"Thanh Miểu!". Thấy Tần Thanh Miểu căn bản không nghe lời mình nói, Đường Vận lại gọi một tiếng, nhưng ngươi đã hạ quyết tâm rồi thì làm sao mà thay đổi ý định được, buông bút ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, "Vận Vận, mình biết mình đang làm gì!"
"Cậu….". Thấy nàng như thế, Đường Vận hết lời, nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, rốt cuộc chỉ thở dài, "Được rồi".
Nàng vốn biết, nếu Tần Thanh Miểu đã quyết định, cho dù nàng khuyên thế nào thì cũng không thể thay đổi nữ nhân cố chấp này.
Lúc còn Cổ Úc Sâm, ở phương diện tình cảm, Tần Thanh Miểu vẫn luôn đứng ở lập trường nữ nhân lãnh đạm mà xử sự, vĩnh viễn đều làm cho những kẻ nói lời ân ái trên đầu môi đều cảm thấy hổ thẹn, mà nay, tình cảm với Cố Úc Diễm sớm đã vượt qua Cố Úc Sâm, một khi có chuyện gì ảnh hưởng đến đứa nhỏ kia, nàng vẫn luôn đặt người yêu ở vị trí đầu tiên, vô luận gặp phải chuyện gì.
"Ân". Đáp ứng một câu, Tần Thanh Miểu đang muốn nói gì nữa, điện thoại ở bên cạnh rung lên, nhẹ nhàng nhíu mi, lấy điện thoại đến trước mặt, nhìn tên báo trên màn hình, chớp một cái, ánh mắt trở nên nhu hòa vài phần.
"Như thế nào?". Tuy rằng ánh mắt đã ôn nhu hơn rất nhiều so với ngày thường, nhưng ngữ khí truyền qua điện thoại thì vẫn đạm mạc như trước, Đường Vận ở bên cạnh nhìn thấy, nghĩ đến nếu là mình ở đầu bên kia nghe được thanh âm bây giờ của Tần Thanh Miểu, nhất định sẽ không biết ánh mắt nữ nhân nói lời lạnh lùng này thực ôn nhu.
Chớp chớp mắt, lúc này Cố Úc Diễm đang đứng tại bãi đỗ xe của viện kiểm sát, quả thật không biết ánh mắt Tần Thanh Miểu như thế nào, nhưng đối với ngữ khí lãnh đạm lại không để ý chút nào, vẫn như trước bày ra bộ dáng ngốc hồ hồ, "Miểu Miểu….Em ngày mai phải đi ôi chao….'
Lông mi run rẩy, Tần Thanh Miểu nắm chặt di động không nói gì, mi đẹp vẫn nhíu lại.
"Miểu Miểu…". Từ sau khi đi làm ở viện kiểm sát, đây là lần đầu tiên được phái đi ra ngoài, tuy rằng nàng rất kính trọng tin tưởng tiền bối như Thương Mặc, nhưng vừa nghe được tin này thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là không thể mỗi ngày dính bên người Tần Thanh Miểu, ở văn phòng trái lo phải nghĩ, đến lúc đi đến pháp viện, một mình đứng ở dưới lầu chờ bọn người Thương Mặc xuống dưới, lập tức muốn báo cho người giờ phút này có lẽ đang rất bề bộn nhiều việc kia.
"Đi liền sao?'. Sau vài giây đình trệ thì lên tiếng, ngữ khi vẫn đạm mạc như vậy, thậm chí mang theo một chút tức giận, "Buổi tối vẫn về nhà được phải không?"
"Ngô….". Cong cong cái ót, dư quang nơi đáy mắt liếc tới Thương Mặc và Trương Linh đang xuống lầu, Cố Úc Diễm hướng về phía đó hai bước, "Hình như là vậy nga….Nhưng vẫn theo bản năng lập tức gọi cho chị".
"Ngốc….". Tần Thanh Miểu mắng một tiếng, dừng một chút, cúi đầu suy tư một lát rồi mới mở miệng, "Hôm nay có rảnh không?"
"Ân?'. Lúc này tài xế đã lái xe ra khỏi viện kiểm sát, bên kia Thương Mặc và Trương Linh đang thảo luận cái gì, hoàn toàn không chú ý đến mình đang gọi điện thoại, tuy rằng không rõ Tần Thanh Miểu hỏi cái này làm gì, Cố Úc Diễm vẫn ngoan ngoãn đáp, "Không bận, sau khi ở tòa án thẩm vấn thì rời khỏi….Buổi chiều không có chuyện gì, chỉ có mấy cái án còn tồn lại".
"Ân, giữa trưa ăn cơm một mình, tôi không về".
