Còn Chưa Đủ

Chương 47

Từ tổng lần này không chỉ có đỏ mặt, mà ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh, nàng hờn dỗi nhìn Phong Hỏa Hỏa, Phong Hỏa Hỏa cười xấu xa: "Trong phòng tối a, vô cùng đơn sơ, vì sao nói nó đơn sơ đây? Là bởi vì nó ngay cả gia cụ cơ bản cũng không có, quanh năm ngay cả đèn cũng không mở, một chút cũng không giống nơi đứng đắn, ai, nhưng bên trong nó cư nhiên lại có một chiếc giường lớn màu trắng, vô cùng mềm mại nga."

"Phong Hỏa Hỏa...." Từ tổng cắn môi: "Đừng nóng vội a." Phong Hỏa Hỏa thấy Từ tổng đỏ mặt trong lòng cười muốn nở hoa rồi, như vậy mới đúng chứ, đây mới là địa vị nàng nên có, thời gian trước thực sự là khiến nàng cả người đều khó chịu, hôm nay khó có khi bắt được người, nàng nhất định phải hảo hảo đùa giỡn một phen.

"Tuy rằng gia cụ cỡ lớn cũng chỉ có giường, nhưng ở bên giường lại đặt thật nhiều đồ dùng nhỏ nga~ đồ dùng này cũng không phải gia cụ cỡ nhỏ, mà là vật phẩm thủ công. Chị muốn biết đó là những thứ gì không?" Phong Hỏa Hỏa vừa nói tay vừa ám chỉ chậm rãi dời xuống, nhẹ nhàng xoa cái mông của Từ tổng, Từ tổng bị ngôn ngữ cùng hành động ám chỉ của nàng làm cho khó chịu cả người, dẫn đến một cổ nhiệt khí từ ngực tràn ra: "Không muốn biết, em mau buông."

"Đừng đừng, con người của em chính là nói giữ lời, nếu đã đáp ứng nói cho chị biết, thì phải đem tiền căn hậu quả đều nói cho chị biết." Trên tay Phong Hỏa Hỏa dùng khí lực, lần này nếu như nàng còn không bắt được Từ tổng nàng thật sự là sống uổng phí, Từ tổng bị nàng ấn vào trong lòng: "Sau đó thì sao, đến trọng điểm rồi, teng teng teng! Em chính là chủ nhân của căn phòng đó, một thân áo da hắc sắc, trong tay vun roi da, chân giẫm lên giường, mà chị —"

Phong Hỏa Hỏa cố ý kéo dài giọng nói, Từ tổng vùi đầu vào trong lòng nàng căn bản không chịu ngẩng đầu lên, trước đây nàng chỉ biết trí tưởng tượng của Phong Hỏa Hỏa không có gì tốt lành, hiện tại vừa nhìn quả nhiên là nước vàng chảy ròng.

"Chị là chủ nhân của chiếc giường kia." Phong Hỏa Hỏa vuốt tóc Từ tổng, ôn nhu nói: "Chị khẩn trương như vậy làm gì? Em cũng có thể nghe được nhịp tim của chị, yên tâm đi, em rất thuần khiết, nói cũng đều là từ ngữ văn nghệ."

Từ tổng thật sâu hít một hơi, tuy rằng không muốn nghe Phong Hỏa Hỏa kéo quỷ sự, nhưng thân thể giống như nhũn ra khiến nàng không có khí lực.

Phong Hỏa Hỏa cười xấu xa tiếp tục nói: "Mỗi ngày, chủ nhân của căn phòng tối đều phải cùng chủ nhân của chiếc giường hảo hảo 'chơi đùa một chút' về phần chơi cái gì a, hai người đều rất hài lòng, nhưng cái giường ăn không tiêu a, mỗi ngày đều tựa như bị tháo rời xương cốt. Chính yếu chính là mỗi ngày mỗi ngày, không để cho giường có một chút thời gian giảm xóc, nó sắp chịu không nổi rồi."

"Đủ rồi." Từ tổng nhẹ nhàng cắn cổ Phong Hỏa Hỏa, Phong Hỏa Hỏa ăn đau, trái lại cười rất hài lòng: "Em vừa mới bắt đầu nói, chị muốn nghe chuyện tiếp theo sao?"

