Ngoài cửa sổ, không trung khoáng đãng không may làm cho lòng người thoải mái cực kì.
Ngồi trên ghế lão bản, ném cấy bút máy trên tay lên bàn, ngón tay tinh xảo bưng cái chén ở bên cạnh, thân mình Tần Thanh Miểu hơi động một chút rồi dựa vào ghế xoay vài vòng.
Cúi đầu híp mắt nhìn đường lớn đầy xe dưới lầu, chậm rãi uống một hơi cà phê, thẳng đến khi đã thấy đáy ly, mới quay người lại để cái ly lên bàn, nhìn chằm chằm phần văn kiện trên bàn một vài giây, khóe môi thoáng cong lên lộ tia trào phúng.
Cửa phòng bị gõ, Tần Thanh Miểu khép phần văn kiện kia lại, tùy ý cầm một phần văn kiện bìa xanh ở bên cạnh, khi ngẩng đầu nhìn về phiến cửa gỗ thì gương mặt đã khôi phục vẻ lãnh đạm, "Vào đi".
Cửa bị đẩy vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại, Đường Vận một thân trang phục công sở đi đến tước bàn làm việc, trên mặt mang theo nét lo lắng, "Thanh MIểu"
Thấy nàng tiến vào, ánh mắt Tần Thanh Miểu lại càng thêm hờ hững, đối diện với nàng vài giây, thấy nàng chau mày, sau đó lại thở dài, liền mở cái bìa màu xanh ra, lấy phần văn kiện bên trong đưa ra, "Cậu xem đi".
Cặp chân mày vẫn chưa giãn ra, Đường Vận lấy phần văn kiện từ tay nàng, thở dài, nhưng mởi vừa mở ra một tờ thì lập tức kinh ngạc, lật mấy trang tiếp theo với tốc độ cực nhanh, mãi đến khi xem xong toàn bộ, thì hàng chân mày mới giãn ra, ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Miểu, "Đây là…"
Gật đầu, Tần Thanh Miểu nâng tay làm động tác chớ có lên tiếng với nàng, khuôn mặt lãnh đạm vạn năm không đổi lộ ra một nét cười thản nhiên.
"Ân". Cũng đáp lại cho nàng một cái gật đầu cùng nụ cười tươi, Đường Vận thả phần văn kiện lên bàn, trong mắt tràn ngập ý cười, kéo cái ghế ngồi xuống, "Như vậy, cứ ngồi chờ anh ta hành động".
"Đúng vậy a…". Đứng dậy cầm lấy phần văn kiện đi đến tước két sắt, sau khi mở ra bỏ vào khóa kỹ, thì trở về ghế ngồi xuống, Tần Thanh Miểu dựa người ra sau, hai mắt nhắm nghiền, "Có mốt số chuyện, vẫn là mình giải quyết thì sẽ tốt hơn".
"Ân, vậy mà mình còn lo lắng cho cậu…". Đường Vận thấy nàng như vậy thì cũng không lo lắng nữa, khẽ lắc đầu, không nói hết lời, Tần Thanh Miểu mở mắt ra, để lộ anh minh trong tròng mắt, " Mình không phải là loại phụ nữ vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp".
"Chậc chậc….'. Không lấy gì làm lạ khi bạn tốt có thể đoán được suy nghĩ của mình, nhưng Đường Vận chỉ cười cười, "Không biết lần trước là ai vì đứa nhỏ mà thiếu chút nữa đã kí kết hợp đồng kia"
Lông mày nhíu lại, ý cười vừa mới treo lên đã không còn, Tần Thanh Miểu giơ giơ cằm, "Xem ra Đường quản lí lại muốn tìm một chút chuyện để làm"
"Ôi chao, đừng mà….". Vội vàng đứng dậy, thấy thái độ của nàng như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, âm thầm ở trong lòng lầm bẩm đúng là chỉ có tiểu bằng hữu kia mới có thể, Đường Vận ngường ngùng cười cười, "Mình còn có việc, về phòng trước".
Không gật đầu cũng không lắc đầu, Tần Thanh Miểu nhìn Đường Vận sau khi cười với mình thì vội vàng chạy ra ngoài, mãi đến lúc thanh âm đóng cửa vang lên, băng lãnh trên mặt cũng tan trong nháy mắt, trong mắt hiện lên vài phần lo lắng.
Rời khỏi phòng Tần Thanh Miểu, Đường Vận đi dọc theo hành lang định trở về phòng mình, rồi chợt dừng bước, đôi mày vừa mới giãn ra liền nhăn lại một chỗ thêm lần nữa, giống như đang chú ý lắng nghe cái gì, lẳng lặng đứng một chỗ, rồi men theo hành lang lần theo âm thanh kia.
Thường thường không ai đi đến tầng thượng công ty, Tần Thanh Dật ép Vệ Minh Khiêm lên tường, một tay túm lấy cổ áo của hắn, thành âm còn lạnh hơn so với Tần Thanh Miểu, "Vệ Minh Khiêm, chúng ta chỉ là hợp tác, đừng tưởng rằng có thể ra lệnh cho tôi".
