnh mạc, trầm giọng nói: "Không biết, nhưng bọn hắn bất quá là con rối thôi, nhìn công pháp của bọn hắn, cũng không thuộc về những gia tộc mà ta đã biết."
Tô Tử Ngưng gật đầu: "Nói thật hết thảy chỉ có thể suy đoán, dù sao trong mắt của ta, mấy gia tộc kia có là thủ phạm thì cũng không kỳ quái, nhưng khả năng cũng không lớn."
"Cớ gì nói ra lời ấy?" Nhạc Phồn nhưng thật ra đang hoài nghi Văn Nhân gia cùng Vạn Kiếm Tông.
"Bởi vì câu yểm. Thứ này theo ta được biết, không nên xuất hiện tại Tu Chân giới, thế nhưng có người dùng nó, tất nhiên là cùng Ma Tộc có tiếp xúc. Ta dù chán ghét đám người Hoành Châu kia, bất quá vạn năm trước bọn hắn đều từng hy sinh xương máu cho đại chiến, tông tộc đối với Ma Tộc cấm đoán rất nghiêm ngặt, cho nên bọn hắn sẽ không dám làm càn. Hơn nữa, những kẻ vừa rồi dù tận lực bí mật ra tay, vẫn dễ dàng bị chúng ta phát hiện, nếu là các đại gia tộc có thực lực sẽ không ngu xuẩn như thế." Tô Tử Ngưng trên đường đi đều đang suy tư, kỳ thật nàng trước đó cũng hoài nghi mấy nhà kia, nhất là Văn Nhân gia, thế nhưng cẩn thận phân tích, mấy gia tộc kia đều đối Ma Tộc căm thù đến tận xương tủy, hẳn là sẽ không vì mấy cái danh ngạch, cùng kẻ thù mình ghét nhất liên hệ.
Tần Mặc Hàm dĩ nhiên tán thành, nàng trước đó nghĩ rằng có gia tộc tư tàng câu yểm, nhưng Tô Tử Ngưng nói như vậy hẳn là ở kiếp trước liền biết được chỗ tồn tại câu yểm, nghe qua nàng ấy phân tích, liền loại bỏ được các thế lực ở Hoành Châu. Thế nhưng….
"Nếu như không phải bọn hắn, thì là ai? Có thể sai khiến được năm tu sĩ Kim Đan, kẻ đứng phía sau cũng không đơn giản, hơn nữa cùng Ma Tộc có tiếp xúc, chuyện này… Đây đối với chúng ta mà nói tuyệt không phải một tin tức tốt." Nhạc Phồn thoáng nhíu mày, thời điểm này bọn chúng dám cùng Ma Tộc cấu kết, ngày sau chẳng phải liền ở sau lưng đâm lén Tu Chân giới.
Tần Mặc Hàm không nói chuyện, cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó lấy ra một cái gương nhỏ, tay nàng khinh khinh lướt ở phía trên, mặt kính sau một trận lay động liền xuất hiện gương mặt Tần Phóng: "Thiếu chủ."
"Tần Phóng, đã đến Thượng Ung?"
"Thuộc hạ đã đến, trên đường gặp chút chuyện, có người ý đồ đoạt câu yểm."
"Có biết là người phương nào?" Tần Mặc Hàm ánh mắt trầm xuống, đạm nhạt hỏi.
"Bọn hắn tới tốc độ rất nhanh, không đắc thủ liền cấp tốc rút lui, chỉ là nhìn qua dáng vẻ cùng chiêu thức rất lạ, ẩn ẩn có chút giống tác phong Ma Tộc, nhưng thuộc hạ không phát hiện được ma khí."
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng liếc nhau, lại tiếp tục thấp giọng nói: "Để Tần gia các nơi cấp tốc tra xét, xem còn ai gặp phải chuyện này. Mặc khác, điều tra kĩ thân phận năm người kia, xem có tìm được manh mối hay không."
"Vâng, thiếu chủ."
Trên đường đi bầu không khí có chút ngưng trọng, chính vào thời điểm sắp mở ra Hư Không Huyễn Cảnh, lại phát sinh rất nhiều phân tranh, hơn nữa còn phát hiện có thế lực ngầm cùng Ma Tộc cấu kết. Vốn cho là Ma Tộc một mực ẩn núp, bây giờ xem ra không chỉ đơn thuần như vậy.