"Không muốn!" Từ tổng bị Hỏa Hỏa trêu chọc thẹn quá thành giận, Phong Hỏa Hỏa thấy lần này như vậy cũng đủ rồi, nàng vỗ vỗ vai Từ tổng, cúi đầu hôn lên môi nàng: "Được rồi, xem biểu hiện sau này của chị, nếu như còn để em thấy chị đi chung với soái ca nào đó, hừ hừ, em sẽ tiếp tục kể 《chuyện xưa của căn phòng tối và chiếc giường 》."

Từ tổng nghe xong tức giận lại buồn cười, Phong Hỏa Hỏa cúi đầu nhìn sắc mặt của nàng, có chút đau lòng: "Có cần vất vả như vậy không?"

Từ tổng nghe xong lời này, tựa vào trong lòng nàng: "Dù sao cũng nên có chút dự tính cho tương lai."

Phong Hỏa Hỏa bĩu môi: "Em gần đây đang suy nghĩ, có nên trở lại Phong Đằng giúp tiểu di hay không."

Từ tổng lắc đầu nhìn nàng: "Đừng đi."

Vừa nghe Từ tổng nói như vậy, trong lòng Phong Hỏa Hỏa lập tức mềm mại, nàng vuốt gương mặt nhẵn nhụi của Từ tổng: "Sao lại khẩn trương như vậy?"

Từ tổng vùi đầu vào lòng nàng: "Tôi hiện tại chỉ muốn chúng ta được gần nhau." Nàng không cần Phong Hỏa Hỏa có bao nhiêu năng lực hoặc là có bao nhiêu tài lực, nàng muốn rất đơn giản, chính là người yêu ở bên cạnh, như vậy là đủ rồi.

Phong Hỏa Hỏa dỗ dành Từ tổng: "Được được, em không làm phú nhị đại, chỉ làm tiểu bạch kiểm của một mình Từ tổng."

Từ tổng nở nụ cười, Phong Hỏa Hỏa lại ôm nàng dính nhau hơn nửa ngày mới thả người.

Ra khỏi phòng làm việc, Phong Hỏa Hỏa trở lại chỗ của mình mà vẫn còn đang cười, Tôn tỷ đang nghỉ trưa ở bên cạnh thấy nàng trở về, đẩy đẩy mắt kính, nhàn nhạt cười: "Hỏa Hỏa em đây là đi chỗ nào trộm hương mà hài lòng như vậy?"

Phong Hỏa Hỏa: "....."

* * * * * *

Từ tổng bởi vì từ nhỏ trải qua nhiều việc, cho nên đối với gia đình phá lệ coi trọng, sau khi chính thức cùng một chỗ với Phong Hỏa Hỏa, các nàng quyết định chính thức đến thăm cả nhà Phong tổng một chuyến.

Phong tổng trái lại bình thản, nghe được Phong Hỏa Hỏa nói muốn dẫn Từ tổng về nhà không có phản ứng gì, ngược lại là Dương Tiểu Thảo vẫn cầm điện thoại cười không ngừng.

Phong Uyển Nhu nhìn hài lòng hài lòng như vậy liền nhíu mày: "Em hài lòng như vậy làm gì?"

Dương Tiểu Thảo cười ngây ngốc: "Không ngờ Hỏa Hỏa của chúng ta rốt cuộc vẫn ôm được mỹ nhân về nhà, hắc hắc."

Phong Uyển Nhu nhướng mày: "Thế nào, Hỏa Hỏa không thể thông minh hơn em?"

"A?" Dương Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu, khoa trương bưng kín miệng: "Chị bắt đầu ghét bỏ em rồi?"

Phong Uyển Nhu nâng chung trà lên uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Em mới phát hiện sao?"

Dương Tiểu Thảo vốn dĩ là nói đùa, nhưng vừa nhìn Phong tổng nói như vậy, bật người bắt đầu khẩn trương, nàng cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ của bản thân một cái, lời thề son sắt nói: "Bắt đầu từ ngày mai em sẽ giảm cân."

Phong Uyển Nhu nhíu mày: "Em xem em, bao nhiêu tuổi rồi cũng không biết chú ý thân thể, kỳ sinh lý còn ăn đồ lạnh, buổi tối trước khi đi ngủ còn ăn khoai tây, Dương Tiểu Thảo, có phải tôi đã quá nuông chiều em rồi hay không?"

Dương Tiểu Thảo vừa nghe Phong Uyển Nhu nói như vậy lập tức nhớ đến Phong Hỏa Hỏa ở sau lưng đâm nàng một đao, nàng oán hận cắn răng, quân tử báo thù mười năm không muộn, Phong Hỏa Hỏa ngươi chờ đó!