Mơ hồ nghe được tiếng cãi nhau, tiếp theo đó là cảm thấy kì lạ…. Tầng lầu cao thế này lại có thể có ai đến được, mãi đến khi nàng đứng sau cửa thăm dò thử, cũng là lúc nhìn thấy một màn kinh người này, Đường Vận trừng lớn hai mắt.
"Tần Thanh Dật, buông ra!". Nam nhân từ trước đến giờ đều là một thân âu phục sạch sẽ bảnh bao giờ phút này tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hai tay rũ hai bên người nắm lại thành quyền, hiển nhiên là rất phẫn nộ, "Anh con mẹ nó buông lão tử ra!".
"Hừ!". Lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, thả cổ áo hắn rồi thối lui hai bước, Tần Thanh Dật lạnh lẽo nói, "Trở về nói với cha của anh, có một số việc, mọi người đều đã biết rõ rồi, không cần phải tiếp tục giả bộ làm người tốt".
"Anh…". Đồng tử co rút lại, Vệ Minh Khiêm nhìn Tần Thanh Dật chằm chằm, nhất thời thẹn quá thành giận, vung quyền muốn đấm Tần Thanh Dật, nhưng lại bị anh nhanh nhẹn nắm chặt quả đấm, rồi dùng một đòn ném qua vai vật ngã xuống đất, khiến cho một thân âu phụ trắng bị dính đầy bụi, mà bộ dạng bị ném lên mặt đất của Vệ Minh Khiêm lại càng có vẻ chật vật.
Vỗ vỗ tay, hướng đến chỗ Vệ Minh Khiêm đang nằm sấp, đôi giày da đen bóng dưng lại khi đến trước mặt Vệ Minh Khiêm, Tần Thanh Dật cúi xuống nhìn Vệ Minh Khiêm, đôi con ngươi sẫm lại, "Tôi không muốn làm thêm bất kì hành động nào tồi tệ hơn thế này nữa đâu".
Nói xong, ngẩng đầu bỏ đi, Đường Vận trốn ở phía sau cánh cửa giật thót lên, vội vàng né ra, thanh âm giày cao gót chạm vào mặt đất có vẻ dồn dập và thanh thúy, Tần Thanh Dật nhất thời biến sắc, thấy thân ảnh người nọ biến mất khỏi góc rẽ, ánh mắt phức tạp.
Một đường vội vàng chạy về văn phòng của mình, nôn đến mức thiếu chút nữa trẹo chân, sau khi vọt vào văn phòng thì Đường Vận lập tức đóng cửa lại, cũng không để ý thanh âm vang dội khi bị khóa của cánh cửa.
Dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại, cố gắng làm cho nhịp tim trở lại bình thường một chút, Đường Vận thở phì phò, nhớ lại một màn kia cùng những lời nói nghe được, khuôn mật dần chuyển trắng.
Tần Thanh Dật…. Vệ Minh Khiêm…..
Chậm rãi bước đến sô pha bên cạnh ngồi xuống, Đường Vận mím môi, trong đầu không ngừng hiện lên lời nói lạnh băng của Tần Thanh Dật, sắc mặt càng thêm tái nhợt, tay nắm chặt điện thoại, tựa như muốn gọi cho ai đó, nhưng lại buông ra, hàm răng khẽ cắn môi dưới, ánh mắt lóe ra một tia quang mang.
"Tần Thanh Dật….". Thấp giọng thì thào cái tên này, Đường Vận yên lặng nhìn di động một lát, cuối cùng trực tiếp cầm lên bấm số Tần Thanh Miểu
Trong văn phòng tổng giám đốc, Tần Thanh Miểu đang xử lí văn kiện công ti thì có chút kinh ngạc khi thấy Đường Vận gọi đến, bất quá vẫn nhanh chóng bắt máy, "Có chuyện gì vậy?"
Có chút khẩn trương và khó khăn, quyết tâm nói một màn kia cho Tần Thanh Miểu, môi Đường Vận mím lại gắt gao, tay cầm điện thoại cũng vì nắm quá chặt mà nổi lên gân xanh.
"Như vậy à…". Lông mi run rẩy hai cái, Tần Thanh Miểu buông thỏng tròng mắt nhìn cây bút trên bàn vài giây, tiếng nói nhẹ đi vài phần, "Không sao đâu, Vận Vận, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra đi".
"Thanh Miểu?"
"Mình sẽ giải quyết, cậu yên tâm đi". Ôn nhu nói, trong mắt Tần Thanh Miểu lại nổi lên tia thương tiếc, "Cậu không cần suy nghĩ nhiều".
"Mình… Thanh Miểu….". Đây là người bạn đã lớn lên cùng mình, chỉ hai ba câu nói thì nhận được phản ứng như vậy của bạn tốt, hai má Đường Vận nhất thời trở nên nóng bức, "Cậu hiểu lầm rồi, mình không…."