Sau khi đưa Nhạc Phồn trở về, Tần Mặc Hàm vốn muốn đi Thượng Ung thành, nhưng lại bị Tô Tử Ngưng ngăn cản, nàng cau mày nói: "Ta cảm giác không được tốt, đầu tiên là sư tỷ bị người đuổi gϊếŧ lấy tinh huyết, tiếp theo lại có người đoạt Hư Không Lệnh, Ma Tộc tựa hồ có chút chờ không nổi. Hiện nay chuyện của bọn họ bị chúng ta phá hư, vô luận là Ma Tộc hay thế lực nào đứng sau lưng ra tay, cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, ta có chút lo lắng."
Tần Mặc Hàm do dự một chút, vẫn là nghe nàng. Trên đường trở về nguyên bản trời xanh quang đãng bắt đầu có một chút âm u, ngự kiếm lúc này đang đi qua một làn sương mù mỏng, lạnh lẽo ẩm ướt mang theo một tầng hơi nước, chậm rãi quanh quẩn bên người các nàng.
Tần Mặc Hàm nhíu mày nhìn chằm chằm màn sương mù kia, nàng cảm thấy có chút không thích hợp, vừa muốn nói gì, bên cạnh Tô Tử Ngưng nghiêng đến: "Làm sao vậy?"
Tần Mặc Hàm quay đầu nhìn nàng, người trước mắt giữa đôi lông mày hẹp dài tinh xảo mang theo tràn đầy mê hoặc, trong cặp mắt hoa đào có chút hỏi dò lại đong đưa tình ý. Nàng dựa tới quá gần, toàn thân mềm yếu không xương. Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, Tần Mặc Hàm phát giác có điểm không đúng.
Thấy Tần Mặc Hàm không nói lời nào, Tô Tử Ngưng cười khẽ: "Tại sao không lên tiếng, còn lo lắng chuyện vừa rồi?"
Tô Tử Ngưng cười đến ngọt ngào yêu diễm, trắng thuần ngón tay khinh khinh dò xét đi qua, muốn cầm lấy tay Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm lắc đầu, không dấu vết rụt tay lại: "Ta không sao, để nàng lo lắng."
"Vô sự, vẫn là mau mau trở về đi." Tô Tử Ngưng vẫn như cũ cười, lôi kéo tay Tần Mặc Hàm, tăng nhanh phi kiếm.
Tần Mặc Hàm quay đầu, thấy Tần Viễn cách không xa phía sau, đột nhiên mở miệng nói: "Ma Đế còn sống, Ma Tộc sợ là thế không thể cản."
Tô Tử Ngưng trong mắt tuôn ra một trận kinh ngạc, sau đó rất nhanh đổi thành dáng vẻ sầu lo.
Tần Mặc Hàm thở dài, chậm rãi tới gần Tô Tử Ngưng, thấp giọng nói: "Nàng chớ lo lắng, ta nhất định sẽ. . ." Chỉ là lời còn chưa dứt, Tần Mặc Hàm trong tay đột nhiên phun ra một đạo kim quang, không chút lưu tình đánh về phía 'Tô Tử Ngưng'. Tất cả diễn ra quá nhanh, 'Tô Tử Ngưng' kia hoàn toàn không ứng phó kịp, trực tiếp bị đánh thành một đoàn khói đen, kêu thảm tản ra.
Tần Mặc Hàm cấp tốc dừng lại phi kiếm, làn khói đen trước mắt lần nữa ngưng kết, biến thành một nữ nhân xinh đẹp, đồng dạng cũng một thân áo đỏ, đuôi mắt hất lên ánh mắt câu người, thân thể đều tỏ ra một luồng tư thái phóng đãng, câu hồn nhϊếp phách.
Nàng ta kiều mị đối Tần Mặc Hàm cười: "Tần thiếu chủ thật sự vô tình, đã yêu mến hồng trang, làm sao đối nhân gia nhẫn tâm như thế." Dứt lời, nàng ta lại có chút vô tội nói: "Chỉ là nhân gia không hiểu, ngươi làm sao phát giác, lại dùng chuyện Ma Đế lừa ta?"
Tần Mặc Hàm trên mặt một mảnh hàn ý, nàng chán ghét có người dùng dáng vẻ Tô Tử Ngưng lừa nàng, càng lo lắng hơn cho an nguy của Tô Tử Ngưng. Lạnh lùng liếc mắt đối phương, nàng đạm nhạt phun ra mấy chữ: "Ngươi quá lẳиɠ ɭơ."
Hồ nữ sau khi nghe xong sững sờ, chậm rãi tới gần mấy bước: "Nguyên lai Tần thiếu chủ không thích như vậy, ta còn nghĩ nam nhân đều thích dạng này, ngươi thích nữ tử, tất nhiên cũng giống như bọn hắn. Bất quá nhà của ngươi vị kia, lẳиɠ ɭơ cũng chưa chắc kém ta."
