Từ Hải Nam trở về, đối với ta mà nói, tất cả đều như cũ.
Sắp đến tết, nhưng trong lòng ta luôn có một loại mất mát không nói ra được. Khi còn bé, mỗi lần còn nửa tháng nữa đến Tết, thì bà nội sẽ dị thường bận rộn. Thân thích trong nhà rất nhiều, nhưng tối đêm 30 là mọi người nhất định phải tụ họp lại ăn một bữa sủi cảo đoàn viên. Có điều từ khi bà nội ra đi, thói quen này liền vô thanh vô thức biến mất, 30 tết. . . Năm nay ta không về, tin chắc là năm nay của gia gia cũng trôi qua tẻ nhạt vô vị.
Nếu như nói còn một khoảng thời gian nữa đến tết, như vậy tức là cuộc thi càng ngày càng gần. Đối với kỳ thi này của ta, Cẩn rất coi trọng, khi gọi điện thoại cho nhau thường hỏi ta ôn tập thế nào rồi. Có điều ta thật sự không có tâm tình nào cho kỳ thi, khảo nghiệm, không biết từ lúc nào ta cảm thấy đây là một sự tình làm cũng được, không làm cũng không sao.
Ta do dự, nhưng thời gian thì không chờ đợi con người.
Buổi tối một ngày trước khi thi, ta ngồi ở phòng khách xem tiết mục tẻ nhạt trên tivi. Phàm là trước khi thi một ngày ta đều không thích xem sách, cuộc thin gay trước mắt, hiện tại xem kịp sao? Không bằng duy trì tâm tình ung dung, thong dong đi đối mặt.
Con ở nhà cậu hắn, ban ngày cùng chơi đùa với con của cậu, buổi tối hai tiểu tử nối máy chơi game, nói gì cũng không chịu về. Cũng được, đang trong kỳ nghỉ của con, nếu ban ngày ta đi làm thì cũng chỉ có mình hắn ở nhà, cũng thực đủ tẻ nhạt. Hai tiểu tử này ở chung một chỗ thì liền bớt đi tịch mịch, có điều, đáng thương đại tẩu, hai tiểu tử này, không chọc người không chịu được.
Xem tivi một hồi, đột nhiên cũng cảm thấy vô vị. Một món đồ chơi nhỏ đặt ở kệ tivi, liền thuận tay đem điều khiển để sang một bên, đi tới cầm trong tay xem. Là cái sừng có thể phát sáng, mua lúc nào đây? Nha, đúng rồi, là lúc Giáng Sinh cùng Cẩn đi ra ngoài dạo.
Bật công tắc lên, phát sáng. . . vẫn còn năng lượng. Ta bỗng nhiên nhất thời hưng khở, quỷ thần xui khiến sao đó liền đeo nó lên đầu. Đưa tay sờ sờ, cảm thấy rất vui. . . Tìm tấm gương soi thử xem?
Nghĩ thế, ta nhanh chóng đi vài bước tới cửa, có một tấm gương nhỏ để trên tủ cạnh cửa, tìm thấy được rồi thì bắt đầu soi, ha, xác thực rất khôi hài.
Một mình ta đang khoái trá với lại chơi thật cao hứng, thì đột nhiên cửa bên cạnh mở ra. Cái này dọa ta phát sợ nha. . . Vừa quay đầu, cửa mở. Cẩn đi vào, trong tay còn cầm hai cái túi.
Nữ nhân này. . . Không phải mới vừa nãy còn gọi điện thoại nói hôm nay không trở lại được sao. . .
"Ngươi. . ."
Cẩn thay giày, quay đầu thấy ta như vậy, kinh ngạc một chút, rồi tiện đà nở nụ cười.
"Chơi một mình cũng rất tốt a!"
". . ." 囧, ta vội vàng đem cái sừng trên đầu ta xuống. Thiệt là, sớm không về, muộn không về, lại về ngay lúc này.
Cẩn để túi xuống đất xuống rồi liền chạy đến trêu ta, ai, ta phát hiện mỗi khi ta có chút chuyện gì đó dở khóc dở cười thì nàng đặc biệt vui vẻ.
"Ai nha, ta không có ở nhà, một mình ngươi chơi gì vậy a?"
". . ." Ta không nói gì, đem cái sừng phát sáng để trên tủ, trò chơi xui xẻo, để nó xuống xong còn trừng mắt nhìn nó.
"Bé con." Cẩn bên kia còn đang cười đến không ngậm miệng lại được.
"Có gì đâu mà tức cười. Không cho cười!"
Lời này một chút cũng không hiệu quả, Cẩn còn đang cười, hoàn toàn không nể mặt ta.
"Ai nha, ngươi buồn cười thật!" Cẩn cười quá độ, phỏng chừng đau bụng mất, nhưng vẫn không ngừng cười.
"Cười cái mao?"