"Được rồi, chuyện này mình sẽ xử lí thật tốt". Cắt đứt lời nói của Đường Vận, ngữ khí Tần Thanh Miểu mang theo chân thật và đáng tin, ánh mắt cũng như vậy, " Cậu giải quyết việc của mình cho tốt đi".
"… Hảo". Thở dài, biết mình không thể dao động suy nghĩ của bạn tốt, Đường Vận lắc đầu, "Vậy âu cẩn thận một chút".
"Yên tâm".
"Ân".
Cúp điện thoại, Đường Vận vẫn còn giữ tư thế cầm điện thoại, tầm mắt vố ý rơi vào tấm hình đặt ở góc kia.
Trong hình, nàng đứng cùng với hai anh em Tần Thanh Dật và Tần Thanh Miểu, tươi cười xán lạn.
Đó chính là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, thật giống như mối quan hệ giữa hai anh em Cố Úc Diễm, Cố Úc Sâm và Mục Hề Liên, cũng là cùng nhau lớn lên?
Thân là con gái một nên nàng rất hâm mộ Tần Thanh Miểu có một ca ca yêu thương nàng như Tần Thanh Dật, lúc trước thậm chí còn hỏi ý cha mẹ nhận nuôi một ca ca…. Sau đó, khi biết Tần Thanh Dật là anh cùng cha khác mẹ của Tần Thanh Miểu thì cảm giác trong lòng lại tăng thêm nhiều mảnh mới lạ.
Nhưng mà, tuy rằng như thế, tình cảm với Tần Thanh Dật vẫn tăng dần qua từng năm. Mà dạng tình cảm này, rốt cục là tình bạn, hay là tình cảm đối với một vị ca ca, hay là một loại khác, nàng chưa bao giờ thực sự nghĩ tới.
Quan trọng hơn, nàng từng biết một bí mật, nhưng sau khi chân tướng bị phát hiện thì bí mật này không còn quan trọng nữa, nhưng bí mật này lại làm cho nàng không thể nghĩ nhiều hơn cái dạng tình cảm đối với Tần Thanh Dật.
"Tổ… Tổ trưởng, quan hệ của chị và khoa trưởng thật tốt". Ở trại giam, sau khi thẩm vấn ba gã tham ô, hai người ở trong sân nói chuyện phiếm, đối diện trại giam, là một thảm cỏ xanh mượt, có vẻ rất dạt dào sức sống.
"An?'. Sờ sờ mũi, nghiêng đầu nhìn Cố Úc Diễm, vẻ mặt Thương Mặc có vẻ có chút quỉ dị, "Lại muốn nhiều chuyện gì đây?'
"Ách, không có…". Gương mặt xẹt qua một tia không tự nhiên, Cố Úc Diễm lắc đầu như trống bỏi, "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thăm mà thôi".
Hai tay xỏ vào túi, Thương Mặc híp mắt nhìn thảm cỏ xanh mượt ở đối diện, thanh âm thản nhiên, "Gần đây án kiện không quá nhiều, nếu em rảnh như vậy, thì dành nhiều thời gian hơn trông vợ của em đi".
Lần thứ hai nghe được xưng hô như thế từ miệng Thương Mặc, nhưng vẫn không thể tự chủ được mà hai má đỏ lên, Cố Úc Diễm có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, tiếp theo đó thì lại có chút bất đắc dĩ, "Tổ trưởng, phải cảm ơn Lệnh Hồ luật sư thêm lần nữa, nhưng mà… Tôi camt thấy tối không giúp được gì cho Miểu Miểu, có phải tôi rất vô dụng không?"
Lông mi giơ lên, hai tay cắm vào túi nhấc chân đá hòn đá, " Có hữu dụng hay không, cũng không phải do tôi quyết định, chẳng phải nếu em đi hỏi cô ấy thì sẽ biết được sao?'
"Nhất định cô ấy sẽ mắng tôi….". Nghĩ đến bộ dáng lãnh đạm của Tần Thanh Miểu chửi mình không có tiền đồ hoặc ngu ngốc, Cố Úc Diễm nhìn không được cười cười, tròng mắt lộ ra nhu tình, thanh âm nhiều thêm vài phần trẻ con, "nhưng mà… Nghe cô ấy mắng thì tôi rất vui vẻ".
"Ha ha…". Nghe nàng nói vậy, khóe môi nhẹ cong lên, tựa hồ nghĩ đến điều gì thân thuộc, vẻ mặt Thương Mặc cũng trở nên ôn nhu, "Đúng vậy a, dù bị chửi thì cũng rất hạnh phúc…."
"Ân…"
"Tiểu Cổ".
"Gì vậy?"
"Một người kiên cường như vậy, nhất định phần mềm mại nhất của trái tim sẽ để trống, không chần chừ một giây nào, để dành cho em toàn bộ".