Đường Vận ngồi ở sau bàn bất đắc dĩ nhìn biểu tình của nữ nhân rõ ràng ôn nhu nhưng lại cố ý dùng ngữ khí lãnh đạm để che dấu cảm xúc kia, lắc đầu, làm động tác mình phải về phòng với nàng, thấy nàng gật đầu, thế này mới xoay người đi, vừa mở cửa ra thì nghe hảo bằng hữu tiếp nói, "Buổi chiều tan tầm thì gọi cho tôi….Ân, em làm việc đi, đừng nghĩ lung tung cả ngày, thời điểm làm việc thì phải hảo hảo làm việc…Ân".
Bước ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, Đường Vận đứng ở hành lang trầm tư trong chốc lát, nhẹ nhàng thở dài.
"Di, Tiểu Vận, tại sao lại đứng đây ngẩn người?". Tần Thanh Dật cầm văn kiện đi qua, thấy Đường Vận đứng đăm chiêu trước cửa phòng Tần Thanh Miểu, dừng lại cước bộ, có chút nghi hoặc nhìn nàng, "Có chuyện gì sao?".
Hoàn hồn lại, nhìn thấy nam nhân này đang tò mò nhìn mình, Đường Vận miễn cưỡng cười cười, "Không có gì".
Trời sinh nàng chính là nữ nhân đầy tâm tư, trước đây nghĩ Tần Thanh Dật là con nuôi của Tần Mộ, còn cảm thấy nam nhân này rất tốt, nay biết anh ta chính là ca ca ruột của Tần Thanh Miểu, trong lòng ngược lại bất tri bất giác trở nên phòng bị hơn…
Trong bầu không khí này, đối với hoàn cảnh anh em ruột thịt vì tranh đoạt quyền lợi mà ngươi lừa ta gạt, cho nên theo bản năng lo lắng cho Tần Thanh Miểu sẽ bị nan nhân luôn an phận thủ thường này hãm hại.
"Nga…". Gật gật đầu, nhìn Đường Vận một cái thật sâu, ánh mắt kia làm cho Đường Vận có chút không muốn đối diện với anh ta, Tần Thanh Dật mỉm cười, "Ân, vậy anh về văn phòng trước, có gì cần giúp thì cứ nói với anh".
"Ân".
Trong văn phòng, sau khi Tần Thanh Miểu buông điện thoại, thì cầm lấy văn kiện lên xem, một lát sau, cầm lấy điện thoại trên bàn, nhấn vài nút,
"Anh đến văn phòng tôi một chút".
Đường Vận không ở đó nữa, quay đầu nhìn của gỗ phía sau một lần nữa rồi trở về phòng mình.
Lát sau, Vệ Minh Khiêm một thân tây trang màu trắng bước lại, khóe môi lóe lên nụ cười đắc ý, đến cửa phòng Tần Thanh Miểu, không gõ cửa, mà trực tiếp xoay nắm tay cửa bước vào.
Ở một góc khuất, Tần Thanh Dật vốn đã muốn đi thì thấy Vệ Minh Khiêm hai tay cắm túi bước vào, trên mặt đã không còn nụ vười nhã nhặn, mày liễm sắc lên, môi bạc mím lại gắt gao, rồi rất lâu sau, mởi về phòng của mình.
Buổi chiều, thực chuyên chú làm hết tất cả công chuyện, bộ dáng của Cố Úc Diễm làm cho Nhiễm Yên và Trường Linh nhịn không được tò mò, nhưng dừng trong mắt của Thương Mặc, lại âm thâm buồn cười.
Đến khoảng bốn giờ, rốt cục đã sửa sang lại tất cả giấy tờ, gửi bản báo cáo, chỉnh lại ấn, rồi nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng thân mình dựa vào ghế ngồi, rồi lại lập tức bật dậy rót một ly trà, uống mãnh liệt.
"Cuối cùng cũng khát a?". Nhiễm Yên có chút buồn cười nhìn bộ dạng uống trà mạnh mẽ của Cố Úc Diễm, "Tôi còn nghĩ cô có thể duy trì như vậy đến khi tan tầm".
"Ngô….". Uống xong một ngụm trà lớn, Cố Úc Diễm nhức đầu, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, dù sao vừa rồi Nhiễm Yên và Trường Linh đã mời nàng uống trà vài lần, nàng đều nói không khát.
"Ha ha, Yên Yên cô đừng chọc Tiểu Cố, chắc là đêm nay bận chuyện gì?". Trương Linh lớn tuổi nhất nên giống như chị cả của văn phòng, mặt tươi cười hiền lành, làm cho Cố Úc Diễm không kiềm hãm được mà nghĩ đến lão sư trước đây, giờ phút này thấy Cố Úc Diễm xấu hổ, vội vàng mở miệng giúp nàng giải vậy, "Ngày mai Tiểu Cố phải ra ngoài học tập a, nhất định đêm nay có rất nhiều chuyện phải làm".
