Khi Kẻ Thù Về Chung Một Nhà

Chương 24: Nỗi sợ

Lâm Lan Chi tức giận cầm mũi tên đặt lên, kéo cung rồi bắn về phía trước. Y hy vọng mình sẽ làm được.

Thế nhưng trượt, rồi lại trượt.

Đến khi mũi tên rơi đầy dưới chân, bàn tay cũng bị dây cung cứa vào đến rách ra, thân cung loang lổ vết máu đỏ thẫm từ cũ lẫn mới. Hai chân vì đứng lâu đã thực sự mỏi, tay không ngừng run lên, không những thế y cũng suy sụp luôn rồi. Lâm Lan Chi cảm thấy mình không thể gắng gượng tiếp, bầu trời đã bắt đầu rơi xuống những hạt mưa, y cũng thấy khóe mắt mình cay cay, hai chân mềm nhũn thực sự sắp không chống đỡ nổi nữa.

Y không làm được, thực sự không thể làm được.

Dù có cho cố gắng thế nào y cũng không thể làm được.

Lâm Lan Chi nhắm mắt lại, ở góc này những người khác chỉ nhìn thấy một bóng lưng, nên không nhìn ra cảm xúc hiện tại của y thế nào. Lâm Lan Chi muốn từ bỏ, lớp vỏ kiên cường y chống đỡ bao lâu nay đã hoàn toàn vỡ nát, y muốn gục xuống muốn mặc kệ mọi chuyện.

Ai thích cười thì cứ cười đi, y không cố nữa, không gắng gượng nổi nữa rồi.

Đuôi mắt của Lâm Lan Chi đã ửng đỏ ngập nước, như chỉ cần chớp một cái thôi nước mắt sẽ rơi. Ngay lúc y sắp ngã xuống, có một người từ đằng sau ôm lấy y vào lòng...

Mà cũng không hẳn là ôm, một tay người đó cầm vào cung, một tay cầm lấy tay đang giữ mũi tên của y.

Lâm Lan Chi thoáng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

...Là hắn.

Từ Cảnh Hiên thấy ánh mắt của y vội vàng nói trước: "Ta không muốn bị đứng mưa."

Chỉ là lời nói đơn giản như vậy nhưng Lâm Lan Chi hiểu được, vì không muốn dính mưa nên hắn mới lên đây giúp y, ngoài ra không còn một ý định nào khác, hắn đã tự tạo ra một ranh giới rõ ràng. Tuy nhiên chỉ cần như vậy thôi, nhìn thấy Từ Cảnh Hiên cảm giác khó chịu lúc nãy đột ngột tan biến, nước mắt của y cũng dần dần thu lại, ở trong vòng tay hắn ấm áp đến lạ, hiện tại thời khắc này y dường như thấy xung quanh chỉ còn có hai người.

Tại sao lúc trước y không biết hóa ra ở cạnh hắn dễ chịu đến thế?

Đang lúc Lâm Lan Chi thất thần, Từ Cảnh Hiên lại nói tiếp: "Tay đừng bám chặt như thế thả lỏng ra một chút, cũng đừng hạ cung xuống thấp quá... như thế này..."

Từ Cảnh Hiên vừa nói hai tay vừa cầm lấy tay y chỉ dẫn, Lâm Lan Chi lại chẳng có lời nào nghe lọt tai, cảm thấy trái tim trong l*иg ngực liên tục đập như trống. Cảm nhận được l*иg ngực của hắn đang bám sát vào người mình, cảm nhận được hơi thở của hắn.

"Bây giờ đệ nhắm mắt lại đi."

Lâm Lan Chi ngơ ngác.

Nhắm mắt lại sao có thể nhìn? Tuy khó hiểu nhưng y cũng không lên tiếng hỏi làm theo lời hắn. Từ Cảnh Hiên chầm chậm ghé sát vào người y, nhìn thấy bàn tay đã đẫm máu hơi khựng lại một chút, sau đó rũ mắt xuống thì thầm nói:

"Lan Chi đừng sợ."

Lâm Lan Chi giật mình cả người cũng run cả lên, y trừng mắt không thể tin nổi quay đầu lại nhìn hắn.

Sao hắn... lại biết là y đang sợ?

Y đã che giấu kĩ đến như vậy, dù là người ngoài cũng chỉ nghĩ y bắn cung không được tốt, chứ không thể nhìn ra y đang sợ hãi.

Một chuyện nực cười như thế ai có thể tưởng tượng ra, sợ cái gì không sợ lại đi sợ một bộ cung tên vô tri vô giác.

Nhưng hắn nói đúng y thực sự đang sợ, hồi còn nhỏ y từng bị thích khách ám sát một tiễn đâm thẳng vào tim. Tuy còn giữ được tính mạng, nhưng đại phu nói mũi tên chỉ cần nhích thêm một chút chỉ sợ đã không cứu được, hồi đó y còn rất nhỏ lúc mũi tên xé ra xé thịt nhổ ra y còn nhìn thấy nó dính đầy máu của mình. Cả người hoảng sợ run lên lập tức nhắm mắt lại.

Mũi tên đã được nhổ ra nhưng nỗi sợ trong lòng lại không thể nhổ.