Vốn cho là Tần Mặc Hàm sẽ giận tím mặt, không ngờ nàng chỉ là đưa tay che che: "Ngươi không chỉ nhìn lẳиɠ ɭơ, mùi càng khó ngửi."
Hồ nữ lần này thay đổi mặt, hung hăng ngửi ngửi ống tay áo: "Không có khả năng, ta che giấu rất tốt, Nguyên Anh đều ngửi không đến."
Tần Mặc Hàm nhàn nhạt ồ một tiếng: "Ta lừa gạt ngươi." Dứt lời trên dưới đánh giá đối phương một chút: "Bất quá đồng dạng áo đỏ, nhà ta Tử Ngưng mặc vào trương dương nhiệt liệt, xinh đẹp cực kì, mà ngươi, ngoại trừ lẳиɠ ɭơ, chính là dung tục."
Hồ nữ tức đến xanh mét cả mặt mày, là mỹ nhân kiêu ngạo nhất Ma Tộc, nàng đối sắc đẹp chính mình tự tin vô cùng, lại bị một nữ nhân nhiều lần gièm pha, nàng thực sự không thể nhịn được nữa! Nàng ghét nhất người khác nói mình lẳиɠ ɭơ, vô luận ám chỉ hương vị hay thân thể nàng, vậy mà Tần Mặc Hàm câu nào cũng không rời 'lẳиɠ ɭơ', nàng nơi nào kìm nén được! Lập tức phát ra thanh âm hồ ly bén nhọn, hướng Tần Mặc Hàm đánh tới.
Tần Mặc Hàm thấy thế chẳng những không tránh, ngược lại điềm nhiên nghênh đón, Tinh Lạc từ sau lưng bất ngờ phóng tới. Hồ nữ bị chọc giận nên có chút lỗ mãng, lại đánh giá thấp thực lực Tần Mặc Hàm, lúc này mới hốt hoảng phun ra linh lực ngăn cản, chỉ là Tinh Lạc sao có thể dễ dàng bị người chọi cứng, lập tức như tia chớp xuyên qua chân hồ nữ, làm tóe lên một mảnh sương máu.
Hồ nữ thê lương kêu lên, lúc rơi xuống đất hóa thành bản thể tam vĩ hồ, chân trước co rúm đau đớn không dám đặt xuống đất. Hồ nữ trong mắt phẫn nộ cùng sát ý mãnh liệt tràn ra, rồi lại mang theo lửa nóng cùng kinh hỉ: "Thánh khí! Ngươi lại có Thánh khí!"
Tần Mặc Hàm hơi sững sờ, nàng chưa thấy qua Thánh giai bảo vật, trước đó Tinh Lạc vẫn một mực che giấu bản thể cùng uy lực, nàng cũng không thấy qua ghi chép liên quan, thế nhưng nó vốn là phối kiếm của Tần Chiêu Mặc, nên nàng đoán rằng phẩm chất của nó ít nhất là Tiên giai, không ngờ sự thật lại là Thánh giai.
Tinh Lạc hiển nhiên cảm nhận được Tần Mặc Hàm kinh ngạc, nó có chút đắc ý mà rung động thân kiếm. Tần Mặc Hàm sờ lên thân kiếm ánh vàng, thấp giọng nói: "Ân, biết ngươi lợi hại. Bất quá việc cấp bách là lột con hồ ly này, không phải vậy ngươi lại được về Kiếm Trủng."
Tinh Lạc trì trệ, sau một khắc phát ra thanh âm có thể so sánh hồ nữ còn bén nhọn, toàn thân kim quang mãnh liệt phát tác, lăng không tức giận chỉ vào hồ nữ.
Nhìn thấy được Thánh giai pháp khí, hồ nữ làm sao cũng đều chưa từng nghĩ tới. Vốn không muốn chọc người hoài nghi, nàng áp chế cảnh giới chạy đến nơi này, nghĩ rằng bản thân chỉ cần Nguyên Anh đỉnh phong, muốn gϊếŧ Tần Mặc Hàm liền dễ dàng như bóp chết một con kiến, không ngờ lập tức bị nàng ta nhìn thấu, còn bị chọc đến tức điên, một bên móng vuốt hiện đã bị phế, bây giờ còn bị một thanh kiếm đuổi theo chặt! Hồ nữ quả thực giận điên người.