"Chính là đang cười mao a. . ."
". . ." Ta phiền muộn!
Mãi mới chờ đến lúc nàng cười xong, ngồi trên sofa trong phòng khách uống nước. Trên TV đang chiếu một bộ phim nào đó. Kênh này đúng là cũng rất thịnh vượng, phim này cũng tính là hay ho, nhưng mà quảng cáo lại quá nhiều, thật không biết là trong bộ phim có quảng cáo hay trong quảng cáo có bộ phim, người xem cực kỳ phiền chán.
"Cuộc thi sáng mai chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Đây là lúc nào rồi, còn chuẩn bị a? Ta hiện tại muốn chuẩn bị cũng không kịp a."
"Cái gì a, ta nói viết ký tên của ngươi a, chút chì 2B a, thước kẻ a. . . Đúng rồi, còn có thẻ dự thi, ngươi cái tên nhóc ngốc này, mỗi lần thi đều gặp sự cố với thẻ dự thi."
"Nào có mỗi lần? Người ta lúc thi tốt nghiệp cũng đều mang theo thẻ dự thi mà?"
"Ân. . . Là, thi xong rồi thì liền tiêu sái, túi đựng bút cũng ném đi, cuối cùng còn không phải là ta bồi ngươi trở vào trong tìm thẻ dự thi với căn cước sao. . ."
". . ." Ta lại một lần nữa không thể nói gì.
"Trước đây khi ngươi dự kì thi quốc gia quên đem thẻ dự thi, có điều có lão sư cùng thi, tổng có thể giúp ngươi nghĩ biện pháp, lúc này a! Hừ, không được, ta kiểm tra ngươi một chút."
Nói xong, Cẩn đem ly để xuống, bước vào trong thư phòng, nhìn bé con này, càng ngày càng có phong phạm nha.
Trời ạ, ta cũng không phải trẻ lên ba, một chút việc nhỏ thư thế này, kiểm tra liền kiểm tra đi.
Nguyên bản tự cho là không có gì sơ suất, kết quả là vẫn bị Cẩn tra ra được. Bút chì có mang theo, còn mang theo hai cái. . . Có điều ta quên chuốt đi –!
Ta muốn nói ta cũng không phải người qua loa bất cẩn, nhưng tại sao đều gặp sự cố trước khi thi đây? Thực sự là khó hiểu.
Nhìn nàng chuốt bút chì thay ta, ta mới bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề.
"Tại sao ngươi trở về?"
"Không yên lòng ngươi."
"Khà khà. . ." Ta đắc ý cười.
"Khà cái gì?"
"Ngươi nói thẳng ngươi nhớ ta cho rồi."
Cẩn khẽ mỉm cười, xoay người một cái, ta cho là nàng muốn nói gì đó để đả kích ta.
"Được rồi được rồi, nhớ ngươi."
Nói xong, Cẩn đi ra ngoài. Trong chốc lát, liền nghe được tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Đoán là nước trong bồn đã đầy, ta lặng lẽ đẩy cửa phòng tắm đi vào, quả nhiên, Cẩn đã nằm trong bồn, mắt nàng hơi lim dim, trong phòng tắm tràn đầy hơi nước và một loại cảm giác mê hoặc. . .
Mê hoặc, omg. . . Ta lại không trong sáng.
"Ngày mai ngươi còn phải thi, đừng hồ nháo a."
Ta mới bước một chân vào phòng tắm, liền nghe Cẩn nói một câu như vậy, lòng ta nhớ tiểu nữ nhân của ta a, ngươi đây là cấm đoán a, hay là ám chỉ a. . .
Mặc kệ, cởϊ áσ ngủ, ta nhảy vào trong bồn. Nước tràn ra ngoài, Cẩn mở mắt ra trưng ta, không nhiều lời.
"Sáng mai ta phải thi a, nên hôm nay bồi dưỡng tâm tình thật tốt."
"Hừ." Cẩn khẽ hừ mũi, không để ý tới ta. Ai nha a, lòng ta nhớ ngươi nhưng ngươi đừng liền không để ý tới ta, không để ý tới ta liền chơi không vui.
"Ta còn chưa có tắm đây a, cùng tắm cùng tắm ha."
"Ngươi tắm vòi sen đi. . ."
"Ta. . ." Mở miệng nói được từ ta, bỗng nhiên nghẹn lại, không biết nên nói cái gì.
Cẩn cũng đang đợi câu tiếp theo của ta, bỗng nhiên ta không còn lên tiếng, nàng liền mở mắt ra nhìn ta, không biết ta nghĩ cái gì.
Ta trừng mắt, bỗng nhiên, làm như thật mà nói rằng:
"Như vầy tiết kiệm nước."
—-
Thật xin lỗi, đã xong việc nên có thể edit tiếp.
Thật ra đến Mười Hai chứ không phải Mười đâu, ta nhầm a~