Phong Hỏa Hỏa đúng giờ mang theo Từ tổng đến cửa bái phỏng, Phong Uyển Nhu mở cửa, nàng nhìn thấy hai người liền mỉm cười ấm áp, Phong Hỏa Hỏa hỏi: "Tiểu di mẹ đâu?" Bình thường Dương Tiểu Thảo thích náo nhiệt nhất, thế nào thời khắc mấu chốt lại không có mặt?

Phong Uyển Nhu buồn cười nhìn trong phòng, Phong Hỏa Hỏa liếc mắt liền thấy được Dương Tiểu Thảo đứng trong phòng khách chắp tay sau lưng giống như lãnh đạo.

Nàng bất động thanh sắc chuyển động tròng mắt, lôi kéo Từ tổng vào phòng.

Từ tổng rất chú trọng lễ tiết, lần đầu tiên chính thức đăng môn bái phỏng, nàng tặng Phong tổng một cây bút máy màu trắng, khiên nhường mà xa hoa, màu sắc rất có phong phạm của nàng. Quà cho Dương Tiểu Thảo là Phong Hỏa Hỏa ra chủ ý, một túi đồ ăn vặt cộng thêm một con búp bê hình khoai tây.

Mắt thấy ba người xem lễ vật không ai để ý đến mình, Dương Tiểu Thảo có chút không chịu được, nàng khụ một tiếng: "Đến a."

Từ tổng cùng Phong Hỏa Hỏa liếc nhau, hai người đều có một chút buồn cười.

Vừa nhìn hai người như vậy, Dương Tiểu Thảo cảm thấy nét mặt già nua của mình càng không biết đặt vào đâu, nàng không mặn không nhạt cùng Từ tổng hàn huyên vài câu, sau đó mới nói: "Ai, Từ tổng, hai người cũng đã ở cùng nhau rồi, Hỏa Hỏa có kể tình sử đông đảo người theo đuổi trước đây của nàng cho tôi nghe không?"

"Hỏa Hỏa có tình sử gì, đều là tiểu bắn tiểu nháo." Rốt cuộc vẫn là hài tử nhà mình, Phong Uyển Nhu rất che chở, chủ yếu chính là nàng quá hiểu rõ Tiểu Thảo, biết trong hồ lô của Tiểu Thảo bán thuốc gì.

"Nói gì vậy? Thời gian trước một tiểu cô nương ở Phong Đằng còn hỏi tôi xin số điện thoại của Hỏa Hỏa đây." Dương Tiểu Thảo tễ mi lộng nhãn: "Phượng Nghi, cô không biết đi, dung mạo này của Hỏa Hỏa chúng tôi rất có duyên với nữ nhân."

Từ tổng uống nước trà, ngoài cười nhưng trong không cười: "Có thể nghĩ đến."

Dương Tiểu Thảo nội tâm cười nở hoa, tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Người này a, chính là kỳ quái, có thể là bình thường nhìn Uyển Nhu nhà tôi lâu, tôi thấy dung mạo của Hỏa Hỏa cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại giống như hoa loa kèn, người gặp người thích."

Mắt thấy vẻ mặt của Từ tổng kết băng, Phong Hỏa Hỏa bắt đầu phản kích: "Đó là dĩ nhiên, Phong gia chúng ta từ trước đến nay đều là mỹ nữ, được rồi, đừng nói con nữa, cuối tuần trước con đến phòng làm việc của tiểu di còn phát hiện một thùng rác đầy hoa tươi, nga, là ai tặng không biết?"

Phong Hỏa Hỏa nhìn về phía Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu trắng mắt liếc nàng một cái, Dương Tiểu Thảo bật người nhìn về phía Phong Uyển Nhu: "Sao em lại không biết?"

Phong Uyển Nhu nhàn nhạt nói: "Không phải người quan trọng gì."

Phong Hỏa Hỏa tiếp tục gật đầu: "Không sai không sai, người theo đuổi lần này so với trước kia quả thực là quá thô thiển, thật ra ngẫm lại cũng là bình thường, tiểu di con đến tuổi này vẫn xinh đẹp như hoa, vừa có quyền thế lại có khí chất, thật nhiều nam nhân ôm tâm tư cá chết lưới rách làm ra nỗ lực cuối cùng, mặc kệ dù thế nào cũng phải tranh thủ ôm được mỹ nhân về a."

Khuôn mặt Dương Tiểu Thảo hoàn toàn biến thành quả cà gặp sương, Phong Uyển Nhu nhìn Phong Hỏa Hỏa khụ một tiếng, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng như vậy là đủ rồi.