"Nga…". Kéo dài thanh âm, Nhiễm Yên nâng tay vỗ vỗ vai Cố Úc Diễm, nháy mắt với nàng mấy cái, "Bồi bạn trai?"
Xoát một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu lên, Cố Úc Diễm lắc đầu, "Không phải a…"
"Còn không phải….Xem khuôn mặt đỏ này…". Thấy nàng phản ứng như vậy, Nhiễm Yên vốn là nói giỡn lập tức tỉnh táo tinh thần, bát quái đè lại nàng, "Mau, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự thì bị xử phạt".
Bất lực nhìn Trương Linh ngồi trên ghế, bộ dáng cầu cứu của Cố Úc Diễm là cho nữ nhân đã có con gái mười tuổi phải bật cười ra tiếng, "Tiểu Cố, lúc này chị cũng không thể giúp em…"
Nói xong, tươi cười xán lạn, "Chị cũng muốn biết, nói cho Trương tỷ nghe đi".
"….". Túng quẫn nhìn hai người, Cố Úc Diễm há mồm, có chút không biết giải thích như thế nào.
Thương Mặc nguyên bản đang ngồi ở chỗ mình viết viết cái gì rốt cục ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn ba người, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Cố Úc Diễm, "Được rồi, đừng khi dễ Tiểu Cố….Nếu xong việc rồi, em đi trước đi Tiểu Cố, trở về chuẩn bị những gì nên chuẩn bị đi".
Nhanh chóng xoay người, vẻ mặt kinh ngạc kèm theo mong chờ nhìn Thương Mặc, Cố Úc Diễm không nói gì, nhưng khát vọng lộ ra từ ánh mắt làm cho Thương Mặc bật cười, "Tôi nói thật, đừng nhìn tôi như vậy, em đi trước đi".
"Dạ!". Thấy nàng quả thật đồng ý, Cố Úc Diễm dùng sức gật đầu vài cái, chạy về chỗ mình thu thập này nọ.
Nhưng đến lúc nàng thu thập xong rồi chuẩn bị rời đi, Thương Mặc lại nở nụ cười, "Đi đi đi đi, đừng để cho bạn trai của em chờ lâu".
"….". Mặt lại tiếp tục đỏ, nghe tiếng cười đầy thiện ý của Trương Linh và Nhiễm Yên, Cố Úc Diễm vội vàng phất tay mọi người rồi lập tức xoay người chạy mất, nhưng vừa đến cửa thang máy, lại nhớ đến câu nói của Thương Mặc, bỗng dưng cảm thấy hai chữ "bạn trai" của Thương Mặc đặc biệt khác thường.
Rùng mình một cái, vào thang máy rồi liều mạng an ủi mình nhất định đã nghĩ nhiều, vừa ra khỏi viện kiểm sát liền lập tức gọi điện thoại cho Tần Thanh Miểu.
Cùng lúc đó cũng có một người lợi dụng thời gian giữa trưa để làm việc, giờ phút này đang ngồi ở trên ghế uống cà phê suy nghĩ chút gì, nhận được điện thoại của Cố Úc Diệm, nghe thấy nàng nói thế, Tần Thanh Miểu không khỏi có chút kinh ngạc, "Không phải năm giờ mới ra sao?"
"Ngô…Em…Em làm xong hết việc rồi, tổ trưởng nói sáng mai ra ngoài, nên có thể về sớm một chút để chuẩn bị". Vốn biết rằng người yêu mình đối với vấn đề công tác có bao nhiêu liêm chính, Cố Úc Diễm vội vàng giải thích, "Tổ trưởng đồng ý rồi!"
"Ân!". Nghe thấy giọng nói vội vàng của nàng, Tần Thanh Miểu ngoéo môi một cái, "Vậy bây giờ em đang ở đâu?"
"Ngô, ở viện kiểm sát nha…"
"Ở đó chờ tôi"
"Hảo".
Sửa lại văn kiện trên bàn, xách túi ra khỏi văn phòng, trước khi đi dặn thư ký vài câu, Tần Thanh Miểu vội vàng xuống lầu lái xe đến chỗ Tần Thanh Miểu, đợi cho đến viện kiểm sát, liền nhìn thấy người náo đó đang ngồi xổm ở ven đường, trong tay còn cầm một cây lạp xưởng đút cho một con mèo đen.
Đậu xe, xuống xe, Tần Thanh Miểu đi đến phía sau Cố Úc Diễm, cúi đầu nhìn bộ dáng nàng vừa đút mèo nhỏ vừa lẩm bẩm một mình, cẩn thận nghe, rồi cười lên.
"Ngô, ta không thể mang ngươi về nhà…Nếu ngươi cũng cũng tranh ta thích Miểu Miểu thì phải làm sao bây giờ…Mỗi ngày ta đều sẽ đến cho ngươi ăn, ngoan nha….".