Hồ nữ bất chấp một bên Tinh Lạc đang chính diện cường đấu, trong miệng cười lạnh : "Tần Mặc Hàm, ngươi nên hiểu rõ, ta chuyến này vì tinh huyết của ngươi mà đến, cùng những người khác không liên quan, nhưng để cho tiện làm việc, ta chỉ có thể xuống tay với bọn họ. Đám thủ hạ kia của ngươi cũng khá lắm, bị ta nhốt vào huyễn cảnh vậy mà còn có thể sống, nhưng tiểu tình nhân của ngươi trong lòng tâm tư quá nặng, nhìn dáng vẻ hết sức âm u thống khổ. Ngươi có Thánh khí tương hộ, tạm thời không ngại, nhưng ái nhân của ngươi nơi đó đang rơi vào tuyệt cảnh, ngươi nếu cùng ta lãng phí thời gian, đến lúc ra ngoài cũng chỉ có thể nhặt xác cho nàng."
Tần Mặc Hàm sắc mặt ngưng lại, trên thân khí tức bắt đầu trầm xuống: "Ngươi muốn như thế nào?"
"Cho ta tinh huyết của ngươi, yên tâm, ta không muốn mạng của ngươi, chỉ cần một chút máu là được rồi."
Hồ nữ giống như vô cùng đắc ý vì đã bắt ép được Tần Mặc Hàm, trên mặt nở nụ cười, Tinh Lạc ở một bên tức giận đến mức hí vang, hận không thể trực tiếp đem ả ta xuyên thấu.
"Được." Tần Mặc Hàm đáp ứng rất sảng khoái, nhấc chân từng bước một hướng hồ nữ đi đến, Hồ nữ ngẩn người, không ngờ tới đối phương nhanh chóng đáp ứng như vậy, nhưng sau đó chính là mừng rỡ, phàm là người bị tổn hại tinh huyết, linh lực tu vi đều sẽ bị hao tổn, đến lúc đó gϊếŧ Tần Mặc Hàm lại dễ như trở bàn tay.
Chỉ là sau một khắc, Hồ nữ phát giác khí tức trên người Tần Mặc Hàm càng phát ra mãnh liệt, một đầu mái tóc không gió mà bay, cuối cùng Tần Mặc Hàm vậy mà từng bước một lăng không đi đến trước người Hồ nữ, giờ phút này linh lực phát ra bốn phía, hoàn toàn không phải ở cảnh giới Kim Đan!
Hồ nữ không khỏi kinh hãi: "Ngươi. . . Chuyện này sao có thể! Ngươi đã làm gì!"
"Không phải muốn tinh huyết sao, tới lấy đi!" Tần Mặc Hàm lăng không vung tay lên, Tinh Lạc lập tức rơi vào trong tay nàng, sau một khắc kiếm khí quay quanh, bốn phía sương mù lượn quanh bị quấy đến long trời lở đất, kia một kiếm như sấm chớp hung hăng chém về phía Hồ nữ.
Hồ nữ mắt thấy tu vi người kia đột nhiên tăng lên mấy cảnh giới, ép mình đến nghẹt thở, Tần Mặc Hàm lại có Thánh khí trong tay, nào dám gắng gượng chống đỡ nữa, lập tức phá đi phong ấn chính mình, ba cái đuôi cáo trong nháy mắt biến lớn, giống như ba cái roi thép điên cuồng hướng Tần Mặc Hàm công tới.
Hồ nữ dĩ nhiên trực tiếp khôi phục tu vi Phân Thần chi cảnh, muốn tốc chiến tốc thắng, gϊếŧ Tần Mặc Hàm. Nhưng Tần Mặc Hàm một kiếm kia chém tới, chỉ nghe một tiếng răng rắc vỡ vang lên, kết giới trước mặt Hồ nữ liền bị phá hủy. Hồ nữ thất kinh lùi lại, chiêu thức càng phát ra hung hác, há mồm gào thét, một cái đuôi hồ ly trong suốt từ trong miệng nàng ta phóng tới, như tia chớp đâm về phía Tần Mặc Hàm.
Mỗi lần Tinh Lạc va chạm vào đuôi hồ ly phảng phất giống như chém vào tấm sắt, chấn động đến Tần Mặc Hàm tay đều run lên, mà bốn phía bị đuôi hồ ly vây kín không một kẽ hở, từng cái tàn ảnh không ngừng làm tiêu hao linh lực của nàng, ép Tần Mặc Hàm không thể không liên tục lùi về phía sau.
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Mặc Hàm: Hồ ly lẳиɠ ɭơ, dám gạt ta, vợ ta so ngươi thơm thơm, mặc đồ đỏ dễ nhìn hơn ngươi.
Hồ nữ: Gϊếŧ người còn muốn bị xấu mặt! Có thể hay không đừng nhắc đến chữ kia!
Tần Mặc Hàm: Cái nào chữ?
Hồ nữ: Tao
Tần Mặc Hàm: Đã không cần nói, ngươi bây giờ chính là rất tao rất tao!