Phong Hỏa Hỏa đắc ý nhướng mày với Từ tổng, Từ tổng âm thầm đưa tay nhéo bụng nàng một cái.

Phong Hỏa Hỏa đau đến khuôn mặt biến hình, lập tức thành thật.

Phong Uyển Nhu không quản tâm tình của Dương Tiểu Thảo, nàng mỉm cười nhìn Từ tổng: "Các người đây là hiểu lầm đã giải thích rõ ràng?"

Từ tổng gật đầu, sủng nịch nhìn Phong Hỏa Hỏa, Phong Hỏa Hỏa xấu hổ cúi đầu cười: "Tiểu di người cũng vậy, vì sao biết rõ sự thật lại không nói cho con biết?"

Phong Uyển Nhu lắc đầu, chăm chú nói: "Con không phải trẻ con nữa, rất nhiều chuyện không thể dựa vào người nhà."

Phong Hỏa Hỏa nghe Phong Uyển Nhu nói như vậy bật người ngồi thẳng thân thể, gật đầu: "Ân, con sẽ nỗ lực hảo hảo bảo vệ Từ tổng."

Phong Uyển Nhu gật đầu, nàng nhìn Từ tổng: "Không biết Hỏa Hỏa có từng đề cập với cô hay không, lúc đầu sau khi tốt nghiệp nàng nói muốn tự mình ra ngoài phấn đấu, bọn tôi đều là bảo lưu ý kiến."

Từ tổng rất rõ ràng biết Phong tổng là có ý gì, nàng gật đầu: "Ý tứ của Phong tổng là muốn để nàng trở lại tiếp quản Phong Đằng."

"Như vậy sao được!" Phong Hỏa Hỏa nóng lòng lắc đầu: "Năng lực như con làm sao có thể tiếp quản được!"

Phong Uyển Nhu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Phong Hỏa Hỏa một cái: "Con rốt cuộc vẫn phải trở về, công ty con ở Cáp Nhĩ Tân bên kia lâu như vậy một thân tín cũng không có, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp."

"Cái gì công ty con? Đừng đừng, con không làm được!" Phong Hỏa Hỏa nóng nảy, đây là buộc nàng rời xa Từ tổng? Từ tổng vỗ vỗ đùi nàng, nàng liền nhu thuận.

"Các người trò chuyện đi, em có một chút khó chịu, muốn đi nghỉ ngơi." Dương Tiểu Thảo ở một bên mềm mại nói tiếp, cả khuôn mặt đều nữu khúc cùng một chỗ, một chút tinh thần cũng không có.

Phong Uyển Nhu nhìn dáng vẻ Tiểu Thảo rời khỏi bất đắc dĩ thở dài: "Hỏa Hỏa, cái miệng này của con a."

Phong Hỏa Hỏa nhíu mày: "Được rồi, chúng ta cũng không phải người ngoài, người lập tức đi dỗ dành tiểu di mẹ đi, hôm nay để thân ái nhà con xuống bếp, trổ tài nấu ăn cho các người."

Phong tổng nhìn về phía Từ tổng, Từ tổng gật đầu, đưa tay vãn tóc, là dáng vẻ điển hình của hiền thê lương mẫu.

Phong Hỏa Hỏa trừng mắt nhìn, cười như kẻ trộm: "Thân ái, chị đi làm cơm, em đi tìm hiểu tình hình địch quân trước rồi sẽ quay về."

"Emnga." Từ tổng nhéo nhéo mũi của nàng, đứng dậy vội vàng rời đi. Bản thân Phong Hỏa Hỏa ngồi trong phòng khách một lúc, cảm thấy thời cơ đã đến, nàng đi bằng đầu ngón chân, khẽ như mèo không phát ra tiếng động đến gần phòng ngủ của tiểu di cùng tiểu di mẹ .

Vẫn chưa đem lỗ tai dán lên cửa, xuyên qua khe cửa, nàng đã thấy cảnh tượng kinh người.

Dương Tiểu Thảo cũng không biết làm sao vậy, sẽ lười biếng xoay người biến thành sói, vô cùng khí phách đè nặng trên người Phong Uyển Nhu, tay giống như một cái chén úp trên ngực Phong Uyển Nhu, khuôn mặt và cổ của Phong Uyển Nhu đều có một chút ửng hồng, ánh mắt pha lẫn một chút bất đắc dĩ.