Y cứ tưởng mình chỉ sợ lúc đó thôi, nhưng về sau mỗi lần động đến cung tên, cảm giác nhói đau trong l*иg ngực vẫn hệt như cũ. Lần đầu còn miễn cưỡng có thể bắn trúng bia, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt thất vọng của phụ thân...

Y càng cố rồi càng cố, có lần bắn cung suốt một ngày một đêm đến mức ngất đi, từ đó về sau y biết mình không thể quên đi cảm giác ngày đó, chỉ cần nhìn thấy cung tên cả người đã toát mồ hôi lạnh. Không muốn chạm đến, không muốn người khác nhìn mình cười cợt.

Từ Cảnh Hiên không biết người trong lòng đang hoảng loạn đến mức nào, nhìn thấy ánh mắt y đang mở lớn nhìn mình, hắn lại vỗ nhẹ rồi cầm chặt lấy tay y hơi dùng sức kéo cung lên.

"Lan Chi đừng sợ... nghe theo ta nhắm mắt lại."

Hắn lặp lại câu lúc nãy, Lâm Lan Chi không vì bị nhìn thấu mà cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy thật ấm áp. Từ Cảnh Hiên như dòng nước ấm tràn vào nơi lạnh lẽo nhất trong lòng y, làm y thấy mình kiên cường hơn hẳn.

Lâm Lan Chi hai hàng mi khẽ run lên rồi nhắm chặt mắt. Từ Cảnh Hiên cũng kéo căng cung ra lần nữa rồi bắn.

Không cần nhìn cũng biết chỉ cần hắn động tay nhất định sẽ trúng hồng tâm.

"Đệ mở mắt ra nhìn đi."

Lâm Lan Chi nhìn mũi tên hiên ngang đâm trúng hồng tâm đỏ chót, cũng không tỏ ra mấy phần cảm xúc, y hơi cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Đây không phải là ta tự bắn được."

"Nhưng đệ không thấy tay mình lúc nãy đã không còn run nữa sao?"

Lâm Lan Chi giật mình, nhìn lại tay mình lần nữa... Quả thật không còn run như lúc đầu.

Từ Cảnh Hiên cúi đầu xé một mảnh vải trên áo mình xuống quấn lấy ngón tay đang rỉ máu của y.

"Có những thứ không nhìn được thì đừng nhìn, mắt đệ không nhìn thấy nữa thì ta làm đôi mắt của đệ."

Lâm Lan Chi tim đập lên liên hồi.

Từ Cảnh Hiên băng bó tay y xong, lại trước ánh mắt ngơ ngác của bao người giật dây tóc của mình xuống, đặt lên mắt Lâm Lan Chi rồi buộc chặt lại. Thoáng chốc trước mắt Lâm Lan Chi là một mảng đen xì.

"Lan Chi đệ làm được mà."

Giọng của hắn lại cất lên, cẩn thận nắm lấy tay y chỉnh lại tư thế lần nữa sau đó buông ra, đứng một bên chỉ đạo.

"Đệ hãy nhớ rõ vị trí của hồng tâm, chỉ nhằm vào một điểm mà bắn... Nhầm rồi, dịch sang trái một chút. Một chút nữa... Đúng rồi."

Lâm Lan Chi kéo cung, vì không nhìn thấy nên cũng không biết thành tích của mình thế nào, lại có một mũi tên đưa đến cho y.

"Không sao đâu, làm lại. Lần này cẩn thận hơn."

"Tốt hơn trước rồi, làm lại lần lữa."

Hai người cứ thế một người đứng bên cạnh chỉ đạo, một người liên tục theo lời hắn mà bắn ra từng mũi tên. Từ lúc trời mới tí tách rơi từng hạt đến lúc mưa xuống tầm tã, những môn sinh ở dưới ai oán nhìn hai người đằng xa, tất cả đều ướt như chuột lột.

Từ Cảnh Hiên lại không mất kiên nhẫn một chút nào, hắn mặc kệ mưa chảy ròng trên người, vẫn bình tĩnh đứng đó đưa từng mũi tên cho y. Chẳng biết qua thêm bao lâu đột nhiên có tiếng người hét lên.

"Trúng... Trúng hồng tâm rồi kìa!"

"Quả thật là trúng rồi!"

"Chúng ta được về rồi!"

Mọi người đều ầm ĩ hô hoán, nhìn thấy sư phụ ở phía xa gật đầu một cái liền tán loạn chạy trở về, Lâm Lan Chi chết sững y còn không dám tin vào những gì vừa nghe, ngập ngừng đưa tay lên tháo miếng vải trên mắt mình xuống.

Ở tấm bia tròn phía xa, xung quanh đều bị những mũi tên khác cắm lên dày đặc như nhím. Chính giữa, có hai mũi tên cắm sát vào nhau. Một mũi trước là Từ Cảnh Hiên giúp y, còn mũi này là chính tay y tự bắn được.

Lâm Lan Chi mãi một lúc sau mới nở nụ cười, đến y cũng không dám tin mình làm được, phấn khích nhìn sang bên mới thấy cạnh mình trống không. Lâm Lan Chi nụ cười chợt cứng ngắc, quay người tìm xung quanh mới thấy bóng lưng Từ Cảnh Hiên xa xa hòa mình trong màn mưa.

Y không kiềm chế được mà mím môi siết chặt sợi dây của hắn trong tay.